Chương 234: Chiếm được nụ hôn đầu của ngọc nữ.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Xấu xa! Nghĩ khá lắm, nụ hôn đầu của bản cô nương chỉ tặng cho người mình yêu thôi.

Vu Phi Phi đỏ bừng mặt khiến vẻ kiều diễm càng lộ rõ.

– Được rồi, vậy thì anh sẽ chiếm nụ hôn đầu của em vậy, em không biết đấy chứ, anh thích nhất là nụ hôn đầu của ngọc nữ đấy, ha ha ha.

Diệp Phàm cười một tràng, khí phách hiện ra như một quân vương có khí phách trùm thiên hạ.

– A!

Diệp Phàm hét vang một tiếng rồi chạy ra bảy, tám bước lấy đà, nhảy lên cao chừng hai mét rồi xuất ra một cước nhằm vào pho tượng.

Bịch, bịch, bịch, tượng đá lắc lư giống như một kẻ say rượu rồi ngừng lại, tuy nhiên vẫn không di động khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút buồn bực.

– Ai! Vẫn chưa nhúc nhích một phân.

Diệp Phàm lắc đầu.

Tuy nhiên Vu Phi Phi ở bên thì đang hoảng sợ, nghĩ đến lần đánh cuộc vừa rồi mà hết hồn, bước chân dần dần lùi về một góc cung cũ, chắc là muốn tránh đi để cho Tề Thiên và Lô Vỹ không chú ý bỏ qua lời đánh cuộc vừa rồi.

Đùa sao, ở trước mặt nhiều người như vậy lại tặng nụ hôn đầu cho người ta thì đúng là xấu hổ chết đi.

– Thần lực!

Sở Vân Y thở dài còn hai má của Ngọc Mộng Nạp Tuyết không rõ vì lý do gì mà đỏ bừng cả lên, nghĩ đến lúc ở Tử Vân tửu lâu, bàn tay ấm áp của anh Diệp đã xoa lên hai má của mình.

Trong lòng Nạp Tuyết đã bắt đầu có những rung động đầu đời.

“ Mình, mình tại sao lại cảm thấy anh ấy ở trong lòng mình vô cùng đẹp trai, giống như một pho tượng Bồ Tát vậy.”, Ngọc Mộng Nạp Tuyết sợ hết hồn, vội vàng thầm mắng mình một câu.

– Chị gái Phi Phi, chị còn chưa thực hiện lời hứa đấy.

– Ừ! Nụ hôn đầu của chị Phi Phi xem ra sắp bị đại ca chiếm được rồi, ai! Amen! Mình sẽ mặc niệm một giây vì một nụ hôn của người thiếu nữ bị chiếm đoạt.

Lô Vỹ còn đểu giả làm dấu cầu nguyện khiến cho Sở Vân Y đấm thùm thụp vào ngực gã:

– Đồ xấu xa, chuyện âm độc như vậy mà cũng làm ra được.

Phi Phi, đừng động tới những đồ thối tha này làm gì, nụ hôn đầu của người con gái quan trọng ra sao, sao có thể tùy tiện cho người ta chứ.

– Vân Y, nụ hôn đầu của em dành tặng người đẹp trai như anh đi, nữ thần của anh.

Lô Vỹ ngửa mặt lên trời làm bộ cầu phúc như thật.

– Hứ! Đá anh một cái thì có, muốn nụ hôn đầu của bản cô nương à, không có cửa đâu!

Sở Vân Y vung chân lên, Lô Vỹ nghiêng người tránh né, cười ha hả khiến Sở Vân Y quang quác như gà mái đẻ trứng, cười ầm ĩ không dứt.

– Em, em có nói gì đâu.

Vu Phi Phi lại sử dụng thủ đoạn thường thấy của phụ nữ khi muốn chối cãi việc gì.

– Ha ha.

Chu Quân Nghĩa cũng đùa giỡn:

– Phi Phi, bất tín như vậy cũng không hay.

Như vậy đi, chọn cách chiết trung, nụ hôn đầu của Phi Phi cứ để dành tặng người yêu tương lai.

Lần này đổi cho phó bí thư Diệp đem nụ hôn đầu hiến tặng Vu Phi Phi nhé.

– Ha ha ha, chuẩn

Lô Vỹ, Tề Thiên, ngay cả Sở Vân Y cũng đồng ý, đứng bên vỗ tay nhiệt liệt.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng khom người cười, không biết suy nghĩ cái gì, thật ra thì trong lòng cô đã có vị chua chua, bất giác giật mình.

