Chương 2768: Sắp xếp của nhà họ Phí

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Từ cách làm của vị cao thủ thần bí kia có thể thấy kẻ đó không muốn làm thương tổn người vô tội, mà mục đích chủ yếu là muốn có được một thứ gì đó từ Diệp Phàm. Mặc dù đã ra tay hạ độc Kiều Viên Viên, nhưng người đó đơn giàn chỉ là muốn lợi dụng chuyện này để đạt được thứ mình cần thôi. Mà ta cũng muốn gặp vị cao nhân này, nếu có bị thương dưới tay người đó cũng đáng.

– Thanh Sơn, sống trên đời, dù sao cũng cần có một hy vọng phải không? Ta mặc dù đã trăm tuổi rồi, chỉ sống thêm được vài năm nữa thôi. Đến lúc cuối đời, ta lại có thể làm được một việc gì đó có ý nghĩa thì cuộc đời này ta sống không uổng phí, con nghĩ có đúng không?
Phí Đống nói ra suy nghĩ rất thoáng của mình.

– Con cũng tin thế, đại bá ở đây cũng được. Con cũng sẽ thường xuyên tới đây. Vả lại, Diệp Phàm chắc chắn sẽ có tiến bộ khi người ở đây.
Phí Thanh Sơn nói.

Thưc ra Phí Đống cũng không quá già, ông đã bảy mươi tuổi, theo cơ thể của ông ấy thì sống thêm ba bốn mươi năm nữa không thành Vẩn đề. Đương nhiên quan trọng là không được bị tổn thương làm nguy hiểm đến tính mạng.

Không lâu Sau Diệp Phàm quay trở lại, trên tay hắn lúc này đang cầm một cái hộp.

– Thái sư bá, đây là thứ mà con mang về, nó được lấy trên người con mãng xà kia. Giống con rắn mà con đã giết trước đây, nhưng con này thì nhỏ hơn, chỉ to bằng cái thùng nước nhỏ thôi ạ. Nhưng trong có thể nó có thứ này, to bằng hai hạt đậu tương, Vừa vặn bây giờ người đang đấu với con, là lúc mà cơ thể đang giãn ra, nếu uống nó vào chắc chắn kết quà sẽ tốt hơn bình thường nhiều.
Diệp Phàm cung kính mang chiếc hộp đưa đến.

Phí Đống cũng không khách Sáo, mở hộp ra, thấy gì đó như mật rắn, liền lắc đầu, nói :

– Diệp Phàm, đây không phài là mật rắn, cái này ta nghe sư phụ nói qua, phài gọi là Xà bảo mới đúng. Cái này cực kỳ quỷ hiếm, con rắn đó ít nhất phải sống 500 năm mới có. Bọn chúng sống quá lâu rồi, thứ này là do tích tụ từ hàng năm hàng tháng dài đằng đẵng mới sinh ra được. Hàng ngày chúng đều hút tinh hoa của nhật nguyệt mà thành hình.

– Ví dụ như con rắn uống sương sớm cũng là một dạng tích lũy, sau 500 năm mới có thể hình thành được một viên giông như hạt trân châu, nó gọi là Xà bảo. Thật không dễ dàng gì, con thử nghĩ xem, có bao nhiêu con rắn có thê sống đến 500 năm. Thực ra như thứ này đều có trên người những động vật trường thọ, ví dụ như rùa. Nếu con rùa sống trên 500 năm thì trong người nó chắc chắn sẽ có thứ này, nó được gọi là quy bảo.

– Nghe sư phụ ta nói, giống như trong truyền thuyết, các đạo sĩ tu luyện Kim Đan cũng sẽ có Kim đan ở trong người. Nhưng sư phụ ta cũng nói là trước giờ người chưa từng thấy qua một người như vậy bao giờ. Trên đời này chắc chắn là không có thần tiên, thần tiên chỉ là truyền thuyết mà thôi.

