Chương 769: Lần đầu đấu với Chủ tịch Địa khu Vương.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có vẻ hơi tự đắc liếc mắt nhìn mọi người một cái, Vương Triều Trung lại tiếp tục diễn thuyết:

– Phải sửa đường trước, điều này ai cũng hiểu. Nhưng sự thật, như vậy khó thực hiện được chính sách phát triển của Đảng. Ma Xuyên chính là một ví dụ thực tế, sửa đường giống như một cái máng xối.

– Chủ tịch Địa khu Vương, Diệp Phàm muốn trong hai năm vượt qua xếp hạng thứ 11 của huyện Hồng Châu Xa hẳn là không có khả năng, nói gì đến việc thoát khỏi huyện nghèo nhất tỉnh. Trẻ con không biết gì

Khâu Mậu Thủy cười nói.

– Điều đó là đương nhiên, hắn có thể đuổi kịp và vượt qua huyện Hồng Sa Châu cũng là vượt qua việc xếp cuối cùng của tỉnh.

Huyện Hồng Sa Châu xếp thứ mười trong các huyện nghèo nhất tỉnh, đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Từ con số thống kê của năm trước, tổng sản lượng kinh tế của Hông Sa Châu gấp đôi Ma Xuyên. Hai năm để Ma Xuyên vượt qua Hồng Sa Châu ngoài việc Ma Xuyên khắp nơi toàn đồ quý thì không có cách nào. Nếu không, tuyệt đối không có khả năng.

Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung khẳng định, còn lắc lắc đầu.

Thật sự ông ta tranh hơn thua với Trang Thế Thành, đơn giản là việc sắp xếp một người. Không có ân oán gì với Diệp Phàm.

Tuy nhiên, thủ đoạn của Trang Thế Thành cứng rắn như vậy, Diệp Phàm vô tình trở thành người mà Trang Thế Thành ra tay.

Ban đầu Vương Triều Trung không để ý đến hắn, giờ cũng không phải là để ý đến. Ông ta tuyệt đối không thể để nhìn thấy Diệp Phàm thành công, bởi vì Diệp Phàm thành công chính là Trang Thế Thành thành công.

Đây không chỉ là vấn đề thể diện, đây còn là sự đấu tranh giữa hai người trong địa khu, quyết định ai có quyền lên tiếng trong hội nghị thường vụ.

Trang Thế Thành vừa đến Đức Bình, cơ sở không tốt nên lời nói của nhân vật số một như ông ta yếu đi không ít.

Mà Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung lại quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, về điều này, quyền lực có xu thế đảo ngược.

Trang Thế Thành là nhân vật số một, đương nhiên không muốn thấy một Trang Thế Thành khác. Đương nhiên Vương Triều Trung càng không muốn quyền lực của mình bị suy yếu.

Vung ta múa chân từ trước đến giờ, đột nhiên cấp trên cử đến đây một người khác, Vương Triều Trung tuyệt đối không muốn nhìn thấy mình thất bại.

Bí thư địa khu tiền nhiệm Hướng Hoài Thanh bởi vì đến tuổi về hưu nên không muốn cùng Vương Triều Trung không muốn cùng Vương Tĩnh địa khu Vương Triều Trung tranh giành quyền lợi.

Hướng Hoài Thành yếu đuối, cũng thúc đẩy Vương Triều Trung có tham vọng bành trướng quyền lực. Trong hai năm cuối cùng Hướng Hoài Thanh cầm quyền, hội nghị thường vụ biến thành cái vườn của nhà Vương Triều Trung.

Tuy nhiên, điều làm cho Vương Triều Trung khó chịu chính là khi Hướng Hoài Thành về hưu nhưng ông ta không phải là người được bổ nhiệm, ngược lại trên tỉnh bổ nhiệm xuống một chú ngựa ô- Trang Thế Thành.

Vương Triều Trung đương nhiên không cam lòng thất bại, mục tiêu của ông ta là biết Trang Thế Thành thành Hướng Hoài Thành thứ hai. Tình hình trước mắt, nhiện vụ này khá là nặng nề.

Trang Thế Thành mới bốn mươi tuổi, tuổi này còn có khả năng bay cao. Làm quan chức ai lại không muốn hướng lên trên? Cái này gọi là tham vọng quyền lực.

Hơn nữa nghe nói Trang Thế Thành sau lưng còn có nền tảng khá, chỉ có điều Vương Triều Trung chưa tìm ra sau lưng ông ta là ai mà thôi.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đến Ủy ban nhân dân Địa khu đúng giờ.

Lúc nhận quân lệnh từ tay Chủ nhiệm văn phòng địa khu Khâu Mậu Thủy đọc một lượt, sắc mặt dĩ nhiên trở nên bối rối.

