Chương 3119: Hiểu biết lẫn nhau.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy vẻ mặt Diệp Phàm, Đường Lâm cũng cười, Đường Lâm biết, ở Bắc Kinh này người muốn quen hắn không ít.

Có một số việc không cần thiết phải đặt trên mặt bàn để nói. Tất cả mọi người đều là người hiểu, tất nhiên trong lòng rõ ràng.

Sau khi ăn xong.

– Bí thư Diệp, vừa rồi ở hành lang giáo sư Dương có nói với tôi. Nói là việc đầu tư của ông ấy cần hai đơn vị bàn bạc một chút. Nhưng giáo sư Dương tỏ thái độ thì đơn vị cũng sẽ coi trọng việc này.

Trần Viên Kiều nói khi lên xe.

– Ha ha, chuyện tốt rồi. Dch Viên Kiều, sau khi trở về chuẩn bị tốt một chút, chờ giáo sư Dương dẫn người xuống dưới.

Diệp Phàm cười nói.

– Vâng, tôi sẽ sắp xếp tốt.

Trần Viên Kiều gật đầu, nhưng Diệp Phàm có thể cảm giác.

Sau khi ăn cơm xong, thái độ của Viên Kiều hơi thay đổi, hình như có chút cung kính vậy.

– Ôi, tôi lại nợ bạn học tôi một ân tình.

Diệp Phàm thở dài.

– Thứ trưởng Đường thật sự là nhiệt tình, Bí thư Diệp, có lẽ lúc cùng học quan hệ của hai người rất tốt.

Trần Viên Kiều cười nói.

– Ha ha, cùng học mà, hẳn là như thế.

Diệp Phàm cười nói.

Gần hai ngày sau Giáo sư Dương dẫn người đến tập đoàn Hoành không. Có thể không nể mặt Diệp Phàm nhưng Đường Lâm thì nhất định phải nể mặt, dù giáo sư Dương có hồ đồ cũng phải hiểu việc này.

Hai ngày sau, Tập đoàn Hoành Không ký kết hợp đồng với Dương Chấn Đông. Hơn nữa, trong hợp đồng Dương Chấn Đông không nhắc đến các yêu cầu khác.

Ngày ký kết hợp đồng, cũng là ngày mà Ngô Trung Bảo của tập đoàn máy móc Trung Quốc cảm thấy u ám nhất.

– Rốt cuộc sao lại thế, Bí thư Nạp, điều kiện của chúng ta tuyệt đối ưu đãi hơn Tập đoàn Hoành Không. Dương Chấn Đông mặt dù đầu óc hồ đồ cũng có thể nhận ra.

Dù Dương Chấn Đông không hiểu thì lãnh đạo Hoa Thanh thì sao? Còn có lãnh đạo bộ Khoa học kỹ thuật đau?

Chẳng lẽ bọn họ mắt thấy lợi nhuận lớn như vậy mà không cần, thật sự là lạ.

Ngô Trung Bảo vẻ mặt âm trầm.

– Ôi, chắc chắn có nguyên nhân, chúng ta lại một lần nữa thua tập đoàn Hoành Không. Tôi nghi ngờ không biết có phải tôi và Diệp Phàm là khắc tinh không.

Nạp Đề Lâm cũng khá buồn bực, trước kia đều là Tập đoàn máy móc Trung Quốc chèn ép tập đoàn Hoành Không, đã gần mười năm, hiện ra thì ngược lại.

– Tập đoàn Hoành Không từng bước ép sát, hơn nữa, gần đây ký rất nhiều hợp đòng lớn. Còn nữa, bọn họ cũng được đầu tư mấy trăm triệu.

Bọn họ phát triển rất nhanh. Bí thư Nạp, chúng ta nếu thật sự không phản kích chỉ sợ khi họ chín chắn chúng ta cuối cùng không áp chế được.

Tập đoàn Hoành Không quật khởi, chính là tiến thêm một bước chèn ép không gian phát triển của chúng ta. Tuy nói đến giờ nhà nước vẫn dành cho chúng ta chỉ tiêu nhiều hơn tập đoàn Hoành Không.

Nhưng, chúng ta chỉ có thể cố thủ không thể phản kích. Cứ kéo dài như thế, chúng ta bị người ta chiếm hết ưu thế.

Ngô Trung Bảo vẻ mặt ưu tư.

– Không chỉ là việc đó, bọn họ hiện giờ chỉ tiêu giống như ngựa phi, tăng lên mạnh mẽ.

Sau dự án năm triệu của châu Phi, nghe nói lần này họ lại có dự án 1 tỷ.

Dựa vào cái gì, chúng ta chỉ tiêu nhiều, đó là bởi vì chúng ta chịu điều kiện hạn chế nhất định. Nhà nước quy định chúng ta chỉ có thể có vốn riêng mà không thể hùn vốn.

Tuy nói có tính bảo đảm nhất định, nhưng cũng tạo ra trói buộc rất lớn trong không gian phát triển của chúng ta. Chúng ta đói mà không chết.

