Chương 2899:Ai ưu thế hơn ai?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vừa rồi chủ tịch Bố cũng đã nói là muốn hiểu tình hình, nhưng tôi vẫn chưa kịp báo cáo tình hình với hai vị lãnh đạo. Hai vị lãnh đạo vẫn chưa nghe báo cáo thì đương nhiên không thể đưa ra kết luận là đúng hay sai. Hiển nhiên là phải nghe báo cáo xong mới có thể phán đoán được, đúng vậy không?

Lời nói này của Diệp Phàm có vẻ như đang phê bình đồng chí Bố Hoa Thanh chưa nghe báo cáo đã đi đến kết luận.

– Ở đây có người đưa ra kết luận rồi sao?

Bố Hoa Thanh nói, vẻ mặt có chút khó chịu.

– Chủ tịch Bố, tôi chưa nói là vị lãnh đạo nào đã đưa ra kết luận. Cái này xin đồng chí đừng hiểu sai.

Diệp Phàm nói.

– Đồng chí Diệp Phàm, tôi phải nghiêm túc nói với đồng chí là đừng xem lãnh đạo như người nhược trí.

Giọng điệu của Bố Hoa Thanh có vẻ rất nặng, trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Diệp Phàm.

– Lãnh đạo nhược trí sao? Nếu như có vị lãnh đạo nào tự cho mình là nhược trí, vậy thì tôi cũng không có cách nào rồi.

Diệp Phàm nói một cách thản nhiên, khuôn mặt Bố Hoa Thanh càng ngày càng nặng xuống.

– Được rồi, giờ cậu trình bày tình hình đi đã.

Chủ tịch Khúc nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng nói,

– Vậy được, đồng chí Diệp Phàm, cậu nói trước đi, chúng tôi sẽ rửa tai lắng nghe.

Bố Hoa Thanh lạnh lùng nói.

Diệp Phàm đem tình hình cụ thể báo cáo với lãnh đạo.

– Đồ tốt giá rẻ, cái này có thể giải thích là vì cướp mối làm ăn không? Các cậu sử dụng thủ đoạn cạnh tranh bất chính?

Bố Hoa Thanh nói, liếc nhìn Diệp Phàm, rồi lại nói tiếp:

– Đồng chí Diệp Phàm, tôi hiểu đồng chí muốn nhanh chóng đưa Hoành Không thoát khỏi thực trạng như bây giờ. Ý tưởng là tốt.

Nhưng cũng cần phải chú ý đến phương thức áp dụng. Cậu làm như này không những làm hại tập đoàn anh em cơ điện Trung Quốc, mà tập đoàn Hoành Không của cậu cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.

Cậu chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, lẽ nào không thể trông xa hơn. Nếu như từ nay về sau tập đoàn cơ giới Trung Quốc cũng làm như vậy, vậy thì tập đoàn các cậu sẽ vượt được họ sao? Có lẽ họ chỉ cần tổn thất 2 phần tài lực là có thể khiến tập đoàn Hoành Không các cậu đi vào bước diệt vong một cách triệt để rồi. Làm việc gì cũng cần phải lượng sức mình mới được, đừng có không tính đến hậu quả mà quyết định tùy tiện.

Bố Hoa Thanh lập tức bắt lấy “nhược điểm”, phê bình một cách thẳng thắn.

– Lợi ích trước mắt, tôi không hiểu lời này của chủ tịch Bố là có ý gì? Tập đoàn Hoành Không còn có thể kéo dài sao?

Lẽ nào còn phải trông chờ vào ba bốn năm sau mới nhìn thấy lợi ích sao. Nếu như chủ tịch Bố có chỉ thị như vậy thì tôi cũng không có ý kiến, nhất định sẽ lấy chỉ thị của chủ tịch Bố treo lên công ty để làm lời răn dạy.

Sau này làm việc gì cũng từ từ, hướng mắt ra xa. Còn việc hơn 10 nghìn cán bộ công nhân viên hiện tại của Hoành Không không có lương cũng không cần quan tâm nữa, đợi đến ba bốn năm sau rồi nói vậy.

