Chương 1943: Thiếu chút nữa chơi xong

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tất cả chú ý, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xuất kích.

Đông Phương vẻ mặt nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh quyết chiến.

Diệp Phàm dồn sức vào chân tăng tốc tiến về phía trước, nửa giờ sau tới đoạn cách Loạn Thạnh hai dặm. Sau đó chia nhau sang phải trái đào thông con đường ngầm dài mấy trăm mét. Nghiêm Thế Kiệt và Vương Nhân Bàng chia nhau trái phải cách nhau khoảng ba trăm mét rồi định vị.

– Hành động.

Diệp lão đại ra lệnh một tiếng, nội khí toàn bộ bị hắn dồn đẩy ra, một côn mộc trong tay lập tức tạo nên một cơn lốc cát từ cồn cát bay thẳng lên trời cách bốn mươi mét rồi nổ tung. Lập tức tạo nên một màn sương cao mười mấy mét.

Còn hai cao thủ bát đẳng Vương Nhân Bàng và Nghiêm Thế Kiệt lập tức ném đạn khói trên người về phía trước. Trong tiếng nổ ầm vang long trời lở đất, một mảng khói đen bay lên không trung.

Cộng thêm màn sương cát của Diệp lão đại hợp lại, không trung dường như đột nhiên nổi lên một cơn bão cát khủng khiếp, một mảng mênh mông đầy trời, trong vòng mấy mét đều nhất thời không nhận ra bóng người.

Còn đối phương Loạn Thạch cũng vang lên tiếng súng trường bắn tỉa “bang, bang”. Bởi vì nhìn không rõ lắm, cho nên đối phương cũng chỉ bắn tù mù.

Diệp Phàm, Vương Nhân Bàng và Nghiêm Thế Kiệt đều nhân cơ hội này vọt lên phía trước. Tiếp sau là những đội viên dưới sự chỉ huy của Đông Phương, chạy với tốc độ tên lửa, không cần mạng sống tiến về phía trước.

Trong tình cảnh súng đạn bay loạn xạ, cũng có hai đội viên Tổ đặc nhiệm A ngã xuống. Tuy nhiên mặc dù là ngã xuống, bọn họ vẫn kiên trì bắn hướng về phía Loạn Thạch cho đến hơi thở cuối cùng.

Nghiêm Thế Kiệt ngã xuống.

– Thiên Trùng…

Diệp Phàm phẫn nộ kêu gào.

– Không cần lo cho tôi, tiến về phía trước. Binh sĩ Hoa Hạ không thể ẻo lả.

Nghiêm Thế Kiệt khản cả giọng kêu to, tay tăng thêm sức mạnh, phẫn nộ bắn về phía đối phương.

– Cách nương lão tử, ta sẽ theo ngươi đến cùng.

Năm quả lựu đạn trong tay Vương Nhân Bàng đồng thời ném ra ngoài, lập tức nổ tung mở một con đường máu.

– Mớ hỗn độn

Diệp lão đại hơi nhìn Nghiêm Thế Kiệt liếc mắt một cái, với uy mãnh hổ ưng lướt đi với tốc độ nhanh hơn, thoắt cái đã ở trước đống Loạn Thạch.

Một loạt âm thanh hỗn độn truyền đến, Diệp lão đại lập tức ném ra mười mấy cái phi đao, cùng với âm thanh kêu rên truyền đến, khẳng định có mấy tên kẻ thù trúng đao.

– Đá chết mớ hỗn độn này.

Vương Nhân Bàng tiến lên, thấy tất cả những người chưa chết đều xông lên đá một cước. Một cước của cao thủ bát đẳng có thể giẫm đứt một tảng đá dày nửa mét. Thân thể máu thịt sao có thể chịu đựng được, lập tức biến thành một đống bùn thịt nhão, máu loãng văng khắp nơi.

Diệp Phàm đột phá khu Loạn Thạch tấn công với tốc độ nhanh nhất.

Đột nhiên, hai bóng người cao lớn, một trái một phải cùng đánh đến.

– Hỗn độn.

Vương Nhân Bàng hết sức vồ lấy, một cước đá trúng phần eo của bóng người cao lớn.

Vương Nhân Bàng cảm thấy bàn chân đau phát run lên, giống như đá trúng một tấm thép dày. Anh ta vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua, phát hiện là một người Mỹ.

– Anh ta là người dược phẩm. Cơ thể cứng rắn như sắt tây, anh lùi về đi.

Diệp Phàm lớn tiếng kêu lên, thấy người kia đưa tay hướng về phía Vương Nhân Bàng, vội vàng quay người, lăn một vòng tới trước mặt người nọ, đạp chân qua.

Thình thịch

Lần này cảm giác khác hẳn, tuy rằng Diệp lão đại cảm thấy như đá phải một quả núi. Nhưng người Mỹ kia cũng bị lực va đập mạnh từ cú đá của Diệp Phàm làm cho phải lùi lại bảy tám bước.

– Hoa Hạ sao lại vẫn còn át chủ bài?

Người Mỹ mũi cao kia hô to một tiếng, dường như phẫn nộ.

