Chương 3248: Kẻ Khó Ưa..

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đường sá xa xôi mà cục trưởng Ngọc đến đây, chúng tôi biết ăn nói thế nào đây?

Diệp Phàm cười nói, vừa nghe nói có một tên khác và đám trưởng lão phái Côn lôn đến đây, trong lòng Diệp Phàm mừng thầm.

– Tổng giám đốc Diệp, chúng ta cứ giải quyết việc trước có được không?

Vẻ mặt Ngọc Chấn nghiêm túc, nói.

– Ha hả, việc này là chuyện của Cục Công an, tôi và anh làm sao nói được bây giờ?

Diệp Phàm cố tình giả ngu.

– Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi cũng không vòng vo nữa. Các anh có thể nói các anh bị tổn thất bao nhiêu, chúng tôi sẽ bồi thường. Cũng chỉ là đánh phá một vài máy móc thôi. Xử phạt theo điều lệ xử phạt là được. Hơn nữa, nhân viên của các anh cũng không bị thương nhiều có phải không?

Mễ Nhất Quần nhìn Ngọc Chấn, cảm thấy đã tức giận.

– Đó là các anh nói thôi, tuy nói người của chúng tôi không bị thương, nhưng anh phải biết rằng, đêm hôm đó các anh đã ăn hiếp ba cô gái là chuyện không đơn giản.

Một người là Mộc Nguyệt Nhi, Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Tinh nước Mỹ, xuất thân trong gia đình tiền tỷ. Hai người khác đến từ tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của nước Pháp, là Chưởng nữ của Chủ tịch HĐQT.

Các cô ấy là khách tập đoàn Hoành Không chúng tôi mời đến, tới đây để chuẩn bị đầu tư. Hơn nữa đã ký kết hợp đồng, 1,5 tỷ.

Bây giờ bị các anh đánh, người ta còn dám ở lại đầu tư sao? Hơn nữa, Tổng giám đốc Mộc cũng làm ầm ĩ muốn rút lui.

Việc này ảnh hưởng quá lớn, các anh đã làm hỏng chuyện, việc xây dựng toàn bộ tập đoàn Hoành Không đều bị ngừng lại, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã hỏi qua về việc này.

Hơn nữa, ba cô gái này đều bị nội thương rất nặng, tuy bây giờ không ở bệnh viện, nhưng đều nằm ở giường không đứng dậy nổi.

Hơn nữa, bị hoảng sợ, áp lực tâm lý rất lớn. Với lại, đối phương rút lui tập đoàn Hoành Không còn phải bồi thường cho bọn họ ước tính đến 300 triệu.

Bởi vì, chúng ta không làm đúng thời gian đã định. Lúc đó tập đoàn sẽ đuối lý, tất cả những chuyện này. Đều là do phái Côn Lôn các anh dẫn người đến cướp bóc phá phách làm thiệt hại.

Đương nhiên là Diệp Phàm công phu sư tử ngoạn, tạm thời còn muốn tìm vốn đầu tư cho tập đoàn. Đối với việc này, hai chị em Chu Na cũng không có ý kiến gì. Hai nàng cũng muốn nói ra thôi.

Mễ Nhất Quần vừa nghe, thiếu chút nữa mặt tái lại, hừ nói:

– Ý của tổng giám đốc Diệp muốn phái Côn Lôn chúng ta bồi thường ba trăm triệu kia?

– Đều là do các anh ngây ra, hơn nữa, còn một loạt chuyện nữa chúng ta còn muốn cho các anh chùi đít nữa.

Việc này, liên quan đến những nhân vật quan trọng của nước Mỹ, Pháp, nếu việc này tạo thành mối bất hòa quốc tế thì thật phiền toái.

Cái gì gọi là mối bất hòa quốc tế. Việc này liền quá sức tưởng tượng. Nếu như báo chí đưa tin, phỏng chừng còn khiến cho lãnh đạo cấp trên chú trọng đến. Đến lúc đó, nhất định phải nghiêm trị.

