Chương 2515: Cạm bẫy.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Là em họ của Mã Đại Lâm, bình thường giúp đỡ người khác, làm chút việc tốt. Cũng là người đã quen khi cùng ăn cơm.

Mễ Dũng nói.

– Mã Đại Lâm, có phải là bí thư huyện ủy huyện Ma Khanh không?

Mễ Nguyệt vội vàng hỏi.

– Ừ, Mã Sâm Lâm nói anh trai anh ta là Mã Đại Lâm, có quan hệ thân thiết với chủ tịch Khổng. Mà nghe nói họ còn có quan hệ thân thích gì đó. Mã Sâm Lâm là người có tài, là người có tiếng khi đến Đồng Lĩnh.

Mễ Dũng nói.

– Kỳ lạ, chỉ là 30 nghìn thôi mà, dựa vào lòng kiên trì của Mã Sâm Lâm thì cũng chưa chắc đã để mắt đến hàng chục nghìn tệ đâu.

Diệp Phàm nói thầm một câu rồi nhìn Mễ Dũng, hỏi:

– Cậu đưa bao nhiêu cho Mã Sâm Lâm?

– Vốn tôi muốn cho anh ta một nửa, nhưng anh ta lại không cần đồng nào, lại còn mời tôi ăn uống, không cho tôi thanh toán.

Khi đó tôi cũng thấy buồn bực, sau ngẫm lại có thể anh ta coi tôi là bạn bè. Mà là 30 nghìn, theo như con số mà Mã Sâm Lâm báo thì chẳng có vấn đề gì.

Vì danh nghĩa là chúng ta mời.Khi đó chị Mễ Nguyệt nói bao toàn bộ.

– Tự tay mình làm thì chất lượng càng tốt mà lại tiết kiệm tiền. Vì vậy có thể làm được.

Mễ Dũng nói.

– Cho nên cậu đúng là xấu xa, chỉ vì 30 nghìn mà bán cả chị họ tôi. Cậu đúng là khốn nạn, cậu làm vậy, thì tôi biết ăn nói thế nào với bí thư Diệp đây?

Bốp, bốp.

Mễ Nguyệt tức giận cho Mễ Dũng hai cái tát.

Cô còn định đá cho anh ta vài cái nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.

– Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí có đúng không? Mã Sâm Lâm mời cậu ăn uống, lại không để cậu trả tiền như vậy hắn ta có ý đồ gì?

Diệp Phàm thản nhiên nói. Nhìn Mễ Dũng rồi châm chọc nói:

– Anh là một trưởng phòng của Sở xây dựng thành phố nếu như xuống huyện thì cũng là một Sở trưởng rồi.

– Tôi không tin đến điều này mà cậu cũng không nhìn ra, lại dễ dàng bị người ta lừa vậy sao. Vậy chức Trưởng phòng đây làm thế nào mà cậu có được?

– Nói đi, trong lòng cậu chắc chắn có cách gì đó, bằng không cậu tuyệt đối không thể mắc bẫy được.

– Bịch…

Mễ Dũng bất ngờ quỳ xuống đất, rồi lại chính mình tát vào mặt mình.

Anh ta đã bị Diệp Phàm nói cho đến không chịu nổi, rồi lắp bắp nói:

– Bí thư Diệp, tôi biết không thể giấu giếm được bí thư. Đúng là trong chuyện này đã có ý khác.

– Khi nghe nói Mã Sâm Lâm là em họ của Mã Đại Lâm tôi liền có ý đồ. Mã Đại Lâm là nhân vật số một ở huyện Ma Khanh.

– Mà tôi đã nghe ngóng qua việc này. Đúng là như vậy, vợ của Mã Đại Lâm là Khổng Phượng Linh. Bà ấy là em của chủ tịch Khổng.

– Sau khi nghe được điều này tôi vui mừng như điên. Nói thật, giờ tôi chỉ là chức Phó phòng. Chưa được chuyển chính thức, và tôi cũng đã nghĩ nhờ chị họ.

– Nhưng chị lại luôn nói tôi phải làm việc chăm chỉ, còn nói chị ấy mới lên được không lâu không thể phiền đến lãnh đạo được. Và nói tôi đợi thêm 1, 2 năm nữa.

– Về việc này, tôi đã gấp lắm. Không thể đợi được.

Khuôn mặt Mễ Dũng đỏ ửng lên, nói.

– Vì vậy mà cậu nghĩ có thể nhờ Mã Sâm Lâm nói với Mã Đại Lâm, rồi sau đó lại nói với chủ tịch Khổng có phải không?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

– Cậu đúng là bị mê muội rồi. Bảo cậu đợi 1, 2 năm nữa thì không nghe. Cậu nghĩ xem, dựa vào cậu, một cán bộ phó phòng có thể lọt vào mắt của chủ tịch thành phố không?

