Chương 1004: Thuyên chuyển đến Đức Bình

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Theo như lời Tư lệnh Phượng thì cũng đã tới thời điểm thay phiên, phỏng chừng cũng phải luân chuyển. Tuy nhiên phân khu X là đơn vị đặc biệt, được quân đội quyết định, quan chức bình thường không dám ra quyết định.

Diệp Phàm tất nhiên thầm đau lòng, bởi lý lịch kinh nghiệm của hắn còn quá ít, bằng không việc có được một vị trí nào đó không thành vấn đề. Thật là đáng tiếc.

Giữa tháng 1 năm 1998, Trang Thế Thành gọi Diệp Phàm lên nói chuyện.

– Tiểu Diệp, năm nay huyện Ma Xuyên khắc phục được nhiều khó khăn, chẳng những loại bỏ được những mũ quan thối nát của tỉnh mà lập tức không ngờ vượt qua được huyện Hồng Kỳ, trong 11 quận huyện của Địa khu đã vượt lên được vị trí thứ bảy, không thể không nhắc đến công lao của cậu. Điểm này các vị lãnh đạo Địa khu đều nhận thấy.

Trang Thế Thành nói.

– Tôi cũng không ngờ lập được thành tích như vậy, trong vòng chưa đến một năm, ha ha.

Diệp Phàm không hề phủ nhận.

– Cậu nhóc này thật không khiêm tốn chút nào.

Trang Thế Thành cười nói.

– Khiêm tốn gì chứ? Khi cần thành thật thì phải thành thật. Không phải Đảng ta đã giáo dục chúng ta phải nói đúng sự thật, không được nói bậy, nếu tôi khiêm tốn thành ra là nói láo…

Diệp Phàm hắng giọng cười nói, liếc mắt nhìn Trang Thế Thành rồi hỏi:

– Bí thư Trang, có phải định đề bạt tôi không ạ? Tối hôm qua tôi nằm mơ được lên làm Bí thư huyện ủy. Ôi, tỉnh dậy mới biết mình nằm mơ, thật là đáng tiếc.

Diệp Phàm cố ý nói nằm mơ, ý tứ của hắn Trang Thế Thành sao lại không biết. Ông ta nói:

– Bí thư Huyện ủy thì chờ đó, tuổi cậu còn ít quá, cần phải nhẫn nại. Trước mắt là thời kỳ đặc biệt, ổn định quân tâm là việc chính, cũng không thể ra tay mạnh được, tránh làm cho người ta thừa cơ đoạt mũ phá hỏng ấn tượng.

– Tôi biết là tuổi tôi còn nhỏ, tôi còn phải lập nên thành tích ở Ma Xuyên đã rồi mới nói sau.

Diệp Phàm có chút mất mát, miệng thốt lên mấy lời miễn cưỡng. Trang Thế Thành tất nhiên nghe đến đây thì hừ một tiếng nói:

– Mới lập được chút thành tích mà đã lên mặt rồi ư? Ngẫm lại những cựu chiến binh làm cách mạng ở Ma Xuyên xem, họ đã đổi máu để giải phóng cho Ma Xuyên. Bọn họ đã thu được cái gì? Hơn nữa, Ma Xuyên có thể lập được thành tích như vậy cũng là kết quả do thế hệ trước đóng góp mà thành. Cậu đúng là có công nhưng không phải chỉ có công lao của riêng cậu…

– Tôi hiểu mà Bí thư Trang.

Diệp Phàm cúi đầu, suy nghĩ lại hắn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Biết rõ không thể được mà còn mơ mộng hão huyền. Chuyện này đúng là do tuổi trẻ chưa suy nghĩ chín chắn, còn có chút lăn tăn.

