Chương 2608: Diệu kế

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chí Thiên, cháu và Khuynh Thành nhanh chóng gọi Ngọc Linh tới đây. Ta đã nói rồi đấy.

Ông Phượng ngẫm nghĩ một lúc dường như đã quyết định làm.

– Vâng, kiểm tra một chút cũng được.

Phượng Triều Phong cũng gật đầu. Vì thế, Phượng Chí Thiên và Phượng Khuynh Thành vội vàng đi.

– Chúng ta không làm gì thì uống trà đi.

Ông Phượng khoát tay nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

– Tối rồi anh tới đây đoán chừng là có việc gì rồi?

– Chuyện này cũng không to tát gì. Thứ nhất ủy viên Phượng thăng chức. Diệp Phàm tôi đã lâu không tới Phượng gia nên muốn tới chúc mừng.

Thứ hai tôi cũng là tiện đường đến đây xem tình hình chân của ông Phượng đã lành hay chưa. Nếu có thay đổi gì thì sẽ châm cứu lại.

Thứ ba, nghe nói đồng chí Luyện Bình Sơn mới thăng chức Thứ trưởng thường trực bộ Giao thông từng là đồng nghiệp với ủy viên Phượng.

Diệp Phàm thuận miệng nói.

– Ừ, lúc tôi ở An Đông đồng chí Bình Sơn là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Phượng Triều Phong uống ngụm trà nói:

– Chứ không phải dự án gì đó rơi vào tay Đồng Lĩnh các anh sao?

– Vâng, ban đầu cao tốc Kinh Ngân không phải là do thành phố Đồng Lĩnh xem xét. Tuy nhiên, Đồng Lĩnh chúng tôi gần đây cũng tranh thủ được 5 tỷ từ dự án nhiệt điện của tập đoàn điện lực Viễn Đông. Mà việc xây dựng cao tốc Đồng Lĩnh cũng đã có lịch trình rồi. Chúng tôi muốn đưa dự án cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào dự án cao tốc Kinh Ngân…

Diệp Phàm cũng nói luôn việc này ra.

– Như vậy có chút khó khăn rồi, các anh đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh cũng không phải ít. Tuy nói là tập đoàn Thần Lộ cũng đã đáp ứng rồi, nhưng trong chuyện này cũng có dính dáng không ít. Tiền các anh nhận không phải là tiền của bộ giao thông bỏ ra sao, điều này căn bản là không có căn cứ đấy. Công trình lớn như vậy. Sát nhập dự án cao tốc Đồng Lĩnh và dự án cao tốc Kinh Ngân lại làm một.

Vô hình trung bộ giao thông đã bỏ tiền ra, vả lại bộ giao thông cũng có suy tính riêng của họ.

Phượng Triều Phong vừa nói xong, thế nhưng Diệp Phàm đã hiểu được.

Chắc là Phượng Triều Phong sẽ không mở miệng nói vì Đồng Lĩnh mà nhận con đường này. Nhưng chỉ có điều ông Phượng nghe thấy cũng không tỏ thái độ quá nhiều.

Diệp Phàm cũng hiểu được, hắn không có ích lợi gì cho người khác, người khác cũng không thể vì hắn mà đi nhận hạng mục lớn như vậy.

Huống chi, diệu kế đoán chừng Phượng Triều Phong cũng có thể nhìn ra. Nếu phải suy xét đoán chừng sẽ phạt đồng chí Luyện Bình Sơn.

Việc này cho dù Phượng Triều Phong có là ủy viên chính trị quốc gia cũng cần phải độ lượng một chút.

Hơn nữa, Phượng Triều Phong vừa mới đi vào. Còn chưa ngồi nóng chỗ đã phải xem xét lợi hại có liên quan đến chuyện này.

Vả lại, Luyện Bình Sơn có thể thăng chức đảm nhận chức phó phòng bộ giao thông vận tải, người dẫn dắt đằng sau tuyệt đối không phải là người đơn giản. Đoán chừng Phượng Triều Phong cũng cùng tầng lớp với nhân vật đấy.

