Chương 3233: Chủ tịch tỉnh tức giận bỏ đi

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Được rồi, trong lời nói có sự xuyên tạc hay không không cần phải nói nữa, quay về, chúng ta quay lại chủ đề chính đi.

Chủ tịch tỉnh Khúc liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi,

– Đồng chí Diệp Phàm, về vấn đề quyền sở hữu sáu thị trấn, tập đoàn Hoành Không các anh có ý kiến gì?

– Thái độ của chúng tôi rất rõ ràng, tuyệt đối không thể đáp ứng được yêu cầu vô lý của thành phố Hạng Nam.

Diệp Phàm nói.

– Đồng chí Chí Thăng, thế còn anh?

Chủ tịch tỉnh khúc lại hỏi.

– Chúng tôi nhất định không buông tay, bởi vì quy hoạch Hạng Nam của chúng tôi đã bắt đầu.

Việc này, dù cho có chuyện gì xảy ra chúng tôi cũng phải chiến đấu đến cùng. Sáu xã, thị trấn này vốn là của thành phố Hạng Nam chúng tôi, hiện tại chúng tôi cần chúng.

Chúng tôi muốn lấy lại những thứ của mình có gì là sao? Xin Tỉnh ủy Ủy ban nhân tỉnh nhanh chóng thảo luận vấn đề quyền sở hữu của sáu thị trấn này.

Bằng không, càng kéo dài quy hoạch mới của chúng tôi càng không có biện pháp để thực hiện. Việc này sẽ làm lỡ việc thực hiện quy hoạch Hạng Nam vào năm 2006.

Thái độ của Dương Chí Thăng cũng thật sự kiên quyết.

– Hai đồng chí, không thể ngồi xuống cùng nhau bàn bạc sao, tìm xem có biện pháp khác để giải quyết không?

Ví dụ như, thay đổi ý nghĩ. Sáu xã, thị trấn này có thể ký sẽ phục vụ cho quy hoạch Hoành Không, có khả năng tiến hành đẩy mạnh quy hoạch thành phố Hạng Nam.

Như vậy sẽ bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh có phải là rất tốt không. Điều quan trọng là hai đồng chí thiếu sự kết hợp với nhau thôi, vừa nhìn thấy nhau đã cố chấp thì làm sao có thể hiệp thương có phải không?

Chúng ta đều phải bình tĩnh một chút, chỉ có như vậy mới có thể ngồi nói chuyện cùng nhau được. Biện pháp là do con người nghĩ ra, biện pháp để vẹn toàn cả hai bên không phải là không có phải không?

Đỗ Kiếm lại ba phải.

Diệp Phàm có chút không rõ, đồng chí Đỗ Kiếm là do Chủ tịch tỉnh Khúc gọi tới hay là do Bí thư Ninh phái ra hay là có kẻ thứ ba mời anh ta ra tay.

Vai trò không rõ ràng. Nếu như là do Chủ tịch tỉnh Khúc gọi tới chính là đại diện cho Tỉnh ủy, nếu như là do Bí thư Ninh sắp xếp thì đại diện để nói lên suy nghĩ của Bí thư Ninh. Còn một khả năng nữa, chính là Dương Chí Thăng nhờ đến để giúp đỡ. Tuy nhiên, cho tới bây giờ Đỗ Kiếm vẫn biểu hiện là người trung lập.

– Chỉ có thế là cả hai nơi quản lý sáu thị trấn. Như vậy có thể càng loạn hơn không?

Chủ tịch tỉnh Khúc nhíu mày.

– Điều đó khẳng định là không được.

Không ngờ được Diệp Phàm và Dương Chí Thăng đều đồng thanh nói.

– Thế này không được thế kia cũng không được, rốt cuộc là hai đồng chí muốn thế nào mới được?

Chủ tịch tỉnh Khúc cũng hơi tức giận, giọng nói có vẻ nặng hơn.

– Tôi nghĩ hay cứ để cho cả hai bọn họ đi về suy nghĩ lại, nghĩ thông suốt rồi mới ngồi trao đổi xem nên làm thế nào?

