Chương 3152: Nhìn thấu bản chất vấn đề.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lúc tôi đi vào vẫn còn mấy người đang ngồi, ngoài Trương Chí Đức của Văn phòng của Giang Hoa tại thủ đô ra còn có Đại Ngạc Long người trẻ tuổi nữa.

Thật là kiêu ngạo, trong đó có một tên có chiếc xe bị phá hoại kia. Cậu ta lái cái xe hỏng ấy, tự nhiên lại chất vấn tôi muốn xử lí, cậu cho rằng Ngô Chính Phong lại có thể xử phạt tất cả, đúng không?

Đây là kinh thành, là cơ quan nhà nước chứ không phải chỗ cho cái thứ phó phòng chó chết ấy leo lên. Lẽ nào Ngô Chính Phong vẫn chưa hiểu được năng lực của tập đoàn Thủy Đông sao?

Nhưng mà chuyện này nếu như Ngô Chính Phong thật muốn nhúng tay vào hoặc có chút vướng mắc thì phải đọc toàn bộ thứ nữ tuệ nương.

Thái Minh Thủy nói.

– Vướng mắc, tôi thấy Ngô Chính Phong thật đúng là bị hôn mê. Ngay cả Chủ nhiệm ủy ban Chính trị pháp luật cũng không dám, cậu ta dựa vào cái gì mà dám can thiệp vào.

Nhưng mà Ngô Chính Phong có thể ngồi vào vị trí hiện giờ, hẳn là không bị hôn mê đâu. Minh Thủy, cậu yên tâm đi làm việc đi.

Cậu ta bị cách chức, nhưng mà khu Đức Sơn lại không hề có đình chỉ. Ngô Chính Phong cậu ta đã đi quá giới hạn rồi.

Tuy rằng do hệ thống cục công an làm quản lí nhưng anh là trưởng phòng công an khu Đức Sơn, lại là thường ủy Đức Sơn, bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật.

Ngô Chính Phong muốn cách chức cậu thò cũng phải được sự phê chuẩn của hội đồng ủy ban huyện, chí ít cũng phải thông báo chứ?

Anh ta đang làm cái gì vậy, ngay cả một câu nói cũng không nói gì mà dám cách chức của cậu. Chuyện này tôi sẽ thương lượng cùng đồng chí Thành Hà.

Chủ tịch Tiền Minh Thiên nói.

Tiền Minh Thiên nói như vậy nhưng Thái Minh Thủy vẫn không hề thoải mái chút nào.

– Chuyện ở Văn phòng của Giang Hoa tại thủ đô đã do Ngô Chính Phong tiếp quản rồi, tôi cũng nhúng tay vào được.

Việc này chỉ e Ngô Chính Phong dở trò. Lúc đó không biết ăn nói thế nào với tập đoàn Thủy Đông. Nghe nói ngay cả cậu con trai của chủ tịch Hội đồng quản trị là Trần Ý Đông cũng bị phá hủy chiếc xe rồi.

Thái Minh Thủy nói.

– Tên này thật không hiểu trời cao đất dày. Có phải tên này lái xe chặn đường không? Tập đoàn Thủy Đông là tập đoàn thế nào chứ. Chủ tịch Trần mà nóng lên thì là một nhân vật rất tầm cỡ, thấy bảo quan hệ với một vài đại lão rất tốt.

Tiền Minh Thiên sửng sốt, nói.

– Ha ha, vậy thì bắt cái đầu cứng ngắc của Ngô Chính Phong đập vào tường cũng được, đấy không phải là tường nữa, mà là ngọn núi lớn.

Tuy là lùi hai bước, lạc đà gầy đá với ngựa lớn. Tên này thật không biết trời cao đất dày mà.

Mấy năm gần đây, tôi thấy cũng là loạn rồi.

Thái Minh Thủy cười lạnh lùng.

Thái Minh Thủy sau khi đi về văn phòng làm việc ở ủy ban, nhìn đồng hồ, sau đó lái xe thẳng tới một tiểu khu.