Nếu thái độ Phượng gia như vậy, Diệp Phàm cũng không nói lại việc này nữa. Sau đó chỉ có uống trà và nói chuyện phiếm thôi.

Không lâu sau, Phượng Chí Thiên mang theo vài người vào.

– Tư lệnh Đồng, anh cũng tới?

Vừa nhìn thấy người đi phía sau mặc áo Tôn Trung Sơn kiểu cổ cồn, giống dáng vẻ của thanh niên Sơn Đông. Người trung niên có đôi mắt đặc biệt, Phượng Húc Quốc nhanh chóng chào hỏi. Người này chính là phó tư lệnh không quân Đồng Hải Phong. Là thông gia của Phượng gia.

– Nghe nói ủy viên Phượng đã trở về. Đã lâu không gặp. Tôi sang đây thăm ông bạn già.

Đồng Hải Phong cười, vòng qua người ân cần hỏi thăm ông Phượng:

– Ông Phượng dạo này vẫn khỏe chứ.

– Cũng không tệ lắm, không vận động mạnh được thôi, đi bộ hay leo núi vẫn làm được.

Ông Phượng khẽ cười nói:

– Vị này là?

Đồng Hải Phong liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nhìn người này không biết, liền hỏi:

– Xin chào tư lệnh Đồng. Tôi là Diệp Phàm đến từ Tấn Lĩnh.

Diệp Phàm bước lên chào hỏi:

– Ha ha, là trợ lý Diệp. Vừa rồi nghe Chí Thiên nói qua rồi. Thật sự so với ta nghĩ trẻ tuổi hơn nhiều.

– Người trẻ tuổi, anh là người đầy hứa hẹn!

Đồng Hải Phong sang sảng cười nắm tay Diệp Phàm. Nói:

– Nghe nói trợ lý Diệp không những là cán bộ chính phủ, mà từ nhỏ còn được học y thuật rất tốt.

Bệnh của con gái tôi kính nhờ trợ lý Diệp xem một chút. Kính nhờ trợ lý Diệp rồi….

Tư lệnh Đồng nói đến đây liếc nhìn sang con gái Ngọc Linh đứng bên cạnh một cái, khóe mắt hiện lên sự yêu thương.

Điều này cũng khó trách, nếu bệnh của con gái không chữa khỏi được, thì việc Đồng gia cũng muốn kết thông gia với Phượng gia về cơ bản cũng không được rồi.

Điều này đối với Đồng gia mà nói là một sự đả kích vô cùng lớn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Phàm nhiệt tình như vậy với Tư lệnh Đồng. Đương nhiên, tư lệnh Đồng cũng bán tín bán nghi với y thuật của Diệp Phàm.

– Khuynh Thành là bạn tốt của tôi, mà Ngọc Linh lại là bạn thân Khuynh Thành. Coi như cũng là bạn tốt của nhau, vì bạn tốt mà làm những việc trong khả năng cũng là chuyện Diệp Phàm rất vui. Tư lệnh Đồng xin cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.

Thái độ của Diệp Phàm có vẻ hơi cung kính. Cố gắng hết sức để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác.

– Anh có cần cùng Khuynh Thành lên trên lầu kiểm tra một chút hay không?

Tư lệnh Đồng có chút nóng lòng. Điều này cũng khó trách, con gái bị bệnh quá nặng.

– Không cần đâu, ở đại sảnh này đi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, liếc nhìn Đồng Ngọc Linh một cái, hỏi:

– Nghe nói trước đây cô đã đi Lý Giang chơi có phải không?

– Vâng, trợ lý Diệp, khi ấy mấy người bạn chúng tôi cùng đi. Chắc là ngày 1 tháng ba.

Mặt Ngọc Linh nói có chút ửng đỏ, dù sao có nhiều người như vậy xem bệnh thực sự có chút xấu hổ.

