Chương 3393: Hai Nhà Họ Phương.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Thấy hai người vội vàng đi vào, có phải là đã có tin tức của Đông Phong?

Phương Tùng Cương đẩy mắt kính, hạ tờ báo trong tay xuống nhìn hai người nói.

– Xin lỗi, việc này vẫn chưa có tin tức.

Lưu Tại Tiền đứng, vẻ mặt xấu hổ.

– Còn chưa phái người sang bên kia sao? Bên kia không có tin tức gì?

Phương Tùng Cương vừa hỏi, trên mặt có chút bất mãn.

– Vốn dĩ cho rằng Đông Phong bị mất tích lúc ở Việt Nam, thật ra không phải. Sau đó cậu ấy lại đi Thái Lan.

Và nơi Đông Phong mất tích có lẽ là ngay tại vùng giáp ranh Tam Giác Vàng.

Phương Kiếm Cường nhìn bố nói:

– Việc này chúng ta đã qua một số người để báo với cảnh sát bên đó. Họ cũng đã kết hợp với phái cảnh sát Thái Lan rồi.

Bên đó nói là sẽ lập tức phái người đi điều tra. Nhưng, nói là như vậy, con thấy không có tác dụng mấy.

Mấu chốt còn phải xem người mà trong nước phái đi mới được.

– Ừ, bọn họ chỉ là tỏ vẻ cho chúng ta xem. Hơn nữa, thân phận của Đông Phong chỉ là Chủ tịch tập đoàn, loại thân phận này không thể khiến bọn họ coi trọng cho lắm. Nếu là quan chức của nước ta thì lại khác. Nhưng với thân phận này chúng ta không thể trực tiếp ra tay. Cho nên, cần phải hy vọng ở phía trong nước.

Phương Tùng Cương nói.

– Không phải là nghe nói nhà nước có một tổ chức bí mật tên là Tổ A sao, hay là nhờ bọn họ. Tam Giác Vàng là vùng đất phức tạp, ngư long hỗn tạp.

Hiệu quả làm việc của cảnh sát thường chắc chắn không bằng tổ chức bí mật. Nghe nói mỗi người trong tổ chức này đều là cao thủ.

Đối với vùng Tam Giác Vàng này, không là cao thủ nhất định không dùng được. Hơn nữa, ở trong đó có lẽ phải dùng đến một chút thủ đoạn mới được.

Chỉ có tổ chức này mới có thể làm được như vậy.

Phương Kiếm Cường nói.

– Hai người cho rằng bọn họ dễ mời lắm sao? Tổ chức này gần giống như cẩm y vệ.

Do chính Thủ trưởng số 1 chỉ đạo. Người bình thường sẽ không mời được bọn họ, nếu như tôi ra mặt, người ta chắc chắc sẽ điều tra lý do.

Đến lúc đó, chuyện của Đông Phong chắc chắc sẽ lộ ra. Đơn vị đó không gì là không làm được, đặc biệt là có nhiệm vị điều tra bí mật của người khác.

Cho nên, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể liên hệ với bọn họ. Huống hồ, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ an toàn cho đất nước.

Nói họ lo liệu việc tư cho chúng ta, đây là vi phạm quy tắc. Chuyện này, chủ yếu là lo lắng đến cảm nhận của nhà họ Vương.

Con nghĩ xem, nhà họ Vương biết chuyện này rồi, trong lòng bọn họ sẽ thoải mái không?

Phương Tùng Cương hừ lạnh nói.

– Con biết là rất khó, nhưng bố, Đông Phong mất tích đã mấy ngày rồi, lại không tìm được người, chỉ sợ…

Phương Kiếm Cường nói đến đây, nước mắt rung rung.

– Hơn nữa, con và Thanh Thủy (Vương Thanh Thủy là vợ của Phương Kiếm Cường) đều sinh được hai đứa con gái.

Đông Phong mới là người thừa kế thật sự của nhà họ Phương. Tuy nói là Đông Phong không thích là việc trong chính phủ, nhưng nếu như có thể khiến công ty của nó trở nên vững mạnh, cũng coi như một sự hỗ trợ đối với chúng ta.

– Khốn kiếp, con nghĩ rằng ông nội này không thương xót cháu mình có phải không? Ta đã nói, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể đi tìm bọn họ.

Người ta có đồng ý không còn khó nói hơn, con nghĩ rằng thân phận này của chúng ta là được rồi phải không? Trong mắt bọn họ, an ninh quốc gia mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa, Nhất Hào lại đích thân chỉ huy, chúng ta có thể làm thế nào? Nếu phải điều động, nhất định là phải báo với Nhất Hào.

Mặc dù chuyện này không làm chúng ta xấu hổ, nhưn chủ yếu là phía nhà họ Vương sẽ có ý kiến

Phương Tùng Cương tức giận, chửa mắng con trai.

