Chương 3444: Không Phải Là Tôi Dọa.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, cùng với bọn họ thì sao? Ở đây là Việt Châu, không phải trụ sở của tập đoàn Hoành Không.

Một kẻ từ bên ngoài đến y dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Vừa mới mở miệng ra là lão Bí thư Tỉnh, Chủ tịch tỉnh này đã muốn lấy bọn họ chèn ép người khác phải không?

Lâm Thiệu Đông tôi không phải là dọa tốt đâu.

Lâm Thiệu Đông cười lạnh nói.

– Việc này chính xác là người ta xây dựng trước sơn trang Yến Nguyệt, nếy thực tế bọ họ đi thật có lẽ cũng sẽ xảy ra chuyện không hay.

Nhưng tập đoàn Hoành Không còn thuộc Bộ, bọn họ sẽ không ngồi yên không mà không lo. Tôi thấy, nếu có trở ngại thì coi như hết.

Sau khi khách sạn của các cậu được xây dựng, chính quyền thành phố có thể chiếu cố cho các cậu một số việc.

Ví dụ như, có thể quy định về địa điểm chiêu đãi đúng không?

Dương Thanh Hoài nói, đương nhiên trong lòng ông ta cũng không hi vọng Xương Đô đi sơn trang Yến Nguyệt.

Đầu tư sơn trang Yến Nguyệt cuối cùng đạt đến hơn 100 triệu, cũng là một mối khách hàng lớn. Bọn họ không phù hợp với lợi ích của chính quyền thành phố.

– Cái này vốn dĩ là ông không nên bày ra cái cấp gì đó.

Lâm Thiệu Đông hầm hừ nói:

– Đương nhiên, nếu Chủ tịch Dương nhất định không cho phép, vậy thì tôi sẽ theo Xương Đô qua bên kia đánh tiếng.

– Thôi đi, các cậu muốn thế nào đây? Việc này chuyện cạnh tranh của giới thương gia các cậu, không có liên quan gì đến chính quyền chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không muốn can thiệp vào sự cạnh tranh của các cậu.

Dương Thanh Hoài cúi đầu, nếu hôm nay không đáp ững thì có lẽ tên Lâm Thiệu Đông này sẽ gây sức ép.

– Ha ha ha, đây mới là chủ tịch Dương của chúng ta chứ.

Lâm Thiệu Đông cười ha ha rồi bước đi.

– Muốn làm chuyện này chúng ta sẽ hợp tác lâu.

Diệp Phàm thu hồi lại con dơi rồi đi.

Quả nhiên chuyện đến rồi.

Sáng ngày hôm sau, Tào Nguyệt gọi điện thoại đến, thời phì phò nói:

– Xương Đô ức hiếp người quá đáng, tôi thực sự không nhịn được nữa rồi.

– Có chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Phàm đang ngồi uống trà nói chuyện với Lang Phá Thiên.

– 60 – 70m đường trong bản thiết kế ban đầu bây giờ vị khách sạn Xương Đô chiếm hơn một nửa rồi.

Bây giờ còn lại hơn 20m mặt đường hôm nay toàn bộ cũng bị khách sạn Xương Đô bao vây rồi.

Xe phục vụ cho việc xây dựng của chúng ta không vào được. Chuyện này tôi đang muốn tìm bọn họ nói lý. Lúc này, lại do nhân viên chấp cháp của Thành phố quản lý chuyện đền bù và giải phóng mặt bằng.

Nói là chính quyền thành phố thay đổi quy hoạch về tuyến đường, còn lùi vào trong sơn trang Yến Nguyệt của chúng ta 100m là nằm trong bản quy hoạch.

Đương nhiên là chúng ta không chịu, đồng chí quản lý việc di dời và giải phóng mặt bằng còn nói phải lập tức chấp hành. Hơn nữa, máy móc sẽ phá hủy sạch sẽ hiện trường.

Đại môn của chúng ta đều bị bọn họ vào rồi.

Tào Nguyệt nói.

– Báo cảnh sát chưa?

Diệp Phàm hỏi.

– Báo rồi, thực ra cảnh sát họ rất khó chịu. Nhưng khi hiểu ra vấn đè bọn họ lập tức đi ngay. Nói đây là chuyện di dời, giải phóng mặt bằng của thành phố chứ không phải là có người muốn gây chuyện.

Tào Nguyệt nói.

– Được, để bọn họ lấy đi, các vị không cần ngăn cản, bọn họ muốn lấy bao nhiêu thì để cho họ lấy.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

– Nhưng mà chủ tịch Diệp….

Tào Nguyệt vừa nói đến đây, Diệp Phàm lại hừ lạnh nói:

– Không sao, cứ bảo vệ bản thân cho tốt đi. Chuyện này tôi sẽ xử lý.

– Ha ha ha…

Tiếng mà Tào Nguyệt nghe thất vừa rồi không nhỏ, lỗ tai linh hoạt của Lang Phá Thiên đương nhiên là nghe thấy. Diệp Phàm cúp điện thoại phá lên cười, vẻ mặt vui như nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.

