Chương 1999: Mi mắc bẫy rồi, hắc hắc

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ừ, xem chừng, Long Vi Quốc sớm đã ngắm vị trí mà Nùng Cao Vân rời bỏ rồi. Tôi có thể thế chỗ anh ta thế là quá đủ. Chỉ cần là kế sách giúp nhà máy Đường tồn tại, có lợi cho sự phát triển của nhà máy thì tôi đều tình nguyện làm.

Lam Tồn Quân nói.

– Việc này, mai lên tỉnh tôi sẽ bàn với chủ tịch Chúc và bí thư Phó Quốc Vân. Tôi nghĩ, vấn đề chắc cũng chẳng có gì to tát cả. Xét quá trình phát triển của bản thân nhà máy, cũng nên cho cậu chút quyền tự chủ phải không? Mà nhà máy đường là doanh nghiệp trực thuộc uỷ ban nhân dân thành phố Đông Cống, thế nên, cho cậu kiêm chức phó bí thư thành uỷ, cắm chân vào đội ngũ lãnh đạo, đó cũng là điều tất sẽ phải làm. Huồng hồ, cái mà cậu tham chiếu lại là chức giám đốc sở

Diệp Phàm nói một cách dứt khoát, kiên quyết.

– Vương Triều, xem ra thời gian cậu ở lại đây không còn nhiều nữa. Tôi nghĩ, đợi anh Thiết về tới bộ công an thì cậu về đi. Ổn định xong cái chức phó giám đốc sở đã rồi tính tiếp.

Diệp Phàm nói.

– Tôi hiểu rồi anh Diệp, việc này, anh Diệp bảo sao tôi nghe vậy.

Vương Triều đáp lễ phép.

– Haiz, thực có chút không nỡ xa các anh, các anh đi rồi, còn lại mình tôi, thấy cô đơn lẻ loi thế nào ấy.

Lam Tồn Quân hơi nhăn mặt.

– Ha ha ha…

Diệp Phàm và Vương Triều phá lên cười khi người khác gặp họa.

Đêm đã khuya, ba người kiếm dăm bình rượu nhâm nhi ở phòng khách nhỏ.

Rồi Diệp Phàm nói chuyện điện thoại không ngớt.

– Ha ha ha, người anh em, rốt cục thì chốn kinh kì vẫn là tốt nhất nhỉ, chúng ta lại có thể uống rượu hết mình bằng bát rồi.

Thiết Chiếm Hùng cười nói.

– Anh Thiết, bên anh có động tĩnh gì không?

Diệp Phàm hỏi.

– Tất nhiên là có rồi.

Thiết Chiếm Hùng cười đắc ý.

– Ý gì vậy, động tĩnh gì?

Diệp Phàm hỏi.

– Tôi đã trở về bộ công an rồi, cái này thì dễ. Tôi chỉ là làm cán bộ giảng dạy tạm thời ở trường Đảng trung ương thôi. Nhận được điều lệnh từ bên uỷ ban tổ chức trung ương là tôi về ngay. Thiết tôi đây lại được phục chức rồi. Chỉ có 3 đứa đồ đệ của tôi. Mẹ kiếp, tất cả đều cứ ép hỏi tôi, thực phiền phức quá đi.

Thiết Chiếm Hùng nói.

– Thế hoá ra lại tốt, có người ép cũng tốt chứ sao. Hơn nữa, anh Thiết thật giỏi. Ba đồ đệ đã là đội viên chính thức. Đến lúc đó, anh thành lão đại rồi.

Diệp Phàm cười giòn.

– Giỏi cái gì mà giỏi, ba đứa nó ngày nào cũng đến ì xèo, muốn nghe ngóng nội tình chuyện của cậu. Vì cậu là cao nhân mà, trên quan trường có người khâm phục đồng chí có bản lĩnh, có thân thế.

Trong giới võ thuật cũng không thoát khỏi phạm trù này. Kẻ thấp kém thì sùng bái cao thủ, muốn kết giao với cậu, cũng là chuyện thường.

Có thể quen cậu, điều tốt đẹp tất nhiên là nhiều, song 3 đứa tiểu tử này thực không biết tí quy củ nào, cuối cùng bị tôi mắng cho một trận mặt nhăn nhó ra về rồi.