Ninh Toàn Thủy là phó thị trưởng, ủy ban thành phố Bắc Kinh, lúc này đang ngồi đọc báo, một chung đang lắc lư.

Thấy động Ninh Toàn Thủy liền ngẩng đầu nhìn, thấy Tiền Minh Thành đang tiến lại gần. Tên này không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi:

– Không có việc gì làm đúng không?

– Từ giờ trở đi em không còn việc để làm nữa rồi, anh rể, em có thể về quê dưỡng già rồi. Mà không chắc là có được như thế không nữa.

Thái Minh Thủy vẻ mặt âm trầm, đặt mông ngồi xuống.

– Dưỡng lão. Em vợ, cậu đang nói gì vậy?

Thái Minh Thủy thốt lên mấy tiếng ty tỷ, nói.

Tuy Thái Minh Thủy đã ngoài bốn mươi rồi, nhưng chị gái Thái Thanh Thanh hết mực yêu thương cậu ta, cứ gặp mặt là kêu đệ đệ.

– Xảy ra chuyện gì rồi?

Ninh Toàn Thủy thật nhanh trí, đã nhìn ra có chuyện gì rồi.

– Đồ khốn Ngô Chính Phong thật không là cái gì.

Thái Minh Thủy giận dữ mắng.

– Ăn nói lịch sự một chút, đừng có mà đồ vật, đồ vật nữa. Ngô Chính Phong là lãnh đạo cấp trên của cậu đấy. Sao có thể đứng sau lưng mà bình phẩm lãnh đạo của mình như thế?

Minh Thủy, tính tình phải sửa mới được. Lời này có thể nói ở chỗ này của ta, nhưng trước mặt người ngoài mà nói mà lọt tới tai người nhà Ngô Chính Phong thì không biết sẽ thế nào?

Thế nên, tốt nhất là không nên nói như vậy tới chức vụ này. Càng không nên nói những lời này với người ngoài. Có những lời nói ra là không thu lại được.

Ninh Toàn Thủy vẻ mặt nghiêm túc.

– Chính là em đang muốn nói ông ta không là cái thá gì cả, đùa gì chứ. Lại dám cách chức em.

Thái Minh Thủy hừ nói, có chị gái ở đây nên cậu ta mới không sợ người anh rể này. Tuy là anh rể có địa vị cao nhưng lại rất mực yêu thương vợ.

– Tạm thời cách chức, sao lại thế?

Ninh Toàn Thủy vừa nghe, mặt bỗng sửng sốt, thoáng có chút âm trầm.

Thái Minh Thủy liền được thể thêm mắm thêm muối vào. Nhưng mà Ninh Toàn Thủy sau khi nghe xong thì nửa ngày không nói câu gì.

Bà vợ Thanh Thanh tức giận, hỏi chồng:

– Lão Ninh, ông vẫn không nghĩ ra phải không? Thẳng thắn gọi điện cho Ngô Chính Phong hỏi là được.

– Bà nghĩ là Ngô Chính Phong không hiểu mối quan hệ của ta và Thái Minh Thủy sao?

Ninh Toàn Thủy nói.

– Phải rồi, Ngô Chính Phong nhất định hiểu được mối quan hệ này. Minh Thủy đề bạt chuyện này, ông phải nói chuyện với Ngô Chính Phong, lẽ nào là đang giả ngốc. ông ta thật đúng là không coi ông ra gì rồi?

Thái Thanh Thanh sửng sốt.

– Bà có suy nghĩ không vậy, ông ta hiểu được mối quan hệ của tôi và Thái Minh Thủy mà làm như vậy, hơn nữa lại không nói cho tôi tiếng nào, các người nghĩ xem, trong này có vấn đề gì?

Ninh Toàn Thủy thật đúng là một củ gừng già, cách nhìn nhận vẫn đề hoàn toàn không giống nhau. Thị giác lần này cũng không giống, có nhìn thấu hay không chính là ở điểm này.

