Chương 3208: Đi vào trong

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Với thân thủ của ông ta, có muốn giở trò cũng không phải lo lắng cái gì.

Diệp Phàm hừ nói.

– Mình cứ đề phòng không bị thương thì sẽ khó khăn. Công lực của Tống sư thúc thấp hơn sư thúc, đương nhiên là sư thúc không lo gì rồi. Tuy nhiên, thời điểm ông ta đến sau núi là buổi tối.

Trương Thiên Lâm nói.

– Mời cao thủ ra mặt, cũng chính là vị sư huynh Trương Hữu Trần?

Trên mặt Diệp Phàm đột nhiên lạnh.

– Cái này thật sự tôi cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên, từ sau khi xảy ra chuyện này, cuối cùng tôi mới chú ý.

Nếu như có chuyện gì xảy ra thì chỉ có thể ở Ảnh Lâu. Hơn nữa, Trương sư bá từng đi qua Ảnh Lâu, hơn nữa lại đi ra một cách an toàn, nghe nói còn có một bảo bối gì đó.

Tuy nhiên, đó đều là chuyện của vài chục năm rồi.

Trương Thiên Lâm nói.

– Không sao, tôi cẩn thận đề phòng một chút là được.

Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, khiến cho trong lòng Trương Thiên Lâm cũng nói thầm. Trong lòng nói hắn mới chỉ là Bán tiên thiên, nội công có thâm hậu thì cũng không bằng Trương sư bá được.

8 giờ sáng ngày hôm sau, Trương Thiên Lâm tự mình đưa trưởng lão Triệu, trưởng lão Lưu cùng Diệp Phàm đi Ảnh Lâu.

– Chờ một chút, tôi đợi ở đây để đưa Diệp sư đệ tới Ảnh Lâu.

Lúc này, truyền đến giọng nói của Tống Thành Sơn, Diệp Phàm ngoảnh lại nhìn, thấy Tống Thành Sơn cùng với bọn người Lý Sơn Đao đã tới.

Đến xem ông đây mất mặt à? Trong lòng Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, miệng cũng cười nói:

– Không cần vậy đâu, còn làm phiền mọi người lại đây đưa tiễn.

– Cần chứ cần chứ, mỗi lần Ảnh Lâu mở ra đều khá là long trọng. Diệp sư đệ đi nên chú ý an toàn. Từng có đệ tử đi vào đã bị đánh cho tàn phế. Nếu như kết cục không được tốt, đến lúc đó, chúng ta không có cách nào giao cho Trương sư huynh có phải không?

Tống Thành Sơn ra vẻ khá quan tâm đến Diệp Phàm.

– Ha hả, rất cảm ơn anh Tống quan tâm. Không sao, nếu như thật sự là có kết cục giống như trong lời nói vậy Vô Trần sư huynh cũng sẽ không trách mọi người. Bởi vì, đây là tôi tự chuốc lấy phiền nhiễu có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

– Cũng không thể có kết cục như vậy được.

Tống Thành Sơn diễn rất thành công, vẻ mặt rất thỏa mãn.

Thật ra Ảnh Lâu chính là một ngọn núi khác ngoài Lưỡng sơn, đi dọc theo đường vách, chỉ một lúc là đến.

– Diệp sư thúc, đi qua cầy cầu này có thể tới Ảnh Lâu.

Trương Thiên Lâm chỉ vào cây cầu sắt duy nhất trên đỉnh núi cao, nói.

Diệp Phàm gật gật đầu. Theo mọi người đi tới, vừa đến gần, mới phát hiện núi này đúng thật là không nhỏ. Hơn nữa, càng đi càng thấy lòng núi lớn. Phỏng chừng phải đến bảy hoặc tám dặm.

Nhìn tổng thể bên ngoài có điểm giống như là một hình nón cắm trên mặt đất. Mà cây cầu ở trung tâm của hình nón, nhất thời không nhìn thấy đáy của hình nón.