– Tuy nhiên, vị trí của cậu tại Địa ủy có điều chỉnh chút xíu. Với tầm quan trọng của quốc lộ Thiên Tường thì Đức Bình chúng ta không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Cho nên, Hội nghị thường vụ Địa ủy thông qua thảo luận, kết hợp quốc lộ Thiên Tường đi xuyên qua Đức Bình thật sự, quyết định cải tạo nội thành cùng với quốc lộ Thiên Tường một thể. Coi như đây là cơ hội xúc tiến nội thành phát triển…

Trang Thế Thành nói, Diệp Phàm tự nhiên trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ:

‘Rõ ràng là muốn ăn bớt quốc lộ Thiên Tường, mượn đó để làm mấy con đường chứ gì. Cứ nói đường hoàng như vậy, làm gì mà viện cớ cải tạo nội thành, đúng là làm quan, da mặt dày thật’.

– Vâng, nội thành cũng nên cải tạo, một rãnh thoát nước thối hoắc cũng làm cho người ta muốn choáng, một ngõ nhỏ đi tắt có muốn vào cũng khó, nhỡ may xảy ra hỏa hoạn thì việc phòng cháy chữa cháy khó mà thực hiện được. Bằng không địa bàn như vậy thì cũng làm nhơ bẩn hình tượng thủ phủ Đức Bình mà.

Diệp Phàm gật đầu.

– Tuy nhiên tôi thấy việc này thì có quan hệ gì với tôi đâu?

Thằng nhãi này tất nhiên cố ý giả ngu, chờ Trang Thế Thành nói rõ ngọn ngành.

– Không có quan hệ tới cậu thì tôi nói làm gì?

Trang Thế Thành liếc xéo Diệp Phàm một cái, ông ta biết rằng trong lòng hắn vẫn còn chút hờn giận, cho rằng công lao mình thì lớn mà lại không có được vị trí tương xứng, phỏng chừng trong lòng kêu oan.

– Ha ha…

Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, không nói gì.

– Tiểu Diệp, tôi biết trong lòng cậu còn có chút vướng mắc khó có thể tiêu tan. Thật ra cậu cứ ngẫm lại xem, cậu mới chỉ là một Chủ tịch huyện, bên này thì còn kiêm một lai lịch Phó tổng chỉ huy lớn hơn nữa.

Ở vào thể chế của chúng ta thì tuyệt đại đa số mọi người nhiều tuổi hơn cậu cũng khó mà đạt được như cậu.

Danh tiếng của cậu quá nổi bật. Người ta không thể quá nổi trội. Nổi trội thì khó đứng vững, chẳng lẽ cậu không hiểu ư?

Mà đại án ở Ma Xuyên đã kinh động cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Tuy nói rằng đã ổn định nhưng dư âm của nó vẫn còn, khó có thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn.

Một nhóm lớn cán bộ xuống ngựa, tuy nói là Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã mạnh tay, nhưng một người thông minh như cậu cũng không phải ở thế đạo thượng, cấp bậc có thể là cán bộ Cục trưởng, ai lại ngu ngốc chứ?

Tục ngữ nói rằng tên, súng dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng, không người nào toàn vẹn. Tiểu Diệp cậu có dám nói là làm việc gì cũng đường đường chính chính không, không hề vượt quá chế độ, không hề một lần vượt rào, không hề trái pháp luật, không hề có sai sót gì không?

Trang Thế Thành làm một tràng khiến đồng chí Tiểu Diệp đứng bên cạnh ngẫm nghĩ một chút mà mồ hôi đã chảy ròng ròng.

Phải đạt được cả bốn điều này, phỏng chừng cán bộ trong thiên hạ khó có ai có đủ.

– Tôi nói cho cậu rõ, Chủ tịch tỉnh Chu bị liên lụy vào chuyện đó, thật ra Chủ tịch tỉnh Chu cũng không phải tham ô tham nhũng gì, cũng không phải lạm chức lạm quyền, nhưng vì sao lại bị loại đầu tiên?

Chuyện này là do ‘đứng ở chỗ cao không thắng được lạnh’. Chính trị không có việc gì là nhỏ, có khi chỉ vì một câu nói cũng có thể gây bất bình, có đôi khi, chuyện nhỏ như cây kim cũng có thể khiến cho cậu rớt đài đấy.

Lần này Đức Bình có rất nhiều cán bộ xuống ngựa, các cán bộ đó, các mặt đều có một chút vướng mắc.