Tên kia vồ người về phía Diệp Phàm. Loại người dược phẩm như này, nếu bị anh ta ôm, vậy sẽ không xong. Bởi vì chúng da dày thịt béo, rất có giỏi chịu đựng đánh đập.

Diệp lão đại định quay người thối lui, tên người dược phẩm dù sao cũng là cao thủ cửu đẳng. Vì cứu Vương Nhân Bàng, Diệp Phàm không kịp lùi, bị tên anh ta ôm lấy. Hai người lập tức giằng co nhau quay cuồng giữa cồn cát như tuyển thủ đô vật.

– Ngươi ấy à.

Diệp lão đại đột nhiên giật mình, dùng hết sức đẩy người kia hướng về phía đống cát. Người nọ không đề phòng, lập tức bay vào đống cát bên ngoài Loạn Thạch.

Ở dưới đống cát, tính linh hoạt của thân thể Diệp Phàm liền được thể hiện ra. Đoản chủy trong tay vừa xuất ra, hướng thẳng về phía người tên người dược phẩm.

Tên người dược phẩm lập tức trúng dao găm của Diệp Phàm.

Tuy nhiên Diệp lão đại vừa mới chui từ đống cát lên để lấy không khí thì phát hiện một tên người dược phẩm khá béo khác không ngờ cười dữ tợn dùng một quyền khiến Vương Nhân Bàng bay xa đến tám mét có hơn. Tiếp theo một cước giẫm lên, Vương Nhân Bàng ì ạch như món thịt tẩm bột rán chật vật trốn tránh.

Tuy nhiên, dù sao người ta cũng là cao thủ cửu đẳng, không phải là người mà Vương Nhân Bàng mới đạt được cấp thứ hai của bát đẳng có thể đối phó được.

Tên người dược phẩm kia lại đá vài đòn, Vương Nhân Bàng bị trúng một đòn, lập tức máu tươi từ miệng bắn tung tóe ra xa đến năm sáu mét.

Tận mắt chứng kiến Vương Nhân Bàng bị hạ dưới chân tên này, Diệp Phàm rốt cuộc không kìm nổi, một cước hung hăng bay khỏi đống cát hướng về phía tên dược sĩ, định tới cứu Vương Nhân Bàng.

Tuy nhiên lúc này hành động của Diệp Phàm bị tên người dược phẩm phát hiện. Anh ta nhe răng cười độc ác nói một câu tiếng Anh:

– Sử Mật Tu, giữ nửa người hắn, anh dưới tôi trên cùng nhau xử lý tên người Hoa Hạ này.

– Được, Mễ Tư Lâm.

Sử Mật Tu lặng lẽ nói một câu.

Chợt Diệp Phàm cảm giác lòng bàn chân bị rối lại, cũng không biết tên Sử Mật Tu trong đống cát dùng loại vũ khí dây thừng gì cột chặt hai chân mình lại.

Hơn nữa, hai tay anh ta gắt gao ôm lấy chân Diệp Phàm, hai chân thì giơ ra chặn đón, Diệp Phàm muốn rút chân ra cũng khó.

Còn Mễ Tư Lâm cũng thôi không tấn công Vương Nhân Bàng nữa, cười dữ tợn đá hướng về phía Diệp lão đại.

Dưới chân bị khống chế, Diệp lão đại muốn xông lên cũng rất khó, trúng một cước của Mễ Tư Lâm vào vai. Lập tức cảm giác xương vai run lên, cảm giác như không còn trên thân thể, chắc chắn đã bị thương.

– Ra đòn tiếp nào tên người Hoa Hạ.

Mễ Tư Lâm kiêu ngạo, ngông cuồng cười, rút ra một cây dao dày sau lưng. Bay lên khoảng chưa đầy ba mét bỗng rống lên một tiếng, như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Trong lúc sóng âm chấn động mãnh liệt, tên này từ không trung bay xuống như cơn cuồng phong thổi hướng về phía đầu Diệp Phàm.

Đao cách Diệp Phàm khoảng hai mét, cát xung quanh bị cuốn như một vòng xoáy nhỏ quỷ dị xoáy hướng lên trời được tạo nên bởi một cơn gió lốc tràn tới.

Nhìn tư thế này, với công lực của đao như thế này, nếu bổ trúng đầu, Diệp lão đại phỏng chừng phải đi tìm mấy tên đầu trâu mặt ngựa uống trà nói chuyện phiếm rồi.

– Mễ Tư Lâm, ông nội mi tới đây.

Vương Nhân Bàng giọng khàn khàn mà thê lương vang lên. Cả người anh ta là máu tươi, thân thể giống như một quả bom tấn vồ hướng lên trên, bất ngờ vững vàng dùng hai tay ôm chặt lấy hai chân của tên Mễ Tư Lâm trên không trung đang bay hướng về phía đầu Diệp Phàm. Vương Nhân Bàng lợi dụng quán tính, hung hăng kéo Mễ Tư Lâm sang bên cạnh cách xa Diệp Phàm một chút.

– Muốn chết hả?

