Chương 2990: Bí thư Huyện đến cầu kiến.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, tiểu tử cậu lợi cũng không nhiều mà? Nhưng sư phụ đã già rồi, cũng không thể biết được khi nào đến sẽ đến. Dù gì thì cũng chi con còn hơn là chôn theo mồ. Ít nhất nếu như trên đời này còn có một Bức Vương Diệp Phàm thì đúng là tâm nguyện của ta đã thành hiện thực.

Bức Vương nói.

– Hiện tại sư phụ đã đến tầng cấp nào rồi, con chỉ nghe nói là bán thần tiên, sau đó là gì thì con cũng không rõ, mà con thật sự cũng không hiểu được.

Diệp Phàm nói.

– Ừ, người đã đạt bán thần tiên chính thông sẽ không giống với cao thủ thập nhị đẳng. Không phải là vì khai nguyên hay tiệt lưu thậm chí là thuần túy luyện.

Mà được chi làm nhân quan, địa quan, thiên quan và đại viên mãn. Đan điền của con đã có những hơi thở hóa lỏng, thì đó chính là đến lúc viên mãn rồi.

Mà cảnh giới cao nhất được gọi là cảnh giới “niệm khí”. Mà giai đoạn của Niệm khí được phân ra làm âm bàn, dương bàn, thoát niệm, và khống niệm.

Người cũng phân thành âm và dương, vạn vật cũng có âm, dương. Nói về vũ trụ cũng có âm dương mà…

Ví dụ như có mặt trời thì cũng có mặt trăng phải không?

Trước có âm sau mới có dương, nên đầu tiên lên đến tầng thứ cũng sẽ liên quan đến quan hệ của ý niệm. Đó là thứ thuộc về tầng lớp tinh thần rồi.

Ý niệm này nói trắng ra chính là tư tưởng, là cách nghĩ của con, đến được tầng lớp này con có thể dùng phương pháp của mình để mà giết người.

Ví dụ như ta muốn con chết có thể đưa ra nội khí cùng với ý niệm để tấn công. Tấn công thế này không hề có âm thanh, không hề lộ gì cả.

Đương nhiên nếu như gặp phải cao thủ thế này chắc chắn con có thể cảm nhận được.

Nhưng nếu muốn bước vào cảnh giới này thực sẽ còn khó hơn cả việc lên trời.

Bức Vương nói.

– Sư phụ chắc chắn đã đến cảnh giới này rồi?

Diệp Phàm tỏ vẻ sùng bái nói.

– Ha ha.

Bức Vương không trả lời mà cười, Diệp Phàm cũng ngại không hỏi nữa.

Nhưng hắn ta lại kiên trì hỏi:

– Sư phụ có thể đùa với Phi Linh đang tuyết nha nha không, nghe nói Tuyết nha nha cũng là bán thần tiên rồi. Nếu như sư phụ chưa đến tầng thứ hai thì cũng không thể thuận buồm xuôi gió mà làm được đúng không?

– Tuyết Nha Nha à, ha ha, bà ấy cũng vừa mới đến đại viên mãn. Còn nói về bà ấy có thể tiến vào tầng thứ hai được không, cái này cũng khó mà nói.

Nhưng mặt trẻ con nhà họ Tuyết đúng là kỳ lại, không những có thể khiến thanh xuân của con người kéo dài ra.

Mà còn có thể trì hoàn được các kiểu lão hóa. Đương nhiên chỉ có thể là trì hoãn chứ không thể nói là không già đi.

Chẳng qua dung nhan sẽ biến đổi chậm hơn chút, còn vẫn theo quy luật, con người cũng không thể chậm lại quá lâu được.

Giống như Tuyết Nha Nha bị phá công, bà ấy cứ như là lão da gà vậy.

Bức Vương nói.

– Con thấy sư phụ cũng hơn tuổi Tuyết Nha Nha, nhưng không già.

Diệp Phàm bắt đầu tâng bốc, thực ra Bức Vương đúng là dưỡng tốt, đã đến tuổi trăm rồi nhưng nhìn cũng chỉ như 50 mà thôi. Mà Bức Vương lại có phong cách, đúng là mỹ nam tử.

– Ha ha, con có thể nhanh chóng đột phá đến bán thần tiên thì cũng có thể sẽ khiến sự lão hóa chậm lại đó.

Đây chính là năng lực đặc biệt của bán thần tiên, mà lực trì hoãn này càng cao sẽ càng lớn. Tại sao mà càng ở tầng thứ cao lại có thể sống lâu hơn, đó cũng chính là nguyên nhân cả đấy.

Sư tổ của ta cũng đã 150 tuổi rồi, cũng gần bằng yêu quái rồi. Nhưng cuối cùng cũng phải về đất thôi.

Đúng là cũng phải đến thế giới cực lạc kia báo cáo rồi. Đương nhiên sư phụ có thể đột phá một tầng nhỏ, sống thêm 15 năm nữa cũng không khó mà.