– Để tôi xem nào.

Diệp Phàm lắc đầu.

– Tính cái gì? Gương mặt của bản cô nương chưa từng bị đàn ông thối tha nào hôn qua, thế là tiện nghi cho anh lắm rồi, đến đây đi! Tuy nhiên chỉ bên cạnh thôi, miệng không được.

Vu Phi Phi lúc này lại rất thoải mái, khẳng khái bước đến chỗ tượng đá, dứt khoát nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

– Lên! lên! Đại ca lên đi!

Lô Vỹ chỉ còn thiếu nước giơ chân lên ủng hộ.

– Lão Đại nhanh lên một chút, có ngọc nữ hiến gương mặt chẳng lẽ còn không dám lên.

Tề Thiên gấp đến độ dậm chân.

– Khanh khách, anh Diệp, anh có phải đàn ông không?

Sở Vân Y thâm độc hơn, nếu là đàn ông có ai lại chịu nổi lời khích bác này.

– Ai!Ngọc nữ đáng thương của đài truyền hình chúng ta tối nay gặp phải cảnh dập liễu vùi hoa nghiêm trọng nhất từ trước đến nay a!

Chu Quân Nghĩa ở một bên trợ uy, nhất thời làm trường diện sôi sục.

– Hừ! Cho dù lên núi đao xuống biển lửa đã thấy khi nào tôi nhíu mày chưa?

Diệp Phàm hừ một tiếng, quay sang kề sát miệng vào mặt bên trái của Vu Phi Phi thử một chút rồi lại sang bên phải thử một chút, cảm giác góc độ hình như không được thoải mái.

Lúc này mới phát hiện ra cánh mũi của Vu Phi Phi rất trơn mượt, nếu hôn lên đó chắc chắn sẽ rất kích thích.

Hắn nghĩ là làm, cái miệng nhanh chóng áp sát cánh mũi của Vu Phi Phi.

Sở Vân Y đưa tay bưng miệng cùng với mọi người nín thở chờ thời khắc kinh động lòng người.

Chỉ có Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn khom người khẽ cười, vị chua trong lòng lại càng rõ ràng hơn, đã sắp đến điểm cực hạn bùng phát.

Đúng vào thời khắc quan trọng, một việc ngoài ý muốn lại sinh ra.

Trên đỉnh đầu của bức tượng Chung Húc bỗng nhiên rơi xuống một vật, tốc độ còn rất nhanh.

Mọi người xung quanh bị dọa đến hét toáng lên.

Bởi vì mọi người không biết là vật gì, nếu là tảng đá hay vật cứng gì đó thì chắc chắn sẽ làm cho người ở dưới bể đầu chảy máu.

Tề Thiên và Lô Vỹ đã sớm nhào tới, tuy nhiên khoảng cách mười mét là quá xa, không kịp để cứu.

Diệp Phàm lúc này vẫn đang đấu tranh tư tưởng để quyết định hôn hay không hôn, khi vừa nghe tiếng động thì nhờ vào thuật Ưng Nhãn hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng vật kia

Tuy nhiên nó đã bay sát đến trên đầu liền vội vàng ôm chặt lấy Vu Phi Phi rồi nhảy tránh qua một bên.

Vu Phi Phi đang nhắm nghiền mắt bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bị ôm chặt rồi bay bổng lên không trung liền hét lớn:

– Sao anh có thể làm vậy, chẳng nói là chỉ mặt thôi sao.

Nói xong đưa tay đấm thùm thụp vào người Diệp Phàm.

– Phi Phi, chị hiểu lầm rồi, anh Diệp vừa rồi đã cứu chị đó, vừa rồi trên tượng đá rớt xuống một vật.

Sở Vân Y hô.

Mọi người nhìn lại dưới đất thì thấy vật kia là một khối gỗ vuông giống như là một chiếc hộp phủ đầy tro bụi, nhìn rất thô tháp.

Mọi người suy đoán có phải là do mái cung lâu ngày không tu sửa nên vừa rồi bị lực một đòn của Diệp Phàm nên chấn động mà gãy xuống một đoạn xà.

– Bép!.

Một tiếng kêu gọn vang lên làm thức tỉnh cả đám anh Trư vẫn đang ngơ ngác, mọi người nhìn chằm chằm thì phát hiện nguyên do là.