Hơn nữa, các ngươi làm kinh sợ, về sau còn ai dám đến đây đầu tư nữa đây? Hơn nữa. Ban đầu tập đoàn công ty chúng tôi ước chừng, tổn thất ngày hôm đó lên tới hơn hai tỷ.

Hơn nữa, do không có máy móc nên phải ngừng sản xuất, chi phí tổn thấy lên tới gần bốn trăm triệu. Chúng tôi đúng là không thể dậy nổi…

Diệp Phàm hừ thành tiếng nói.

Ngọc Chấn đứng bên cạnh nhíu mày lại nghe.

– Tổng giám đốc Diệp, như vậy không thể phát triển được rồi. Thực ra việc này cũng chỉ là một trường hợp vi phạm an ninh trật tự thôi.

Các anh có thể xử phạt theo điều lệ xử phạt là được. Về phần giao kèo hợp động có thể trợ cấp một ít, nhưng không có khả năng bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Nếu không thì, phái Côn Lôn bồi thường tổn thất năm trăm vạn cho các anh. Còn về máy móc công trình anh cũng không thể tính như vậy được.

Tổng thể một ngàn vạn là có thể đủ. Tất cả là một ngàn năm trăm vạn để chấm dứt việc này thì thế nào?

Ngọc Chấn ra vẻ bình tĩnh.

– Cục trưởng Ngọc. Không phải Diệp Phàm tôi không nẻ mặt mọi người. Đây là điều không thể. Việc bồi thường còn phải ngồi xuống để bàn bạc. Còn việc thả người, càng không thể. Đã làm chuyện xấu phải bị pháp luật nghiêm trị. Bằng không, pháp lý ở đâu chứ?

Khẩu khí của Diệp Phàm rất nặng.

– Tổng giám đốc Diệp, chẳng lẽ thật sự muốn làm như vậy sao?

Ngọc Chấn có chút giận. Quay ra nhìn Diệp Phàm.

– Đây không phải là vấn đề tích cực, đây là chuyện của Cục Công an, anh hỏi tôi tôi cũng không giải thích được nguyên do.

Chúng tôi làm kinh doanh làm sao có thể can thiệp vào việc điều tra của cơ quan công an có phải hay không? Chúng tôi không thể làm trái pháp luật được.

Chuyện vi phạm pháp luật Diệp Phàm tôi mặc kệ. Hơn nữa. tuy nói Cục Công an Hoành Không do tập đoàn Hoành Không quản lý.

Trên thực tế làm sao chúng tôi có thể quản được bọn họ chứ. Tất cả các đồng chí đó đều là trên tỉnh phái xuống. Mà người phụ trách chính là đồng chí Bao Nghị được Bộ Công an cử đến tạm thời giữ chức lãnh đạo.

Diệp Phàm nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

– Vậy được. Nếu như trường hợp này làm ảnh hưởng lớn như vậy. Cục Công an Hoành Không các anh xử lý cũng không thích hợp. Bởi vì, việc này xảy ra ở tập đoàn Hoành Không, các anh cũng là nội bộ bên trong Cục Công an muốn tránh né có phải không?

Ngọc Chấn hừ nói.

– Ý của Cục trưởng Ngọc là gì?

Diệp Phàm hừ lạnh nói, mặt cũng dựng thẳng lên.

– Việc này chúng tôi cũng hiểu qua, Cục Trị an Bộ Công an bên kia cho rằng trong việc tiếp nhận có điều, tương đối tốt. Lần này xuống dưới bọn họ cũng phái người theo tôi tới, cho nên, xin mời Tổng giám đốc Diệp gọi nhân viên điều tra của Cục Công an giao toàn bộ tài liệu cho bọn họ mang đi.

Ngọc Chấn nói.

