Chương 2108: Lại đây mà chơi này!

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Anh, em rất thõa mãn, từ sau lần đó em chừa từng có lại cảm giác này.

Triệu Tứ dựa lên ngực Diệp Phàm, nhẹ nhàng nói.

– Anh ta không thể cho em cảm giác này sao?

Diệp Phàm nói, từ “anh ta” ở đây đương nhiên là chỉ tên “Trương Nhất Đống” người đã đính hôn với Triệu Tứ.

– Em không cho anh ta đụng vào, ngay cả tay cũng chẳng được nắm.

Triệu Tứ mặt trầm xuống, hừ giọng nói, giờ phút này, lại khôi phục vẻ cao quý của một phụ nữ kinh doanh.

– Haizz, Tiểu Tứ, anh xin lỗi em. Tối hôm đó trong cơn mê loạn anh đã làm như vậy với em, rồi sau đó anh còn không chịu trách nhiệm, anh xin lỗi…

Diệp Phàm vẻ mặt hổ thẹn.

– Không sao.

Triệu Tứ lắc đầu, dùng tay vẽ vẽ trước ngực Diệp Phàm, nói:

– Kỳ thực, tối đó, là em chủ động. Anh say không biết gì, còn em không say. Còn nói về trách nhiệm, mình là người lớn cả rồi, em không cần cái đó.

– Khó trách, nghe nói sau đó chiếc khăn trải giường anh giấu bị mất, có phải là do em làm không?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Triệu Tứ.

– Đồ của em em đem về. Có sao đâu?

Triệu Tứ kín đáo liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

– Haizz…Diệp Phàm thở dài, châm một điếu xì gà, Triệu Tứ mồi lửa cho hắn. Triệu Tứ mở cửa sổ, hai người cùng ngắm ánh trăng mơ hồ.

Sau đó hai người bắt đầy dùng thuốc, Diệp Phàm thực hiện công việc vô cùng chuyên chú.

– Em muốn dùng cả người luôn, mặt phải đẹp, cơ thể cũng phải đẹp.

Triệu Tứ lẩm bẩm nói.

– Dùng toàn thân…

Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, dùng cả người phải tốn của hắn 5 viên thuốc. Nếu là bình thường thằng nhãi này sớm đã tiếc đứt ruột. Nhưng, tối nay, hắn lại chẳng chút đau lòng. Cho dù có phải dùng hết số thuốc, cũng không hề đau lòng.

– Nể mặt em, lần sau Trương Nhất Đống mà đụng chạm đến anh, anh tha cho anh ta một lần.

Diệp Phàm ngồi trên ghế lái, nhẹ nhàng nói.

– Không cần nể mặt em, anh ta dám làm gì anh, anh cứ ăn miếng trả miếng, thậm chí phải đánh cho thật đau. hừ!

Triệu Tứ lạnh lùng hừ nói, giọng nói, vô cùng lạnh lẽo.

– Trong lòng em rất đau khổ, thực sự không thể lùi được sao.

Diệp Phàm nói, vuốt má cô nàng.

– Có thể lùi được sao?

Triệu Tứ hai mắt nhìn thẳng phía trước.

– Sao lại không được?

Diệp Phàm vô cùng khí phách, hừ một tiếng, thật lâu sau mới nói:

– Ít nhất, em phải tìm được người mình yêu chứ.

– Hihihi…

Tiếng cười của Triệu Tứ vang vọng khoảng không.

– Anh bạn, anh lãng mạn quá nhỉ, muộn thế này còn chở bạn gái ra đây chơi?

Lúc này, có một giọng nói vang lên, vài tên miệng đầy mùi rượu bước ra từ lùm cây.

– Hahaha, Tiểu Dương, mày lên trước đi…

Tiếng cười càn rỡ vang lên.

– Cút!

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

– Thằng nhãi này dám bảo Dương Thanh tao cút à, anh em, mọi người nói xem, thằng này có phải ăn gan cọp rồi không? Mẹ kiếp, lên đi, đêm nay không chơi được con đàn bà kia anh em chúng ta không phải người!

Dương Thanh hét lớn.

– Lên!

Bảy tám tên kêu lên.

– Mẹ kiếp!

Diệp Phàm tức giận, không ngờ tụi này dám xông lên như vậy. Cửa xe mở ra.

Một tiếng bộp vang lên.

