Chương 840: Vượt quá quyền hạn.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lạm quyền là chắc rồi, chỉ cần lấy cái này để xét thôi thì chưa có sức thuyết phục lắm. Ở nước ta, những việc như chính phủ can thiệp vào hệ thống chính trị pháp luật không có gì là mới mẻ. Pháp luật nhà nước đều quy định, các vị án công-kiểm-pháp có quyền xử lý độc lập, chỉ chịu sự giám sát của cấp trên, đến ngay cả Đảng ủy cũng không thể can thiệp.

Tuy nhiên, sự thật có thể làm vậy được ư? Đảng lãnh đạo tất cả, công-kiểm-pháp cũng là phải chịu sự quản lý của Đảng.

Khi chúng ta phá án, có bao giờ đượcphá án một cách độc lập đâu, đó chỉ mơ mộng hão huyền thôi, luôn phải phụ thuộc vào một câu nói của Bí thư huyện, là đã có thể ra quyết định phán quyết một cách công bằng.

Chu Lai Hoài lắc đầu.

– Anh Chu, anh không thấy sao, hôm nay tên Ngô Đồng khi bắt ba con hổ nhà họ Mã hình như đã rất mạnh tay, điều này có được xem là đã sử dụng bạo lực trong lúc chấp pháp không. Viện Kiểm sát các anh không phải có chức trách giám sát phòng Công an sao? Sao không sử sụng quyền hạn của các anh mà gây khó khăn, khà khà…

Trần Tử Quyền vuốt mấy sợi tóc vàng hơi xoăn, miệng cười cười.

– Ha ha, viện Kiểm sát là cơ quan giám sát luật pháp của nhà nước, có chức trách giám sát luật pháp theo pháp luật dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy và viện Kiểm sát cấp cao, giám sát đại hội đại biểu nhân dân, hội nghị thường ủy và tiến hành công tác báo cáo, chấp hành nghị quyết này.

Cái gì gọi là chịu sự lãnh đạo của Huyện ủy, Chủ tịch Diệp bây giờ chính là đại diện cho lãnh đạo huyện ủy. Anh Trần, anh kêu tôi đi giám sát việc phá án của Trưởng phòng Ngô Đồng.

Mà Ngô Đồng rõ ràng lại đang có sự ủng hộ cuả Chủ tịch Diệp.

Không thể ngờ được hả, cậu ta tuy tuổi đời còn non nớt nhưng lại có chút thủ đoạn, đến huyện Ma Xuyên chúng ta chưa được hai mươi ngày nhưng đã sai khiến được Trưởng phòng Công an huyện.

Đến ngay cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc cũng có vẻ rất thân thiết với cậu ta. Anh Vi à, anh phải cẩn thẩn để phòng đấy nhé.

Chu Lại Hoài liếc nhìn Vi Bất Lý mà nói.

– Đề phòng gì cơ chứ, Trưởng ban Tôn không dễ theo một ai đó đâu, trước đây Chu Phú Đức thanh thế lớn như vậy mà Trưởng ban Tôn còn không nể mặt.

Thỉnh thoảng ở việc sắp xếp nhân sự, Tôn Minh Ngọc cũng có ảnh hưởng nhất định, đến ngay cả Chu Phú Đức cũng it nhiều dè chừng sắc mặt của Tôn Minh Ngọc.

Chẳng phải Tôn gia đang nắm quyền ở địa khu đó ư. Tôn Quốc Đống không những là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy, mà còn kiêm luôn chức Phó Bí thư Địa ủy, cái chức vụ đằng sau đó còn lớn hơn cái trước, uy quyền càng lớn, ông ta cũng có ảnh hưởng nhất định tại hội nghị các Bí thư.

Chu Phú Đức chắc cảm thấy không dễ gì lợi dụng Trưởng an Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc này nên đã sớm nghĩ đến việc thuyên chuyển cậu ta.

Tuy nhiên, thế lực của Tôn Quốc Đống quá lớn. Hơn nữa, Tôn gia ở thị trấn Ngưu đầu cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.

Nói đến việc Tôn Minh Ngọc thiên về phía Diệp Phàm, điều đó là không thể, Diệp Phàm có gì để Tôn Minh Ngọc phải bận tâm, như tình hình hiện tại, chẳng qua chỉ là lợi dụng nhau thôi.

Diệp Phàm không thể đem lợi ích ra để mua chuộc Tôn Minh Ngọc thì không thể lung lay Tôn Minh Ngọc được. Cho dù dư luận cho rằng Diệp Phàm là thân tín của Trang Thế Thành thì cũng chưa chắc đã tranh thủ được sự ủng hộ của Tôn Minh Ngọc.

Phải biết rằng ở địa khu, Tôn Quốc Đống có vẻ như đứng ở phe trung lập, không có khuynh hướng theo phe Trang Thế Thành, mà chính là theo phe mạnh hơn của Vương Chủ tịch, đối với con cáo già Tôn Quốc Đống, tốt nhất không nên dây vào, nên giữ mối quan hệ ngoại giao tốt đẹp.

