Chương 1680: Triệu Tứ đính hôn.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cha, con hiểu rồi. Kiều Báo Quốc cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ nói.

– Nếu đã hiểu thì điền trà của huyện Lang Đình địa khu Nam Lĩnh hai người đều biết rõ. Về việc phát triển trà mà nói thì Diệp Phàm rất có kinh nghiệm.

Cậu ấy đã làm cho trà Thanh Vụ hiện tại nổi tiếng trên thị trường thế giới. Diệp Phàm, trước tiên con nói xem, làm thế nào để phát triển điền trà của Lang Đình?

Kiều Báo Quốc đi Nam Lĩnh mấy tháng rồi, không những không có thành tích nào, mà còn lại cùng Bí thư Điều Chí Không ầm ĩ một trận.

Kiều Báo Quốc muốn phát triển điền trà, Điền Chí Không bí mật sai người động thủ ở huyện Lang Đình, kết quả là toàn bộ điền trà bị phá hết.

Kiều Viễn Sơn nói.

– Cha, huyện Lang Đình nhiều họ Điền lắm. Toàn bộ bọn họ đều nghe theo Điền Chí Không, chỉ một câu, điền trà bị phá mất gần một nửa. Cho nên, con không thể kiềm chế được. Ở hội nghị thường vụ, Điền Chí Không vạch ra đại cục, tương lai phát triển kinh tế của Nam Lĩnh bị hủy. Cây trà phải phụ thuộc vào họ Điền? Đúng là hoang đường.

Kiều Báo Quốc vẻ mặt oán giận, nói.

– Điền Chí Không cho người phá trà, chúng ta hoàn toàn có thể cho người trồng lại. Chỉ mất một năm là điền trà sẽ phát triển lại, nhưng thật là tiếc điền trà bị phá kia. Tuy nhiên, Điền Chí Không tin vào phong thủy như vậy, vì phong thủy mà phá điền trà. Cái này gọi là điểm yếu, mỗi người đều có điểm yếu, điểm yếu của Điền Chí Không là đây.

Diệp Phàm cười cười nói.

– Phá điền trà như thế nào?

Kiều Báo Quốc không biết xấu hổ mở mồm ra hỏi. Chuyện này có liên quan đến tiền đồ của anh ta, anh ta cũng chẳng so đo với Diệp Phàm nữa.

– Nghe nói cha của Điền Chí Không cũng là thầy địa lý, nếu là thầy địa lý, vậy tìm một đại sư có danh tiếng đến hù dọa một chút là được.

Mọi ngành nghề đều có Thái Sơn Bắc Đẩu, lời nói của những người này đầy quyền uy và chính là thánh chỉ.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói:

– Chúng ta muốn chính bí thư Điền phá điền trà phải làm lại điền trà. Không cần anh ra tay, mặc dù đến lúc đó anh không muốn phát triển điền trà, nhưng bản thân Bí thư Điền muốn phát triển, khóc lóc đòi phát triển điền trà. Đến lúc đó anh sẽ được ngồi mát ăn bát vàng.

– Ý tưởng và kế hoạch đều tốt, tuy nhiên tìm được một đại sư phong thủy rất khó.

Hơn nữa, còn muốn tìm được đại sư khiến cha của Điền Chí Không tin phục. Phỏng chừng, đại sư đó phải có danh tiếng ở trong nước. Nghe nói, đại sư kiểu này thường rất cổ quái.

Kiều Báo Quốc nhíu mày, cảm thấy việc này có chút khó làm.

– Anh, có một người như vậy đó.

Lúc này, Kiều Viên Viên đứng bên cạnh cười nói

– Ai cơ?

Kiều Báo Quốc hỏi.

– Đại sư Trương Đạo Lâm, nghe nói rất có danh tiếng.

Kiều Viên Viên cười nói.

– Trương Đạo Lâm, có phải vị đại sư xem cho Bộ Tài chính? Nghe nói lúc đó một số đồng chí trong Bộ Tài chính cho rằng hướng cổng của bộ không được, chính là phong thủy không tốt. Sau đó, đại sư Trương đến xem, nói là được, nên không sửa lại nữa.

Kiều Viễn Sơn nói, hình như ông cũng cảm thấy có hứng thú về việc này.

– Có phải vị đại sự đó hay không con cũng không rõ lắm, nhưng tên thì giống nhau. Diệp Phàm biết ông ý.

Kiều Viên Viên cũng không chắc chắn về điều đó lắm.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Diệp Phàm thản nhiên nói:

– Chính là ông ta, con gái ông ta đã cầu xin con.

Cho nên, chúng ta là bằng hữu. Lúc trước con ở thôn Đại Vũ huyện Đức Bình, ông ta muốn mời con đến thôn Bát Quái chơi. Ha ha, chỉ cần ông ta ra tay, cha của Điền Chí Không khỏi phải mất nhiều khí lực.

