Chương 2300: Ai nổ pháo?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lão già này trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:

– Cậu vừa nói cái gì? Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lần trước danh sách ba người cậu còn thiếu một người. Mặc dù là tặng thêm người mới đó cũng là cậu hoàn thành nhiệm vụ.

– Ha ha lần này người của tôi là nhân tài cao đấy. Tuy nhiên, chỉ một hộp trà hình như là quá ít. Việc này tôi cũng không có hứng thú mang nhân tài đến.

Diệp Phàm bắt đầu hành vi xảo trá rồi.

– Một nhân tài, nói nghe một chút, đẳng cấp cảnh giới là bao nhiêu. Thuật lại tỉ mỉ cụ thể về võ công, năng lực. Còn trà tôi sẽ nói với tướng quân Kế một chút, có thể lấy thêm mấy hộp trong kho ra. Cũng là vì công việc cả, xem như Cung Khai Hà tôi đặc biệt thưởng cho cậu thì thế nào. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là cậu có thể tìm được nhân tài tốt hay không mới được.

Cung Khai Hà cũng rất giảo hoạt, không dễ dàng mắc mưu.

– Ngũ đẳng đỉnh giai, sắp đến lục đẳng rồi.

Diệp Phàm thuận miệng nói.

– Nếu thật là như vậy, cậu đưa y đến tổng bộ chúng ta. Đồng chí Diệp Phàm, hiện trạng của Tổ đặc nhiệm A không phải là cậu không biết. Là Phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, một thành viên quan trọng của Tổ đặc nhiệm A, trọng trách trên vai cậu cũng rất nặng đấy. Chúng ta đều là đảng viên, cũng vì đất nước cả mà.

Cung Khai Hà bắt đầu giáo huấn.

– Lấy hộp trà trước rồi nói sau. Thủ trưởng Cung, anh cũng biết đấy tôi nghiện thuốc lá, thuốc lá cũng nhân tiện lấy thì thế nào? Hơn nữa muốn làm việc không có thuốc cũng không được có phải không?

Diệp Phàm nói việc này là có thể đòi thì đòi, nếu không thì không có cơ hội.

– Cái khác không bàn nữa, trước tiên nói chuyện người đã có bao nhiêu khả năng thu nhận vào đội?

Cung Khai Hà khoát tay áo nói.

– Ha ha…

Diệp Phàm cười khan hai tiếng, tự rót trà không nói chuyện gì.

Hai bên giằng co một hồi, Cung Khai Hà tức giận đến thiếu chút nữa trừng mắt. Cuối cùng không có cách nào đành bảo thư ký bên ngoài:

– Tiểu Điền, lập tức bảo tướng quân Kế đến đây một chút.

– Thế nào, tôi không tồi chứ, trà, thuốc đều là tướng quân Kế quản lý, gần đây ông ta có cái này không còn phải xem ở cậu. Việc này cậu nói cho tôi tình hình một chút. Để tôi có cơ hội lên tiếng giúp cậu một phen. Không phải Cung Khai Hà tôi keo kiệt, mà đó là quy định của tổ. Nếu tôi tùy ý lấy người ta cũng có ý kiến có phải không? Muốn lấy được, phải có lý do mới được.

Vẻ mặt Cung Khai Hà đầy thân thiêt nói.

– Đúng như vậy, Châu tự trị Tượng Hà tỉnh Ngũ Chiến có nhà họ Chu…

Diệp Phàm kể lại chuyện xảy ra một lần.

– Cậu có thể chắc chắn là Chu Đông là ngũ đẳng đỉnh giai?

Cung Khai Hà nói.

– Mắt tôi vẫn tốt, hơn nữa, vẫn có sức lực để bồi dưỡng một cao thủ lục đẳng cho Tổ đặc nhiệm A rồi.

Diệp Phàm rất nghiêm túc gật đầu.

– Vậy là tốt rồi, tuy nhiên, người ta có chịu gia nhập hay không. Nhiệm vụ này giao cho cậu vậy. Không hạ được tay Chu Đồng này không được.

Cung Khai Hà nói.

– Tổ trưởng Diệp đến đây từ lúc nào vậy?

Lúc này từ ngoài văn phòng truyền đến tiếng cười nói của tưởng quân Kế Vĩnh Viễn.

– Cũng vừa tới, đang nói chuyện phiếm với thủ trưởng Cung.

Diệp Phàm cười nói, rồi đứng lên đi ra ngoài đón. Ba người nói chuyện một hồi. Diệp Phàm đem chuyện của Chu gia kể lại một lần.

– Đó là một nhân tài, đồng chí Diệp Phàm, cậu phải nắm lấy cơ hội, thu hút được Chu Đồng mới được. Tôi nghĩ, nếu nhân tài này là do cậu phát hiện, thì tiếp tục đặt lên vai cậu nhiệm vụ này vậy. Hơn nữa, tôi nghĩ cậu đi thì cúng sẽ dễ mở lời hơn, có đúng không?

