Chương 3106: Cái gì, chết rồi?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tố cáo, anh có chứng cứ sao? Nói suông ai có thể tin tưởng được. Tổ điều tra chú trọng chứng cứ chứ không phải những gì anh nói. Anh nói ra không có chứng cứ, hết thảy không có tác dụng gì. Ngược lại, đối với anh mà nói, sẽ như thế nào anh có nghĩ chưa?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.

– Tôi nghĩ tốt rồi, nếu tôi không tố cáo anh ta, có lẽ không cần nói vị trí ở sở Giao thông tỉnh mà vị trí hiện giờ cũng khó bảo vệ. Tôi muốn tranh thủ lập công.

Tiền Thành Quý thận trọng nói.

– Tốt lắm, sáng mai cậu hãy gặp tổ điều tra để kể rõ lại. Phải nói sự thật, không thể nói bừa.

Diệp Phàm nói.

– Nói xong có thể điều tra không?

Tiền Thành Quý vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Phàm.

– Chỉ cần cậu có thể đưa ra chứng cứ, tổ điều tra sẽ xem xét tình hình thực tế của anh. Đương nhiên, nếu anh tùy tiện vu tội một cán bộ, tổ điều tra cũng sẽ không tha cho anh. Việc này một là một.

Diệp Phàm gật đầu, cho Tiền Thành Quý môt chút hi vọng.

Tiền Thành Quý lặng lẽ rời đi.

– Sớm biết như hôm nay sao trước còn làm, người như thế, không nên thượng hại y. Trợ lý Diệp, tôi thấy ngài hiện giờ càng ngày càng tốt bụng.

Đỗ Vệ Quốc hừ nói.

– Ha ha, đây không phải là vấn đề tình cảm, Tiền Thành Quý sai lầm, đó nhất định phải xử lý. Ví dụ như, công tác làm không tốt, chuyện này nhất định phải xử lý.

Diệp Phàm cười nói.

– Vậy ý là vị trí ở sở Giao thông tỉnh anh ta căn bản là không hi vọng có phải không?

Đỗ Vệ Quốc khiêm tốn thỉnh giáo.

– Đến giờ nếu sau này còn cho anh ta vị trí ở Sở Giao thông tỉnh thì Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy chẳng phải là mắt mù sao.

Anh làm công việc thành như vậy còn được đề bạt, vậy lãnh đạo Tỉnh ủy thành cái gì?

Vị trí ở Sở Giao thông kia cũng không cần suy nghĩ, nhất định là người khác nắm. Anh ta có lẽ cũng biết điều này.

Mà anh ta ở lại vị trí hiện giờ mới lại là chuyện quan trọng.

Hơn nữa, muốn bảo toàn trở về cũng không thê nào. Ít nhất, nếu cấp bậc chức vụ được bảo vệ, nhưng không thể tránh xử phải lỗi nặng nhắc nhở.

Cho nên Vệ Quốc, làm quan phải cẩn thận, phải có một đôi mắt nhìn rõ, khi gặp việc phải phân rõ nặng nhẹ. Nếu không, hối thì muộn.

Diệp Phàm thở dài, cũng có chút tiếc nuối cho Tiền Thành Quý.

– Xử phạt nhăc nhở cảnh cáo, nhưng Tiền Thành Quý bị cảnh cáo nhắc nhở thì đời này anh ta muốn đông sơn tái khỏi khó khăn rồi.

Đỗ Vệ Quốc gật đầu.

– Ha ha, tạm thời anh ta cũng muốn không được nhiều lắm, bảo vệ chức vụ hiện giờ mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Người ta nói, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đun. Đã không có rừng thì lấy đâu ra củi. Tiền Thành Quý thấy hoạt động khắp nơi không có hiệu quả, quyết đoán mới quyết định tìm đến tôi. Đó cũng là một quyết định rất quyết đoán và dũng cảm. Nếu anh ta không có dũng cảm này, đời này thật đúng là anh ta xong rồi.

Diệp Phàm cười nói.

– Quyền chủ động không phải anh nắm trong tay sao? Nhẹ hay nặng chỉ cần một câu của trợ lý Diệp. Chuyện khảo sát Lăng Hà thực ra chỉ là một cách nói thôi. Trợ lý Diệp anh nói nghiêm trọng thì sẽ nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng.

Đỗ Vệ Quốc cười ha hả.

– Không thể nói như vậy, việc này quả nhiên nghiêm trọng. Đương nhiên, đối với xử lý việc này. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chắc chắn là không có ý kiến. Quyền xử lý là trong tya địa ủy Giang Hoa.

Diệp Phàm nói.

– Nếu Tiền Thành Quý thực sự đến tổ điều tra, tôi nghĩ, sau này tiếp theo phải là Chu Gia Sinh.

Đỗ Vệ Quốc nói.