Nói một cách khác, tôi thấy cậu xuống ngựa, giờ phút này tôi cũng không có cách gì giúp được cậu. Nhưng trong lòng tôi chắc chắn sẽ để ý tới người đã kéo cậu xuống ngựa.

Một khi có cơ hội, trong lòng có sẵn nguyên cớ, tất nhiên, khi cậu gây họa thì hoặc là cậu không được hoan nghênh, hoặc là sẽ bị nói là phải nghiêm khắc trừng trị. Sở dĩ khi đã trừng trị thì cũng phải trừng trị nghiêm khắc.

Trang Thế Thành nói chuyện tâm tình với Diệp Phàm như nói với bạn bè.

– Bí thư Trang, rốt cục tôi sẽ đi đâu, không phải lên Cục Xây dựng đấy chứ?

Trong lòng Diệp Phàm nghi ngờ liền hỏi.

– Cậu nhóc này xem ra không ngốc, ha ha.

Trang Thế Thành cười, có chút vui mừng.

– Bí thư Trang, nghe nói Cục Xây dựng là một đơn vị tương đối lớn, ngài yên tâm để tôi lên đó ư?

Trong lòng Diệp Phàm hơi hoảng, tuy nói là có chút tiếc nuối nhưng trong lòng cũng thầm kích động.

– Một huyện mà có thể tạo nên dấu ấn như vậy, Cục Xây dựng địa khu tuy nói là một cục cũng lớn nhưng so sánh với một huyện thì tính chất phức tạp cũng tương đương.

Tuy nhiên, Đức Bình không phải là nơi phải xây dựng nhiều lắm, cậu cứ suy nghĩ cho kĩ rồi lên, kích động quá thì dễ dàng sinh chuyện.

Hơn nữa, Cục Xây dựng cũng không ở Ma Xuyên mà là ở Đức Bình, ở ngay dưới mắt Địa ủy, làm gì cũng phải e dè đến việc có liên quan đến lãnh đạo Địa ủy hay không.

Bọn họ không nói nhưng thực ra giám sát cậu mà không hề gây tiếng động. Vì sao kinh thành ngày xưa khó ra tay, bởi vì trên đầu có lắm người nhìn ngó.

Ở Ma Xuyên, lúc ấy cậu được Đảng chọn, mặc dù sau này Túc Nhất Tiêu đến thì cậu cũng là nhân vật số hai.

Ở cục Xây dựng, mặc dù nói cậu là nhân vật số một nhưng bên ngoài những người giám sát cậu cũng khá nhiều. Ở thủ phủ Đức Bình này bất cứ cái gì một người giữ chức phó đều có thể dạy bảo cậu.

Còn chuyện này nữa, cũng không sợ cậu nói tôi có tư tưởng bè phái nghiêm trọng. Tôi muốn cậu lên Cục Xây dựng đương nhiên là muốn mượn quyền thế của một tổ trưởng trưng thu đất xây dựng quốc lộ Thiên Tường.

Nội thành cải tạo, thật ra cậu cũng có thể dựa thế mà làm. Thời khắc này có giá trị mấu chốt, binh mã trong tay cậu khá nhiều đấy.

Hơn nữa, họ đều có cấp bậc hơn người. Cậu cứ nhìn xem, ngay cả Hải Vĩ là Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là binh lính dưới tay cậu thôi, ha ha.

Một khi quốc lộ Thiên Tường hoàn thành, Tổ trưng thu đất hoàn thành sứ mệnh lịch sử thì tình hình của cậu sẽ thay đổi nhanh thôi. Cho nên cậu phải nắm chắc thời gian, lợi dụng phát huy sức mạnh quyền lực trong tay, phục vụ cho sự phát triển của Đức Bình.

Trang Thế Thành nói thẳng, phỏng chừng ít khi có thể nói chuyện với Diệp Phàm như vậy. Bởi vì lần trước Phượng Khuynh Thành xuống đây có nói là muốn tới sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả thăm vườn đào.

Cho nên Trang Thế thành phái hai cô gái đi theo bảo vệ cho cô. Từ miệng hai cô gái kể chuyện mà Phượng Khuynh Thành đột nhiên tức giận.

