Chương 3203: Mặt người

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lúc đó tôi cũng rất tức giận, nhưng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng, kết quả, không phải là giả ngu thì là nói có bệnh hoặc bị thương…

Cứ như vậy hai lần, có người bắt đầu bàn tán. Nói tôi chỉ là một con hổ giấy, trông thì được nhưng dùng không được.

Ngay cả Võ Đang cũng chỉ là tiếng vang thôi, trên thực tế có lẽ căn bản là năng lực kém..

Trương Thiên Vân vẻ mặt chua sót.

– Rốt cuộc sao lại thế này?

Diệp Phàm hỏi.

– Sư thúc, chuyện này nói ra thì dài. Năm năm trước vừa đột phá đến bát đẳng đỉnh giai không lâu liền xảy ra một sự kiện.

Năm ấy tôi đến Ngũ Phong Lĩnh, đi ngang qua một ngọn núi không biết tên, sau đó mới biết nó là núi Quỷ Khóc.

Nghe nói thường xuyên có quỷ khóc nửa đêm ở những góc hẻo lánh. Sau đó hỏi thăm mới biết được núi Quỷ Khóc này căn bản là một bãi tha ma.

Trước giải phóng đã chết không ít, nghe nói còn cón hàng nghìn người bị hãm hại.Nhưng người chết bị chôn ở đó có lẽ phải ngược dòng hàng nghìn năm trước. Tôi đương nhiên không tin ma quỷ, cho nên, hơn nửa đêm tôi đi qua sườn núi này. Nhưng vừa qua xong thì nghe có người khóc.

Tôi lúc đó sửng sốt, nghĩ có phải là mình nghe lầm không. Vì thế đi theo tiếng khóc này, lúc ấy nhìn thấy cảnh tượng đó người can đảm như tôi chân cũng nhũn ra.

Đêm hôm khuya khoắt không ngờ có một đội người đang nâng quan tài, trong đội ngũ này có người còn đeo mặt nạ bảo vệ, từng đợt tiếng khóc vang lên làm người ta sởn gai ốc.

Tôi sợ tới mức ghé vào sau một tảng đá không dám động đậy. Phát hiện đội người này hình như rất nhẹ, hơn nữa, dường như cũng không có chút cảm giác, không giống như người sống.

Lúc ấy tôi còn nghi ngờ chẳng lẽ là gặp ma. Trên đời này làm sao có ma. Mà đúng lúc này, tất cả nhóm người đó đều há mồm phun, mỗi người đều phun ra một con thật dài giống như con giun.

Nhưng rất dài, mỗi con phải hơn mét rưỡi. Cứ từ từ đi ra từ miệng mỗi người.

Không lâu, quan tài đang khênh kêu lên tiếng răng rắc, hình như có một lực hút thật lớn, tất cả những con giống như con giun đều bị quan tài hút đi.

Không lâu quan tài đầy con giun, những con giun này mấp máy tất cả đều giống như dây bám ngoài quan tài.

Một mùi khó chịu xuất hiện bao phủ xunh quanh hàng trăm mét, tôi cách xa bốn mươi mét cũng muốn nôn. Nhưng tôi không dám nôn, ngơ ngác nhìn.

Đúng lúc này, quan tài lại thình thịch vang lên một tiếng. Toàn bộ quan tài không ngờ bay lên không trung sau đó một người bắt được.

Từng trận sương mù màu xanh từ trong quan tài tỏa ra, trong không trung, tôi nhìn thấy giống một con giun lớn ló đầu ra.

Người này khổ người thật đúng là thô to. Đầu trông rất khó nhìn, tôi không thể hình dung được.

Hình như là một cặp mắt gồ ghề như nắm tay, một cái miệng và thêm một cái mũi nữa.

Hơn nữa, thứ này toàn thân đầy râu dài giống như rắn rết. Chỉ thấy miệng nó hé ra, hút một cái, những con giun nhỏ bên ngoài đã bị nó hút lên không trung.

Hơn nữa, những con giun này trên không trung di chuyển không lâu thành một đoàn. Hơn nữa, kỳ lạ chính là không ngờ hình như bị ép lại.

Không lâu, những con giun này bị ép lại thành một quả bóng truyền. Mà con giun lớn kia hút một cái vào miệng.

Mà đúng lúc này, hình như đuôi của con giun lớn từ trong quan tài khều ra, nhất thời tôi kinh ngạc phải kêu lên tiếng.