– Cái người này, có người đến tận cửa ức hiếp rồi, anh là cấp trên mà lại còn cười được.

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

– Từ trước đến giờ đều là Diệp Phàm đi ức hiếp người khác, bây giờ cũng để cho anh nếm thử chút cảm giác bị người khác ức hiếp có phải không?

Lang Phá Thiên nói.

– Nhưng tôi hiểu, những người này xui xẻo rồi. Chuyện này chẳng phải là biến thành tiền tặng cho tập đoàn Hoành Không các anh hay sao? Tôi làm huynh đệ, có thể có người tặng tiền cho anh đương nhiên là tôi cũng vui mừng rồi, có đúng không nào?

– Sao lại nói là tặng tiền? Đây là bồi thường cho tôi mới đúng chứ?

Diệp Phàm cười nói:

– Tôi phải về tập đoàn Hoành Không, xảy ra chuyện lớn như vậy, cần mở một cuộc họp. Nếu không lo chuyện này làm cũng không xong được.

– Cần tôi giúp thế nào, người huynh đệ cứ nói một câu.

Lang Phá Thiên không cười nữa.

– Khách sạn lớn Xương Đô coi trời bằng vung, đến cả đường mà cũng chiếm. Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn làm một vương quốc độc lập sao? Cho nên đồng chí lão Lang, đội xe của công không qua được đúng không?

Diệp Phàm cười nói.

– Đó là ít, đội xe không qua được thì phải thông đường thôi đúng không?

Lang Phá Thiên cười gượng:

– Lúc nào bắt đầu khơi thông? Cái này liên quan lớn đến ngành Quốc phòng không thể qua loa được.

– Mọi người cứ đợi điện thoại của tôi là được, chờ cho bọn chúng gần đến lúc thông đường vào sơn trang Yến Nguyệt của chúng ta, thời cơ này nhất định phải nắm chắc. Nói cách khác, tiền của tôi cũng không mất.

Diệp Phàm cười rảo bước thật nhanh.

– Chủ tịch tỉnh Diệp, bọn họ làm gì vậy? tôi lập tức sắp xếp người qua đó.

Khổng Đông Vọng gọi điện thoại đến.

– Không cần đâu, người là là thi hành nhiệm vụ của chính quyền thành phố. Cảnh sát xen vào chuyện này làm gì? Để cho bọn họ chấp hành tốt là được.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.

Đột nhiên Khổng Đông Vọng rùng mình một cái, su đó than:

– Ôi, các người đi rước sát tinh, các người xui xẻo là đáng rồi.

Nhậm Thời Mãn nghe cuộc điện thoại của Diệp Phàm đầy tức giận, nói là lập tức mở cuộc họp để bàn về chuyện này.

Diệp Phàm vừa về đến tập đoàn Hoành Không vội đi đến phòng họp, ngoài những đồng chí đi xây dựng trạm điện Châu Phi chưa về thì những ủy viên khác đều đã có mặt.

Xem ra, xảy ra chuyện đương nhiên là tất cả mọi người đến đều vui mừng. Nói cách khác các thành viên trong bộ máy đều nhàn rỗi.

– Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này đồng chí là người rõ nhất. Hãy thông báo cụ thể tình tình về sơn trang Yến Nguyệt trước đi.

Vẻ mặt của Nhậm Thời Mãn nghiêm túc nói.

Tuy không có nội đấu với Diệp Phàm nhưng vẻ mặt của Nhâm Thời Mãn vẫn là muốn tỏ ra cái uy của một Bí thư Uỷ hội một chút. Hơn nữa, xuống lâu như vậy rồi mà chưa làm được gì, y cũng đang hoang mang.

Đây chính là không có việc gì làm thì khó mà có thành tích được. Nhậm Thời Mãn xuống dưới không phải là để hằng ngày uống nước trà với đọc báo. Y đúng là muốn làm được chuyện gì đó.

Diệp Phàm cũng báo cáo tình hình cụ thể một lần.

– Có hung hăng cũng không thể làm như thế được đúng không? Bãi Yến Nguyệt là địa bàn của tập đoàn Hoành Không chúng ta. Có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đầy đủ. Chính quyền nói phá là phá, tôi thấy cái đầu tên Dương Thanh Hoài này sắp để đá được rồi.

Phong Hồ Ninh là người phát biểu đầu tiên.

– Đúng vậy, làm chính quyền thành phố Dương Thanh Hoài muốn làm gì đây? Đừng nói là chuyện lớn như vậy mà y không biết tí gì?

Lam Tồn Quân hừ hừ nói.

– Không biết chuyện đó có khả năng hay không. Không phải chuyện này Chủ tịch Diệp đã trực tiếp nói chuyện với y rồi sao? Hơn nữa, đồng chí Tào Nguyệt vì chuyện này mà nhiều lần sang bên chính quyền. Tôi thấy chính là bọn họ muốn bao che cho khách sạn Xương Đô.