– Nếu không thể suy nghĩ về bọn họ, Phó thủ tướng Phương, còn có một tin, hôm nay tôi đến đây chính là vì có tin này muốn cho mọi người nghe.

Lưu Tại Tiền do dự một chút nói.

– Nói mau lên, đừng như đàn bà như vậy.

Phương Tùng Cương hừ nói.

– Ngài còn có ấn tượng gì về vụ án Ngư Đồng mấy năm trước không?

Lưu Tại Tiền cắn răn, cuối cùng nói ra, về chuyện này, trong lòng Lưu Tại Tiền cũng đắn đo hồi lâu mới dám quyết định nói ra.

– Có chút ấn tượng, nghe nói sau đó điều tra, còn có liên quan đến tư lệnh quân khu thành phố Ngư Đồng.

Phương Tùng Cương gật gật đầu nói.

– Đúng vậy. Vụ án lúc đó đã chấn động cả nước, ngay cả trên Bộ cũng cử người xuống, cuối cùng vẫn không điều tra được. Cuối cùng là một đồng chí tên Diệp Phàm từ tỉnh Nam Phúc đến thành phố Ngư Đồng đã điều tra ra. Người này rất thủ đoạn, hơn nữa cũng rất lợi hại.

Lưu Tại Tiền nói.

– Ồ, lợi hại như thế nào?

Phương Tùng Cương hỏi.

– Người này còn rất trẻ, khi điều tra vụ án lớn như vậy cũng còn chưa đến 25 tuổi. Và sau khi phá án xong Bộ Công an đều rất ca ngợi. Hiện giờ hắn mới vừa 30 tuổi. Hắn mới được đề bạt lên chức phó Phó Chủ tịch tỉnh tỉnh Thiên Vân, có lẽ là cán bộ trẻ nhất nước.

Lưu Tại Tiền nói.

– Thật sự rất trẻ, rất giỏi.

Phương Tùng Cương gật đầu coi như đồng ý, hỏi:

– Không lẽ người này xuất thân từ một đại gia tộc nào đó?

– Xuất thân bình thường, hơn nữa, người này hiện giờ còn kiêm chức trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an. Nếu người này có thể điều tra vụ án khó như vậy

Tôi nghĩ, để hắn đứng đầu đến Tam Giác Vàng điền tra sẽ rất tốt. Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra, chức vụ của người này cũng khá kỳ lạ.

.

Lại có thể đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng chủ tịch hiện tại. Hơn nữa, vẫn hỗ trợ cho công tác an ninh.

Nếu đã làm công tác hỗ trợ an ninh, vậy người này hẳn phải là người có võ công.

Phân tích của Lưu Tại Tiền quả thật sắc sảo.

– Tôi nhớ ra rồi, Khu kinh tế Hoành Không xây dựng gần đây nghe nói là do người này thành lập. Lần trước cũng đã thảo luận về vấn đề Khu kinh tế của bọn họ.

Phương Tùng Cương nói.

– Ý bố thế nào?

Phương Kiếm Cường hỏi.

– Có thể để hắn dẫn đầu đi điều tra.

Phương Tùng Cương gật đầu.

Buổi sáng hôm sau, đã chỉ định thứ trưởng thường trực Bộ Công an Quách Thiên Minh gọi điện cho Diệp Phàm, yêu cầu hắn đến Bộ có việc gấp. Diệp Phàm lập tức đi đến Bộ.

Quách Bình Minh tạm thời còn chưa có người thay thế cho nên vẫn đi làm ở Bộ. Vừa thấy Diệp Phàm đi vào liền cười ha ha nói:

– Đồng chí Diệp Phàm, trợ lý Bộ trưởng đúng là khách lạ, ngay cả tôi cũng khó gặp được. Việc này cậu nói là có đán trách hay không?

– Ha ha, chỉ là cái tên mà thôi. Thật ra tôi đã sớm từ chức, chẳng qua các vị vẫn chưa phê chuẩn. Ông cũng hiểu là bên dưới tôi nhiều việc quá, hiện tại lại mới thăng chức nên căn bản là không thể đến Bộ được.

Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng thầm nghĩ là có lẽ nhà họ Phương đã có phản ứng.

– Ha ha, chuyện này thật ra tôi đã quên rồi, đầu tiên phải chúc mừng phó chủ tịch Diệp Phàm được thăng chức.

Bộ trưởng Quách cười nói.

– Ha ha, cùng vui, cùng vui. Bộ trưởng Quách cũng thăng chức rồi.

Diệp Phàm cười nói.

– Lần này gọi cậu đến Bộ chủ yếu la có nhiệm vụ muốn giao cho cậu làm. Tập đoàn Giang Lưu là một tập đoàn có tài sản cố định tới mười mấy triệu.