– Tôi cũng cảm thấy buồn bực. Ngô Chính Phong đường đường là phó Chủ tịch thành phố, là quan lớn.

Trong vòng tay cảnh sát ở kinh thành là một nhân vật uy phong. Trước đó lại chưa tới Văn phòng của Giang Hoa tại thủ đô, sau đó không rõ là khi nào cậu ta lại tới.

Hơn nữa vừa mới đến đã bắt hết người của đội phá dỡ và di dời địa khu Đức Sơn của tập đoàn Thủy Lực đi. Dường như cậu ta tới Văn phòng này là muốn thể hiện cái gì đấy.

Tôi không hiểu, Trương Chí Đức nhất định là không thể lôi kéo được Ngô Chính Phong. Ngô Chính Phong rốt cuộc là vì cái gì mà tới Văn phòng này.

Thái Minh Thủy như ngộ ra điều gì, sắc mặt có vẻ khó hiểu.

– Xem ra cậu đã nhìn ra điều gì đấy, không tồi, dạo này tiến bộ rồi đấy.

Ninh Toàn Thủy còn khen cậu em vợ một câu, sau đó nói:

– Cậu nghĩ kỹ xem, trong chuyện này còn có vấn đề gì nữa không?

– Vấn đề thì còn nhiều, em thấy có vẻ như Ngô Chính Phong rất để ý tới hai người trẻ tuổi.

Thái Minh Thủy nói.

– Để ý như thế nào?

Ninh Toàn Thủy hỏi.

– Một người trẻ tuổi đứng giống như vệ sĩ, chính là người lái chiếc xe bị phá hủy. nhưng mà cách ăn mặc lại không hề giống vệ sĩ.

Người kia thì ngồi, Ngô Chính Phong thì luôn đứng trong khi người kia lại luôn ngồi, có vẻ như hắn ta là ông chủ còn Ngô Chính Phong là tay sai vậy.

Em cũng không rõ, hai người này nhiều nhất là hơn ba mươi một chút, có thể có gì chứ? Em nghe thấy Trương Chí Đức gọi tên trẻ tuổi ngồi ấy là cái gì mà trợ lý Diệp.

Em nghĩ, tên trẻ tuổi kia có phải làm việc ở địa khu Giang Hoa không, hơn nữa lại là trợ lý, có phải là trợ lý của chủ tịch đại khu.

Nhưng mà còn quá trẻ. Còn nữa, trợ lý của chủ tịch địa khu Giang Hoa là phó chủ tịch, sao lại có thể để Ngô Chính Phong đối đãi với cậu ta như vậy được.

Thái Minh Thủy nói.

– Hiện cậu đã nắm được mấu chốt của vấn đề. Kinh thành là nơi tàng long ngọa hổ. Hai người trẻ tuổi ấy, một người kiêu ngạo lái chiếc xe như vậy.

Lái chiếc xe hỏng mà vẫn còn đứng đó, và một người ngồi kia. Người ngồi kia nhất định có địa vị cao hơn người đứng, ít tuổi mà làm quan cao thì nhất định thông hiểu mọi mặt.

Đương nhiên, ‘ địa vị ’ này cũng không phải chỉ cấp bậc, chức vụ, mà là chỉ một thế lực có ảnh hưởng.

Ngay cả Ngô Chính Phong cũng phải đứng, vậy thì thân phận người ngồi quả là không phàm. Có người có thân phận như vậy có thể bắt một cán bộ cấp phó phải đứng.

Thân phận của cậu ta thật là sinh động đấy.

Ninh Toàn Thủy phân tích lập luận thật sắc sảo. Thái Thanh Thanh không dám ngắt lời.

– Thái tử Đảng?

Thái Minh Thủy thốt ra.

– Tiếp cận bản chất vẫn đề rất tốt.

Ninh Toàn Thủy lại khen cậu em vợ một câu.