Mễ Tư Lâm nổi giận, chuẩn bị đổi hướng cây đao đang hướng về phía Diệp Phàm, bổ về phía Vương Nhân Bàng.

– Người anh em.

Nhìn thấy Vương Nhân Bàng sắp trở thành hai nửa, Diệp Phàm khàn khàn hô lên một tiếng. Kỳ tích đã xảy ra. Miếng bạc Can Tương vốn không hề động tĩnh gì trên cổ tay kia lần này dưới sự tác động của toàn bộ nội khí bên trong của Diệp Phàm, đã bắt đầu hoạt động.

Ngân ảnh chợt lóe, dưới ánh mặt trời phản chiếu thứ ánh sáng lóa mặt. Giống như một cây chủy sáng loáng, không có bất cứ tiếng động nào, xoay tròn trên cổ Mễ Tư Lâm.

Cái đầu to với khuôn mặt nhỏ của Mễ Tư Lâm xoay tròn, phun ra máu tươi xa tới hơn mười mét.

“Ba” một tiếng, rơi bịch xuống đống cát. Đầu rơi xuống trong lúc Mễ Tư Lâm còn đang thè lưỡi, hai mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm, một bộ dạng thật kinh hãi.

Toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn của Diệp Phàm đều trống rỗng, cảm giác đầu mơ mơ rồi hôn mê bất tỉnh. Bởi vì tuy nói uy lực của loại kiếm thuật này rất lớn, nhưng sau khi dùng một lần thì sẽ mất đi toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn bên trong.

Lúc này mà còn kẻ địch mạnh thì Diệp lão đại chỉ còn nước chờ chết. Trong lòng hắn thầm nhủ “xong đời”. Còn cả mấy người, nào là Sử Mật Tu, Viên Viên, Phán Nhi, Khuynh Thành…

Lúc sắp chết hắn chỉ nghĩ đến có mỹ nhân, quên hết cả cha mẹ bạn bè.

Đúng lúc này, Diệp lão đại ngược lại cảm thấy lòng bàn chân nhẹ nhõm. Sử Mật Tu không ngờ buông lỏng mình.

Diệp lão đại muốn thoát khỏi đống cát, tuy nhiên toàn thân vẫn mềm nhũn chưa có chút sức lực nào. Đang ủ rũ chờ đợi Sử Mật Tu ra tay tiễn mình đoạn đường cuối cùng thì phát hiện đống cát dưới chân chấn động.

Sử Mật Tu không ngờ nhảy ra khỏi đống cát, không lâu sau, sau khi lóe lên chút ánh sáng thì không còn thấy bóng người.

Chuyện gì vậy, cơ hội tốt thế này mà bỏ lỡ? Lạ thật, Diệp lão đại trong lòng buồn bực.

– Lão đại, chúng ta tìm được đường sống trong chỗ chết. Tên kia vừa rồi bị Ngân quang lóng lánh của anh dọa cho phải chuồn mất.

Vương Nhân Bàng tới đỡ Diệp lão đại ra khỏi đống cát.

– Nguy hiểm thật người anh em ạ, thiếu chút nữa chúng ta xong đời.

Diệp lão đại nằm trên cát, toàn thân co duỗi. Vương Nhân Bàng cầm súng trường ngắm bắn bảo vệ cảnh giác bên cạnh. Cả mặt anh ta toàn máu cũng chưa kịp lau.

Nửa giờ sau, cuộc chiến ở Loạn Thạch kết thúc. Đông Phương cõng Nghiêm Thế Kiệt chạy tới.

– Người của chúng ta sao rồi?

Diệp Phàm khôi phục được một chút nguyên khí, ngồi dậy hỏi.

– Một đồng chí hy sinh, hai đồng chí trọng thương. Thủ trưởng Nghiêm bị trúng đạn vào eo, đã sơ cứu, anh ấy bị trúng liên tiếp hai viên đạn, may là không bị ở những vị trí nội tạng. Tuy nhiên cũng phải lập tức đưa về nước điều trị, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đông Phương vẻ mặt lo lắng nói. Anh ta nhìn Diệp Phàm, lại nhìn tên Mễ Tư Lâm người một nơi, đầu một nẻo dưới đất, hỏi:

– Là đội viên Hải Lang?

– Không chỉ là đội viên, là siêu cao thủ. Tên đang nằm dưới đất này tên là Mễ Tư Lâm, cao thủ cửu đang được bồi dưỡng bằng thuốc. Một chiêu của lão đại đã khiến đầu anh ta lìa khỏi cổ.

Vương Nhân Bàng ra oai hộ Diệp Phàm.

– Lại xử lý một cao thủ cửu đẳng?

Lúc này, Nghiêm Thế Kiệt đang nằm nghiêng bất ngờ tỉnh dậy, trong giọng nói tràn đầy niềm vui.

– Ừ, anh ta là cửu đẳng, còn một tên nữa sợ quá đã chạy mất.

Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn Đông Phương nói:

– Anh lập tức sắp xếp mấy đội viên hộ tống họ về nước. Sắp xếp nhiều một chút, ba người trọng thương thêm di hài một đồng chí, ít nhất phải có sáu người hộ tống. Anh sắp xếp đi.