Cũng coi như có chút tiếng tăm ở thủ đô. Nhưng gần đây Chủ tịch Phương Đông Phong đến Thái Lan bàn bạc chuyện kinh doanh thì tự nhiên bị mất tích.

Chúng tôi nghi ngờ là do bị bắt cóc nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của bọn bắt cóc.

Chỉ là người nhà họ Phương hiện giờ báo cảnh sát, cảnh sát Thái Lan cũng đã phái người đi điều tra. Vì Đông Phương Lưu có đến mấy tỷ.

Việc này có ảnh hưởng rất lớn, cho nên, nhà họ Phương yêu cầu chúng ta phái người qua hợp tác với cảnh sát Thái Lan để điều tra.

Mà phía Thái Lan chính là ở vùng biên giới Tam Giác Vàng, tình hình rất phức tạp. Chúng tôi nghi ngờ, bọn cướp này có thể đến từ vùng Tam Giác Vàng hoặc là có liên quan đến các tổ chức trong Tam Giác Vàng.

Việc này vốn rất thích hợp để đồng chí Chiêm Hùng làm, chúng ta đều biết võ công của cậu ấy rất giỏi.

Đáng tiếc là tình hình hiện nay quá khó, đồng chính Chiêm Hùng đột nhiên bị bệnh. Mà tình hình vùng Tam Giác Vàng đặc biệt phức tạp, bọn cướp nếu đã dám động vào Phương Đông Phong nhất định là thực lực không kém. Tôi biết rõ nội tình của cậu, nếu như cậu đi thì có thể chắc chắn thành công.

Quách Bình Minh nói.

– Nhà họ Phương nào?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

– Nhà họ Phương cũng không có gì, chỉ là một gia đình bình thường. Nhưng mọi người đều là quan trọng với Bộ, chúng ta cũng không thể đứng ngoài nhìn đúng không? Huống hồ, việc này còn có liên quan đến phía Thái Lan, là ra nước ngoài làm nhiệm vụ, không thích hợp phái người cấp dưới đi.

Quách Thiên Minh nói.

– Chuyện này, chỉ sợ là tôi không có thời gian đi. Khu kinh tế Hoành Không vừa mới treo biển thành lập được mấy ngày nay.

Mấy ngày này thật sự rất bận, bởi vì một số phòng ban bên dưới đang nghiên cứu chọn người vào các vị trí thấp hơn.

Hơn nữa, tôi không những là phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, là quan trọng hơn còn là Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không.

Mà Khu kinh tế Hoành Không còn là do tôi lập nên, nhân viên lên tới mấy triệu, hiện giờ tiền vốn hỗ trợ 1,8 tỷ của cấp trên đã đến rồi

Nếu như không thể đưa các bộ phân nòng cốt của Khu kinh tế đi lên, để xảy ra vấn đề gì, Diệp Phàm tôi không gánh nổi trách nhiệm này.

Mà trong Bộ không ít người tài, hẳn là có thể bố trí người đến Thái Lan.

Diệp Phàm cố tình không nhận lời.

Bởi vì, cũng không phải là nhà họ Phương ra mặt là là do cha nuôi của Phương Đông Phong ra mặt. Diệp Phàm đương nhiên là sẽ không trao đổi, nếu vậy thì sau này sẽ không giúp được Thiết Chiêm Hùng rồi.

– Haiz, tôi biết là cậu bận rộn. Nhưng tình hình như vậy, Bộ thật sự không thể tìm được người nào phù hợp hơn cậu.

Quách Bình Minh thở dài, cau mày.

– Hay là xin viện trợ của Tổ A, bọn họ cử bất cứ người nào đi cũng có thể giải quyết được việc này, đúng không?

Diệp Phàm cố tình đưa ra đề nghị.

– Việc này không thể, việc này không gây nguy hiểm đến an ninh quốc gia, chúng ta không có lý do gì để xin viện trợ, họ cũng không thể đáp ứng. Như vậy là làm trái quy tắc. Hơn nữa, là vi phạm nghiêm trọng, không thể làm được.

Quách Bình Minh không nghĩ ngợi gì, trực tiếp lắc đầu phản đối.

Diệp Phàm hiểu là Quách Thiên Minh cũng không dám làm việc này. Trong thời khắc mấu chốt của mình, ông ta sao có thể có hành động không bình thường.

– Việc này thật sự là khó. Tôi không phải là không muốn đi, chỉ là do thật sự không có thời gian.

Hơn nữa, cũng chỉ là một vụ án bắt cóc thôi, cũng không liên quan gì đến an ninh quốc gia, nếu không tôi sẽ lập tức đi.

Diệp Phàm nói, chuyển chủ đề:

– Đồng chí Chiêm Hùng làm việc ở Bộ cũng đã nhiều năm, lần này không hiểu anh ấy có thể… có cơ hội thăng chức không. Nghe thứ trưởng Chiêm Hùng nói là Bộ trưởng Quách tiến cử anh ấy.