– Vậy khi nào em rể mời đại sư Trương tới để anh sẽ nói chuyện với ông ta.

Kiều Báo Quốc khẽ nhíu mày, tỏ ra hứng thú.

– Báo Quốc, con cùng Diệp Phàm đi mời đi. Con là người đi cầu ông ấy chứ không phải ông ấy cầu con.

Nghe nói người này tính tình khá kỳ quặc, tới đó, con phải chú ý hạ thấp thân phận mình một chút.

Con không phải là người của Kiều gia đại viện, con chính là một cán bộ vì dân.

Lúc này, Kiều Viễn Sơn giải thích nói.

– Con biết rồi ạ.

Kiều Báo Quốc gật gật đầu.

– Không cần phải phiền phức như vậy, chừng nào chú muốn gặp ông ta, con gọi điện thoại là ông ấy tới ngay.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

– Như vậy được không, nếu hỏng việc thì phiền toái. Vì tìm một vị đại sư là rất khó khăn.

Kiều Báo Quốc có chút chần chừ.

– Không sao cả.

Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, Kiều Viễn Sơn cũng gật đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

– Mời đại sư tới, có lẽ Điền Chí Không sẽ thay đổi ý kiến.

Nhưng để điền trà phát triển nhanh, còn phải dựa vào khí lực của Diệp Phàm. Con nói một chút kinh nghiệm cách tạo ra thương hiệu trà Thanh Vụ cho Báo Quốc. Hẳn là có tác dụng tham khảo.

Xem ra, vì tiền đồ của con trai, Kiều Viễn Sơn cũng để ý tới. Đem toàn bộ tài liệu dưới đáy hòm đưa cho Diệp Phàm.

– Rõ ràng Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn trà Thanh Vụ- Thượng Thiên Đồ tiên sinh đã từng đến Nam Lĩnh, ông ta đã đánh giá điền trà Nam Lĩnh.

Nếu làm hài lòng ông ta, biết đâu còn được đầu tư. Về sau, giao cho ông ta việc tạo ra thương hiệu điền trà.

Hai bên phối hợp với nhau, tuy nhiên, chính sách ưu đãi mới nhất định phải được ủng hộ mới được. Thượng Thiên Đô với con là bằng hữu, nếu nói với ông ta chắc chắn là ông ta sẽ giúp đỡ.

Diệp Phàm nói.

– Vậy thì tốt!

Kiều Báo Quốc gật gật đầu.

– Cha, ngày mai có vị khách nào đến thế ạ?

Lúc này, Kiều Viên Viên cố ý hỏi, Diệp Phàm cũng muốn biết kế hoạch lớn đó. Cái “thế” của Kiều gia sau này nếu có thể nhờ được thì phải nhờ.

– Hỏi nhiều như vậy làm gì, ngày mai mọi người sẽ biết. Đến lúc đó hãy đón tiếp khách nhiệt tình.

Kiều Viễn Sơn mặt nghiêm, nói.

Đi ra đại viện Kiều gia.

Diệp Phàm gọi điện thoại ngay cho Đường Lâm – bạn học trường Đảng Trung ương, nói Đường Hạo Đông muốn đến chúc tết chủ tịch. Muốn Đường Lâm hỏi trước, không biết anh của anh ta có rảnh không.

Sau đó, Diệp Phàm cùng Kiều Viên Viên đi dạo phố.

– Diệp Phàm, nghe nói Tiểu Tứ của Triệu gia cùng Trương Nhất Đống – con trai của Bộ trưởng bộ Xây dựng Trương Quốc Đông đính hôn rồi.

Kiều Viên Viên kéo tay Diệp Phàm, hơi nghiêng người về phía hắn, có vẻ rất tình tứ, Diệp Phàm liếc nhìn một cái, nói.

– Đến lúc đó bọn họ mời chúng ta lại phải đi uống rượu.

Diệp lão đại thản nhiên cười nói.

Đương nhiên biết Kiều Viên Viên có ý muốn thử mình, lúc này, vẫn bình tĩnh tự nhiên, tuyệt đối không để lộ ra một biểu hiện lạ gì.

Bằng không, tuy nói là Kiều Viên Viên rộng lượng, nhưng phỏng chừng trong lòng sẽ thấy khó chịu. Trong tình yêu, phụ nữ ngoài miệng thường nói không có gì, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

– Anh không đau lòng à?

Kiều Viên Viên bĩu môi, nghiêng người nhìn Diệp Phàm, nói. Hơn nữa, còn véo hắn một cái.