Chủ tịch Khúc, chủ tịch Bố, nếu như hai vị lãnh đạo đồng ý làm như vậy, vậy thì tôi sẽ chấp hành theo chỉ thị của lãnh đạo.

Giọng điệu Diệp Phàm cũng trở nên nặng hơn.

– Cậu nói kiểu gì vậy?

Chủ tịch Bố trực tiếp chất vấn.

– Lời này, tôi cảm thấy hình như không có gì là không thỏa đáng cả.

Diệp Phàm làm bộ dạng giả vờ như không rõ chuyện gì xảy ra.

“Biết rõ Bố Hoa Thanh muốn mỉa mai mình, việc này tại sao không trực tiếp gọi mình đến văn phòng nghe báo cáo.

Mà lại muốn chạy đến văn phòng của chủ tịch Khúc nghe báo cáo? Đây chẳng phải là muốn trực tiếp mượn danh của chủ tịch Khúc để đánh vào mặt mình hay sao?

Khiến mình gây ấn tượng xấu trước mặt chủ tịch Khúc. Tâm tư anh là như vậy, vậy thì Diệp Phàm tôi đây cũng không có gì khách khí nữa.”

– Hình như không có gì không thỏa đáng, không phải là “hình như” mà “chắc chắn” là không thỏa đáng, cực kỳ không thỏa đáng. Cậu là đang cố ý xuyên tạc ý của lãnh đạo.

Lợi ích ngắn hạn không phải là nói muốn chỉ thị cậu phải kéo dài ra ba bốn năm về sau, mà là ở một số phương diện, ví dụ như lần tranh cãi giữa tập đoàn các cậu và tập đoàn cơ giới Trung Quốc này, không thể làm như vậy.

Bọn họ là đầu rồng trong ngành này, con tép như các cậu mà đắc tội với đầu rồng thì có lợi gì. Lấy chiến thuật hạ giá đem ra áp dụng, các cậu đánh được họ sao?

Tôi là lo lắng cho tập đoàn Hoành Không các cậu từ nay về sau không có nổi một đơn hàng. Đến lúc đó, không phải chỉ là vấn đề hơn 10 nghìn cán bộ, công nhân viên không có cơm ăn nữa rồi.

Mà còn là tập đoàn Hoành Không bị hủy hoại một cách triệt để. Còn cậu Diệp Phàm sẽ trở thành tội nhân của Hoành Không, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh cũng tuyệt đối không để cậu tiếp tục làm như vậy.

Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân sắp xếp cậu đến tập đoàn Hoành Không là vì muốn cậu vực tập đoàn đó lên, chứ không phải hủy hoại nó.

Đây là vấn đề hết sức nghiêm túc, tôi hy vọng cậu đừng chơi trò “ ngôn ngữ” với tôi nữa. Nói chuyện với lãnh đạo phải thành thật. Cậu phải nhận rõ được tính nghiêm túc của vấn đề này.

Bố Hoa Thanh khí thế bừng bừng.

– Cực kỳ không thỏa đáng, không hiểu là tôi có điểm nào cực kỳ không thỏa đáng vậy. Đều là vì mục đích sinh tồn, lẽ nào tập đoàn Cổ thị người ta tìm tới tận cửa đặt mua, chúng tôi còn phải đem đơn hàng này đẩy ra ngoài sao?

Phải đợi đến khi tập đoàn cơ giới Trung Quốc chọn xong, còn “cơm thừa canh cặn” sẽ để lại cho chúng tôi mới được sao. Từ lúc nào mà tập đoàn cơ giới Trung Quốc đã trở thành lãnh đạo cấp trên của tập đoàn Hoành Không chúng tôi vậy? Hơn nữa, vì để giành được khách hàng lớn như tập đoàn Cổ thị, xuất phát từ thực tế, chúng tôi nhường lợi một cách thích đáng cũng là vì có thể duy trì sự hợp tác lâu dài giữa Hoành Không chúng tôi và tập đoàn Cổ thị.

Tại sao lại thành cạnh tranh bất chính về phương diện giá cả. Hơn nữa, về việc này chúng tôi cũng đã trình bày một cách tỉ mỉ lập trường của mình với tổ điều tra của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước rồi.