Nhưng, để tập đoàn Hoành Không tiến thêm một bước tiến mạnh nữ, chúng ta bị họ vượt qua, thậm chí là bỏ xa. Đây chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Phó tổng giám đốc Triệu Ý Hùng vuốt mái tóc không có nhiều tóc lắm nói.

– Ngày mai tôi đến bộ một chuyến, có một số việc, bộ cũng không thể làm được nhiều. Nếu giao đặt hàng đều giao cho Tập đoàn Hoành Không thì chúng ta làm sao có thể tồn tại?

Nạp Đề Lâm hừ nói.

– Tìm Cao Nhất Thiên có lẽ vô dụng.Ông tà từ Châu Âu trở về sẽ đến giúp đỡ trình kế hoạch của Tập đoàn Hoành Không lên các bộ và cơ quan trung ương, hơn nữa được thông qua thuận lợi. Cho nên, đơn đặt hàng này thực tế chính là Cao Nhất Thiên cho.

Ngô Trung Bảo hừ nói.

– Cao Nhất Thiên có thể một tay che trời. Ủy ban giám sát tài chính nhà nước là của nhà nước, cũng không phải của nhà họ Cao.

Nạp Đề Lâm cuối cùng không nhịn được hừ một tiếng.

Ba giờ chiều ngày hôm sau, Nạp Đề Lâm cùng Ô Vân Sơn của tập đoàn điện khí tây nam đến văn phòng chủ nhiệm Ủy ban giám sát tài chính quốc gia

– Trưởng ban Lưu, tập đoàn chế tạo máy móc Trung Quốc là nhà nước đầu tư đúng không?

Nạp Đề Lâm thở phì phì ngồi xuống đã nói.

– Đúng vậy, Công ty điện khí Tây Nam chúng tôi cũng muốn hỏi như vậy?

Ô Vân Sơn hỏi.

– Ha ha, lão Lưu, những câu này anh còn phải đến hỏi tôi sao? Chính anh rõ ràng nhất thôi, gần đây cũng không có chính sách nào thay đổi không thừa nhận tính hợp pháp của các anh có phải không?

Chủ nhiệm Lưu Tĩnh cười nói.

– Vậy thì lạ nhỉ, gần đây bộ sao giao hết chỉ tiêu cho Tập đoàn Hoành Không. Tuy tập đoàn Hoành Không cũng là công ty nhà nước.

Nhưng so sánh với tập đoàn chế tạo máy móc Trung Quốc chúng tôi là khác. Tập đoàn Hoành Không trước kia là công ty nhà nước, nhưng đó là trước đây.

Mấy năm trước đã bỏ lệnh cám này, bọn họ dùng một ít thủ doạn, chui qua chỗ trống của nhà nước, lén lút hợp tác đầu tư.

Việc này, bộ cũng thấy được, sao không quan tâm. Hơn nữa, mặc kệ vậy, việc này tôi không nói, cuối cùng họ được hạ xuống cho cấp tỉnh quản lý. Vậy họ không còn phải Công ty thuộc sở hữu nhà nước.

Vậy nên không thể quan tâm với họ như vậy. Bởi vì họ có thể hợp tác đầu tư.

Gần đây họ còn ký mấy dự án đầu tư mấy tỷ. Về khách quan, bộ càng cần phải quan tâm đến các công ty vốn nhà nước như chúng tôi, không phải giao chỉ tiêu cho họ.

Nạp Đề Lâm nói.

– Cậu nói như vậy chính là vì chỉ tiêu, cậu có thể giải thích rõ một chút không?

Lưu Tĩnh nghiêm mặt hỏi.

– Lâu dài thì không nói, chính là chuyện mấy ngày gần đây, nhà máy nhiệt điện Đông Tinh là nhà nước nắm cổ phần khống chế.

Thiết bị của nhà máy cũng được giao theo chỉ tiêu. Trong đó có 300 triệu là thuộc về máy móc.

Về lý thì chỉ tiêu này phải giao cho Tập đoàn điện khí Tây Nam và Tập đoàn Máy móc Trung Quốc chúng ta. Sao lại giao cho Tập đoàn Hoành Không? Chúng tôi thật sự không hiểu?

Ô Vân Sơn nói.

– Việc này các anh đi hỏi Chủ nhiệm Cao.

Lưu Tĩnh nói.

– Chúng tôi không muốn hỏi, hỏi cũng giống như không hỏi.

Ô Vân Sơn cùng Nạp Đề Lâm cùng nói.

– Ha ha, hai anh, công việc là công việc, cũng không thể mang theo tình cảm cá nhân. Có việc phải báo cáo với lãnh đạo, không báo cáo làm sao có thể làm tốt công tác.

Chủ nhiệm Lưu cười nói, sau đó nói

– Về dự án nhà máy phát điện Đông Tinh, thật ra việc này các anh không hiểu rõ.

Chỉ tiêu này nhìn ngoài là Ủy ban chúng ta giao xuống. Trên thực tế quyền quyết định không ở chỗ chúng ta.