– Tổng giám đốc Diệp, tôi là Lý Đĩnh của Cục An ninh trật tự Bộ Công an. Bởi vì xét thấy tập đoàn Hoành Không là xí nghiệp cấp dưới, tham chiếu chính là tiêu chuẩn đơn vị cấp thứ trưởng. Cho nên, vụ án của đơn vị các anh sẽ do bộ tiếp nhận. Bây giờ bàn giao thủ tục giấy tờ.

Trưởng phòng Lý nói xong rút công văn trong cặp ra.

– Khẩu khsi thật lớn, tuy nhiên, tôi chưa nghe thấy trên bộ có chỉ thị việc này.

Lúc này, có người đẩy cửa vào, đó là Vương Nhân Bàng.

Tuy nói Ngọc Chấn công tác ở Cục Cảnh vệ, nhưng, do trước kia không có đảm nhiệm chức vị lãnh đạo chính, chức vụ Phó Cục trưởng cũng là mới vừa được đề bạt.

Còn Vương Nhân Bàng nhậm chức cũng không lâu, cho nên, cơ hội nhìn thấy Vương Nhân Bàng cũng cực nhỏ. Cho dù trước kia có nhìn thấy cũng chỉ là liếc nhìn từ rất xa, cơ bản là không nhớ rõ.

– Anh là?

Ngọc Chấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng, thấy người này đúng là to cây, nhưng lại chỉ ngồi trên ghế..

– Vương Nhân Bàng, cậu em này và anh cùng công tác với nhau đấy.

Vương Nhân Bàng ngồi bắt chéo chân, thảnh thơi hút thuốc.

Thật đúng là không phải, một hơi của người này có thể phun ra mười mấy vòng khói. Nhìn sang bên cạnh thấy Khổng Ý Hùng thiếu chút nữa là động đầu lưỡi.

– Cùng công tác với tôi, tôi chưa nghe nói qua về vị đồng chí này.

Ngọc Chấn nghiêm mặt, xốc lại giọng nói.

– Ha hả, Cục trưởng Ngọc là quý nhân. Vương Nhân Bàng tôi chỉ là người đứng đầu đội bảo vệ đương nhiên Cục trưởng Ngọc không thể nhìn thấy.

Vương Nhân Bàng cười nói, những lời này vừa nói ra, nhất thời khiến cho Ngọc Chấn ngây người mất vài giây, quay lại nhìn nhìn Vương Nhân Bàng, hỏi,

– Vương tiền sinh làm ở bộ phần nào, chẳng lẽ là đội trưởng.

– Tôi chỉ là tiểu đội trưởng làm sao Đại tướng quân Ngọc có thể nhớ được có phải không?

Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

Đúng vậy, Cục trưởng Vương, thực sự xin lỗi, Ngọc Chấn vụng về thiếu lễ phép.

Ngọc Chấn vừa nghe, nhanh chóng đứng lên, tự nhiên phản xạ có điều kiên chào theo nghi thức quân đội.

Tuy nói Ngọc Chấn là thiếu tướng, Vương Nhân Bàng chỉ là một đại tá, nhưng Vương Nhân Bàng là Cục trưởng, cũng chính là người lãnh đạo chính.

Ngọc Chấn chỉ là Phó Cục trưởng. Mà ngành của Vương Nhân Bàng so với Ngọc Chấn là quá nặng. Thường thường có hoạt động quan trọng, Ngọc Chấn bộ phận của Ngọc Chấn có thể phối hợp lơ liệu triển khai công tác của Cục Cảnh vệ.

Một người là vị trí chủ đạo, một người là vị trí phụ, tuy nói khác nhau nhưng hai bộ phạn là một, bên loại nặng bên nào nhẹ đương nhiên Ngọc Chấn phân biệt được rõ ràng.

Viện trưởng Mễ Nhất Quần cùng trưởng phòng Lý đứng bên cạnh đã sớm trợn mắt há hốc mồm, nhất thời ngây người ra không nói lên lời.

Đương nhiên, đám người Mễ Nhất Quần trong lòng đều chìm ghỉm. Ngay cả Ngọc Chấn lúc mới nhìn có vẻ cà lơ phất phơ còn phải tiến lại hành lễ, việc này xử lý như thế nào, đúng là khó khăn.