Cậu đã bị lừa rồi. Mã Sâm Lâm vì sao phải lừa cậu. không phải là muốn tống tôi vào tù sao?

Cậu, đầu cậu có phải đầu heo không thế? Đáng nhẽ đã rất tốt, bí thư Diệp đã giao trọng trách cải tạo phố Tân Long cho tôi. Nhưng cậu lại hủy hoại tôi, cậu đúng là đồ khốn kiếp.

Mễ Nguyệt tức giận đến nỗi môi cũng run lên.

– Bây giờ tôi mới biết đã bị Mã Sâm Lâm lừa. Hắn ta muốn lợi dụng tôi để đối phó lại với chị. Tôi ngồi tù cũng không sao, việc này… nhưng ngay từ đầu tôi đã thấy viết hóa đơn rất đúng mà. Sao hôm nay điều tra lại thấy hóa đơn không khớp vậy?

Mễ Dũng nói.

– Không giống, thế là thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Ngày trước bọn họ báo những số không đúng nhưng điều tra ra thì không có chứng cứ. Bởi trong quá trình làm sẽ có hao hụt về vật liệu.

Toàn bộ việc này đều dựa trên lời nói, vì thế lúc đó tôi khai giá cả có cao hơn một chút so với giá thực tế.

Việc này cũng thuộc dạng bình thường. Sẽ không thể có chuyện không có chút mưu mẹo hám lợi trong công trình. Vật liệu đá này tôi chỉ khai hơn 50 đồng một mét vuông thôi.

Tính ra thì số đá đó cũng là loại ưu 2 nhưng số lượng có nhiều. Nhưng đến hôm nay chúng ta điều tra hóa đơn thì lại không giống như hóa đơn cũ của tôi, giá trên đó toàn là giá của đá loại ưu 1.

Hơn nữa, loại tốt nhất lại cao hơn nhiều so với loại thứ hai nên tính lại thì lại thành tăng lên 30 nghìn.

Mễ Dũng nói.

– Thực tế tăng thêm bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi.

– Khoảng 12 nghìn thôi, có trời đất chứng giám, nếu tôi nói sai thì sẽ bị trời đánh. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ rằng chị chịu trách nhiệm, nên không dám khai nhiều.

Mễ Dũng nói không giống như nói dối.

– Cậu còn nhớ tới tôi, khốn kiếp. Từ nay trở đi đừng gọi tôi là chị nữa, tôi không có loại chị em khốn nạn thế.

Mễ Nguyệt tức đến mức nói bậy.

– Trên hóa đơn phải có chữ ký của cậu chứ? Họ sao đổi được?

Diệp Phàm hỏi.

– Có thể là nhân lúc tôi say rượu nên đã lừa tôi ký rồi.

Mễ Dũng lau nước mũi, nói.

– Đi đầu thú đi, nhận sự khoan hồng của pháp luật. Còn nữa, trả tiền lại đi.

Diệp Phàm nói.

– Chị…

Mễ Dũng hoảng hốt kêu lên.

– Sớm biết có ngày hôm nay thì đã không làm như thế. Mễ Dũng, cậu đi đầu thú đi. Nói lại sự việc cho rõ ràng. Đợi cậu ra tù…ôi.

Mễ Nguyệt thở dài, có chút không đành lòng.

– Tôi đi đây, chị… tôi xin lỗi.

Mễ Dũng cúi đầu, đứng dậy xoay người đi.

Nhìn theo bóng dáng cậu em họ đi, sắc mặt Mễ Nguyệt càng ngày càng tái nhợt đi.

– Cô không trách tôi thấy chết không cứu chứ?

Diệp Phàm hỏi.

– Không.

Mễ Nguyệt lắc đầu, nhìn Diệp Phàm, nói:

– Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, ít nhất anh đã cho tôi hiểu ra được sự việc này.

– Hơn nữa, việc này chúng ta có muốn giúp cậu ta cũng không giúp được. Mặc dù không phải nhiều tiền nhưng tôi nghĩ, nếu như bao cả thì sẽ không bao nổi.

– Có thể những người Khổng Đoan đã biết việc này rồi. Thà nói ra trước bằng không Khổng Đoan không biết, muốn giải quyết việc này quá dễ dàng.

– Chỉ cần đổi lại hóa đơn, trả lại tiền và dàn xếp chút với đồng chí bên Kiểm toán là được.

– Cô có nghĩ việc này là chủ ý của Khổng Đoan không?

Diệp Phàm hỏi.

– Cũng không hẳn, cách này còn kém quá. Có thể đây là chủ ý của bà vợ Khổng Phương Linh của Mã Đại Lâm. Có thể do ai đó đang đối đầu lại với tôi làm thì sao? Anh chỉ là người liên lụy theo.

Mễ Nguyệt có nét mặt khó chịu nói.

– Quá kém, không bình thường đâu. Ví dụ việc này nếu Mễ Dũng cùng nói ra, cô muốn tìm Mã Sâm Lâm tính sổ cũng không có cách nào mà ra tay đâu.