Nhưng mà, sau khi cậu đến thủ đô thì thêm được ba đứa “nha đầu” sai vặt.

Thiết Chiếm Hùng cười nói.

– Thì cũng hay mà! 3 tên “nha đầu” sai vặt, lại còn là đội viên chính thức của tổ A nữa, xem ra đến chủ tịch cũng chẳng được thế ấy chứ.

Diệp Phàm cười đắc ý.

– Thế thì việc của Vương Triều anh có cơ hội giải quyết rồi

Diệp Phàm hỏi.

– Đừng nóng, tôi điều tra rồi, một phó cục trưởng cục trinh sát hình sự tháng sau là đến hạn về hưu. Trên bộ đã tổ chức tuyển người rồi. Nhưng việc này bộ có quyền cất nhắc. Tuy nhiên vẫn phải thông qua uỷ ban tổ chức cán bộ trung ương mới được.

Thiết Chiếm Hùng nói.

– Bên đó để em lo.

Diệp Phàm trả lời không chút suy nghĩ.

.

– Được, việc này để tôi.

Thiết Chiếm Hùng lại lấy lại khí phách đội trưởng Thiết của đội Báo Săn.

Không lâu sau, Trương Vệ Thanh cũng gọi tới, cũng lại nói những lời chúc mừng ấy.

– Ha ha, đại ca, chúng ta sau này có thể kề vai sát cánh tác chiến rồi.

Lang Phá Thiên nói oang oang trong máy làm cho màng nhĩ của Diệp Phàm như muốn thủng.

– Nói nhỏ hơn tí không được à lão Lang, làm tai tôi sắp điếc đến nơi rồi đấy.

Diệp Phàm cằn nhằn.

– Chết chết, thất kính

Lang Phá Thiên cười như nắc nẻ. Rồi chợt thở dài và nói:

– Nhớ năm xưa, khi anh chỉ mới là một tên trưởng phòng thì tôi đã làm cục trưởng cục cảnh vệ văn phòng chính phủ rồi. Bây giờ thì anh làm trưởng ban thanh tra văn phòng chính phủ, chức vị ngang với tôi rồi, tôi vẫn chỉ là cục trưởng quèn, ôi cái cuộc đời này, sao mà ngang trái thế!.

– Anh bao nhiêu tuổi mà ham muốn ngồi lên cái ghế phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ? Hơn nữa, ở “bên đó” tính ra anh còn là thuộc hạ của tôi nhỉ?

Diệp Phàm nói với giọng điệu mỉa mai.

– Cái đó, tôi chả có hứng. Đương nhiên, cũng không thể lên được. Mà tôi cũng chả lợi hại được như Diệp đại soái.

Đường đường là tổ phó rồi, hoành tráng quá đi! Nếu tính theo cấp bậc bên này thì lại càng đáng nể. Lão Cung là uỷ viên quân uỷ, đãi ngộ theo cấp phó Chủ tịch nước.

Còn tổ phó thường vụ tổ A thì ít ra cũng được hưởng đãi ngộ cấp bộ trưởng nhỉ? Ôi cái ghế đó của lão Nghiêm, tiếc cho lão Nghiêm quá!

Nhưng anh là tổ phó, chức vụ tương đương thấp nhất cũng cùng cấp với thứ trưởng. Chính phủ thật không thoả đáng khiến anh chịu thiệt rồi.

Nếu không thì đi tìm họ mà đòi ít ra cũng được cái chức ngang hàng đấy, phải không?

Lang Phá Thiên vừa nói vừa cười gượng.

– Đòi cái con khỉ ấy! Thế có được ngang hàng không? Bên đó là đặc biệt đề bạt vượt cấp. Hơn nữa, bản lĩnh bên đó cao không đồng nghĩa với năng lực bên này cũng giỏi. Tiêu chuẩn xét duyệt và tiêu chuẩn đề bạt đều khác nhau. Đưa tôi lên làm thứ trưởng, thì Diệp Phàm tôi lại chẳng bị chết sặc trong bãi phỉ nhổ của tất cả quan chức trên cái đất Trung Quốc này ấy chứ. Ngay cả cái chức hiện nay, xem chừng là cũng có bao nhiêu người mắc bệnh đau mắt đỏ đấy. Chúng ta phải ăn ở khiêm tốn. Nếu không sẽ làm người khác đỏ mắt.

