Chương 3644: Tác Dụng Trung Tâm.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, tác dụng lãnh đạo đương nhiên quan trọng. Vừa rồi đồng chí Đống Quốc cũng đã nói qua khi xuất quân làm nhiệm vụ phải thể hiện được tác dụng của lãnh đạo.

Nhưng tôi muốn hỏi đồng chí Đống Quốc một chút, nếu một đồng chí có năng lực lãnh đạo nhưng công lực rất thấp vừa dẫn đội ra trận đã hi sinh còn có thể thể hiện tác dụng lãnh đạo sao?

Nói thí dụ như cho anh ta dẫn một phân đội gồm 10 đội viên ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ bí mật. Vừa ra chưa thực hiện được nhiệm vụ đã hi sinh vậy thì nguy hiểm cho tính mạng của 10 đồng chí khác.

Đã không có lãnh đạo thì đội ngũ đương nhiên nguy hiểm. Đó là năm bè bảy mảng. Nếu như một người công lực cao một chút dẫn đội tuy nói năng lực chỉ huy kém một chút nhưng còn sống còn thể hiện được tác dụng lãnh đạo.

So với đội ngũ không có lãnh đạo vì hi sinh có phải mạnh hơn nhiều không?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

– Năng lực chỉ huy kém có lẽ dẫn mười đội viên vào vòng nguy hiểm còn có thể nói là có năng lực sao?

Nếu bị bao vây toàn bộ dù có võ công cao cũng khó mà thắng được, kết quả cuối cùng còn không phải là bị tiêu diệt hết sao?

Cho nên tác dụng của năng lực chỉ huy phải cao hơn võ công một chút.

Lâm Đống Quốc hừ nói, có vẻ đã tức giận.

– Ha ha, năng lực chỉ huy cao hơn võ công một chút đây chẳng phải là thay đổi điều kiện lựa chọn nhân tài của Tổ đặc nhiệm A lấy võ công làm điều kiện cơ bản nhất sao?

Anh xem, lựa chọn nhân viên đầu tiên phải xem võ công được mấy đoạn. Không có thân thủ mà có năng lực chỉ huy cũng vô dụng.

Những người có năng lực chỉ huy trong quân đội và chính quyền không ít.

Nhưng những đồng chí này đều không thể tuyển vào đội. Bởi vì họ không có thân thủ. Bởi vì công tác của Tổ đặc nhiệm A cần người có thân thủ cao.

Nói đơn giản, khi đi làm nhiệm vụ gặp khó khăn những đồng chí bình thường sẽ không thể đi, vậy căn bản là không làm được nhiệm vụ.

Diệp Phàm nói.

– Tôi chỉ so sánh là thấp hơn võ công một ít cũng phải nói là vứt bỏ võ công. Hơn nữa, võ công chiếm 35% cũng không nhẹ. Chúng ta đang lựa chọn người chỉ huy, cũng không phải là lựa chọn một quân nhận.

Lâm Đống Quốc hừ lạnh nói.

– Ha ha, muốn nói là quân nhân thì tất cả chúng ta đều là quân nhân. Tổ đặc nhiệm A là tổ chức quân đội được nhà nước cấp phép.

Diệp Phàm cười nói.

– Đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy anh lại nói ra ngoài đề tài này rồi. Thường xuyên chuyển đề tài như vậy là không tốt. Như vậy bất lợi cho việc thảo luận vấn đề. Chúng ta cũng không thể hoàn thành có phải không?

Lâm Đống Quốc lên giọng.

– Chuyển đề tài? Tôi chuyển đề tài sao? Chúng ta đang thảo luận về vấn đề quân nhân không phải sao?

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói. Đối với người lên giọng bề trên Diệp Phàm chưa bao giờ có tình cảm.

– Được rồi, mỗi người lui một bước. Võ công chiếm 405, thành viên bộ máy đề cử chiếm 30%. Còn những năng lực khác chiếm 30%.

Cung Khai Hà lên tiếng.

– Ôi, như vậy cũng được.

Diệp Phàm gật đầu nói.

– Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Cung Khai Hà.

Lâm Đống Quốc gật đầu.

– Việc này giao cho đồng chí Diệp Phàm sắp xếp bài khảo hạch cụ thể, danh sách sơ tuyển do đồng chí Lâm Quốc Đống đề cử.

Khuyến khích họ đăng ký, đương nhiên, có một số đồng chí không có ý chí tiến thủ chúng ta cũng không cần ép.