Đến lúc đó người ta không nhận hóa đơn, cô còn có cách nào. Còn nữa, việc này cũng do người khác mưu tính lâu rồi.

Có thể không nhằm vào cô mà là nhằm vào tôi. Nhưng, cô nhắc đến Khổng Phượng Linh làm tôi nghĩ đến một việc.

Khi đó Khổng Đoan sắp xếp thực hiện dự án cải tạo đồng ruộng ở thôn Ngưu Hà huyện Ma Khanh. Có thể bởi vì Khổng Phượng Linh là em của mình.

Để Mã Đại Lâm lập thêm chút thành tích, tiện cho sau này dễ đề bạt. Và Mã Đại Lâm chắc chắn là cánh tay đắc lực của Khổng Đoan rồi.

Nhưng ngày đó nhân dân Hồng Cốc có tổ chức ra mặt. Phía sau màn kịch này chắc chắn có người chỉ điểm. Bằng không người của Hồng Cốc Trại sẽ không rành được kế hoạch của thành ủy.

Về việc này Khổng Đoan và Mã Đại Lâm tuyệt đối không thể tự tìm rắc rối. Như vậy có thể người đứng sau giật dây là người có thù với Mã Đại Lâm.

Việc này nếu truy cứu đến cùng, Mã Đại Lâm có thể mất chức luôn. Nhưng cũng có thể người đó muốn đấu lại Khổng Đoan, không giống như đối lại với tôi.

Diệp Phàm phân tích.

– Cao nhân này là ai?

Mễ Nguyệt ấp úng hỏi.

– Đối tượng này rất phức tạp, ví dụ như kẻ thù của Khổng Đoan, hay là người của thành ủy Đồng Lĩnh ngày trước….

Nhưng chắc chắn người này phải có thế lực nhất định. Hơn nữa, lại còn biết tình hình của thành ủy. Nếu như cứ suy xét kỹ thì phạm vi vủa đối tượng này sẽ nhỏ lại.

Người này thâm thật, bất hiển sơn bất lộ thủy suýt chút nữa khiến Khổng Đoan gục. Mà người này có thể sẽ muốn thấy tôi và Khổng Đoan chiến tranh với nhau.

Đương nhiên hắn ta tọa sơn quan hổ đấu rồi. Cao thủ. Diệp Phàm tôi rất muốn gặp hắn ta.

Diệp Phàm cười.

9 giờ sáng ngày thứ hai, chủ tịch Ngọc mang theo công văn vội vàng chạy vào phòng làm việc của Diệp Phàm, vừa mới đẩy cửa đã cười nói:

– Tin tốt.

– Có phải là có câu trả lời của Giám đốc Trần của khu Quật cảnh thiên cương không?

Diệp Phàm cũng cười rồi bảo anh ta ngồi xuống ghế đối diện hắn ta.

– Đúng vậy, lần này giám đốc Trần làm việc nhanh. Ngay trong đêm ông ấy đã báo cáo tình hình này cho Chủ tịch hội đồng quản trị Đinh Đồng Sơn. Chủ tịch Đinh xem xong tài liệu rất vui mừng nói là ngày kia, chậm nhất là 3 hôm sau sẽ cho người đến xem. Nếu đúng có giá trị khai thác sẽ suy xét đến việc hợp tác với chính quyền chúng ta, hoặc trại Hồng Cốc để phát triển thành khu du lịch.

Ngọc Xuân Phong cười nói.

– Anh Ngọc, anh nghĩ việc này sẽ nắm được bao nhiêu phần trăm?

Diệp Phàm hỏi, rút ra một điếu thuốc.

– Bây giờ vẫn chưa nói được gì. Chủ tịch Đinh chỉ là đồng ý xuống xem. Còn có được hay không phải chờ đoàn khảo sát của tập đoàn Thiên Cảnh mới được.

Việc này đơn giản chỉ là có kiếm được tiền thôi không mà. Dù sao Hồng Cốc Trại muốn thành khu du lịch có lợi thế lớn nhất là chữ khắc trên vách đá.

– Đương nhiên, trại Hồng Cốc ở đầu núi lớn, phong cảnh cũng rất tuyệt. Nhưng đường lại là một trở ngại lớn.

Nếu có thể thông đường thì có tới 60% thành công. Một con đường có thể hạ mức thành công của chúng ta đến 30 %

Dù sao, chỉ là con đường này, họ đã đầu tư không khoảng 30 triệu. Việc này vẫn nằm trong dự án hợp tác làm đường của chúng ta.

Con đường này quả là khó mở, gần đây các nhân viên của Viện trắc địa thiết kế đường bộ có đến thăm dò. Nói đường này toàn đá.

– Vì thế mà rất khó để mở đường. Kinh phí sẽ tốn rất nhiều so với đường đất.

Ngọc Xuân Phong lại buồn rầu.