Bởi vì, đuôi của con giun lớn không ngờ xuất hiện một khuôn mặt hao gầy. Người này trước kia là phản đồ của phái Võ Đang chúng ta.

Y không ngờ còn nhìn tôi cười cười, ngay lúc tôi sợ đến mức muốn chạy là lúc, miệng con giun lớn hé ra, một loạt giun nhỏ chưa ăn hết phun về phía tôi.

Tôi chạy nhanh, nhưng bị nụ cười vừa tôi của Ninh Thiên Cơ làm cho chậm lại, cuối cùng bị những con giun này bắt vào mặt.

Da của con giun dính vào mặt tôi nhất thời biến thành nước, chui thẳng vào, tôi nhanh chóng chạy nhưng lúc này cũng không kịp làm gì.

Khi tôi chạy đến một thị trấn nhỏ mới phát hiện mặt đã không còn đồ vật này. Da thừa của những con giun kia hình như là tiêu mất trên mặt tôi.

Nhưng, sau đó cách thời gian ngắn trên mặt tôi ngứa, ngứa muốn chết. Hơn nữa, da mặt sưng to, khuôn mặt đều thành màu đen hết, thật có chút giống xác ướp trong truyền thuyết.

Hơn nữa, dau đó càng ngày càng không được. Mặt chẳng những thành màu đen, hơn nữa những vết thương lở loét bắt đầu xuất hiện.

Thời gian đó tôi không dám gặp ai, mà người trong phái cũng đến núi Quỷ Khóc điều tra, không phát hiện manh mối gì.

Sau đó sư phụ trở về, ông ấy cũng kiểm tra và cho tôi Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn tốt nhất của Võ Đang. Hơn nữa, dùng nội tức tinh thuần của ông ấy làm sạch da mặt tôi.

Hơn nữa, trữ một ít nội khí sau da mặt tôi, tuy nói thạm thời không bị ngứa, nhưng từ nay về sau, công lực của tôi chỉ dừng ở bát đẳng đỉnh giai.

Trương Thiên Lâm khá u buồn nói.

– Sư huynh sao mà chuẩn đoán bệnh được?

Diệp Phàm hỏi.

– Ông ấy nói đây là một loại độc kỳ lạ, mà con giun lớn kia hẳn không phải là con giun mà là một con rết gì đó. Ông ấy nói tạm thời đã áp chế độc trong da tôi, nhưng trị phần ngọn thì không được, một khi phát tác thì nguy hiểm.

Trương Thiên Lâm nói.

– Sư huynh không đến núi Quỷ Khóc sao?

Diệp Phàm hỏi.- Đi, nhưng cũng không phát hiện cái gì. Hơn nữa, lúc ấy mang nhiều người đi, tất cả đều đi vào hơn mười mét, cũng không thu hoạch được gì.

Sau đó, sư phụ lại tìm xung quanh mấy chục dặm nhưng cũng chưa phát hiện dấu vết của hiện tượng kỳ lạ ngày đó.

Những người hôm đó ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại, nhưng sư phụ nói, việc này có lẽ có liên quan đến phản đồ của Phái Võ Đang.

Trương Thiên Lâm nói.

– Đúng rồi, cậu kể cho tôi một chút về chuyện của Ninh Thiên Cơ. Không có chút giấu diếm, nếu không, tôi cũng không tìm thấy manh mối giúp cậu.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Ninh Thiên Cơ thật ra là sư đệ của tôi, nhưng y cũng không phải đồ đệ của sư phụ, mà là đồ đệ của trưởng lão già nhất Võ Đang chúng ta Trương Hữu Trần.

Đại sư Trương Hữu Trần so với sư phụ Trương Vô Trần hơn mấy tuổi, hiện giờ đã sắp 130 tuổi, công lực cũng đạt đến bán tiên thiên.

Mà Trương Hữu Trần cùng sư phụ của tôi cũng là huynh đệ, tình cảm tốt lắm. Mười mấy năm trước, vì cạnh tranh chức chưởng môn phái Võ Đang, tôi cùng Ninh Thiên Cơ kết thù oán.

Chưởng môn Võ Đang đều là do Chưởng môn trước chỉ định, trải qua phê chuẩn của các trưởng lão là được

Nhưng Ninh Thiên Cơ muốn ngồi vào chức Chưởng môn Võ Đang, nhưng Chưởng môn đời trước lại là sư huynh của tôi đạo trưởng Hồng Vân.

Đạo trưởng Hồng Vân hơn tôi bốn mươi tôi, mà tôi lại là đệ tử cuối cùng của sư phụ Trương Vô Trần.