Diệp Phàm hừ giọng.

– Cũng phải, một cán bộ cấp giám đốc sở tròn 27 tuổi. Hơn nữa lại là một trợ thủ đắc lực của một phòng ban quan trọng trong văn phòng chính phủ, quả khiến không ít kẻ ghen ăn tức ở, điều đó là cái chắc rồi.

Lấy danh nghĩa trưởng ban thanh tra văn phòng chính phủ của anh thì cho dù xuống đến địa phương những quan viên cấp phó tỉnh kia cũng không dám khinh thường cậu.

Hơn nữa, anh đường đường đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, cái này, chắc hẳn còn tốt hơn so với chức Chủ nhiệm phòng Điều tra chánh văn phòng trung ương.

Thêm vào đó anh làm phó phòng văn phòng chủ tịch Đường, xem chừng còn oai hơn là trưởng ban thanh tra văn phòng chính phủ đấy. Cứ lấy danh nghĩa ấy mấy lão bí thư tỉnh uỷ cũng không dám coi thường anh đâu. Vì anh là đại diện “anh Đường” mà! Cáo mượn oai hùm!

Lang Phá Thiên giọng đùa cợt.

– Cái đó cũng không chắc, người ta nhiệt tình với anh ngoài mặt, thực ra trong lòng thì coi rẻ anh. Anh chẳng phải là cái Micro nói lại lời của chủ tịch Đường sao? Hơn nữa, nghe nói ban thanh tra văn phòng chính phủ cũng chẳng qua chỉ là miếng gân gà ăn thì khó gặm mà bỏ thì tiếc. Chẳng phải có người đồn nói rằng ban thanh tra văn phòng chính phủ cử người đi chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, việc gì cũng không làm nổi sao. Ngay cả việc khởi tố của một bà lão mua trứng vịt muối cũng giải quyếtkhông nổi.

Diệp Phàm nói.

– Thế thì phải xem anh có muốn làm hay không, tuy nói rằng ban thanh tra cử người đi chỉ là thanh tra, thông báo tình hình tìm hiểu được cho lãnh đạo văn phòng chính phủ.

Nhưng cũng có một số việc không quan trọng lắm anh có thể tự quyết được. Đương nhiên những việc của ban thanh tra văn phòng chính phủ đều là việc quan trọng.

Mà quan trọng là ở chỗ khi quay về anh báo cáo thế nào. Cùng cái miệng, anh nói tốt thì là tốt, nói xấu thì là xấu.

Cho nên những cán bộ bên dưới vẫn phải tôn trọng anh. Nếu không thì cậanh mở miệng thôi là việc dưới cơ sở coi như hỏng bét. Huống hồ đâu phải anh không hề có quyền quyết định.

Mà chúng ta thì ai ai cũng hiểu, những trợ thủ bình thường thì không dám tự ý giải quyết. Việc gì cũng phải xin phép, sợ tự quyết thì hỏng việc.

Sau khi xin phép cho dù có hỏng việc thì cũng là do lãnh đạo chỉ đạo sai lầm. Mà huống hồ mọi thứ đều phải hợp với ý lãnh đạo,

Cho nên mới gây nên tình trạng nhân viên ban thanh tra văn phòng chính phủ xuống cơ sở không dám làm gì to tát. Chẳng phải không có quyền mà là có quyền cũng không dám dùng.

Song anh chắc chắn là khác họ. Anh có tính cương trực. Tôi tin ban thanh tra sẽ có kết quả thanh tra hoàn toàn khác nhờ anh.

Lão Lang tôi sẽ đợi tin vui!

– Lang Phá Thiên tung ra một mớ lí luận, cười cười rồi chợt hỏi:

Khi nào đến thủ đô?

– Ngày mai ghé qua tỉnh uỷ Tây Lâm tí rồi tối đến Bắc Kinh. Cấp trên giục quá, lệnh cho tôi 8h sáng ngày kia phải báo cáo đúng hạn. Sắp tết rồi, báo cáo thì cũng làm ăn được gì đâu? Sắp tết mà cũng không để cho người ta yên, thật phiền phức!