Đỗ Kiếm xin ý kiến của Chủ tịch tỉnh.

– Cứ như vậy đi, tôi cũng không rảnh. Mọi người đi về trước đi, cứ để một thời gian đã.

Chủ tịch tỉnh Khúc đứng lên.

– Chủ tịch tỉnh Khúc, chuyện của chúng tôi không kéo dài được, Quy hoạch của chúng tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức, nếu chuyện sáu thị trấn không định đoạt được, chúng tôi không có cách nào để thực hiện quy hoạch.

Dương Chí Thăng hỏi.

– Các anh còn chưa bắt đầu. Còn chúng tôi đã bắt đầu rồi. Căn bản là không có biện pháp thay đổi, đồng chí Dương Chí Thăng, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ lại. Đừng giằng co chuyện này nữa được không?

Diệp Phàm thành thật, không khách khí khuyến khích người này.

– Gây sức ép, tôi nghĩ anh đang gây sức ép. Đừng nói lại nữa.

Hai người nhìn thẳng vào mặt nhau nói.

– Hai người các anh muốn làm ầm ĩ thì ra đường cái, để cho quần chúng tỉnh Thiên Vân chúng ta nhìn thấy phong thái của hai anh.

Chủ tịch tỉnh Khúc khoát tay áo. Tức giận cầm theo cái công văn đi trước, Đỗ Kiếm liếc mắt nhìn hai người, thở dài rồi cũng đi.

– Hai vị, cứ tiếp tục đi, thật ra tôi rất thích xem người khác cãi nhau. Không mất tiền mà có kịch vui để xem, thật là tốt.

Bên ngoài Cái Thiệu Trung cười nhưng bên trong không cười.

– Hừ! Tôi không phải là diễn viên.

Dương Chí Thăng thở hổn hển cầm công văn đi.

Ha ha ha.

Phía sau truyền đến tiếng cười điên cuồng ngang ngược của hai người, Dương Chí Thăng cắn răng bước nhanh hơn.

– Chú em. Hôm nay chúng ta đã kiến cho Bí thư Dương khổ sở.

Vẻ mặt Cái Thiệu Trung vui mừng, tủm tỉm cười.

– Lão Cái, đừng để khửu tay đưa ra ngoài lừa gạt cánh tay. Anh xem, tôi đã tức giận đến mức độ nào.

Diệp Phàm cười nói.

– Anh tức giận đến mức không di chuyển được, thời điểm nghẹt thở thì lực tay là rất lớn.

Cái Thiệu Trung nói.

– Hì hì. Đó là thời điểm, bùng nổ, bạo phát.

Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, cầm công văn rồi đi.

Buổi chiều ngày hôm sau. Diệp Phàm các thành viên trong bộ máy tập đoàn Hoành Không đến trụ sở tập đoàn Hoành Không nghênh đón đoàn cán bộ về hưu Bắc Sơn, dẫn đầu là Ngư Quốc Chương.

Đến đây có bốn vị lãnh đạo, ngoài Quốc Chương còn có ba đồng chí Lưu Nguyên Quang, Lý Chiếu Quang, Thái Tín Dương.

Những người này đều là lão thành có công lao hiển hách trong việc thành lập nên nước cộng hòa, ở thời đại đó chính là những người có công lớn.

Tuy bây giờ đã bảy tám chục tuổi, nhưng tinh thần mỗi người đều tràn đầy.

– Diệp Phàm, làm như vậy chỉ để nghênh đón mấy lão già chúng tôi thôi sao?

Quốc Chương nhìn lướt qua, ha hả cười nói.

– Không có gì mà, chỉ có mười mấy người thôi. Bình thường nghênh đón nhân vật số một địa phương còn không thế này đâu?

Diệp Phàm cười nói, tiến lên bắt tay bốn vị cựu lãnh đạo.

– Ha hả, cũng không tệ lắm, chúng tôi đã nghỉ hưu nhiều năm mà bây giờ vẫn được đãi ngộ như nhân vật số một địa phương, không tồi không tồi.