– Cũng không biết anh ta có bao nhiêu chứng cứ, nhưng Tiền Thành Quý cũng là người khôn khéo. Trong tay không có chứng cứ cũng không thể đến chỗ tôi.

Mặc dù là không có chứng cứ, chỉ cần Tiền Thành Quý lên tiếng, Chu Gia Sinh tất gặp phải một chướng ngại.

Dù sao có một số việc được làm rõ ràng trước mắt mọi người, hơn nữa trợ giúp cho việc di dời trung tâm.

Nếu Chu Gia Sinh có hành động lớn trong quá trình di dời, người ta sẽ liên hệ đến việc của Tiền Thành Quý.

Diệp Phàm cười nói.

Bảy giờ hơn sáng ngày thứ hai, Đỗ Vệ Quốc vội vàng gõ cửa phòng Diệp Phàm nói

– Trợ lý Diệp, Tiền Thành Quý đã chết.

– Đã chết, sao lại chết? Tin tức có chính xác không?

Diệp Phàm cả kinh, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

– Chính xác, Bí thư Khương đã chờ ở dưới tầng.

Đỗ Vệ Quốc nói, Diệp Phàm vội vàng tắm một chút rồi xuống tầng.

– Trợ lý Diệp, Tiền Thành Quý đã chết.

Vừa thấy Diệp Phàm xuống tầng, Khương Nguyệt vội vã nói.

– Đứng nóng vội, từ từ nói, anh ta chết khi nào, chết ở đâu? Chết như thế nào?

Diệp Phàm vừa hỏi vừa bảo Khương Nguyệt ngồi xuống.

– Khoảng trước sau ba giờ sáng. Tiền Thành Quý bị đâm chết ở ngã rẽ chỗ đường Đông Sơn.

Là một chiếc xe tải Đông Phong, lái xe nói là mất phanh, Tiền Thành Quý vối đi ở phía bên phải đường, lúc này đột nhiên mất phanh.

Mà phía trước lại có một chiếc xe buýt du lịch. Lái xe tải vì tránh xe buýt du lịch, đành phải đánh tay lái về bên phải, cuối cùng bi kịch đã xảy ra.

Khương Nguyệt nói.

– Tất cả các xe đều đi về bên phải, xe buýt nếu đi từ đối diện đến, chắc chắn là đối diện với Tiền Thành Quý, cũng chính là bên phải.

Mà xe tải cũng đi bên phải, nhìn từ phía xe buýt chính là bên trái. Như vậy, xe tải mặc dù phanh không nhạy, xe buýt nên không chiếm đường, hoặc nói xe tải không có chiếm đường trái cũng không thể đụng xe buýt.

Nếu không thể đụng xe buýt, chỉ là đi qua thôi, xe tải làm gì còn phải đánh lái sang bên phía Tiền Thành Quý.

Diệp Phàm hỏi.

– Việc này tôi cũng không biết rõ ràng. Đêm qua nhận được tin tôi liền đi qua đó. Khi tôi đến Cảnh sát giao thông của Cục cũng đến rồi. Hiện trường đã được dọn dẹp, tình hình cụ thể phải hỏi họ.

Khương Nguyệt nói.

– Đi, tám giờ sáng bảo người phụ trách đội giao thông đến văn phòng tôi báo cáo.

Diệp Phàm nói.

– Trợ lý Diệp, còn một việc.

Khương Nguyệt nửa muốn nói nửa không.

– Chuyện gì cậu nói nhanh đi.

Diệp Phàm hỏi.

– Bởi vì thân phận Tiền Thành Quý đặc thù, hơn nữa đã tuyên bố điều đến sở Giao thông tỉnh.

Cho nên, lãnh đạo cũng rất coi trọng. Dặn Cục công an địa khu nhất định phải điều tra nghiêm việc này, điều tra rõ sự thật.

Cho nên, từ đêm qua Cục Công an đã triển khai điều tra toàn diện. Mà đồng chí Triệu Nhất Thác cũng tự mình hạ chỉ thị.

Cục Công an cũng đã tiến hành điều tra. Theo một người đi đường chứng kiến nói, Tiền Thành Quý đi từ đường Đông Sương sang.

Mà cách khu nhà địa ủy không xa.

Khương Nguyệt nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái.

– Hả, có người nhìn tháy gì có phải không?

Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

– Có người đoán không biết có phải là Tiền Thành Quý từ khu nhà địa ủy đi ra không, trước đó bảo vệ khu này cũng chứng nhận không nhìn thấy Tiền Thành Quý vào khu nhà của địa ủy.

Mà có người đoán không biết có phải đi vào từ cửa sau không? Thật đúng là gặp nhân chứng, là một vợ chồng bán hoa quả chứng thực, nhìn thấy người này quanh quẩn ở cửa sau khu nhà địa ủy. Vào hay chưa cô cũng không rõ lắm.