Đương nhiên là trong tình hình không bị tổn thương nào nghiêm trọng.

Bức Vương thoải mái nói.

– Vậy giờ chắc chắn sư phụ đã đến đoạn thoát niệm tầng thứ hai rồi, chắc chắn là thế.

Diệp Phàm lại thấy có cơ hội nói.

– Tiểu tử này lại đang diễn trò trước mặt ta sao. Muốn ta nói ra sao, không thể được đâu. Cái gì cần nói ra ta cũng đã nói rồi. Nhưng sư phụ cũng có thể nói, tất cả những người đã đạt đến mức đại viên mãn của bán thần tiên đều không phải là đối thủ của sư phụ.

Bức Vương khí phách ngất trời, nói.

– Nghe nói Trương Vô Đạo của võ đang cũng đã đột phá đến tầng thứ hai rồi ạ?

Diệp Phàm hỏi.

– Ông ta, không có. Ông ta còn ở cảnh giới thấp hơn cả Tuyết Nha Nha.

Bức Vương khẽ lắc đầu nói.

– Sư phụ, những cao thủ như người thường làm gì ạ?

Diệp Phàm hỏi, có chút tò mò.

– Đợi đến khi nào con đến cảnh giới đó thì chắc chắn là biết chúng ta làm gì. Mà ta còn có thể nói với con một chuyện, có thể đạt đến cảnh giới như chúng ta cũng phải là bảy mươi tuổi rồi. Đến lúc đó chỉ muốn được sống thêm vài năm. Khi còn trẻ thì không thể biết được ý nghĩa của cuộc sống, chỉ là đến tuổi của ta thì mới thấy sống được thêm năm nào là tốt.

Cho nên những người như chúng ta đều không ngừng đi tìm những phương thức để có thể tăng thêm công lực, để có thể sống thêm vài năm nữa.

Thực ra những người như ta ngày ngày bận với cuộc sống hối hả, nếu như có thể có thuốc hay bảo bối để đột phá công phu thì chắc chắn là đã tìm đến rồi.

Đợi đồ tôn của ta ra đời, không lâu sau sư phụ cũng sẽ đến nam cực một chuyến. Nghe nói trong lớp băng sâu 10 mét có một loại thảo dược quý.

Những thảo dược này hiện thành hóa thạch rồi. Nhưng là thảo dược quý, cho dù là hóa thạch nhưng vẫn hữu dụng với chúng ta.

Con người mà, có ai lại muốn chết chứ, bao gồm cả ta. Cũng muốn sống thêm vài năm nữa chứ.

Bức Vương thổ lộ tiếng lòng.

– Ôi…

Diệp Phàm thở dài, không ngờ cao thủ hàng ngày đều phải bán mạng vì cuộc sống.

Cuộc đời đúng là khó nói, người luyện công thì luôn khao khát được đến tầng cao. Nhưng một khi đã đột phá được lên thì lại già quá rồi. Đến lúc đó cũng chỉ lo cho sinh mệnh, lo sống thêm vài năm nữa thôi.

Trương Hùng tốc độ cũng rất nhanh, tối ngày thứ hai, Diệp Phàm cũng đã về đến tổng bộ, Trương Hùng cũng về đến tập đoàn Hoành Không.

– Việc đã giải quyết xong chưa?

Diệp Phàm cười hỏi.

– Việc này có “Thái Cùng” và Đồ Các Long giúp đỡ nên rất dễ dàng, bời vì dù sao thì cảnh giới trùng của Tiền Mị cũng không cao, chỉ là loại bình thường.

Nhưng trước mặt Đồ Các Long không thể chịu nổi một chưởng. Chúng tôi đã phải vào bệnh viện, không đến một tiếng sau thì đã giải được độc trên người Vân Hùng.

Trước những chứng cớ xác thực, Vân Hùng đương nhiên là tin tưởng chúng tôi rồi. Mà chúng tôi cũng đã đến nhà họ Vân.

Tiền Mị cảm thấy sự việc bị bại lộ rồi, nên đã mai phục muốn hạ thủ Vân Hùng.

Nhưng có chúng tôi ở đó, bà ta không làm gì được. Con người này đúng là độc ác, trước mặt Vân Hùng đã tự giải quyết mình.

Chỉ có điều khi tắt thở còn cố cầu xin Vân Hùng đừng làm hại Vân Thiên. Bởi vì Vân Thiên là con của Chu Thủy Mạo. Vân Hùng cũng thương cho Tiền Mị, cuối cùng đã cho Vân Thiên công ty với 100 triệu đô la.

Đương nhiên Vân Thiên không có vị trí chủ tịch tập đoàn Hoa Tinh. Mà Vân Hùng cũng đã mất mát, tổn thất nói là cần một tuần để chỉnh đốn lại.

Thứ hai tuần tới sẽ đến Hoành Không. Mà ông đã quyết định để lại toàn bộ tài sản công ty cho hai con là Vân Đống và Vân Hương Hà.