Dương Thanh bị Diệp Phàm đấm một phát bay vào gốc cây, một chiếc răng rơi ra ngoài, tên này nằm lăn lộn trên đất, không đứng dậy nổi.

– Muốn chơi đúng không, đến đây!

Diệp Phàm hét to một tiếng, vung chân ra đá, bảy tám tên đồng loạt ngã xuống đất hét lên đầy thống khổ.

– Đi!

Diệp Phàm mở cửa xe, muốn bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải việc hay ho. Nếu để người ngoài biết được nửa đêm Chủ nhiệm Diệp Phàm đưa quý nữ danh gia đi “chuyện trò riêng tư”, chắc chắn ngày mai sẽ trở thành tiêu đề của các tờ báo ở Bắc Kinh.

Chắc hẳn, Kiều đại tiểu thư đỏ mắt vì ghen tuông mất.

Nào ngờ Triệu Tứ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bước xuống xe, đá một đá vào anh bạn mang tên Dương Thanh, mắng:

– Không phải anh muốn chơi với bổn tiểu thư sao, đến đây, chúng ta chơi!

Lại một cú đá nữa bay tới.

– Không… không chơi nữa…

Dương Thanh vội vàng ôm lấy đũng quần, vẻ mặt đau đớn, van xin, nhưng Triệu Tứ vẫn đá liên tục thêm vài cái. May là tên này ôm chặt đồ chơi của mình, bằng không, chắc chắn sẽ bị phế mất.

– Không phải các người muốn luân phiên nhau chơi à, đến đây, đến đây đi…

Triệu Tứ xoay người tìm một tên khác, kết quả, toàn bộ đều bị hưởng vài cú đá. Diệp Phàm nhìn Triệu Tứ mà ớn lạnh. Lòng nghĩ, phụ nữ đúng là dữ như cọp…

Đúng lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng nói:

– Ai đấy, đánh nhau à, tôi là cảnh sát, giơ tay lên!

Chắc hẳn là nhân viên tuần tra của bên Bát Đạt Lĩnh.

Diệp Phàm nhanh chóng lôi Triệu Tứ vào xe, phóng vụt đi.

Nhưng, hôm nay quả là ngày xui xẻo. Đằng sau một trong hai chiếc xe cảnh sát bám gắt gao. Hơn nữa, còn kéo còi báo cảnh. Vón đây là công an của Cục công an thành phố, đến đây làm việc, không ngờ đụng phải đám đánh nhau, còn cho rằng Diệp Phàm chính là đối tượng mình cần bắt, cũng xui xẻo cho Diệp Phàm rồi.

– Em ra phía sau đi, có chạy cũng vô ích, biển số xe không thể nào thoát được.

Diệp Phàm nhíu mày nói.

– Em không đi, hihihi…

Triệu Tứ mỉm cười.

– Em không sợ, nếu chuyện này truyền khắp thủ đô thì sao?

Diệp Phàm đầu như căng to lên.

– Em không sợ, anh sợ!

Tối nay Triệu Tứ hơi điên cuồng. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy ý cười.

– Anh sợ, anh sợ cái quái gì!

Diệp Phàm tức giận, két một tiếng, dừng xe lại. Xe cảnh sát phía sau truy đuổi gắt gao, vội dừng xe lại, suýt chút nữa là hai xe đã “hôn” nhau rồi.

Diệp Phàm không đợi người phía sau phản ứng, bèn cất bước đến đập cửa xe hừ nói:

– Đuổi cái gì! Ông đây đang thi hành công vụ, hỏng việc các người có đền được không? Những người kia đề là người xấu, bắt lại cho tôi, có ai hỏi anh cứ nói là tôi nói.

Diệp Phàm nói xong, lập tức tiến vào trong xe, phóng đi với tốc độ nhanh nhất.

– Sao còn không đuổi theo?

Một cảnh sát ngồi sau hỏi.

– Người đó là ai? Sao lại hoành tráng vậy!

Nhân viên đang lái xe cảnh sát ngây người một lát mới phản ứng được.

– Người chạy mất còn hoành tráng cái rắm,mau đuổi theo!

Viên cảnh sát tức giận, rống lên với cảnh sát đang lái xe.

– Không thể đuổi.

Lúc này, một cảnh sát già nói.

– Vì sao, tên kia căn bản chỉ đang giả bộ thôi, đừng thấy khẩu khí của hắn lớn như vậy, sao có thể dọa Đội cảnh sát hình sự thành phố chúng ta chứ?

Cảnh sát kia nói.