Hai vợ chồng này thường xuyên bán hoa quả cách cửa sau khu nhà ở địa ủy không xa. Mà nhà khách địa ủy lại cách cửa sau đó không xa. Căn tin đại ủy cũng thường xuyên đến quán của vợ chồng mua nước.

Khương Nguyệt nói.

– Tôi muốn có người điều tra rõ việc này.

Diệp Phàm trong lòng hiểu được, những lời Khương Nguyệt nói chính là một số người chỉ hướng trên đầu hắn.

Vốn muốn nói với Khương Nguyệt, Diệp Phàm lại không nói. Chờ có người ra mặt, thật muốn xem việc này tiến triển thế nào.

– Trợ lý Diệp, tôi cũng không có ý gì. Chỉ là phản ánh với ngài một vài tình hình thôi.

Khương Nguyệt cũng cảm giác được hẳn là Diệp Phàm cảm giác được cái gì, cho nên, nhanh chóng giải thích một chút, tránh để lại ấn tượng không tốt trong lòng Diệp Phàm.

– Không sao.

Diệp Phàm khoát tay áo nói.

Tám giờ sáng, Diệp Phàm vừa vào văn phòng, phát hiện lãnh đạo công an Địa khu Vương Quốc Lĩnh cùng hai cảnh sát đang đứng ở hành lang. Vừa thấy Diệp Phàm Vương Quốc Lĩnh tiến lên chào hỏi.

Vương Quốc Lĩnh tuy nói là lãnh đạo Cục Công an, nhưng cũng không kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, Ủy ban chính trị pháp luật là Triệu Nhất Thác.

– Vào văn phòng nói đi.

Diệp Phàm bắt tay với Vương Quốc Lĩnh nói.

– Trợ lý Diệp, về chuyện đồng chí Tiền Thành Quý đêm qua bị giết, đầu tiên là do chi đội trưởng Cảnh sát giao thông dẫn người đến hiện trường. Mà sau đó không lâu tôi cũng đến hiện trường, nhưng, đối với tình hình trực tiếp của hiện trường thì cậu ta rõ ràng nhất.

Vương Quốc Lĩnh chỉ vào một người trung niên cao gấy bên cạnh nói.

– Vậy đồng chí Minh Tam báo cáo cụ thể một chút.

Diệp Phàm nhìn Lý Minh Tam gật đầu bảo cậu ta nói.

– Trợ lý Diệp, đêm qua ba giờ qua năm, 110 báo nhận được báo án của quần chúng, nói là đường Đông Sương có tai nạn giao thông.

Một người đàn ông bị một chiếc xe tải đâm người đầy máu. Nhận được tin báo chúng tôi lập tức cử người đến đó, tôi đúng vào ca trực đêm.

Cho nên, cũng liền dẫn người đi. Sau đó, tìm giấy tờ trong túi người đàn ông cùng với giấy công tác chứng nhận.

Mới phát hiện không ngờ anh ta là Phó chủ tịch thường vụ Ủy ban nhân dân địa khu Tiền Thành Quý. Tôi không dám chậm chễ, lập tức báo cáo cho Cục Trưởng Vương.

Phó cục trưởng Lý nói đến đây ngừng một chút.

– Đúng vậy, nhận được báo cáo của đồng chí Minh Sơn, tôi cũng không dám chậm chễ, lập tức cử người báo cáo đồng chí Triệu Nhất Thác.

Mà đồng chí Triệu Nhất Thác chỉ thị Cục công an địa khu phải nhanh chóng điều tra việc này. Dặn chúng tôi sáng mai báo cáo trợ lý Diệp. Đã trễ thế không muốn quấy rầy ngài.

Cho nên, chúng tôi lập tức tổ chức cán bộ suốt đêm điều tra tai nạn của đồng chí Tiền Thành Quý.

Mà Cục công an địa khu không riêng gì chi đội cảnh sát giao thông mà cả chi đội hình sự và trinh sát cũng tham gia điều tra.

Lý Minh Tam tiếp lời.

Bọn người kia, đương nhiên, trước tiên phải biểu hiện một chút mình coi trọng vụ án thế nào, trách nhiệm thế nào… đây là lệ thường. Diệp Phàm cũng kiên nhẫn cho họ chút thời gian.

– Trợ lý Diệp, tôi là phó cục trưởng phân công quản lý hình sự trinh sát Cố Tiểu Điền. Vừa nhận được chỉ thị của đồng chí Triệu và Cục trưởng Vương. Tôi đã tập trung đội hình mạnh nhất của mình đến hiện trường, cùng chi đội giao thông nhanh chóng triển khai điều tra.

Cổ Tiếu Điền nói.

– Đồng chí Minh Tam, anh nói trước xem đồng chí Tiền Thành Quý chết như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.