Diệp Phàm nói vẻ bất mãn.

– Tìm hiểu chút tình hình mà, nếu không, đợi sang năm abg mới báo cáo, chẳng phải là phải kéo dài đến năm sau sao? Hơn nữa, cuối năm bên cựu chủ tịch còn có hoạt động tiếp đón khách nước ngoài. Xem chừng anh đến rồi còn phải lo cả bên đó nữa. Có cái mà bận rồi nhé đồng chí Diệp

Lang Phá Thiên không ngờ cười trên nỗi đau của kẻ khác.

– Hoạt động tiếp đón khách nước ngoài thì liên quan gì đến tôi, xem ra cái chức phó phòng chủ tịch chỉ là bù nhìn. Địa bàn chính của tôi là ở bên ban thanh tra văn phòng chính phủ cơ. Có lẽ họ cũng biết tôi là người hay đắc tội người khác, nóng tính, cho nên mới giao cho tôi công việc dễ làm phật lòng người khác trong văn phòng chính phủ. Đến khi đi cơ sở, giám sát cũng mạnh tay hơn, số cán bộ đắc tội cũng nhiều hơn.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng.

– Chả liên quan gì đến anh?Anh là phó văn phòng chủ tịch Đường, đương nhiên là liên quan đến anh rồi. Nếu như tôi đoán không lầm.

Xem chừng cái chức phó văn phòng chủ tịch Đường của anh công việc chủ yếu phải là phụ trách mảng an ninh đặc biệt cho chủ tịch Đường khi đón tiếp khách nước ngoài.

Bởi vì ang là cao thủ siêu cấp mà. Anhkhông bảo vệ chủ tịch thì ai bảo vệ? Nếu không thì cứ chọn đại một người trong văn phòng chủ tịch Đường hắn ta cũng hơn hẳn anh về năng lực.

Hơn nữa, theo cách nhìn của tôi, về căn bản anh không hợp với việc ngồi lì trong văn phòng chủ tịch Đường.

Lang Phá Thiên cười ngặt nghẽo.

– Ồ, tôi bị anh hạ thấp đến chẳng đáng một xu thế sao? Diệp Phàm tôi kém cỏi đến thế ư? Tuy tính hơi khó chịu tí nhưng mà năng lực vẫn có đấy!

Diệp Phàm vẻ buồn bực hừ giọng.

– Không phải là vấn đề năng lực, ví dụ nhé. Cho dù cái tính cậu không ổn cho lắm. Nếu ở cấp cơ sở thì cùng lắm anh cũng chỉ đắc tội đến cấp tỉnh thôi.

Nhưng mà bây giờ khác rồi, anh ở trong văn phòng chủ tịch Đường. Cái văn phòng này hễ có động tĩnh gì là động chạm đến những nhân vật chóp bu của nước cộng hòa.

Ví dụ, sau này anh tiếp xúc với các đồng chí cấp trưởng ở tỉnh dễ như ăn cơm. Đôi khi cũng được gặp gỡ các đồng chí cấp phó quốc gia.

Thậm chí chín uỷ viên thường vụ cũng có khả năng được tiếp xúc. Đến lúc đó cậu nhỡ miệng đắc tội đồng chí nào trong ban thường vụ,

Chủ tịch Đường chắc chắn không vui, đồng chí uỷ viên thường vụ nào đều là những nhân vật có thể gây “chấn động” đối với đất nước chúng ta. Cho nên, ngay cả chủ tịch Đường cũng phải suy xét kĩ càng.

Còn anh, chắc là xong đời rồi!

Lang Phá Thiên cười ha hả không ngừng.

– Cũng có lí, theo sự phân tích của anh, lẽ nào tôi sang bên văn phòng chủ tịch Đường chỉ để làm chân phụ trách an ninh. Chủ tịch Đường coi trọng nắm đấm của tôi chăng?

Diệp Phàm nói, rồi chợt rằng:

– Đây lẽ nào là âm mưu do anh sắp đặt? Tôi nghĩ, điều đó cũng có lí đấy!