Đưa mắt nhìn Chủ tịch địa khu Vương, ông ta không nói gì, Diệp Phàm hiểu được, chắc chắn là ý của ông ta, đơn giản là muốn gây khó dễ một chút. Hoặc là thử một chút sức của mình, thử tính điềm đạm của mình.

Chánh văn phòng Khâu Mậu Thủy lộ vẻ mặt khinh khỉnh. Nhìn sắc mặt kia Diệp Phàm hận không thể xông lên tát cho anh ta một cái.

“Mẹ kiếp, cả một đám chỉ chờ để cười mình. Hôm qua Bí thư Trang đã ép tôi, hôm nay con chó Nhật là Chủ tịch địa khu Vương cũng lấy thái độ lạnh lùng để ép tôi. Đưa ra chỉ tiêu cứng nhắc, các anh sao không ra chỉ tiêu cho các huyện khác.

Rõ ràng là bắt nạt chủ tịch huyện mới chân ướt chân ráo đến. Mình phải bình tĩnh. Tình hình này không ký chắc chắn là không được rồi.

Không ký xem ra phải dẹp đường quay lại. Quay lại, đây không phải là tính cách của mình…”

Diệp Phàm hung hăng mắc thầm bọn đó trong lòng, hít một hơi thật sâu nói:

– Chủ tịch Địa khu Vương, thoát khỏi danh sách huyện nghèo nhất tỉnh, tổng sản lượng kinh tế Ma Xuyên vượt qua huyện Hồng Sa Châu chỉ có thể là phương hướng của ta. Có trở thành hiện thực hay không có chút…

Đương nhiên, đây cũng là Diệp Phàm cố gắng từ chối, ký thì chắc chắn phải ký. Tuy nhiên ít nhất cũng phải nói lý với Chủ tịch địa khu Vương trước không thể để con ngựa chạy mà không cho ngọn cỏ khô, nếu không thì có phải là quá thiệt không?

– Phương hướng cố gắng, cái này ai cũng mạnh miệng nói được. Đến lúc không đạt được, nói một câu là có thể bỏ qua hết. Như thế thì có chút phù phiếm, Đảng ủy Địa khu và Ủy ban nhân dân Địa khu muốn đưa ra chỉ tiêu này. Mỗi huyện đều có chỉ tiêu nhất định, không riêng gì Ma Xuyên các anh. Hơn nữa, chỉ tiêu này Bí thư đều đã xe, qua.. ha ha …

Vương Triều Trung cười kỳ lạ, còn đưa cho Diệp Phàm bao Trung Hoa, làm cho Diệp Phàm cảm thấy ông ta đang đùa giỡn, chính mình chỉ là người hầu.

– Được, tôi không phản đối, tuy nhiên, Ma Xuyên là huyện nghèo nhất tỉnh, về kinh tế muốn phát triển chắc chắn đặc biệt khó khăn, có lẽ không có khả năng phát triển. Cho nên, vì để nó có thể phát triển nhanh, tôi đề xuất, Ủy ban nhân dân địa khu có thể ủng hộ hết sức, có sự quan tâm đặc biệt. Nếu không, không thể để con ngựa chạy trốn mà không cho chút cỏ khô nếu không con ngựa sẽ chết mệt đúng không?

Diệp Phàm bình tĩnh nói với Chủ tịch địa khu Vương, đương nhiên không phải là muốn thay đổi thỏa thuận mà là muốn tranh thủ có được chút quyền lợi.

– Ha ha, đương nhiên, Ủy ban nhân dân Địa khu cũng không phải là mẹ kế, cả bàn tay đều là thịt của mình, chúng tôi sẽ đối xử bình đẳng. Hơn nữa thấy Ma Xuyên có tình hình đặc thù, Ủy ban nhân dân địa khu cũng sẽ có xem xét thích hợp về vốn về dự án, chính sách, nhân lực, vật lực, và mọi vấn đề đều có chút nghiên về đó. Ma Xuyên các anh là huyện xa xôi, thuộc các huyện biên giới, hơn nữa, Ma Xuyên là địa phương trước kia giải phóng quân đã đi qua, rất có tiếng tăm.

Chủ tịch địa khu Vương trong lòng hơi thán phục sự kiên cường của cậu nhóc này, lần đầu gặp mặt chính mình, không ngờ còn dám đưa ra điều kiện.

– Một cậu nhóc thú vị!

Câu nói này đột ngột đi qua đầu Chủ tịch địa khu Vương.

– Chủ tịch địa khu Vương, tôi muốn thấy cái gì thực tế.

Diệp Phàm không chút nao núng, từng bước ép sát.