Bởi vì chuyện của Tiền Mị mà Mộc Nguyệt Nhi lại là đời sau của người vợ Mộc Hà Hương của Vân Hùng nên Vân Đống và Vân Hương Hà cũng chẳng có ý kiến gì.

6 phần tài sản trong nhà sẽ được trao cho Mộc Nguyệt Nhi.Mộc Nguyệt Nhi sắp thành bà chủ bạc tỷ, có những 800 triệu đô la rồi.

Trương Hùng nói.

– Mộc Nguyệt Nhi có 800 triệu đô, sau này không chừng lại di cư sang Mỹ, như vậy không phải là hy vọng trong tổ đã tiêu tan sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Tổ trưởng Cung chắc hài lòng lắm. Nói là không những có được Đồ Các Long đại tướng về thuật chơi côn trùng, thế còn hơn cả Mộc Nguyệt Nhi thập đẳng.

Sau khi thông qua thảo luận trong tổ, đã quyết dịnh làm một tổ chuyên nghiên cứu về côn trùng, do những chuyên gia trong tổ nghiên cứu khoa học làm.

Còn nói về phần Mộc Nguyệt Nhi, 80% là không thể được, nên Kế tướng quân nhanh chóng về, chuẩn bị những công tác cho Đồ Các Long.

Trương Hùng nói.

– Việc này chỉ sợ là có chút phiền phức, Mộc Nguyệt Nhi tính tình thế, không chừng không tha thứ cho Vân Hùng mà biết đâu cả 800 triệu kia cũng chẳng cần.

Diệp Phàm chau mày nói.

– Vậy thì tập đoàn Hoành Không chắc chắn là tổn thất rồi.

Trương Hùng lên tiếng.

– Anh xem, anh còn vui hả. Chúng ta phải nghĩ cách để Mộc Nguyệt Nhi chấp nhận chứ. Mộc Nguyệt Nhi có tình cảm với núi Thông Thiên, không chừng sẽ dùng tiền để đầu tư khu du lịch thì sao?

Diệp Phàm nói.

Trương Hùng vừa mới đi thì bí thư Đỗ Vệ Quốc đến, nói là có đồng chí bí thư huyện Hoàng Cương – Lý Nhiên Tinh đến gặp, Diệp Phàm ra hiệu cho anh ta vào.

Diệp Phàm vốn không có thành ý với bên huyện Hoàng Cương nên không ra đón mà ngồi trên chiếc ghế xoay đó.

Lý Nhiên Tinh cũng đến 40 tuổi rồi, vốn là bí thư Đảng huyện Hoàng Cương. Lưu Tiêu Thành và Chu Nhất Đán bị Cái lão hổ tuyên bố là dừng công tác để nghiên cứu. Nên huyện Hoàng Cương không thể không có người quản.

Mà Lý Nhiên Tinh lại là người của Cái lão hổ đương nhiên nắm cơ hội này mà lên Bí thư rồi.

– Ngồi đi bí thư Lý.

Diệp Phàm ra hiệu co ông ta ngồi trên chiếc ghế quay đối diện.

– Bí thư Diệp, hôm nay tôi đến đây muốn bàn với bí thư một chuyện.

Lý Nhiên Tinh rất khách khí nói.

– Chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra là được.

Diệp Phàm nói, cũng có chút khách khí.

– Chính là chuyện khu sơn cảnh Thông Thiên mà tập đoàn Tinh Đại đầu tư vào, lần này chủ tịch Trương của tập đoàn Tinh Đại đã giục rồi, đều ép đến mức chúng tôi sắp bệnh cả rồi.

Lý Nhiên Tinh buồn rầu nói.

– Các anh đã có cách nào chưa?

Diệp Phàm hỏi.

– Nếu như vi phạm hợp đồng là không được, bằng không chúng tôi sẽ phải bỏ ra những 40 triệu. việc này chúng tôi không thể cáng được. Nên có thể để chúng tôi hợp tác với Hoành Không không, cộng thêm cả tập đoàn Tinh Đại để khai thác khu du lịch này được không?

Lý Nhiên Tinh nói.

– Hợp tác, hợp tác thế nào?

Diệp Phàm hỏi, liếc mắt nhìn anh ta.

– Chúng tôi giữ ba phần, tập đoàn Tinh Đại ba phần còn lại bốn phần là tập đoàn Hoành Không giữ, thế nào?

Lý Nhiên Tinh hỏi.

– Mấu chốt là người của Tinh Đại có đồng ý hay không?

Diệp Phàm hừ nói.

– Vốn họ muốn chiếm 4 phần cổ phần, chúng tôi chiếm 6 phần. Nhưng chúng tôi có thể chuyển một số sang cho các anh, mà họ cũng chuyển một ít cho các anh. Còn về phương thức mức đầu tư thì chúng ta sẽ phân chia lại.

Lý Nhiên Tinh nói.

– Ha ha, các anh chiếm 6 phần, vậy huyện Hoàng Cương đầu tư 300 triệu phải không?

Diệp Phàm biết nhưng còn cố hỏi.