Vu Phi Phi vẫn đang nằm đè lên người Diệp Phàm, nhân lúc hắn không chú ý liền lén chạm vào môi hắn một cái rồi vùng dậy chạy biến, cười nói:

– Bản cô nương thực hiện lời hứa rồi nhé, hừ, có gì đâu!

– Anh vừa rồi chưa hề cảm thấy gì, quá đột nhiên mà.

Mùi vị nụ hôn đầu như vậy thì quá tiếc hận rồi, có lẽ chúng ta làm lại lần nữa đi, có thể mới cảm nhận được chứ.

Diệp Phàm trêu chọc, khẽ sờ lên môi nói tiếp:

– Vẫn có chút mùi hương, không biết em dùng kem đánh răng loại gì, hình như là mùi Trung Hoa, ha ha ha.

– Sắc lang, hừ!

Ngọc Mộng Nạp Tuyết bất chợt quát lên khiến toàn bộ đám đàn ông trong điện tròn mắt, không hiểu điều gì lại chọc giận Ngọc đại tiểu thư.

Tề Thiên chạy tới nhặt cái khối gỗ kia lên, gã xem qua một lúc rồi đang định vất đi thì bỗng nhiên ồ lên một tiếng:

– Đại ca, Nhị ca.

Cái này đúng là bảo bối rồi, hình như là một chiếc hộp gỗ cất bảo vật.

– Gì! Hộp giấu bảo vật.

Cả đám nghe vậy thì lập tức vây lại.

Cái hộp này không lớn, thật ra thì cũng không giống một cái hộp căn bản là một khúc cây, dài chừng bốn mươi phân, rộng chừng hai mươi phân, phía trên mặt thô ráp, nhìn qua giống hệt một đoạn xà nhà, mặt ngoài còn có các gờ ráp và dấu đinh, phía trên cũng không có đồ án hay hoa văn gì. Mọi người xem xong đều lắc đầu mắng Tề Thiên bệnh thần kinh, nghĩ đây là bảo bối thì đúng là điên rồi, khơi khơi bảo một đoạn xà nhà là một cái hộp giấu bảo vật, hại mọi người một phen mừng hụt.

Vu Phi Phi rốt cục bắt được trả thù cơ hội, cười vẻ khiêu khích:

– Tề tiên sinh, cái đoạn gỗ này chắc là một đoạn nối trên xà ngang và xà dọc, anh xem có giống không.

Không hổ là dân tỉnh tới, ngay cả cái đoạn xà mà dân quê dùng để lợp nhà cũng bảo là hộp giấu bảo vật.

Ha ha, làm bà cô này cười chết mất

Vu Phi Phi làm bộ khoa trương cười đến sắp ngã.

– Ừ! Hình như là giống miếng đệm, em nhớ hồi nhỏ khi mọi người trong nhà xây nhà gỗ cũng dùng loại này để đệm, tuy nhiên là gọt hình tam giác vì hình tam giác là vững nhất sau đó thì chèn lên chỗ tiếp giáp giữa xà ngang và xà dọc để chống.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng nhớ tới hồi xưa.

Quan điểm của cô được đa số mọi người đồng ý.

– Hắc hắc, các người chỉ một mà không biết hai.

Tôi tuy ở thành phố nhưng cứ có phải chưa ăn thịt heo là chưa thấy heo chạy đâu.

Đoạn gỗ này nhìn qua đúng là giống như miếng đệm trên xà

Nhưng chắc chắn là không phải, tôi lúc vừa nhặt lên cũng đã cảm thấy nghi ngờ là thế nhưng sau đó lại phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.

Chính là chỗ này lấy tay chạm vào sẽ phát hiện ra chỗ kỳ lạ, đại ca tới thử một chút đi.

Tề Thiên cười hắc hắc, cực kỳ đắc ý giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn.

– A! Để anh thử một chút.

Diệp Phàm tuy chưa biết là cái gì nhưng nghe Tề Thiên nói vậy thì cũng cảm thấy tò mò.

Hắn đưa tay sờ hết một lần thì cũng không phát hiện được gì, sau đó sờ đến chỗ mà Tề Thiên nói, nhắm mắt cảm nhận một chút thì ngạc nhiên.

– Tựa hồ là chữ, đúng! tuyệt đối là chữ, Tề Thiên, em đoán ra chữ gì không?

Diệp Phàm cười ra vẻ bí hiểm.

Nghe Diệp Phàm vừa nói như thế thì cả đám cũng chen nhau sờ thử rồi lẩm bẩm vẻ kỳ lạ:

– Đúng là giống như chữ thật, rốt cuộc chữ gì chứ?