– Cục trưởng Ngọc, việc này xử lý như thế nào?

Trưởng phòng Lý sững sờ ngay tại chỗ, trong tay đang cầm tài liệu tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, thật sự xấu hổ.

– Được rồi, sau sẽ nói.

Ngọc Chấn khoát tay áo, biết hôm nay có Vương Nhân Bàng ở đây phỏng chừng sẽ rất khó khăn.

– Có chuyện khổng thể không nhắc nhở Cục trưởng Ngọc một chút, việc này cũng không phải là chúng tôi muốn bắt các anh làm gì?

Mà việc này liên lụy rất lớn. Có thể anh còn không biết, thời gian trước các vị Ngư Quốc Chương, lão Ngư cùng lão Tống cũng đến Chu Tước sơn trang nghỉ ngơi, bọn họ cũng vừa mới đi.

Mắt cũng nhìn thấy sự phát triển của Hoành Không. Sau khi trở về không lâu vừa đúng lúc gặp gỡ người của Hồng Phách Thiên Chân, ý của lão Ngư muốn trợ giúp tập đoàn Hoành Không chúng ta.

Cho nên, muốn tiến hành thúc đẩy đầu tư thuận lợi. Bởi vậy, hai cô gái là do lão Ngư nói mới cử nhân viên đến công tác.

Cuối cùng việc ký kết hợp đồng cũng thuận lợi. Hiện tại hai cô gái bị thương, việc này chúng ta vẫn đè nặng.

Nếu như lão Ngư biết, việc này, thật đúng là càng ngày càng khó giải quyết.

Diệp Phàm nói, lại bỏ thêm một con ngựa.

Ngọc Chấn vừa nghe, lại càng không cảm nhận được mùi vị. Giờ phút này, thật sự anh ta thấy có chút hối hận đến đây xin cho một kẻ xấu.

Diệp Phàm kiên quyết thái độ trong việc này, khẳng định là có Vương Nhân Bàng làm chỗ dựa. Mà hiện tại lại còn có cả cái lão Ngư gì đó, tình huống càng ngày càng phức tạp.

Hễ thể xưng là ‘lão’ nhất định là cán bộ kỳ cựu ở trong thủ đô, hơn nữa, Diệp Phàm thận trọng như thế, lão Ngư nhất định là nhân vật rất có tiếng nói, Ngọc Chấn nhạy bén cảm nhận được một chút. Cho nên, lại nói vài câu sau đó cáo từ ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

– Việc này không có biện pháp nào sao?

Đặt vào món thức ăn lên trên bàn, Mễ Nhất Quần lo lắng, hỏi.

– Chú Mễ, lần này thật đúng là chúng ta đá phải một tảng đá rồi. Vương Nhân Bàng là một cục trưởng chúng ta sẽ không tể đắc tội được. Hiện tại lại còn xuất hiện một cái lão Ngư đến đây nữa, Diệp Phàm sẽ dựa vào bọn họ. Bằng không, một cái xí nghiệp làm sao phải tức giận.

Trong lòng Ngọc Chấn vẫn khá là bất mãn, nhưng tình thế trước tiên đành phải lui đi ra đã.

– Đó là Cục trưởng gì?

Mễ Nhất Quần hòi.

– Đó là người đứng đầu trong đội bảo vệ Viên Hải, trực thuộc văn phòng Trung ương Cục Cảnh vệ. Bọn họ bảo vệ những người lãnh đạo cao nhất của nước cộng hòa.

Là một số đồng chí, có vai trò trọng yếu trong Cục Cảnh vệ chúng ta. Hơn nữa, người ta là Cục trưởng, đội trưởng đội bảo vệ.

So với chức vị cũng cao hơn tôi nhiều lắm. Việc này, phỏng chừng tôi khó có thể xử lý công bằng được.

Vẻ mặt Ngọc Chấn âm trầm.