Giúp người ngoài ức hiếp chúng ta mà thôi.

Lam Tồn Quân nói,

– Tôi thấy tình hình về chuyện này cơ bản là đã rõ ràng. Đồng chí Tào Nguyệt đại diện cho sơn trang Yến Nguyệt đưa tài liệu khiếu nại lên chính quyền, cũng đã đề xuất chuyện này với Tỉnh ủy Việt Đông. Câu trả lời của Dương Thanh Hoài là chỉnh phủ có thời gian sẽ thảo luận về chuyện này.

Diệp Phàm nói.

– Tôi thấy những thành viên trong hội cũng phải đứng lên, nói chuyện quản lý tập đoàn Hoành Không lên cấp trên. Chúng ta phải bảo vệ cho lợi ích của công ty không bị xâm hại. Cho nên, tôi đề nghị Hội quản lý của chúng ta thành lấp một đội lập tức báo chuyện này nên cấp tỉnh.

Nhậm Thời Mãn nói.

– Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Nhậm.

Diệp Phàm mở miệng trước, chuyện này Nhâm Thời Mãn đã xuất đầu, vậy cứ để cho ông ta xuất đầu là được.

Cuối cùng được toàn thể các ủy viên thông qua. Cung Chí Quân mặc dù không đến họp nhưng sau khi nghe nói chuyện này cũng gọi điện thoại đến nói là kiên quyết ủng hộ.

Còn ủy ban quản lý cũng bắt đầu hành động. Không lâu sau một số quyết định đã được đặt trên bàn các đồng chí lãnh đạo một bộ hai tỉnh.

– Có thể khai thông.

Ngay buổi sáng hôm sau, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lang Phá Thiên.

Gần nửa tiếng trôi qua, chủ tịch tập đoàn khách sạn Xương Đô vội vàng đi đến tập đoàn Thủy Đạt vào văn phòng làm việc của Lâm Lý Thăng.

– Làm sao đây?

Vẻ mặt của Lâm Lý Thăng đần ra hỏi.

– Tôi cũng không hiểu sao lại thế này, mấy đội xe nói là bị cản đường. Hơn nữa, nói là chấp hành lệnh hành động quân sự khẩn cấp.

Lập tức điều xe đến công trình, làm cho một tầng kiến trúc của chúng ta thay đổi hoàn toàn.

Đến mặt đất cũng lấy, chỗ đó gồ ghề như đống rác. Phần đất của toàn nhà chúng ta vị tổn thất nghiêm trọng.

Bon họ nói những người đó rất hung hãn. Ngăn cản cũng không được. Mấy bảo vệ của chúng ta đã bị đánh thương.

Hơn nữa, sau khi lấy được thì bọn chúng đi. Tôi muốn đi tìm lãnh đạo của chúng nói lý nhưng bị mấy tên hung hãn nói muốn nói lý thì gọi tôi đi đến quân khu tỉnh.

Quân khu tỉnh là chỗ nào chứ, tôi nào dám đi?vẻ mặt của Cố Minh Trung xanh xao nói.

– Quân khu tỉnh chính là có thể ăn thịt người sao? Đi thì đi sợ gì? Người ta lấy đường thì chúng ta không nói nhưng lại đào nhà của chúng ta. Việc này nhất định phải đòi lại công bằng.

Lâm Lý Thăng nói.

Một lúc sau, Lâm Thiệu Đông vội vã bước vào.

– Chuyện này tôi không tiện ra mặt, vẫn là các anh ra mặt thì hơn. Dù sao, đây cũng là tập đoàn của các anh đúng không? Tôi ra mặt danh không chính ngôn không thuận.

Lâm Thiệu Đông nhăn mặt nói.

– Xương Đô này, anh có 3 cổ phần.

Lâm Lý Thăng có hơi bất mãn. Những năm gần đây đều là Lâm Lý Thông bỏ tiền ra ủng hộ cha con Lâm Thiệu Đông.

Tài trí khiến cho hai người này không cần ra tay. Cũng cần phải sợ Uỷ ban kỷ luật tìm đến cửa, người ta rõ ràng là tặng không, ai cầm bọn họ cũng không có cách nào khác. Đương nhiên tập đoan Thủy Đạt có ảnh hưởng của Lâm Xương Lực nên phát triển rất nhanh.

– Được rồi, hai chúng tôi đi trước. Việc này cậu lập tức đi báo án. Còn tôi lấy thân phận điến Viện kiểm sát cũng hợp lý.

Lâm Thiệu Đông nói, đầu óc người này cũng không đến nỗi ngốc.

– Báo từ sớm rồi.

Lâm Lý Thăng nói.

– Báo cáo Tư lệnh Lang, chủ tịch Lâm Lý Thăng tập đoàn Thủy Đạt cùng với cục trưởng viện kiểm sát Lâm Thiệu Đông mang theo mấy người bên kiểm sáy yêu cầu gặp anh.

Trần Lượng, thư kí của Lang Phá Thiên nói.