– Ví dụ, trong thời cổ đại thì còn có cao thủ cấp thần tiên, họ được gọi là gì thì ta cũng không rõ. Nhưng khi bọn bọn đi tới đi lui, một bước đi có thể các xa tới mấy mét, người khác cứ nghĩ rằng họ có thể bay được. Thực ra đó không phài là bay mà chỉ là vận khí mà thôi!
Phí Đống nói, rồi đưa hộp đó cho Phí Thanh Sơn, nói tiếp:

– Ta sẽ đến hòn đào thần bí đó, con hãy uống nó đi. Tuy Xà bảo này không lớn nhưng có ta và Diệp Phàm hỗ trợ, không chừng con có thể tiến lên một bậc cao hơn. Giờ con đã là tầng thứ hai của thập nhị đẳng rồi, nên nếu bây giờ con đột phá thì điều này cũng sẽ giúp con rất nhiều trong hành trình đến hòn đào kia.

– Không, không được! Đại bá hãy uống đi, người đã lớn tuổi thế này rồi. Thân thể của con không Sao. Uống nó chỉ lên hai tầng cảnh giới nhỏ thì cũng không giúp gì được mấy mà.
Phí Thanh Sơn kiên quyết không nhận chiếc hộp.

– Con nghĩ lại xem, sau này con có thể giết được con mãng xà khác thì không phải đã tìm được thứ tốt hơn cho ta sao? Thanh Sơn, Con là trụ cột của nhà họ Phí, tuyệt đối không được có bất kỳ sơ xuất gì.
Phí Đống vẻ mặt nghiêm nghị nói.

– Đại bá, người không cần nói nữa. Con tuyệt đối không uống mật rắn này đâu. Đại bá hãy uống đi. Diệp Phàm nói đã có được Xà bảo này mấy tháng rồi, nếu cứ để như vậy khiến nó hỏng thì uổng phí lắm.
Phí Thanh Sơn lắc đầu, cương quyết không uống.

– Được, vậy thì ta uống.
Phí Đống cũng biết tỉnh cách của đứa cháu này, sự vệc nó đã định thì có dù có tám ngựa kéo cũng không kéo lại được, nên ông ta lấy xà bảo ra mà một hơi nuốt xuống.

Chốc lát sau, cơ thể Phí Đống đã có phản ứng, sắc mặt ông ta lúc này đang chuyển sang màu tím. Phí Thanh Sơn rất lo lắng, nhỏ giọng hỏi Diệp Phàm: – Ban đầu có phải có sẽ có hiện tượng thế này không?

Diệp Phàm lắc đầu, nói là lúc đầu sẽ có cảm giác như mơ màng vậy. Vì thế mà Phí Thanh Sơn càng lo lắng thêm nhưng ông cũng không có cách nào.

Cả người Phí Đống đã chuyển sang màu tím. Không lâu sau, ông chạy quanh rừng cây một vòng, đương nhiên là có ngồi trên xe lăn. Lúc lên, lúc xuống, lúc thì sang trái, lúc lại sang phải. Điều này khiến cho cả Phí Thanh Sơn lẫn Diệp Phàm đều thấp thỏm lo âu. Nếu như cái thứ đó khiến Phí Đống chết đi thì Diệp Phàm cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt nhà họ Phí nữa, cho nên hắn càng sốt ruột hơn.

Hắn hơi tự hối hận. Có lẽ xà bảo này không giống như thứ mà hắn uống vào, không chừng lại có độc thì sao? Hoặc là bản thân hắn có thể kháng lại được chất độc đó, còn Phí Đống thì không.

Đúng 5 giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng Phí Đống cũng dừng lại. Cái xe lăn đã bị ông đập nát như đống phế phẩm. Lúc này Phí Đống đang ngồi xếp bằng, chốc lát sau, trên trán ông ta bay lên một luồng khí nhìn giống như làn sương mù nhạt.

– Chẳng lẽ lại là ngũ khí triều nguyên, thái sư bá đã đạt đến cảnh giới tam hoa rồi sao?