Kế Vĩnh Viễn cười tủm tỉm nói. Có cao nhân đến, Kế tướng quân tự nhiên cũng cao hứng.

Có thể nói, tuy rằng bên trong tổ A có cạnh tranh không nhỏ, nhưng phương hướng lớn thì không thay đổi. Mỗi đồng chí đều đứng trên lập trường của quốc gia và xây dựng Tổ đặc nhiệm A mà làm việc.

– Việc này, phiền toái không nhỏ. Mấu chốt thì có hai điểm, thứ nhất là cha của Chu Đồng là Chu Đông Xuân bị người ta vu oan, hiện giờ vẫn ở trong nhà giam.

Thứ hai, cũng là vấn đề khó giải quyết hơn, chính là ông nội Chu Đồng là Chu Phương Tinh bị Tam độc giáo của Lào bắt đi và còn vơ vét tài sản của nhà bọn họ.

Cái này, nếu muốn Chu Đồng cam tâm tình nguyện đến thì phải giải quyết được hai chuyện này. Cho nên, lúc chiều tôi mới gọi Trương Cường đến chỗ thủ trưởng Cung Khai Hà để mượn vũ khí, thiết bị.

Tôi biết, thủ trưởng Cung cũng có chỗ khó, nên đã từ chối cho mượn. Tôi nghĩ, nếu đã là Tam độc giáo bắt cóc Chu Phương Tinh, thì theo lý mà nói đó là thuộc phạm vi của cảnh sát hình sự. Tuy nhiên, vụ án này lại liên quan đến nước ngoài, cho nên chỉ có thể xin trợ giúp ở Cảnh sát hình sự quốc tế.

Tuy nhiên, tôi lo nbonj họ sẽ làm hỏng chuyện. Nếu người không cứu được, mà lại bị bọn chúng giết con tin, thì Chu Đồng sẽ tức giận lên, tổ A chúng ta lại mất mất một nhân tài. Hơn nữa, Tam độc giáo kia đúng là quá ghê gớm rồi. Đến cao thủ thất đẳng là Chu Phương Tinh mà cũng bị giải quyết như vậy, điều đó chứng tỏ Tam độc giáo có cao thủ. Cái này, đối với việc quản lý người này, đã là thuộc phạm vi quản hạt của Tổ đặc nhiệm A rồi. Cho nên, lần này Tổ A hoàn toàn có lý do chính đáng để ra tay. Tôi biết gần đây các đội viên đều rất căng thẳng. Cho nên, chỉ đến mượn một ít vũ khí, nhờ mấy người bạn ra tay là được. Cái này cũng là để xây dựng Tổ A có đúng không?

Diệp Phàm nói ra hàng loạt lý lẽ.

Kế Vĩnh Viễn liếc mắt nhìn Cung Khai Hà một cái, nói:

– Tổ trưởng Diệp nói rất có lý. Tất cả những việc liên quan đến Quốc thuật, theo lý mà nói thì đều là do Tổ đặc nhiệm A xử lý. Bởi vì những vụ án này, công an bình thường căn bản là không thể làm tốt được. Hơn nữa, việc này có liên quan đến nước ngoài. Một đám thổ phỉ mà dám vào nước ta giương oai. Chúng quá coi thường chúng ta rồi. Chính vì vậy, xuất phát từ uy danh của đất nước, việc này không thể không quản được, có đúng không? Tuy nhiên, lão Cung, việc này tôi nghĩ cũng là việc lớn. Nếu không gọi anh em đến cùng nhau bàn bạc.

Nếu không, lại nghĩ chúng ta vi phạm quy củ thì phiền phức to.

– Vâng, ba chúng ta đều đã ở đây, ý kiến thì trên cơ bản là đã thống nhất rồi. Chính là việc này chúng ta không thể không quản được. Nếu vậy, thì phải gọi mọi người đến để bàn bạc.

Cung Khai Hà gật gật đầu, 15 phút say, Tổ đặc nhiệm A chiêu tập cuộc họp Đảng ủy.

9 ủy viên Đảng ủy đều đến đầy đủ.

– Các đồng chí đều đã đến rồi, tốt lắm. Tôi cũng không dài dòng nữa, mời đồng chí Diệp Phàm nói rõ mọi chuyện cho mọi người nghe một chút.

Diệp Phàm đem chuyện Chu Đồng nói lại một lượt.

Bộp! Mặt bàn bỗng bị đập mạnh.

Diệp Phàm ngẩng đầu lêm nhìn, mới phát hiện là Tổ phó tổ A là Tây Môn Đông Hồng. Anh ta khá phẫn nộ, nói:

– Tam độc giáo, tôi đã nghe nói qua rồi. Một lũ rác rưởi. Chúng đã động đến người của nước ta thì không thể để chúng yên được.