Lưu Nguyên Quang cười nói.

– Đi một chút, chúng ta đi thăm quan trụ sở chính của đồng chí Diệp Phàm một chút. Ông chủ lớn của Hoành Không đúng là rất khí phái. Không tồi không tồi.

Ngưu Quốc Chương nói, bốn vị cựu lãnh đạo cùng Diệp Phàm hào hứng đi thăm quan trụ sở chính của Hoành Không.
– Tòa nhà này thật lớn, đầy đủ hết mọi thứ. Tôi không rõ, lãnh đạo trước kia của Hoành Không làm sao có thế để tập đoàn Hoành Không thất bại chứ, thật sự là người lười biếng vô tích sự mà.

Ngư Quốc Chương không khách khí nói.

– Trước đây là do kinh tế có phàn khó khăn, chỉ muốn dựa dẫm không có tư tưởng xây dựng dám nghĩ dám làm. Cho nên bị kéo lại, không có cơ hội phát triển, hơn nữa thiếu chút nữa là khiến cho tập đoàn Hoành Không rơi vào chỗ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Lão Lưu thở dài nói.

– Bây giờ không có việc gì rồi, Diệp Phàm, tin tưởng cậu có thể khiến nó xuất hiện lại huy hoàng hơn.

Lão Thái cười nói.

– Đương nhiên rồi, có tử phải có phụ thôi.

Ngư Quốc CHương cười nói.

– Lão Ngư, anh nói gì tôi không hiểu.

Vẻ mặt lão Thái buồn bực.

– Rất đơn giản thôi, có thể làm cho lão Triệu coi trọng cháu gái chính là việc không đơn giản. Diệp Thanh như vậy, Diệp Phàm cũng không kém cạnh chút nào. Đây là giống tốt có hiệu quả đây.

Ngư Quốc Chương cười nói, nhất thời khiến cho tất cả mọi người cười vang.

Sau đó, Diệp Phàm cùng bốn vị lão nhân đi dạo quanh trấn Hoành Không, sau đó đi ra bờ sông Thông Thiên.

– Tuy rằng bụi bay đầy trời, nhưng là khí tượng tốt.

Ngư Quốc Chương buồn bực nói.

– Đúng vậy a, đó chỉ là đại diện cho việc xây dựng thôi. Nhớ năm đó, chúng ta muốn xây dựng đào hầm đánh giặc. Kiến Phong tôi đã làm xong ngói công đâu?

Lão Thái cười nói.

Khổng Ý Hùng vốn định đề nghị hôm nay sẽ công trình sẽ nghỉ một ngày, để cho bốn vị lão nhân đến thăm một chút.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không đồng ý. Diệp Phàm cho rằng đây mới là hiện trạng thật. Bốn vị lão nhân đều chiến đấu ở trong máu và lửa đi ra, điểm bụi bặm như vậy còn không chịu nổi thì làm sao có thể xưng là thế hệ đi trước chứ?

Mà Ngư Quốc Chương xuống đây đã nói, không được phép báo cho Tỉnh ủy Thiên Vân. Nói nhất định bọn họ xuống dưới thư giãn luyện quyền, cho nên, đến ngay cả Ninh Chí Hòa còn không biết.

Điều kiện của Chu Tước sơn trang bốn vị lão nhân cũng khá hài lòng.

Bữa tối ăn ngay tại Chu Tước sơn trang, Diệp Phàm tự làm, dùng nội khí lấy hoa cá, ăn được một chút thiếu chút nữa bốn vị lão nhân nuốt đầu lưỡi.

Cuối cùng vẫn phải gọi đầu bếp ra thỉnh giáo một phen. Mộc Nguyệt Nhi đứng bên cạnh bật cười.

– Cười gì vậy tiểu cô nương?

Ngư Quốc Chương trừng mắt liếc nhìn Mộc Nguyệt Nhi một cái, cười hỏi.

– Lão Ngư, ông muốn gặp đầu bếp đúng là gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.

Mộc Nguyệt Nhi cười hì hì giống như một con yêu tinh.

– Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, người nào hả?

Ngư Quốc Chương nhìn nhìn bốn lão già như mình cùng với Diệp Phàm và Mộc Nguyệt Nhi.

– Đồng chí Diệp Phàm, cái gọi là hoa cá chính là nó, đầu bếp của nhà tôi chính là chỉnh không ra một chút mùi vị.

Mộc Nguyệt Nhi cười tủm tỉm.

– Không thể ngờ được Diệp Phàm còn biết nấu ăn, không tồi không tồi, sau này có dịp quay lại thủ đô qua nhà tôi chỉ bảo một chút nhé. Sau này ở nhà cũng có hoa cá ăn.

Ngư Quốc Chương cười, ba lão khác cũng gật đầu, trên mặt Diệp Phàm hiện lên hắc tuyến.

Xem ra, bản lĩnh cũng không thể lộ ra ngoài, một lời nói có thể rước lấy phiền hà.

– Việc này, lão Ngư, lão Lưu… Con cá này người bình thường không làm được.

Diệp Phàm vội vàng nói.

– Thấy không, tổng giám đốc Diệp của chúng ta thực là kiêu kì. Nói như vậy chẳng phải bảo mình không phải là người bình thường sao?

Mộc Nguyệt Nhi xinh đẹp cười nói, khiến Diệp Phàm tức giận đến mức trừng mắt lên liếc nhìn nàng một cái.

– Bốn vị lão nhân nên tin tôi.

Mộc Nguyệt Nhi cũng trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, vội vàng nói.

– Tin cô, nghe nói cô có thêm vài tỷ gia sản. Ai dám động vào cô,chẳng phải là tìm phiền phức sao?

Lão Lưu có chút nghi hoặc, hỏi.

– Ngoại trừ chúng ta ra còn có ai ngoài Tổng giám đốc Diệp, bốn vị lão gia, các ông cũng biết, Chu Tước sơn trang nằm ở trên quy hoạch Hoành Không. Nếu người ta mất hứng đuổi tôt cút đi làm sao bây giờ? Tôi chỉ là một cô gái đấu làm sao lại được với đại khí của ông chủ lớn Hoành Không.

Mộc Nguyệt Nhi nói.

– Không có việc gì, sau này Diệp Phàm mà làm khó dễ cô cứ đến tìm Ngư Quốc Chương tôi.

Thiếu chút nữa Ngư Quốc Chương vỗ ngực.

Đang nói thì tự nhiên trời tối sầm lại.

– Sao lại thế này?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

– Bị mất điện rồi.

Mộc Nguyệt Nhi nói.

– Ở đây các anh thường xuyên mất điện à?

Ngư Quốc Chương hỏi.

– Trước kia thì không, mấy ngày nay thì thường xuyên.

Mộc Nguyệt Nhi dặn người đi lấy cây nến.

– Diệp Phàm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, có phải đường dây có vấn đề hay không. Việc đại kiến thiết của các cậu nge nói đang tiến hành ngày đêm, đột nhiên đêm nay lại mất điện là rất nguy hiểm. Phải có vài công nhân đang xuống cơ sở, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

Vẻ mặt lão Thái nghiêm túc, nói.

– Ôi, có biện pháp gì chứ.

Diệp Phàm thở dài, đó chỉ là bài thôi.

– Bốn vị lão gia, gần đây đã di dời trạm biến thế, cho nên thường xuyên bị cúp điện. Mà ngay cả việc dùng điện của tập đoàn Hoành Không cũng không được bảo đảm.

Mấy nhà máy Hoành Không đều ngừng hoạt động, nghe nói một ngày thiệt hại mấy ngàn vạn. Hiện tại vẫn mượn trạm biến thế huyện Lăng Hà bên kia sông để lấy điện.

Việc này Tổng giám đốc Diệp đã nói qua, tuy nhiên, Bí thư thành phố Hạng Nam đồng chí Dương Chí Thăng không đồng ý, cố ý di dời ngay trạm biến thế…

Mộc Nguyệt Châu bắt đầu ‘giải thích’.