– Chưa từng nghe nói về nhân vật họ Diệp này, các gia tộc của nước cộng hòa này, dường như không có tồn tại họ Diệp.

Thái Minh Thủy sửng sốt nói.

– Thái tử đảng thì không thể, nhưng mà những ‘nhân vật’ sinh ra bên ngoài của tầng lớp gia tộc của nước cộng hòa cũng không ít. Ví như người chồng làm con rể của một đứa con nuôi, vân vân, số lượng rất nhiều.

Ninh Toàn Thủy nói.

– Chuyện này khó mà tra ra.

Thái Minh Thủy ủ rũ.

– Trước tiên ta sẽ hỏi bên phía Điền Nam.

Ninh Toàn Thủy nói xong vào nhà vệ sinh gọi điện, rất lâu sau mới quay lại.

– Đã hỏi rõ chưa anh rể?

Thái Minh Thủy ngồi không yên, vội hỏi.

– Diệp Phàm là trợ lý chủ tịch tỉnh Điền Nam, kiêm bí thư huyện Giang Hoa. Không ngờ rằng là người này còn chưa tới 30 tuổi mà có được chứ vụ như này, thật là một người không đơn giản chút nào.

Ninh Toàn Thủy lắc lắc đầu.

– Làm sao có thể, 30 tuổi mà ngồi được vào vị trí trợ lý chủ tịch tỉnh sao?

Thái Minh Thủy dường như bị người ta đâm một đao, la lên.

Bởi vì cậu ta không hề ngốc, cậu ta đã cảm nhận được một cách nhạy cảm tính nghiêm trọng trong chuyện này.

– Việc này cũng không cần bàn luận, tuyệt đối là hắn. Nhưng mà có chút rắc rối. Có thể ngồi vào vị trí của hắn như ngày hôm nay, lại là một người trẻ tuổi như vậy, không hề đơn giản đâu Minh Thủy à, lầm này cậu đúng là đụng phải sắt thép rồi. Chẳng trách Ngô Chính Phong lại cong mông chạy như vậy. Đằng sau Diệp Phàm nhất định có thế lực đáng gờm.

Ninh Toàn Thủy cau mày.

– Anh rể, không nghe thấy đằng sau anh ta là ai sao?

Thái Minh Thủy chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp.

– Nếu tôi đoán không sai thì cậu ta là một người mà Ninh ca tôi đây rất đáng tán thưởng.

Ninh Toàn Thủy nói.

– Anh Ninh, vị nào vậy?

Thái Minh Thủy hỏi.

– Còn có thể là ai, là bên tỉnh Thiên Vân đấy. Nhà chúng ta còn phải gọi hắn một tiếng anh. Hơn nữa, cậu đã từng nghe thấy tôi đã gọi ai ở sau lưng là ‘anh’ bao giờ chưa.

Ninh Toàn Thủy hừ một tiếng.

– Việc này…Haiz… anh rể, anh xem xem, việc này…

Thái Minh Thủy tối sầm mặt, không thể ngờ cậu ta lại cứ đá vào người Ninh Chí Hòa.

Thì ra Ninh Chí Hòa là bà con xa của Ninh Toàn Thủy. đương nhiên là cách nhau hai đời rồi. Đương nhiên gọi là anh thì cũng phải.

Dựa vào vị trí hiện giờ của Ninh Chí Hòa, người muốn gọi cậu ta là ‘anh’ cũng không ít. Nếu chọn lựa giữa bản thân mình và Ninh Chí Hòa, Thái Minh Thủy có thể chắc chắn

Anh rể tuyệt đối đứng về phía Ninh Chí Hòa. Cậu em vợ cũng không có tác dụng. Trong chuyện lớn thì chị dâu cũng không là gì.

– Lũ lụt vào tới miếu Long Vương rồi. Minh Thủy, chuyện này cậu thật sơ xót.

Sắc mặt Ninh Toàn Thủy thật khó coi.