– Không phải, lão Trần, anh có nhớ biển số xe không?

Viên cảnh sát già nói.

– Tôi nhớ…

Lái xe nói lại biển số xe.

– Biển số này là của Bộ tổng tham mưu, giọng điệu người kia lớn như vậy, số đuôi còn là số 6 nữa, anh nghĩ thử xem, người ngồi trong xe là ai? Chúng ta nên nhanh chóng quay xe lại, bắt mấy tên kia, nghe nói thủ trưởng đang chấp hành nhiệm vụ bí mật. Nếu có chuyện gì xảy ra thì mấy người chúng ta sẽ bị xử lý đấy.

Viên cảnh sát già nói.

– Bộ tổng tham mưu, đuôi số 6, vậy chẳng phải là Thủ trưởng đứng thứ 6 trong Bộ tổng tham mưu sao?

Viên cảnh sát kia cân nhắc, vẻ mặt hoảng sợ.

– Điều tra là biết ngay.

Lúc này, một cảnh sát trung niên ngồi bên ghế phụ nói. Viên cảnh sát kia nhấc điện thoại lên, đọc biển số xe.

Không lâu sau, đầu dây bên kia nói:

– Đội trưởng Trương, không tra được, chúng ta không đủ quyền hạn.

– Không đủ quyền hạn, anh thử lại lần nữa đi.

Viên cảnh sát trừng mắt.

– Đúng vậy, tôi đã thử mấy lần. Lần nào cũng báo như vậy, nãy Phó cục trưởng Trần đến, anh ấy cũng có dùng mật lệnh của mình, nhưng vẫn báo không đủ quyền hạn. Phó cục trưởng Trần hạ lên, không được gây thêm phiền phức nữa, bảo anh quay về ngay. Hơn nữa, việc này trước khi xác định chính xác thì không được nói với bất kỳ ai.

Giọng nói kia vô cùng nghiêm túc.

– Xong đời, không biết biển số của chúng ta anh ta có nhớ không. Nếu làm người ta tức giận sẽ quở trách chúng ta ngăn cản người thi hành công vụ thì phiền phức to.

Cảnh sát ngồi bên ghế phụ có chút ủ rũ.

– Thôi, cứ quay về thẩm vấn đám lưu manh, để ông đây xử lý chúng. Cái đám này, đêm hôm khuya khoắt còn giở trò gì chứ?

Viên cảnh sát tức giận, rống lên.

– Không cần thẩm vấn gì đâu, cứ bí mật áp tải về đi. Chúng ta cứ làm đại cho chúng tội danh gì đó là được chứ gì.

Đã trễ thế này, chắc chắn là muốn làm chuyện xấu. Vừa rồi nghe bên kia báo cáo là cả đám đều uống rượu say, la hét quậy phá, trái với trị an.

Hơn nữa, còn tập kích cảnh sự, đúng không nào? Chuyện này, chúng ta phải làm sao để lãnh đạo hài lòng mới được.

Cảnh sát già dù sao cũng là cảnh sát lâu năm, kinh nghiệm phong phú.

– Tập kích cảnh sát, đúng vậy, dám đánh đội Cảnh sát hình sự chúng ta, áp tải về mau!

Viên cảnh sát kia hồi phục tinh thần, hung hăng nói.

– Hihihi…

Triệu Tứ cười vang trong xe.

– Còn cười nữa, đúng là xui xẻo.

Diệp Phàm tức giận nói.

– Đây là cái giá chơi gái đấy, có biết không?

Triệu Tứ quay sang, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

– Được rồi, được rồi, anh sợ em rồi, được chưa?

Diệp Phàm đưa tay làm ra vẻ đầu hàng. Chọc cho Triệu Tứ tiểu thư của chúng ta cười ngả nghiêng một trận.

Kiểu cười này, chắc hẳn Triệu Tứ chỉ thể hiện trước mặt Diệp Phàm. Trước mặt người ngoài, Triệu Tứ luôn là một thục nữ danh môn đoan trang.

Đồng gia võ quán đặt tại quận Lương Kiều, bờ sông Đông Đình cũng được coi là một địa danh nổi tiếng, đôi khi, vài đoàn du lịch còn ghé thăm Đồng gia võ quán.

Cái đầu tiên mà du khách thường nhìn thấy là tấm ảnh Thủ tướng Khang bắt tay Đồng Nhất Thiết Quán chủ Đồng gia võ quán.