Chúng ta chỉ có thể thi hành thôi.

– Vậy rốt cuộc là đơn vị nào quyết định? Dù sao cũng phải cho chúng tôi biết, nếu không mơ hồ khó chịu.

Nạp Đề Lâm cho rằng chủ nhiệm Lưu đang đùn đẩy, anh ta nhìn thoáng qua Ô Vân Sơn, quyết định hỏi cho rõ.

– Có một số việc không nên hỏi đừng hỏi, nên cho các anh biết đã cho rồi.

Các anh thật sự muốn hỏi, tôi chỉ có thể nói là cấp trên.

Chủ nhiệm Lưu chỉ chỉ tay lên trần nhà, sau đó nhìn hai người một cái nói

– Sao thế, còn muốn hỏi không?

Nếu hai cậu thực muốn biết kết quả thì Lưu Tĩnh tôi hôm nay bất cứ giá nào nói ra thì sao?

Nạp Đề Lâm cùng Ô Vân Sơn sửng sốt, nhìn thoáng nhau, cười khổ một chút đứng dậy cáo từ.

– Ôi, đồng chí Cái Thiệu Trung trở về tập đoàn Hoành Không, ngoài ra có Diệp Phàm, tập đoàn Hoành Không quật khởi đã là chuyện tất nhiên.

Từ góc độ của Ủy ban, chúng ta tình nguyện nhìn tập đoàn Hoành Không quật khởi. Thật ra, các anh cũng phải điều chỉnh một chút về ngành sản xuất và cơ cấu sản phẩm.

Có thể tránh những sản phẩm cạnh tranh với tập đoàn Hoành Không. Bọn họ làm một thì các anh làm hai.

Như vậy không cùng xuất hiện, tất nhiên sẽ không có va chạm có phải không? Có một số việc, vẫn rối rắm vấn đề chỉ tiêu, thật ra cũng là trói buộc tầm nhìn của các anh.

Tự mình làm, làm ra sản phẩm của mình có thể nắm trong tay là cách sinh tồn tốt nhất.

Còn hai người các anh, nói chúng tôi đem chỉ tiêu giao cho tập đoàn Hoành Không, thật ra, về chỉ tiêu.

Như mấy năm vừa rồi, bọn họ cũng không nhiều hơn các anh.

Sau khi đi ra Ô Vân Sơn nói:

– Xem ra, lần này chỉ tiêu liên quan lớn đến Cái Thiệu Trung.

– Ôi, Cái Thiệu Trung người này đánh không chết lại mạnh hơn. Vốn định vì hai cái răng cửa làm cho y không thể đứng dậy, không thể tưởng tượng đươc người này mệnh con gián.

Không ngờ Đông Sơn Tái khởi một cách kỳ tích. Hơn nữa, thế ngẩng cao đầu. Ban đầu chỉ là một cấp phó bộ, giờ ngồi lên vị trí cấp phó tỉnh.

Người này, hay là chuyện chỉ tiêu lần này y đến Bắc Kinh dựa vào quan hệ để dâng tặng?

Nạp Đề Lâm nói.

– Vừa rồi chủ nhiệm Lưu nhắc đến Cái Thiệu Trung, chuyện lần này tám phần là y làm, Không thể tưởng tượng y cùng Diệp Phàm trước kia là oan gia đối đầu, hai người không ngờ quay mặt thành bạn bè.

Cái Thiệu Trung đã có hậu trường mạnh mẽ, sao lại hợp tác với người đánh mình.

Tôi thấy Cái Thiệu Trung không mạnh mẽ giống như biểu hiện của y, vì chức quan, không ngờ lựa chọn hợp tác với Diệp Phàm.

Diệp Phàm dựa vào cái gì có thể làm cho Cái Thiệu Trung kiêng nể, người như thế thì khó hiểu.

Ô Vân Sơn vẻ mặt nghi hoặc.

– Không giống như là thủ đoạn của y, anh xem, nhà họ Chung không phải thất bại thê thảm sao. Vì đứa con Chung Húc, ngay cả Chung Lâm Hà cũng lui về tuyến hai.

Việc này chứng tỏ, hậu trưởng của Cái Thiệu Trung rất mạnh, hậu trường mạnh mẽ như thế, sao lại lựa chọn hợp tác với Diệp Phàm.

Hai cái răng cửa làm nhà họ Chung ngã, mà họ sao lại không buông tha Diệp Phàm. Chẳng lẽ hậu trường của Diệp Phàm còn mạnh hơn nhà họ?

Ở tỉnh không phải là có một Ninh Chí Hòa chống, bản thân Diệp Phàm cũng không có gia thế gì.

Ninh Chí Hòa cũng là lợi dụng hắn đánh cho mình thôi. Nếu muốn dùng gia thế, tám phần là Ninh Chí Hòa sẽ lựa chọn vứt bỏ Diệp Phàm.

Nạp Đề Lâm phân tích nói.