Bởi vì, buổi sáng sương mù rất nhiều. Hơn nữa ở phía dưới cây cối xanh tốt, nên càng có chút mờ ảo.

Mà ở trên núi có khắc hai chữ, thế chữ rắn rỏi mạnh mẽ. Giống như thiết câu ưng trảo – Ảnh Lâu, chắc chắn là chỉ dùng lực trực tiếp để khắc.

Bên cạnh Ảnh Lâu lập một pho tượng, hình như là bằng đồng tinh khiết. Tuy nói là trải qua năm tháng tang thương, nhưng có vẻ như pho tượng cũng rất có nghị lực. Chẳng qua đồng có chút bị ô xy hóa cho nên trên bề mặt có màu đen.

– Vị này chính là một vị lão tổ tông trong phái của chúng tôi, ông ấy được gọi là Tam Hoa đại sư. Nghe nói công lực cao hơn gấp ba tầng so với Tiên thiên.

Việc sử dụng nội khí đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa. Chỉ cần dùng một ngón tay có thể làm cho một ngọn núi nhỏ nổ.

Mà hai chữ Ảnh Lâu chính là do ông ấy đứng cách xa trên trăm mét trên không dùng sức mạnh để khắc. Mà Ảnh Lâu này cũng là do Tam Hoa sư tổ sáng lập ra.

Trương Thiên Lâm nói.

So với Tiên thiên còn có trình độ cao hơn ba lần, khi đi ra chỉ có niệm khí, hồn rời, thoát thần cảnh. Không thể tưởng tượng được Tam Hoa đại sư lại là nhân vật có cảnh giới ngang bằng với Đán Phi Tử Cửu Chỉ Thần Đạo. Quả là lợi hại.

Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, không thể không nhìn tượng đồng, trong lòng cảm thấy rất khâm phục.

Bất giác hắn đi ra phía trước, quỳ xuống cung kính lạy ba cái. Như Trương Vô Trần nói, Diệp Phàm để cho Tam Hoa đại sư gõ ba cái vào đầu cũng bình thường. Như vậy Tam Hoa cũng chỉ là sư tổ của Diệp Phàm thôi.

Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm giác như cái trán rất đau. Giống như con dơi đang giằng co vùng lên, có chút bất an gây sức ép.

Quái, cái này không phải là một pho tượng đồng, con dơi sợ cái gì. Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, ngộ ra, chẳng lẽ là bức tượng đồng tạm thời xa cách Lô Định Tông, đây không phải là một pho tượng đồng sao?

Tuy nhiên, cũng không có thấy âm thanh truyền đến của Lô Định Tông. Cho dù Diệp Phàm có che chắn cho con rơi, Lô Định Tông vẫn không phản ứng.

Nhưng mà thật ra con dơi run run như vậy lại lợi hại hơn. Diệp Phàm đứng cách xa tượng đồng hơn, con dơi mới yên tĩnh trở lại.

Mẹ nó, thật ra tượng đồng này có quan hệ gì, chuyện quái dị gì đây. Trong lòng Diệp Phàm không hiểu được.

Thắp hương cúng đại sư Tam Hoa xong sau đó Trương Thiên Lâm nói một lệnh:

– Ảnh Lâu, mở ra.

Hai đệ tử tiến lên gần Trương Thiên Lâm lấy lệnh bài, lại một trưởng lão đưa đến một lệnh bài nữa. Hai chiếc lệnh bài khác nhau cắm vào hai cái lỗ ở hai bên cửa của Ảnh Lâu.

Sau đó, hai đệ tử phân công nhau kéo hai tảng đá đi ra bên ngoài cửa lớn.

Triếp triếp triếp…

Cửa đá từ từ mở ra, bên trong tối om, không nhìn thấy gì.

– Tôi đi vào.

Diệp Phàm nắm chặt tay đi vào.- Chờ một chút Diệp sư đệ, một thời gian dài rồi Ảnh lâu không mở ra. Chỉ sợ bên trong còn tích trữ một chút các loại khí có hại đối với người. Cứ chờ một chút cho không khí lưu thông rồi đi vào.