Diệp Phàm chợt kinh ngạc. Hắn dùng mắt ưng nhìn lên trán Phí Đống thì thấy khí phát ra rất kỳ lạ. Hắn phát hiện khí đó hình như có ba màu, Diệp Phàm không hiểu ra sao cả.

– Nghe nói “Tam Hoa tụ đỉnh, Ngũ khí triều nguyên” là biểu hiện của thần tiên.
Phí Thanh Sơn cũng không biết chính xác đó là gì, nhưng thời điểm này ông không còn lo lắng nữa, mà lại rất vui mừng. Nếu Phí Đống thực sự bước vào cảnh giới thần tiên, thì đó chính là ân phúc đối vơi nhà họ Phí bọn hắn.

– Đây không phải là Tam hoa tụ đỉnh nhưng cũng có khả năng là Ngũ khi triều nguyên. Nhưng khí trên trán ta chi là tam khí trong ngũ khí thôi. Một khi Ngũ khí triều nguyên rồi thì chắc chắn là đến cảnh giới Tiên Thiên.
Bỗng nhiên lúc này Phí Đống mở mắt ra mà cười nới.

– Thái sư bá có cảm giác ra sao? Diệp Phàm căng thẳng hói.

– Rất tốt! Trong nháy mắt vừa rồi không ngờ ta có thể đột phá đến cảnh giới tiên cảnh. Đừng thấy nó chỉ là cánh cửa, nhưng đối với bán thần tiên thì bước tiến này cũng rất quan trọng. Ta nghĩ là ta đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ của bán thần tiên rồi. Chỉ kém một tí nữa thôi là đến cảnh giới thần tiên rồi. Dù vậy, ta có lòng tin rằng, không chừng cuộc đời này lại có thể làm đạt đến cảnh giới thần tiên cũng nên.

– Hơn nữa, ta đã cảm nhận được là đôi chân bị tàn phế mấy chục năm nay đã có cảm giác như vận động lại được. Trước kia không thể bước xuống xe lăn được, nhưng giờ đây đã có chút hy vọng đi lại được rồi. Đợi đến khi ép toàn bộ chân khí xuống chân, hình thành một vòng tuần hoàn thì đó cũng là lúc mà đôi chấn này đi được. Các con xem, có phải chân ta đã động đậy được rồi không?
Phí Đống vui mừng nói, dùng sức di chuyển chân, đôi chân của ông ta đúng là động đậy được. Tuy rằng nó chỉ cử động nhẹ nhưng đó đúng là một tin vui rồi.

– Chúc mừng thái sư bá!
Diệp Phàm cười nói.

– Diệp Phàm, nếu cháu không ngại thì ta sẽ chuyến đến ở nơi này được không? Phí Đống đột nhiẽn hỏi.

Diệp Phàm lập tức mừng rỡ, nhưng sau đó lại có chút chần chừ, có vẻ chưa quyết định được.

– Có phải con đang lo lắng cao thủ bí mật kia sẽ đả thương ta phải không? Phí Đống cười nói, Diệp Phàm gật đầu.

– Cháu đừng lo lắng! Người đó chắc chắn là cao thủ rồi, nên chác không đến làm xằng bậy đâu. Nếu như người đó là bán thần tiên thì không biết chừng ta có thể giúp con trị được người đó đấy.

– Nếu bản lĩnh của người đó cao hơn ta thì chắn chắn kẻ đó rất biết cách làm người. Người đó sẽ không chấp nhặt với ta đâu. Bởi kẻ đó căn bản không đếm xỉa đến chuyện nhỏ này.

– Hơn nữa, con cũng đã phải sai không ít người canh chừng bốn phía xung quanh sao? Bọn họ toàn là cao thủ dùng súng thì phải. Đúng rồi cháu cho bọn họ dùng súng liên thanh phải không? Ta thấy không cần thiết phải làm như thế đâu. Cao nhân nếu đã thực sự ra tay, thì bọn họ không có cơ hội dùng súng đâu. Ngược lại sẽ làm ra trò cười cho kẻ đó nữa.
Phí Đống cười nói.