Còn nữa, nếu phải thông qua kiểm tra đánh giá tổng hợp, vậy thì đẳng cấp thấp nhất quyết định là bát đẳng đi.

Cung Khai Hà nói:

– Chúng ta chủ yếu là phải xem năng lực tổng hợp của họ.

Hiện giờ xuất hiện một số tình hình ngoài ý muốn, có một số đồng chí đẳng cấp cao, nhưng khi đi làm nhiệm vụ kinh nghiệm chiến đấu không đủ.

Cho nên, trong trận đấu võ có thể thất bại so với người đẳng cấp thấp hơn.

Tình huống này cũng là hồi chuông báo động cho chúng ta. Lý luận phải kết hợp với thực tiến, mà đẳng cấp phải đi cùng với thực chiến mới được.

Chỉ có như vậy mới có thể thúc giục các đồng chí của chúng ta không có tâm lý nhàn hạ.

Phải luôn thúc giục mình tiến bộ, chỉ có thực tiến mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm năng lực duy nhất. Nếu không, lời nói suông thì có tác dụng gì?

Cung Khai Hà nói.

– Tổ trưởng Cung, tôi thấy chúng ta cũng không thể đề bạt khi kiểm tra đánh giá. Kiểm tra đánh giá này cũng phải có quy định.

Ví dụ, trong hai năm hoặc một năm kiểm tra đánh giá một lần. Đây là kiểm tra đánh giá với toàn bộ các đồng chí.

Có một số đồng chí không có ý chí tiến thủ, năng lực lại thụt lùi thì khi kiểm tra đánh giá cũng làm cho họ nhớ kỹ phải tiến lên mới được.

Nếu không, kiểm tra đánh giá không đạt thì phải lui ra để đồng chí có năng lực đi lên mới đúng.

Diệp Phàm nói.

– Ừ, đề nghị này không tồi. Việc này tạm thế sau này bàn tiếp. nhưng có thể làm tốt thì phải nỗ lực.

Cung Khai Hà nói.

Diệp Phàm biết, đã quyết định rồi nhưng những quy định cũ cung không dễ dàng bỏ qua. Bởi vì sẽ có rất nhiều người có ý kiến.

Cung Khai Hà trước mắt còn không muốn lập tức chạm đến những vấn đề cũ này. Đó đối với Tổ đặc nhiệm A là một thay đổi mở ra thời đại mới. Trước mắt phải duy trì ổng định của tổ mới là quan trọng. Lâm Đống Quốc kích động trở về chuẩn bị tài liệu.

– Tổ trưởng Cung, có chuyện tôi muốn bàn với anh một chút. Hay là gọi tướng quân Kế Viễn đến.

Diệp Phàm nói.

– Có phải chuyện liên quan đến vấn đề hậu cần không?

Cung Khai Hà vừa nghe đã hiểu được.

– Ừ.

Diệp Phàm gật đầu, Cung Khai Hà gọi điện thoại không lâu Kế Viễn vội vàng đến.

Diệp Phàm nói qua về ý tưởng xây dựng sân huấn luyện của Báo Săn thành cắn cứ huấn luyện.

– Xin một tỷ liệu có thể không?

Kế Viễn vừa nghe nhất thời giật mình.

– Ừ, các đồng chí ở quân khu Lĩnh Nam chắc chắn không chịu. Cho Báo Săn một tỷ còn phải tính trên đầu của bọn họ. Mà sân huấn luyện của Báo Săn bọn họ không có quyền quản. Đồng chí Diệp Phàm, ý tưởng này của cậu có vẻ không thực tiễn.

Cung Khai Hà nói.

– Tôi nghĩ một tỷ kia tính trên đầu bọn họ chưa chắc. Cho nên, tôi luôn cân nhắc vấn đề này.

Chi bằng phân thành hai. Phân ra năm trăm triệu tính trên đầu họ đi sau đó sẽ làm. Mà sân huấn luyện của Báo Săn cũng có thể cho quân khu nhiều thời gian sử dụng để huấn luyện hơn.

Còn có thể thông qua hình thức tiến hành hợp tác, ví dụ như, chúng ta huấn luyện cho họ những huấn luyện viên trình độ cao.

Cứ như vậy chắc chắn quân khu họ sẽ có những bước đi trước những quân khu khác.

Đến lúc đó, thấy lợi thế lớn như vậy bọn họ sẽ gật đầu đồng ý. Còn 500 triệu khác lấy từ Tổng bộ Tổ A là được.

Kinh phí hoạt động của Tổ A chúng ta nghe nói đa số điều trực tiếp cấp. Cũng có một số ít thông qua hệ thống quân đội.