– Đồng chí Đông Hồng, hãy bớt giận. Chúng ta hãy nghe đồng chí Triệu, tổ trưởng tổ Tình báo báo cáo một chút một số tình hình có liên quan đến Tam độc giáo rồi nói sau. Tam độc giáo đóng ở Lào cũng vài chục năm rồi. Nghe nói còn thu nhận một số người là bộ đội của Quốc Dân đảng. Hơn nữa, trải qua mấy chục năm, bọn chúng phát triển không ngừng, vì vậy cũng không thể khinh thường được.

Tổ phó Thôi Kim Đồng nói. Anh ta là Phó tổ trưởng tổ Tình báo.

Không lâu sau, Triệu Thanh Ngọc đến, những gì mà cô báo cáo thì cơ bản là giống với những điều Trương Cường đã điều tra được. Mọi người nghe xong, không khí trong phòng họp bỗng có chút nặng nề.

– Tổ trưởng Triệu, nói như vậy, Tổ A chúng ta chưa thăm dò được Tam độc giáo ở chỗ nào có đúng không?

Lúc này, trung tướng Lan Kim Trung nói.

– Vâng, cái này, cũng không có cách nào khác. Chúng ta nhân sự ít, cũng không thể bố trí ở mỗi nước một đội viên được. Nhất là ở những nước Đông Nam Á. Đó là tình hình thực tế. Do vậy, những gì mà chúng ta nắm được về Tam độc giáo là hết sức hạn chế. Rất xin lỗi các vị lãnh đạo, chúng tôi làm việc vẫn chưa đến nơi đến chốn.

Triệu Thanh Ngọc có chút hổ thẹn nói.

– Đội viên chính thức không đủ không có nghĩa là không thể thu thập được tình hình về phương diện này. Việc thu thập tình hình có thể do những đội viên không chính thức tiến hành. Đồng chí Cung Khai Hà, về mặt này tổ A chúng ta phải cải thiện. Bằng không, đến Tam độc giáo cực đoan như vậy mà chúng ta không nắm được tình hình gì về chúng, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện lớn gì thì phiền phức to. Huống hồ, lần này bọn chúng ra tay có lẽ chỉ là đòn thử để dò xét thái độ của chúng ta mà thôi.

Mà như tướng quân Đông Hồng đã nói, chúng ta phải kiên quyết để chống lại. Mà muốn đánh lại thì phải có được đội ngũ tinh anh nhất, hơn nữa còn ở nươc ngoài, chỉ có thể âm thầm mà đánh.

Cái này, nếu không nắm được tình hình về bọn tà giáo này, đến lúc đó đội viên của chúng ta gặp tổn thất lớn thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Lúc này, trung tướng Dương Quốc Đào, người chuyên phụ trách Tổ A, do Tổng cục Chính trị phái tới nghiêm túc giáo huấn Triệu Thanh Ngọc.

Bề ngoài thì là chỉ trích Triệu Thanh Ngọc, tổ trưởng tổ Tình báo, nhưng thực tế là phê bình Cung Khai Hà quản lý không chặt chẽ. Cái này, người ngồi dưới ai cũng hiểu cả.

Cạch…

Một âm thanh lạ truyền đến. Đó là do Phó tổ trưởng tổ Tình báo là Thôi Kim Đồng châm thuốc xong liền ném chiếc bật lửa cái ‘cạch’ lên trên mặt bàn.

Cái này, đương nhiên là tỏ thái độ bất mãn với Dương Quốc Đào. Ông ta nhả ra một vòng khói thuốc, hừ nói:

– Thời này, có một số đồng chí không hiểu tình hình chiến đấu của Tổ A, nói cứ nhẹ nhàng như không. Trong khi tình hình đâu phải đơn giản như vậy chứ? Tam độc giáo kia, đến cao thủ thất đẳng mà cũng có thể giải quyết dễ dàng thì chứng tỏ bọn chúng có cao thủ từ bát đẳng trở lên. Bọn tà giáo như vậy thì đều có súng, có đạn, còn có độc dược nữa. Mặc dù là những đội viên chính thức của chúng ta ở bên đó được điều động đi thu thập tình hình thì đều có nguy hiểm đến tính mạng. Chứ đừng nói đến mấy quan quân làm việc vặt. Bọn họ đi thì có ích gì, đó không phải tự dâng đồ ăn lên cho bọn chúng sao? Chỉ ở bên ngoài mà có thể dò hỏi được tình hình nội bộ của Tam độc giáo, thì đó là chuyện không tưởng. Tin vỉa hè như vậy mà cũng được đặt lên bàn để thương lượng sao? Có lẽ, người ta muốn giở âm mưu, nói dối mình. Như vậy tổn thất của Tổ A chúng ta không phải sẽ càng lớn hơn sao? Chỉ sợ đến lúc đó, không phải chúng ta tiêu diệt bọn chúng, mà là người của chúng ta sẽ biến thành món điểm tâm của bọn chúng.