– Thái sư bá nói rất đúng, con sẽ bảo họ tản ra, không cần nhiều người canh giữ như thế nữa. Chỉ cần 3, 4 thuộc hạ hỗ trợ con là được. Còn súng thì dùng súng lục là được.
Diệp Phàm gật đầu nói.

– Giữ lại hai khẩu súng bắn tia, bảo người chú ỷ vào. Nếu có cao thủ đến gây sức ép. Ta tin rằng súng bắn tỉa sẽ uy hiếp được đấy.
Phí Thanh Sơn đưa ra cách nghĩ của mình.

– Ừ, cũng có lý ạ, vậy lưu lại đi.
Phí Đống cũng thấy hợp lý. Nếu dùng súng bắn tỉa, thì bán thần tiến cũng không thế may mắn trốn thoát được.

– Thái sư bá, bây giờ con sẽ sắp xếp chỗ ở cho người. Hay là thế này đi, người tự đi chọn thì tốt hơn. Hồng Diệp Bảo của con rất rộng, ngay cả đại sảnh đã có 3, 4 cái rồi, người sang đó nhìn
xem. Thực ra nó cũng được phân thành mấy cái bảo nhỏ, mỗi cái đèu độc lập với nhau. Con sẽ chọn cho người nửa bảo có được không? Diệp Phàm đề nghị.

– Không cần đâu! Ta sẽ ở cùng các con. Lấy phòng nào cách phòng của Viên Viên 5, 6 phòng là được. Còn lại người nhà họ Phí sẽ cho hai người đến để sắp xếp là được.
Phí Đống nói.

Diệp Phàm xúc động, hắn biết rằng Phí Đống làm như vậy là muốn bảo hộ cho Viên Viên. Nếu Phí Đống đã có quyết định như vậy, thì Diệp Phàm càn cầu mong gì nữa. Còn người nhà họ Phí
đến hầu hạ Phí Đống có lẽ đó là người hầu trước đây của ông ta. Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì.

Không lâu sau người nhà họ Phí đã đến, thu dọn địa bản. Ngày trước Hồng Diệp bảo đã được sửa chữa nên giờ cũng không cần phải sửa sang lại gì cả. Phí Đống không đòi hỏi gì, trong lòng ông ta ở chỗ này thì đã vui vẻ rồi.

Nhưng đến buổi tối ngày thứ hai thì Phí Điệp Vũ đến đây. Cô cười khanh khách, lại còn tỏ ra xấu hồ khi đứng trước mặt Diệp Phàm. Điều này khiến Diệp Phàm không khỏi giật mình cười hỏi:

– Em đến thăm thái sư bá sao?

– Không, tôi đến là để hầu hạ sư bá.
Phí Điệp Vũ thể hiện rất lạ.

– Hầu hạ chăm sóc thái sư bá, mấy ngày vậy? Diệp Phàm ngớ ngẩn hỏi.

Vừa nới xong thì hắn ta đã phản ứng lại, biểu hiện như vậy không phải là không hoan nghênh người ta đến hay sao? Vì thế mà hắn ta xoa tay, xấu hồ nóii:

– Thật ngại quá, em đến đây ở bao lâu thì anh đều sẵn lòng đón tiếp!

– Xem điệu bộ của anh chắc là không hoan nghênh em đúng không?
Phí Điệp Vũ liếc mắt nhìn hắn mà nói.

– Không phải, không phải! Sao em lại nói thế, anh vui mừng vì em đến còn chẳng được nữa là.
Diệp Phàm khua tay biện hộ.

– Anh nới là anh hoan nghêng em đến có phải không?
Phí Điệp Vũ dùng giọng tinh ranh mà hỏi.

– Đương nhiên rồi, em ở bao lâu cũng được!
Diệp Phàm suýt chút nữa là vỗ ngực đảm bảo.