Chủ tịch Đường cũng đã đề cập qua việc mở rộng quy mô của Tổ đặc nhiệm A. Không có tiền thì làm sao mở rộng. Tổ chúng ta lại không thể mở công ty kinh doanh kiếm tiền có phải không?

Hơn nữa, thủ trưởng vẫn phản đối việc quân đội kinh doanh kiếm tiền. Đó thật sự là vấn đề. Mặc dù là lãnh đạo nói nhưng ông vẫn phải đưa ra “củi gạo”.

Diệp Phàm nói.

– Ôi, 500 triệu có lẽ bạn họ cũng có thể suy nghĩ.

Cung Khai Hà gật gật đầu.

– Bắt đầu chúng ta đưa ra 1 tỷ, bọn họ nếu có cùng ý tưởng tất sẽ muốn bàn, lúc đó chúng ta giảm xuống 500 triệu không phải tốt hơn sao?

Diệp Phàm cười nói.

– Ừ, ý tưởng này không tồi.

Kế Vĩnh Viễn cười nói.

– Một vấn đề lớn nhất chính là phải báo cáo đúng theo trình tự. Việc này do Báo Săn đưa ra đầu tiên, sau đó báo cáo đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, về căn cứ hẳn không vấn đề gì.

Phía bộ có Bộ trưởng Kiều cũng chỉ là báo cáo, quan trọng của vấn đề chính là quân khu Lĩnh Nam.

Tổ trưởng Cung, quan hệ của anh với quân khu Lĩnh Nam như thế nào? Việc này có lẽ tổ trưởng Cung ra tay mới được.

Bởi vì, tôi căn bản không quen biết gì họ.

Diệp Phàm nói.

– Ôi, việc này thật khó làm. Nói thật tôi cũng không quen biết nhiều với họ. Tuy nói cũng đã từng gặp mặt qua nhưng gần như là chỉ gật đầu thoáng qua.

Chút giao tình đó căn bản là không dùng được. Việc này nếu tôi ra mặt bàn thì tính chất sẽ thay đổi.

Sẽ có người đàm tiếu. Sẽ nói một ủy viên như tôi ép họ, như vậy không tốt.

Hơn nữa, tôi dù có dùng chức ủy viên có lẽ cũng không thể nào dùng được. Cũng không phải nhiệm vụ cứng nhắc, nếu trong nhiệm vụ tôi có thể yêu cầu họ phối hợp.

Đương nhiên, cũng phải thông qua ủy ban quân giới. Chính là vì chuyện này chúng ta căn bản không có lý do.

Hơn nữa, các đồng chí ủy viên trong trong lòng sẽ suy nghĩ như thế nào. Cho nên, cấp trên không thể cứng rắn ép xuống.

Việc này, còn phải cậu tự nghĩ cách. Hơn nữa, người này đề nghị tốt lắm. Tôi cũng đã có suy nghĩ này.

Nếu như có thể cậu đứng đầu thực hiện thì là tốt nhất cho tổ đặc nhiệm A chúng ta.

Cung Khai Hà đã phong kín đường lui của Diệp Phàm.

– Cáo già.

Diệp Phàm không nhịn được chửi thầm một câu.

– Gì, cáo già, ha ha, tôi không thể như hồ linh tinh.

Cung Khai Hà cười nói, Kế Vĩnh Viễn bên cạnh khó chịu, che miệng cười.

– Nếu tổ trưởng Cung không để ý tới chuyện này thì có thể giúp đỡ trong chuyện khác.

Diệp Phàm nói sang chuyện khác.

– Việc gì, cậu nói nghe trước một chút.

Cung Khai Hà trước tiên muốn hỏi chuyện này.

– Chuyện này có chút liên quan đến đồng chí Trịnh Phương. Chuyện này lại do bác cả Kiều Hoành Sơn của tôi dẫn dắt. Nói như thế nào, tôi trực tiếp đã nói, chính là chuyện quan hệ thôi.

Diệp Phàm nói ra hơi ngượng. Nhìn Kế Vĩnh Viễn một cái.

– Ý của cậu có phải là giúp đồng chí Trịnh Phương không? Hơn nữa chuyện lần này là một giao dịch nhỏ? Nếu chuyện đồng chí Trịnh Phương có thể thành bọn họ sẽ giúp chúng ta tiền có phải không?

Kế Vĩnh Viễn cũng ngầm hiểu, cũng đánh trúng suy nghĩ của Diệp Phàm. Đăng bởi: admin