– Đau lòng gì chứ, anh có Viên Viên rồi, chẳng lẽ còn nghĩ đến người khác.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, như không có gì, quay đầu lại ngắm nhìn Kiều Viên Viên, nói:

– Hơn nữa, Triệu Tứ làm sao có thể so sánh với Viên Viên nhà chúng ta chứ? Một người là phượng hoàng, một người chỉ là chim hoàng yến thôi. Diệp Phàm anh có bị mù đâu, chắc chắn phượng hoàng sống dễ chịu hơn chim hoàng yến.

Diệp lão đại cố gắng hạ thấp Triệu tứ, nâng Kiều Viên Viên lên trên.

– Ôi trời, người ta là Tiểu tứ của Triệu gia ở thủ đô mà lại đem so với em. Nói đến tiểu thư Triệu Tứ, làm gì có ai không biết chứ.

Kiều Viên Viên hừ nói.

– Ha ha, bởi vì Viên Viên nhà chúng ta không màng danh lợi, không muốn tranh giành hư danh thôi. Hơn nữ, anh cũng không thích phụ nữ có danh khí.

Đi đâu đều có đại gia chú ý đến, sống vậy mệt mỏi lắm. Làm người có tiếng tăm, đi ra cửa là phải có vệ sĩ đi cùng.

Có một lũ chó đi theo mỗi ngày, đến đi vệ sinh cũng bất tiện.

Là người bình thường thật là tốt, tự do tự tại, không bị ràng buộc.

Diệp Phàm nói đều là thực tế.

– Coi như anh biết nhìn….

Kiều Viên Viên dí sát mặt vào hắn, vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc.

10 giờ tối, Diệp Phàm đưa Viên Viên về đại viện Kiều gia.

Vừa mới ra, nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng. Diệp Phàm lái xe thẳng đến tứ hợp viện Thiết Chiêm Hùng mua.

Tuy rằng Thiết Chiêm Hùng mua tứ hợp viện không lớn, nhưng Thái Phượng Tuyết – vợ Thiết Chiêm Hùng sắp xếp rất ngăn nắp.

Hơn nữa, lại mời người chuyên thiết kế lâm viên đến. Có mấy chậu cảnh, một cái ao nhỏ, cũng có tư thế của tiểu lâm viên Tô Châu.

Thấy Diệp Phàm đi vào, đầu tiên Thiết Chiêm Hùng đánh cho Diệp Phàm một quyền. Mà còn khá nặng. Tuy nhiên, Diệp Phàm gồng lên, Thiết Chiêm Hùng mất thăng bằng, lùi ba bước mới dừng lại được, vẻ mặt kinh ngạc, cười ha ha nói:

– Ông em, đã lâu không gặp, càng ngày cậu càng nhanh nhẹn đó.

Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng dường như có chút ghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi:

– Quái, cậu không trở thành phế nhân, vừa rồi tôi mất tám phần khí lực đấy.

Vốn định cho cậu thử một chút, trái lại là tôi phải lui ba bước. Không đúng! Không đúng!

Chuyện này nhất định có vấn đề.

Hiện tại công lực của tôi đã khôi phục đến bậc ngũ đẳng, cậu mới tứ đẳng, kiểu gì cũng không thể có chuyện như vậy. Có phải gần đây ông em có kỳ ngộ, công lực được khôi phục?

Thấy ánh mắt Thiết Chiêm Hùng rực lửa nhìn mình chằm chằm, Diệp Phàm cười khổ một chút, lắc lắc đầu, như muốn giấu diếm.

– Ông em, cậu không nói ra hả. Hai anh em ta mà cậu cũng phải giấu sao? Tôi biết cậu không tiến vào phạm vi Tổ đặc nhiệm A.

Thiết Chiêm Hùng hỏi.

– Khôi phục rồi.

Diệp Phàm cũng không muốn gạt anh em, bởi vì, từ sau khi mình thành phế nhân, các anh em ở chung quanh đều đi tìm dược liệu, muốn tìm thuốc hay để khôi phục công lực cho mình.

Mấy tháng cũng làm mọi người khổ tâm. Đôi khi, một ngày Thiết Chiêm Hùng còn gọi điện ba lần cho Diệp Phàm nói là lại tìm được phương thuốc cổ truyền hay. Trong lòng Diệp Phàm cảm kích vô cùng, cho nên, hắn không nghĩ là sẽ lừa gạt anh em tốt.

– Được! Mẹ nó, tôi chỉ biết, Diệp Phàm nhà chúng ta trời đánh cũng không chết, đâu thể trở thành phế nhân được.

Thiết Chiêm Hùng lại đập thật mạnh một cái vào người Diệp Phàm.

– Anh Diệp khôi phục công lực, thật đáng mừng a!

Lúc này, Lý Khiếu Phong – con của Lý Long đi ra, vẻ mặt vui mừng nói chúc mừng.