– Thực tế? cậu còn chưa đến Ma Xuyên, dự án gì, quy hoạch gì đều chưa có, tôi sao có thể cho cậu cái gì thực tế? Cũng không thể nói suông mà không làm, chúng ta đều là cán bộ của Đảng, phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết. Nghĩ điều họ nghĩ, làm điều họ muốn

Chủ tịch địa khu Vương cảm thấy cậu nhóc này hơi liều lĩnh, quả thực còn ngây thơ đến tức cười.

Đưa ra yêu cầu quả thực là không hợp thời, xem ra còn muốn bỏ chỉ tiêu này. Lúc này chiến thẳng đã gần với Chủ tịch địa khu hơn Bí thư Trang Thế Thành.

– Chỉ tiêu này là thực tế, ha ha, Chủ tịch địa khu Vương, tôi nói có chút nào giả dối đâu?

Diệp Phàm đưa tay chỉ vào văn bản. Dù sao là mình gánh trách nhiệm, hôm nay không có được lời hứa nào của chủ tịch địa khu Vương tuyệt đối không ký chỉ tiêu này.

– Cậu nói vậy cũng đúng, chỉ tiêu này có con số cụ thể, đương nhiên là con số cứng nhắc

Chủ tịch địa khu Vương cảm thấy hơi phiền, thật sự trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc. Cảm thấy cậu nhóc này cũng không phải ngây thơ, dường như là một người khó chơi, chợt cười nói:

– Đồng chí Diệp Phàm, cậu muốn cái gì thực tế, trước tiên nói xem nào.

– Nghe nói Ma Xuyên trước kia là địa phương thổ phỉ hoành hành. An ninh trật tự tương đối loạn. Hơn nữa, trước đó một thời gian, tôi vừa gặp một người ở Ma Xuyên, nói là công an huyện cũng không dùng xe cảnh sát, tất cả đều dùng máy kéo. Không biết có phải là thật hay không?

Diệp Phàm bật cười ha hả, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Chủ tịch địa khu Vương một cái, phát hiện hình như là khóe miệng ông ta hình như co giật.

– Người này, thật ra nói cũng chưa rõ, một thị trấn, trị an loạn thì làm sao phát triển kinh tế được, ngành công an là thần hộ mệnh của phát triển kinh tế.

Vương Triều Trung trong lòng cũng không muốn gạt đi, biết người này chắc chắn trước khi đến đây đã nghiên cứu qua về tình hình Ma Xuyên.

Vì thế cười nói:

– Không nghiêm trọng như cậu nói, xe cảnh sát hẳn là có, có lẽ mấy hôm nay hỏng ồi. Tuy nhiên, dùng máy kéo để phá án ở Ma Xuyên không phải là điều gì mới.

– Công an là người giữ gìn an ninh địa phương, đến phá án cũng không làm được thì nói gì đến bảo vệ phát triển kinh tế. Cho nên, hôm nay, tôi không dám đưa ra yêu cầu gì khác.

Xin mời Chủ tịch địa khu Vương cho tôi mấy chiếc xe là được. Chỉ tiêu này, tôi ký. Hai năm sau không làm ra thành tích, không cần ngài nói, tôi cũng sẽ hồi hương.

Diệp Phàm ưỡn ngực, biết đám người của Chủ tịch Vương đang đùa mình, cho nên nói chuyện không chút khách khí, thẳng thắn nói.

– Lấy mấy xe, hiểu biết của cậu rất tốt, tháng trước tỉnh cho địa khu chúng ta 10 xe cảnh sát. Cậu hãy đi tìm Ủy ban Chính trị Pháp luật Bí thư Hạ, tôi đồng ý cho cậu một chiếc, ha ha…

Chủ tịch địa khu Vương không nói nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Ý tứ không cần nói cũng biết. Cậu có bản lĩnh mang về mấy cái, đừng để tôi phải chọc cậu.

Tuy nhiên, Vương Triều Trung cũng cho Diệp Phàm một chiếc xe cảnh sát, coi như là không keo kiệt.

Tiếp theo, Diệp Phàm đi thẳng đến Ủy ban chính trị pháp luật.

Trong lòng thầm nghĩ “Vương Triều Trung muốn chê cười tôi, xem ra trong lòng ông ta đã tính việc mình quay về. Ông này sẽ cho ông mở mắt nhìn, đừng tưởng ông này là gà mờ mà ức hiếp…”

Tuy nhiên, Diệp Phàm mang dự định nói với Hạ Hải Vĩ, anh ta lập tức trầm ngâm. Một hồi lâu, mắng:

– Chó Nhật Vương Triều Trung, là như thế.

– Có phải hay không?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Hạ Hải Vĩ nói nửa câu.