Họ cũng đã hiểu, đã báo cáo chuyện này lên cấp trên. Hơn nữa, lời nói này của chủ tịch Bố khiến người khác khó hiểu rồi.

Lẽ nào tập đoàn Hoành Không chúng tôi làm gì cũng phải nhìn sắc mặt tập đoàn cơ giới Trung Quốc hay sao? Tập đoàn cơ giới Trung Quốc tiền nhiều thế lớn, còn là doanh nghiệp trực thuộc, trực tiếp chịu sự quản lý của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Lẽ nào tập đoàn Hoành Không chúng tôi dưới sự quản lý của tỉnh Thiên Vân thật sự bị lép vế hay sao? Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước khí thế hơn ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân hay sao?

Diệp Phàm lần này nói đúng chỗ.

Bởi vì Diệp Phàm đã mượn thế lực của chủ tịch Khúc. Là một vị lãnh đạo sẽ chắc chắn sẽ không thừa nhận điều này. Con người mà, luôn có lòng muốn thắng kẻ khác.

– Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đồng chí Diệp Phàm, cậu đừng ăn nói linh tinh.

Bố Hoa Thanh nhẫn nhịn một hồi rồi mới lên tiếng.

– Xin hai lãnh đạo cứ yên tâm, ban lãnh đạo của Hoành Không chúng tôi làm việc đều có quy tắc, chuẩn mực nhất định, giới buôn bán cũng có quy tắc của giới buôn bán.

Chúng tôi sẽ không vô cớ mà phá hoại đi quy tắc này. Còn tập đoàn cơ giới Trung Quốc mặc dù là tiền nhiều thế lớn nhưng cái đó không có quan hệ gì đến chúng tôi.

Một là họ không phải là công ty cấp trên của chúng tôi. Hai là họ cũng không giúp đỡ nhiều cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi.

Mà ngược lại trong nhiều năm trở lại đây, chúng tôi luôn bị bọn họ chèn ép. Chúng tôi không thể nhẫn nhịn tiếp được nữa, cứ tiếp tục như vậy thì Hoành Không thực sự sẽ tan thôi.

Chúng tôi phải phấn chấn, chúng tôi và họ bình đẳng. Trong cuộc cạnh tranh chính đáng này, chúng tôi không cần thiết phải nhìn nét mặt của họ mà hành động.

Hơn nữa, cũng không thể làm được điều này. Việc kinh doanh của bọn họ thất bại đương nhiên là sẽ nảy sinh oán giận, nhưng điều đó không thể trở thành lý do mà họ công kích tập đoàn Hoành Không chúng tôi.

Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trưởng, điều nào trong luật pháp quy định Hoành Không chúng tôi không thể tham gia cạnh tranh. Hợp đồng đặt hàng với tập đoàn Cổ thị đã nói lên điểm này.

Đây là kết quả của việc điều tiết quy luật thị trường, không phải là chúng tôi cướp miếng ăn từ miệng hổ. Hơn nữa, tỉnh Thiên Vân là lãnh đạo cấp trên của chúng tôi.

Hy vọng ủy lãnh đạo tỉnh có thể xử lý sự việc một cách công bằng.

Diệp Phàm nói liên tục một hồi.

– Được rồi, chuyện này dừng ở đây, tôi còn có việc phải đi trước, nhưng mà đồng chí Diệp Phàm, trước khi đi tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, làm việc gì cũng phải suy trước nghĩ sau.

Nếu không tin thì cậu xem xem, những ngày tới đây, sự phản kích của tập đoàn cơ giới Trung Quốc sẽ rất mãnh liệt đấy.

Đến lúc đó, cậu hối hận thì cũng đã muộn rồi. Bố Hoa Thanh tôi với vai trò là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Thiên Vân hoàn toàn không có lý do gì mà thiên vị họ cả.

Ngược lại, tôi hi vọng tập đoàn Hoành Không trực thuộc tỉnh chúng ta ngày càng phát triển mạnh hơn nữa. Nói đến đây thôi.