Cô sa sầm mặt mày lập tức về ngay Thủy Châu.

Hai cô gái đi theo cũng không rõ nguyên nhân, bởi vì lúc ấy Diệp Phàm trốn trên cây, hai cô không hề biết.

Tuy nhiên, Phượng Khuynh Thành ở trong xe liền mắng luôn mấy tiếng:

– Đồ thái giám chết bầm, một Chủ tịch huyện thì có gì giỏi lắm đâu.

Trang Thế Thành nghe xong trong lòng ngạc nhiên, lập tức cảm thấy vui vẻ, hơn nữa, Chủ tịch huyện không phải là Diệp Phàm thì là ai vào đây chứ?

Cô bé họ Phượng chẳng lẽ có liên quan gì đến Diệp Phàm?

Chẳng lẽ cô đến Ma Xuyên vì muốn gặp Diệp Phàm?

Chẳng lẽ hai người này có quan hệ với nhau.

Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra trong đầu Trang Thế Thành, nếu quả thật Diệp Phàm và Phượng Khuynh Thành là bạn bè thì về sau tiền đồ hắn chắc chắn sẽ rất phát triển.

Trang Thế Thành tuy nói là được nhà họ Phượng giúp đỡ để được đảm nhiệm chức vụ nhân vật số một Địa ủy Đức Bình nhưng thật ra Trang Thế Thành cũng hiểu được bản thân mình không hề được coi trọng trong mắt người nhà họ Phượng, ông ta còn chưa được bước vào trung tâm vòng tròn nhà họ Phượng. Nhà họ Phượng có thể chiếu cố tới ông ta cũng chỉ có thời mà thôi.

Bởi vì cha của Trang Thế Thành là Trang Trọng Thụ đã từng làm Đại đội trưởng đội cảnh vệ cho Phượng Thiên Diêu, nhà họ Phượng chỉ là nể mặt Trang Trọng Thụ mà thôi.

Về sau còn muốn gặt hái được sự ủng hộ của nhà họ Phượng thì trừ phi bản thân ông ta có thể bằng năng lực mà có thể trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Nếu không thì ông ta khó có thể lọt vào mắt nhà họ Phượng.

Diệp Phàm thật ra cũng mang lại hy vọng cho Trang Thế Thành. Chỉ cần ông ta vẫn quan tâm đến Diệp Phàm thì một khi chuyện của Diệp Phàm và cô bé nhà họ Phượng thành thì sẽ là chuyện tốt với ông ta.

Ông ta tin rằng Diệp Phàm sẽ không quên mình. Tuy nói rằng hiện tại cấp bậc của ông ta hơn hẳn Diệp Phàm nhưng con mắt nhìn người của Trang Thế Thành không tồi. Có lẽ chỉ mười năm nữa thôi, Diệp Phàm chắc chắn sẽ vượt qua cấp bậc của ông ta. Cho đến lúc đó, tuổi ông ta mới trên 50, còn có thể tiếp tục thăng chức được.

Đương nhiên, Trang Thế Thành rất khôn ngoan, bây giờ ông ta không hề để lộ một chút gì để người khác xem thường.

Sau đó, Trang Thế Thành hỏi tiếp việc chọn người đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện, Diệp Phàm đề cử Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc.

Đồng thời Diệp Phàm cũng muốn cất nhắc một số chức vụ. Chẳng hạn như người vẫn theo mình là Thái Tắc Dân, chức Phó chủ tịch huyện, tiếp nhận vị trí của Lôi Lượng Minh. Tề Thuận Thủy thì có thể đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại.

Nông Âm Vận điều chỉnh lên chức trợ lý Chủ tịch huyện, cấp cục phó, chuyên phụ trách việc khai thác, phát triển hạng mục trà Thanh Vụ.

Tuy nhiên, việc đề cử Tôn Minh Ngọc đảm nhiệm chức Bí thư Đảng quần chúng, tiếp nhận chức vụ của Vi Bất Lý thì Trang Thế Thành lại không tỏ thái độ gì.