– Khi đi chơi có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay cái gì kỳ quái xảy ra không, cô phải kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi nghe một chút.

Diệp Phàm hỏi, làm cho mọi người trong sảnh có cảm giác hơi khó hiểu, anh kiểm tra thì kiểm tra đi, hỏi làm gì những việc riêng tư này.

– Lúc đầu Chí Thiên nói là đi cùng chúng tôi, tuy nhiên, sau đó anh ấy lại không đi nữa.

Mà chúng tôi tự sắp xếp chuyến du lịch ấy. Việc đáng nói, tôi nghĩ thật sự không có chuyện gì, nghĩ lại….

Phượng Ngọc Linh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:

– Có thể là sự việc xảy ra ngày mồng bốn ngày mà Trương Đông, Lý Liên Á và Diệp Ngọc mấy người chúng tôi giành được giải nhất.

Chính là ở khách sạn Thúy Hoa, lúc đấy chúng tôi vốn đến khách sạn trước, tuy nhiên, du khách rất nhiều. Ngoài đại sảnh đã kín hết bàn rồi, bởi vì có mấy đoàn du khách ăn cơm trong này.

Nhưng chúng tôi lên lầu, cũng thật may, sớm đã chiếm được một cái bàn. Tuy nhiên, lúc ấy mấy người chúng tôi đi vệ sinh, sau khi trở về cái bàn đã bị mấy người khác chiếm lấy rồi.

Trương Đông tức giận nói bàn này là chúng tôi ngồi trước rồi, đám người đó còn cười châm chọc nói ngồi trước mà không có ai ngồi sao.

Tính cách của Trương Đông cũng khá nóng nảy, cứng đầu bắt mấy người kia nhường bàn cho chúng tôi. Kết quả là giằng co một hồi, chúng tôi cũng nhanh chóng ra giúp đỡ, khuyên mãi Trương Đông mới hạ hỏa.

Tuy nhiên, đám người đó vẫn bị Trương Đông đuổi đi, Trương Đông là sĩ quan, luyện qua quyền cước, đám người đó không phải là đối thủ của anh ta.

– Có người nào ra tay với cô không? Ví dụ như có người nào đánh cô chẳng hạn không?

Diệp Phàm hỏi.

– Tôi nói ra liệu có làm phiền không, khám bệnh thì khám bệnh thôi, lại còn hỏi rõ việc riêng tư làm gì? Có phải ngay cả mấy người bạn nữ của Ngọc Linh đều muốn nghe rõ ràng.

Trợ lý Diệp, rốt cuộc anh có ý gì. Nếu như không biết khám bệnh thì nói sớm đi, hành hạ chúng tôi vội vàng đến đây.

Tâm trạng Phượng Chí Thiên vốn rất không tốt, đương nhiên là có chút không kiên nhẫn được nữa, hơn nữa Diệp Phàm vẫn hỏi việc riêng tư, cảm thấy người thanh niên cũng quá giống bà tám rồi, đương nhiên làm cho anh ta tức điên lên.

– Dài dòng cái gì, anh đứng qua một bên cho tôi.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng về phía Phượng Chí Thiên, Phượng Chí Thiên còn muốn cãi nữa, tuy nhiên, Phượng Triều Phong cũng liếc nhìn đứa con một cái, Phượng Chí Thiên cũng không nói tiếp nữa, anh ta có chút hậm hực đứng bên cạnh, mặt cười lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

– Không phải tôi nói anh, khám bệnh đương nhiên phải hỏi rõ ràng nguyên nhân gây bệnh rồi. Cô Ngọc Linh sau khi đi chơi về thì mắc bệnh, mọi người không thấy bệnh này rất kỳ lạ hay sao?

Diệp Phàm nói:

– Thật nực cười, nếu người nào đó mà mắc bệnh ung thư trên máy bay, chẳng lẽ chuyến bay ấy khiến người đó mắc bệnh hay sao? Điều này thật đúng là nực cười, Phượng Chí Thiên tôi chưa từng nghe thấy những lời ngang trái như thế này.