Không thể lôi kéo về phía mình, cũng tuyệt đối không được làm gì đắc tội, khi có chút lợi ích thì cũng nên san sẻ, Tôn Quốc Đống tất sẽ không gây phiền phức gì.

Theo tôi, Tôn Minh Ngọc cũng học hỏi cha mình không ít. Nếu không tôi đã sớm ra tay.

Vi Bất Lý phân tích rất chí lý, nhưng đáng tiếc là ông ta không biết được năng lượng khiến người khác phải giật mình của Diệp Phàm. Nếu không, Vi Bất Lý đã không nói ra những lời như thế.

– Đúng là đồ đầu đất, việc này có thể hạ được ta sao? Đừng có nằm mơ.

Chu Phú Đức đang nằm trên giường bệnh tức giận phang mạnh tay, cảm giác phần sau lưng đau nhói, chắc là đã bị rạn nứt.

Chu Phú Đức đã đến địa khu, qua sự kiểm tra cẩn thận của các chuyên gia bệnh viện bậc nhất ở địa khu đã phát hiện ra ở xương sườn ngực, xương cánh tay đều có chút rạn nứt.

Vết thương ngoài da thì càng nhiều, rất nhiều nơi có vết bầm tím, may mà đám người ở Hồng Sa Châu còn có chút lý trí.

Nếu không, Chu Phú Đức rất có thể đã thành kẻ tàn phế rồi, thậm chí là nằm quan tài. Bác sĩ yêu cầu phải nằm dưỡng bệnh ít nhất là hai ba tháng, như vậy chắc phải kéo dài đến năm sau.

Cục diện ở huyện đã có sự thay đổi, mới chỉ mấy ngày, những người thân tín của ông ta như Mã Lâm, Trưởng phòng Tài chính huyện đã bị Chủ tịch Diệp ra lệnh bắt vì tội dám đánh dân, không làm theo lệnh của cấp trên, vin vào lý do đó để đình chỉ công tác, tạm thời đưa Phó phòng Giang Thắng Tài lãnh đạo công việc của phòng Tài chính.

Trong lòng Chu Phú Đức hiểu rất rõ, tên Chủ tịch huyện Diệp Phàm này đã mượn gió bẻ măng, muốn nắm trong tay phòng Tài chính huyện.

Phòng Tài chính là bộ phận quan trọng, trước nay đều do Chu Phú Đức thao túng.

Nguyên Chủ tịch huyện Giang Hòe Mạo đã làm Chủ tịch huyện một năm, kỳ thực chỉ như là một con rối, không làm được trò trống gì.

Tất nhiên Chủ tịch Giang cũng đã từng tranh giành, nhưng do thế lực của Chu Phú Đức quá mạnh, hơn nữa các lãnh đạo địa khu đều không ủng hộ Giang Hòe Mạo, khiến cho Chủ tịch làm gì cũng gặp trắc trở, đi đâu cũng đắc tội với người khác, cuối cùng là rớt chức.

Nguyên nhân về việc ông ta bị sa thải, huyện Ma Xuyên và địa khu Đức Bình đều rất mập mờ, Chu Phú Đức cũng biết rõ, chắc là rất nhiều người nghi ngờ chính ông ta đã làm việc xấu xa đó, cũng chỉ có Chu Phú Đức mới biết được những điều khó nói trong đó.

Sau khi Chu Phú Đức tức giận, lại tự an ủi Mã Lâm:

– Hãy bình tĩnh, cậu chỉ bị cách chức tạm thời, Chủ tịch Diệp không có quyền sa thải cậu. Giang Thắng Tài muốn thay thì hãy để cho hắn tạm thời thay đã. Huyện Ma Xuyên bây giờ, trước khi địa khu chưa có quyết định chính thức, thì địa bàn đó vẫn do tôi nắm quyền. Dù là Diệp Phàm muốn làm thì cậu cũng cứ bình tĩnh nhẫn nhịn đã, chờ tôi khỏi bệnh sẽ giải quyết.

– Bí thư Chu, nhưng tôi vẫn không phục, là một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật mà mất mặt quá. Với tư cách là lãnh đạo trực tiếp của phòng Công an huyện, lại không làm được gì. Tên họ Diệp đó rõ ràng đã quá lạm quyền. Từ lúc nào mà một Chủ tịch huyện có quyền bác bỏ quyết định của Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cơ chứ? Đều là ủy viên thường vụ cả, hắn có quyền gì cơ chứ? Đây chính là điển hình của sự lạm quyền.

Mã Lâm phẫn nộ bất bình, ông ta muốn lôi kéo sự đồng tình, mọi tội lỗi đổ lên đầu Diệp Phàm.

– Ừ, về việc này Chủ tịch Diệp đã đi hơi quá đà. Nhưng phòng Công an huyện phải chịu sự lãnh đạo của cả Đảng ủy địa phương và cơ quan công an cấp trên. Diệp Phàm với tư cách là một Phó Bí thư huyện ủy, hắn ta nắm được điểm yếu của Mã Tiền, quyết định lật ngược lại cũng có thể xem như là xác đáng. Nhưng ta tin Mã Vân Tiên sẽ không để yên. Ngày mai, cậu hãy chờ xem, khà khà…

Chu Phú Đức bỗng nhiên cười phá lên.