Lúc này, Tống Thành Sơn đứng ở trên nói.

– Đúng rồi, cứ từ từ rồi đi vào.

Trương Thiên lâm gật đầu nói, mấy đại trưởng lão tiến lên bắt đầu nói chuyện tào lao về Ảnh Lâu.

Đúng chín giờ Diệp Phàm mới đi vào, thực ra cánh cửa của Ảnh Lâu chưa đóng. Trương Thiên Lâm ngồi lên trên chiếc ghế dựa mà đệ tử mang đến, nói:

– Tôi ở đây coi chừng dùm, các vị sư thúc cứ đi về trước đi.

– Không cần, hôm nay chúng ta đều không có chuyện gì cả, cứ ngồi ở đây nói chuyện phiếm một chút cũng được. Thời gian chúng ta gặp nhau cũng không nhiều, mỗi người đều có việc của mình có phải không?

Tống Thành Sơn cười nói, cũng leo lên ghế dựa ngồi.

Các đệ tử đang đứng ở bên kia nhanh chóng chạy lại đưa chiếc ô để che nắng, bên dưới là bàn trà, còn mang cả nước trà hạt dưa lên

Ngồi ở trên giữa sườn núi, vừa uống trà hạt dưa vừa nói chuyện phiếm thì thoải mái rồi.

Trương Thiên Lâm hiểu được, Tống sư thúc không có thấm lòng tốt như vậy, ông ta là có mục đích mới đến đây.

Diệp Phàm đứng cách cổng tò vò không xa để thích ứng với môi trường, sau đó rút đèn pin lên chiếu.

Phát hiện bên trong dùng rất nhiều sức người để đào ra những lỗ nhỏ như thạch đạo, trước mắt liền chật ních thạch đạo, lúc này Diệp Phàm gặp một chút sự cố, không dưới bảy tám cái thạch đạo giương ra.

Cũng không hiểu được phải đi theo lối nào.

Rốt cuộc lão già Tam Hoa ở chỗ này làm cái gì? Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, đi được vài bước, cho đến khi đến thạch đạo phía trước mới ngừng lại được

Mới phát hiện các thạch động khác nhau ở phía trước viết tam chữ âm dương thiên địa sinh tử giàu nghèo, vừa vặn với tám lỗ thạch

– Mấy chữ này có ý gì?

Diệp Phàm sờ soạng lên đầu. Có phần mơ hồ.

Cánh cửa sinh tử không thể đi được, đây chính là vòng luân hồi

Cảnh cửa âm dương dường như cũng có chút sinh tử, cũng không đi được.

Cánh cửa giàu nghèo, lão tử không phải vì tiền mà đến, không đi.

Cửa trời nghe có vẻ như Thiên quốc, đây chẳng qua là một kiểu chết khác, nói như vậy để xuôi tai thôi, không đi.

Cuối cùng. Diệp Phàm quyết định đi ‘cửa địa’. Hắn cảm thấy được đi trên mặt đất còn có chút an toàn, bởi vì chúng ta đang sinh hoạt ở trên trái đất thôi.

Diệp Phàm vừa mới bước một chân, đã có biến xảy ra.

Tám cánh cửa đột nhiên xoay tròn lên, hơn nữa, hình thức vận động không theo quy tắc nào cả. Có chuyển có nhảy có trái có phải có cao thấp. Diệp Phàm vội vàng dùng khinh công đuổi theo ‘cửa địa’

Chỉ có điều phi nô hạ xuống. Cửa này thật sự chuyển động rất nhanh. Cho dù Diệp Phàm có dùng thân thủ Bán tiên thiên triển khai khinh công tạm thời cũng không thể đuổi theo ‘cửa địa’

Tuy nhiê, Diệp Phàm không tin là có tà. Ngay cả bức công của bức vương cũng bỏ ra dùng, chẳng qua là địa bàn nhỏ, không thể nào phát huy hết được sức mạnh lớn nhất của nó.

Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên dừng lại ở bước chân của mình.

Ôi mẹ nó, bị lừa rồi. Diệp Phàm có chút thất vọng thở dài, bởi vì, sơn động làm sao có thể nhảy lên cao thấp, cho dù là có bộ phận khống chế được cũng không có khả năng nhay lên được như thế. Dường như tảng đá kia cũng có cái gì đó trở nên sinh động bằng da bằng thịt.

Việc này, rõ ràng là mình nhảy lên cao thấp hoặc di chuyển sang hai bên trái phải hoặc xoay tròn, điều đó đối lập nhau, còn tưởng rằng sơn động di chuyển.

Nhưng, việc này có thể chính là nguyên nhân Diệp Phàm chẳng biết làm sao mà có thể nhảy lên như thế. Hắn đứng bất động, dùng đôi mắt ưng quan sát tám sơn động kia

Ba…

Sơn động Thiên môn kia đột nhiên tấn công lại về phía Diệp Phàm.

– Ôi, mẹ nó, chắc chắn là ảo giác.

Trong lòng Diệp Phàm cười lạnh quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Bởi vì, làm sao sơn động có thể nhảy lên được, đây tuyệt đối là ảo giác.

Tuy nhiên, lúc ‘Thiên môn’ cách mình khoảng ba bốn thước. Diệp Phàm vẫn cảm giác được nguy hiểm.

Vội vàng nghiêng người sang một bên. Tuy nhiên, vẫn bị cửa tò vò đập vào một chút. Cảm thấy cơ thể đau nhức.

Mà Diệp Phàm phát hiện, tấn công vào sườn cánh cửa sau đó xoay người vào tường để đi ra ngoài, trong khi động đạo của Thiên môn vẫn đứng yên tại chỗ.

Diệp Phàm hiểu được, động Thiên môn này không phải là động Thiên môn kia nữa.

Vì thế, thân hắn dài ra dựng lên. Một chưởng công kích về phía động Thiên môn. Một tiếng giòn vang qua đi, cảm giác có một năng lượng rất lớn truyền đến, Diệp Phàm lui từng bước về phía sau.

Tuy nói là khá khiếp sợ, nhưng, Diệp Phàm hiểu được. Động Thiên nôn giả này có thể là do thuần nội khí tạo thành.

Chẳng qua, cao thủ có thể đem nội khí vô hình biến thành hữu hình, mà sẽ ngưng tụ lại thành bộ dạng một cái cổng thôi.

Diệp Phàm hiểu được tất cả, vừa rồi tám cổng đều ở trạng thái động, phỏng chừng đều là ứng dụng nguyên lý cơ bản này. Cũng chính là có tám đạo bên trong có thể nhảy lên thôi.

Việc này, có lẽ chính là cái mà các đệ tử phái Võ Đang nói quỷ ảnh tử. Bởi vì, cái này là dùng nội khí ngưng tụ thành hình như là vô hình.

Nhưng lại có thể công kích người. Nhìn qua giống như là quỷ ảnh tử bình thường, Diệp Phàm dùng một quyền, nắm đấm xuyên qua nội khí cổng mà đi.

Nhưng mà làm cho cổng tò vò ngưng tụ từ nội khí thoáng rung chuyển một cái, cũng không có thể làm cho nó tan rã được.

Xem ra, sự ngưng tụ khí của thân thể là rất vững chắc, hơn nữa, cũng không hiểu được ai là người làm ra trò này.

Những khí ngưng tụ này cũng không có tư tưởng, chẳng qua là cao thủ trước kia đặt ra với mục đích là để công kích thôi. Cho nên, sự linh hoạt trong đó có rất ít.

Cái này, có điểm giống như là cao nhân dùng nội khí ngưng tụ thành con rối. Chẳng qua con rối chính là sơn động thôi. Nói thẳng ra là một cái như vậy cũng không có thần bí.

Vừa nghĩ thông được mấy vấn đề, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy như giải được nút thắt.