Bố Hoa Thanh tức giận rồi ra về trước.

Lúc này, anh ta cảm thấy có chút hối hận vì đã không gọi riêng Diệp Phàm tới văn phòng của mình để giáo huấn anh ta.

Ngược lại lại để cho Diệp Phàm nắm thế chủ động, khiến mình suýt chút nữa thì mất mặt trước chủ tịch Khúc. Nếu như trước mặt chủ tịch Khúc mà tranh luận gay gắt với Diệp Phàm thì có chút mất oai phong rồi.

Hơn nữa, thái độ của chủ tịch Khúc dường như có chút không rõ ràng. Có vẻ như đang thiên vị Diệp Phàm.

Nếu như tiếp tục tranh luận, chẳng lẽ lại cuốn cả chủ tịch Khúc vào. Vậy thì đó không phải là mục đích Bố Hoa Thanh đến đây ngày hôm nay.

– Tôi sẽ khắc ghi lời căn dặn của chủ tịch Bố.

Diệp Phàm nói.

– Vậy thì tốt! Bố Hoa Thanh tôi sẽ chờ.

Bố Hoa Thanh cười lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.

– Đồng chí Diệp Phàm, giọng điệu của cậu thật sắc bén đấy. Nói chuyện với lãnh đạo không thể như thế được, phải tạo cầu nối giữa hai bên. Thái độ cần phải hòa nhã, chân thành. Tin là các lãnh đạo sẽ hiểu, phải vậy không?

Chủ tịch Khúc nói một cách ôn hòa, có vẻ như đang nói chuyện phiếm vậy.

– Xin lỗi chủ tịch Khúc, vừa rồi tôi có chút kích động. Nhưng mà chủ tịch Bố cũng thật là…

Diệp Phàm nói.

– Được rồi, chuyện của các cậu và tập đoàn cơ giới Trung Quốc dừng ở đây. Nhưng mà các cậu vẫn phải chú ý tới kết quả giải quyết của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Hơn nữa, vừa rồi đồng chí Bố Hoa Thanh cũng nói đúng. Sự việc lần này, tập đoàn cơ giới Trung Quốc cho rằng các cậu đã ngấm ngầm chọc bọn họ.

Mà theo tôi được biết thì tập đoàn Cổ Thị đã có hợp đồng đặt hàng dài hạn với họ. Bọn họ là quan hệ lâu năm, khách hàng lâu năm rồi.

Lần này Cổ thị đặt hàng bên các cậu, số lượng cũng không phải là ít, điều này khiến bên cơ giới Trung Quốc phẫn nộ cũng là chuyện thường tình.

Vì thế nên các cậu cũng phải chú ý đến hướng đi của họ. Nếu thật sự bắt đầu cuộc chiến thì ngày tháng của các cậu sẽ ngày càng khó khăn.

Tất cả đều phải dựa vào thực lực chứ không phải chỉ dựa vào khua môi múa mép là được đâu.

Chủ tịch Bố nói cũng đúng, bọn họ tiền nhiều thế lớn, các cậu không “đấu” lại được. Vì vậy làm sao mà vừa có thể lấy được hợp đồng đặt hàng lại không để bọn họ khó chịu quá mức mới là cách làm hữu dụng.

Làm rắn lên tuyệt đối sẽ không có chút lợi nào cho các cậu. Đương nhiên, cũng không cần thiết phải quá nhân nhượng bọn họ.

Họ không phải là công ty cấp trên của tập đoàn Hoành Không, quản lý cấp trên của các cậu là ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân chúng ta.

Yên tâm đi, đối với tập đoành Hoành Không các cậu, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ trước sau như một ủng hộ các cậu. Bây giờ cậu báo cáo với tôi những ngày tới đây sẽ làm những gì đi.

Hoành Không không thể kéo dài tiếp được nữa, chúng tôi không đợi được, phải nhanh tay lên mới có hiệu quả được.

Chủ tịch Khúc vẻ mặt nghiêm túc nói. Xem ra ông ta cũng không nhẫn nại được nữa rồi, yêu cầu Diệp Phàm phải hành động ngay lập tức.