Phượng Chí Thiên cười lạnh nói thêm một câu.

– Anh cho rằng đó là những câu hỏi nực cười hay sao, bệnh của Ngọc Linh cần phải kiểm tra kỹ.

Ngay cả chuyên gia của cục bảo vệ sức khỏe quốc gia cũng không tìm ra nguyên nhân, điều đó là vì sao? Nếu muốn tôi khám bệnh, vậy phải theo phương pháp của tôi.

Nếu Phượng Chí Thiên anh thật lòng muốn cô Ngọc Linh khỏi bệnh thì tốt nhất im lặng cho tôi một chút. Tôi đang khám bệnh, anh ở bên cạnh nói này nói nọ là gây trở ngại việc khám bệnh của tôi.

Diệp Phàm nói xong:

– Cô Ngọc Linh, giơ tay ra.

Đồng Ngọc Linh liếc nhìn Phượng Chí Thiên một cái, đành phải đưa tay ra. Diệp Phàm bắt đầu bắt mạch. Thật ra thì, hắn đang mở to đôi mắt chim ưng dò xét, còn vận khí công truyền vào.

Quả nhiên đúng như sự suy đoán của Diệp Phàm, Ngọc Linh căn bản là không có bệnh, mà là bị người khác ám khí. Bởi vì, chân kinh mạch của Đồng Ngọc Linh rõ ràng có hiện tượng tắc nghẽn.

Hơn nữa, nếu chữa trị không kịp thời sẽ rất nguy hiểm. Người hạ thủ cũng tương đối mạnh, phương pháp áp dụng chính là lấy nước nóng luộc ếch để cho cơ thể cô trong vô thức cảm giác ngày càng yếu đi.

Diệp Phàm nhắm mắt nghĩ một lúc rồi lại đẩy nội công vào trong một chút, thấy công lực của người kia rõ ràng rất thâm hậu.

Chí ít cũng phải thân thủ cấp tám trở lên. Bởi vì, người luyện võ mà ra tay dưới cấp tám thì không thể vận nội công, ngay cả nội khí công cũng không đẩy ra ngoài được thì nói gì đến việc làm cô bị thương trong lúc vô ý.

Mà nội công của người này cũng chỉ mới đạt được cấp tám thôi, đoán chừng người ra tay cũng không kém cấp chín.

– Thế nào trợ lý Diệp?

Thấy Diệp Phàm mở mắt ra, tư lệnh Đồng hỏi:

– Tư lệnh Đồng, nói ra thì không dễ nghe. Cô Ngọc Linh không có bệnh, tuy nhiên, cũng là bị người ta ám khí.

Diệp Phàm nói một câu tất cả mọi người ở sảnh phải sợ hãi.

– Làm sao có thể, Ngọc Linh là người hiền hòa, không gây thù chuốc oán với ai.

Phượng Chí Thiên có chút không tin.

– Hừ!

Diệp Phàm hừ một tiếng, lấy kim châm trong cặp ra, đâm trên đùi Đồng Ngọc Linh. Khống chế khí ở bên dưới, không lâu sau kinh mạch bị tắc nghẽn hoàn toàn được giải thoát.

– Bước vài bước xem nào.

Diệp Phàm nói, Đồng Ngọc Linh nghi hoặc, lại còn nhảy lên được một cái.

Cô nàng vui mừng nói:

– Giống như thật rồi, lúc trước đi chân này cảm thấy nặng trịch rất khó chịu, hơn nữa dùng lực cảm giác như bị kim ghim rất đau đớn. Bây giờ đã hết đau rồi, hơn nữa, bước chân bước đi cũng nhẹ nhàng, thật tốt rồi, Chí Thiên, em thật sự rất khỏe rồi.

Đồng Ngọc Linh vui đến phát khóc lên.

– Khỏi rồi là tốt rồi, tốt lắm rồi!

Phượng Chí Thiên nhẹ nhàng đỡ Ngọc Linh mắt cũng có chút đỏ.