– Ông nói ngày mai Chủ tịch Diệp sẽ mở hội nghị thường vụ Huyện ủy, sao có thể cơ chứ, hình như cái này chỉ có ông mới có thể triệu tập mà. Hơn nữa, bây giờ lãnh đạo địa khu vẫn chưa có động tĩnh gì, tên họ Diệp kia dựa vào cái gì mà làm thế, đây rõ ràng là vi phạm quy chế.

Mã Lâm phẫn nộ lên tiếng.

– Khà khà, đúng thế, vừa này hắn vừa gọi điện cho tôi, nói là muốn sửa cho xong quốc lộ Thiên Tường trước tết.

Nếu không, chí ít cũng phải kéo dài thêm mấy tháng sang năm sau. Chúng ta có thể trì hoãn được, nhưng hắn thì không thể trì hoãn được đâu.

Địa khu đã giao nhiệm vụ cho hắn, chớp mắt mà đã nửa năm trôi qua, nhưng hắn ta vẫn chưa làm xong gì cả, làm sao mà coi cho được mắt?

Hơn nữa, việc quốc lộ Thiên Tường phải tu sửa trước đây tôi đã đồng ý, chỉ cần khôi phục được nền kinh tế của Ma Xuyên, chúng ta sẽ ủng hộ, ha ha.

Chu Phú Đức tuy trình độ văn hóa thấp, tính tình nóng nảy, nhưng lại là một người có kinh nghiệm lãnh đạo, không thiếu các chiêu trò, nếu không làm sao ông ta có thể ngồi vững ở vị trí cao nhất của huyện Ma Xuyên được.

– Con chó Quách Tân Bình, suýt chút nữa làm cho ta tàn phế, thù này không trả ta đây không xứng mang họ Chu. Tên họ Diệp kia nếu có thể làm cho nền kinh tế của Ma Xuyên vượt qua được Hồng Sa Châu thì dù có lật trời ta đây cũng sẽ ủng hộ.

Đương nhiên, Mã Lâm, cậu không cần lo lắng, mấy người bọn cậu, lão Chu ta sẽ không mặc kệ không quản đâu.

Ta tin Chủ tịch Diệp sẽ không dám làm gì quá đáng. Nhưng hành động hôm nay của cậu cũng không ổn chút nào, Chủ tịch Diệp đã trực tiếp gọi điện cho cậu, thì đáng nhẽ cậu nên phát tiền đi.

Nếu thật sự cuối năm phòng Tài chính không còn đồng nào, thì cậu cứ nói ra, phần đông cán bộ công chức huyện Ma Xuyên tất nhiên sẽ đổ món nợ này lên đầu Diệp Phàm, cậu sợ gì chứ, lo cái gì nào?

Hay là cậu rắp tâm làm bậy, có phải cậu nghĩ có thể linh động, sử dụng thoải mái một triệu có trong tài khoản đó không.

Cậu không có suy nghĩ gì à, người ta là một Chủ tịch huyện, trực tiếp gọi điện đến mà cậu không nhận lỗi, hỏi ai không tức cho được. Huống hồ, tôi lại không có mặt ở đó, cậu đã chạm phải nọc độc của hắn rồi.

Dừng một chốc, Chu Phú Đức lại khuyên Mã Lâm, đây cũng chính là một cách làm ơn, Chu Phú Đức thật biết làm người.

– Lúc đó tôi.. tôi cũng chỉ là làm theo lệnh của ông, không ngờ tên họ Diệp đó lại quá đáng như thế. Tôi đoán đám người gây náo loạn ở xã Kim Đào là do hắn xúi giục. Nếu không, sự việc sao lại trùng khớp thế, tôi vừa từ chối hắn, thì buổi chiều đã có người đến gây sự. Hơn nữa, lúc đầu sao tên họ Diệp không xuất hiện, đợi đến khi sụ việc không thể cứu vãn nỗi thì lại lộ diện, đây chẳng phải là cố ý sao.

Mã Lâm lên tiếng.

– Hại người, khà khà, việc này đúng là có chút trùng hợp, chắc là tên họ Diệp đó đã cố tình như thế. Nếu Thái Tắc Dân đã xin chỉ thị của hắn, thì chắc chắn là việc này phải có sự đồng ý của hắn. Chỉ là do cậu làm ngược lại, Thái Tắc Dân đã nhanh chóng trở thành một đại diện Bí thư Đảng ủy xã, tất nhiên mọi quyền lực sẽ nằm trong tay Diệp Phàm.

– Bí thư Chu, hôm đó hình như ông cũng đồng ý tạm thời bãi bỏ chức vụ của Phan mặt rỗ, cho nên tên họ Diệp mới gan to vậy. Nếu con chó Thái Tắc Dân thật sự làm Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào, thì e rằng sau nay các cán bộ trong huyện sẽ về phe của Diệp Phàm. Về lâu dài, không thể để sự việc phát triển như thế, tôi thật sự thấy lo lắng.

Mã Lâm nói lớn.