Sư huynh già rồi, sẽ đem vị trí truyền cho tôi. Nhưng Ninh Thiên Cơ vẫn không phục, đã nói xằng bậy cái gì đó về cạnh tranh trong xã hội hiện đại yêu cầu tiến hành trận đấu quyết định chưởng môn.

Việc này tất nhiên không được sư huynh Hồng Vân đồng ý, mà hội trưởng lão cũng không đồng ý. Bởi vì phái Võ Đang chúng ta vẫn chú trọng truyền thống.

Chức chưởng môn chẳng những nhân phẩm phải cao, hơn nữa không phải luận võ công có thể quyết định. Chẳng qua Ninh Thiên Cơ không phục mà vẫn gây sức ép.

Sau không ngờ lôi kéo một đám đệ tử muốn lập môn phái mới. Đây đối với phái chúng ta mà nói là đại nghịch bất đạo, tất nhiên lọt vào vòng đả kích.

Cuối cùng, vẫn là sư bá Trần ra mặt mới bảo vệ cái mạng nhỏ của y, nhưng y vẫn không phục.

Có một lần tôi không ở nhà, y không ngờ dẫn mấy đệ tử ám trúng mai phục tôi. May mắn sư huynh Hồng Vân đuổi tới, đánh Ninh Thiên Cơ xuống vách núi.

Nhưng phía dưới có sông, thi thể Ninh Thiên Cơ không tìm được, mọi người tận mắt thấy y rơi xuống dù rơi xuống sông tuyệt đối không thể sống.

Không thể tưởng được, mười mấy năm sau lại phát hiện mặt y trong quan tài kỳ lạ kia.

Lúc ấy y lộ ra giống như mặt của một xác ướp. Hơn nữa hình như là dính vào đuôi con giun khổng lồ kia khi thì nhấc lên khi thì hạ xuống.

Hơn nữa, sương mù dày đặc, khiến cho rất quỷ dị, rốt cuộc có phải người hay không đều khó nói.

Trương Thiên Lâm nói.

– Việc này sư phụ của Ninh Thiên Cơ đại sư Trần Đại Hữu không nói gì sao?

Diệp Phàm nghĩ nghĩ rồi hỏi.

– Sư bá thiếu chút nữa bị làm cho tức chết rồi. Vẫn mắng là đồ bất hiếu … Hơn nữa tức giận đến mức ngã bệnh hơn một năm mới khôi phục lại. Ninh Thiên Cơ làm chuyện đại nghịch bất hiếu này, trong phái phải chịu xử tử.

Trương Thiên Lâm nói.

– Sau đó thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Sau đó sư bá dọn đến phía sau núi ở, một mình ẩn cư, mỗi ngày chỉ có đệ tử của ông ấy đến lấy cơm và đồ dùng.

Mười mấy năm qua, tôi rất ít thấy ông ấy xuất hiện.

Trương Thiên Lâm nói

– Nhưng cách hai năm tôi đều đi thăm ông ấy.

Ông ấy cũng tiếp tôi một chút Tôi phát hiện ông ấy cũng không thay đổi nhiều, có lẽ là rèn luyện tốt.

Trương Thiên Lâm nói.

– Đưa tay lại đây.

Diệp Phàm nói, Trương Thiên Lâm đưa tay rảnh qua.

Không lâu cảm giác một luồng nội khí lạnh lẽo đi vào cơ thể mình. Trương Thiên Lâm chấn động bởi vì anh ta cảm thấy nội khí của Diệp Phàm hình như cũng không thấp hơn so với sư phụ anh ta. Nghĩ lại lời sư phụ nói nội khí của Diệp Phàm đã đạt đến mức tiên thiên, nên cũng liền bình thường trở lại.

Không lâu, khí lạnh tuần hoàn một vòng trong cơ thể Trương Thiên Lâm, đặc biệt dừng lại rất lâu ở mặt.

Cảm giác ngứa lại nổi lên, Trương Thiên Lâm cắn răng chịu đựng không dám kêu thành tiếng. Mà luồng khí lạnh của Diệp Phàm lại chuyển động trên mặt của Trương Thiên Lâm.

Không lâu, Trương Thiên Lâm cảm giác ngứa gần hết mà chân tay lại cực kỳ thoải mái.

Ôi… Trương Thiên Lâm không tự chủ được rên rủ như đang làm chuyện đó vậy, cả người có chút mơ màng. Ngay lúc Trương Thiên Lâm cảm thấy sảng khoái cực điểm là lúc có cảm giác muốn nôn.