Chương 3052: Bí mật.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha ha, Lôi Đạo Phẩm có thể sống lại được rồi!

Diệp Phàm nói với giọng cười ngông cuồng.

– Sống thì anh cũng chỉ là một cái bóng, Diệp Phàm quát to một tiếng, toàn lực vận công Cửu cung niệm hồn thuật. Mà tất cả nội khí này nhanh chóng chuyển vào trong tuần hoàn.

– Còn một chút nữa thôi, tuy nhiên, công lực quá yếu, dung hòa mà dùng đi.

Lôi Đạo Phẩm có chút buồn bực nói:

Diệp Phàm cảm thấy khí như bị kìm hãm, giống như bị cái gì đó chặn lại. Một tảng băng có thể khiến con người cảm giác như bị đông lạnh lại.

Một tảng băng đó mà đâm trúng vào mạch máu, Diệp Phàm biết rằng, đây là nội khí của Lôi Đạo Phẩm rồi, đoán chừng người này luyện chính là băng công rồi.

Diệp Phàm hết sức phản công, tuy nhiên, ở trước mặt Lôi Đạo Phẩm, Diệp Phàm phản công rất yếu.

Cảm giác được nội khí của Lôi Đạo Phẩm đang chuyển từ trên đầu xuống đến tim rồi, một cảm giác vô lực truyền đến.

Diệp Phàm đột nhiên cắn răng một cái, cơ thể tăng tốc, hai chân hung hăng đá lên vách đá của căn phòng bí mật. Dù sao cũng đều là người chết, chi bằng chết cùng nhau.

Ngay sau đó, lực phản lại tăng gấp ba lần bắn ngược trở lại, Diệp Phàm lại đánh đầu lâu lên vách tường bên kia.

Hắn không quan tâm, vẫn tiếp tục dùng sức thêm.

– Tiểu tử, ngươi làm gì đấy? Cơ thể yếu ớt của ngươi bị như thế mười mấy lần đoán chừng cũng xong đời thôi. Sức của ngươi tuyệt đối không thể chịu được đâu sẽ càng ngày bị bắn ngược lại nhiều hơn đấy.

Lôi Đạo Phẩm cũng có chút luống cuống, thật vất vả để hợp nhất thân thể với nhau, nếu như có thể đập nát cái này mới có hy vọng.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn mặc kệ anh ta, vừa đánh vừa hét lớn:

– Phải chết thì hai anh em chúng ta cùng chết, mặc dù có bị đập nát thì tôi cũng không để cho ngươi thực hiện được đâu.

Bởi vì đầu lâu của Lôi Đạo Phẩm đang cắn trán của Diệp Phàm, muốn gỡ ra cũng khó có khả năng rồi. Diệp Phàm chợt cảm thấy lạnh buốt, tiếng xương cốt kêu răng rắc trước khi bị đập nát.

– Vĩnh biệt Viên Viên…lão Phí… đồng chí Khai Hà….Bố Mẹ…..em gái em trai…

Trong lòng Diệp Phàm nghĩ tới cảnh thê lương, ngay sau đó ngất đi. Con dơi đột nhiên phi ra chui vào đầu lâu của Lôi Đạo Phẩm.

– A, cái gì vậy?

Lôi Đạo Phẩm thảm thiết kêu lên một tiếng, đầu lâu của người này cũng nhanh chóng bị mục nát rồi, vừa rồi vì bảo hộ cái đầu lâu này nên đã hao tốn một nửa công lực rồi.

Đột nhiên bị con dơi tấn công nữa, hơn nữa lại dung hòa con dơi vào bên trong Cửu cung niệm hồn thuật rồi. Con dơi mở to miệng giống như là gặm khoai lang vậy.

Lại đánh trúng, không lâu sau đó, âm thanh của Lôi Đạo Phẩm càng ngày càng yếu. Bởi vì, đầu lâu kia sớm bị con dơi kia gặm hết rồi.

– Tôi nhận thua, bỏ qua cho ta đi tên tiểu tử kia. Tôi sẽ nói cho cậu biết công phu mà tôi đã luyện trước đây, ta còn muốn nói cho cậu biết bí mật của đại hội võ lâm…

Lôi Đạo Phẩm cầu khẩn, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không mắc mưu bị lừa nữa rồi.

Ngay sau đó bảo con dơi gặm hết đi…

ầm ầm

Rốt cuộc thì Diệp Phàm cũng bị hôn mê.

Cũng không biết được là bao lâu sau mới tỉnh.

– Cẩu Tử, anh tỉnh rồi sao?

Giọng khàn khàn của Bao Nghị truyền đến. Trong lỗ tai Diệp Phàm nghe thấy một âm thanh khóc rống thảm thiết, mở mắt ra, thấy ba đôi mắt của ba người đều sưng đỏ lên, chắc chắn là đã khóc thì mới có bộ dạng như thế.

– Khóc gì, tôi có chết đâu.

Diệp Phàm cười cười, vận công, cảm giác có chút công lực Tiên Thiên mờ nhạt. Hơn nữa, không ngờ Cửu cung niệm hồn phật đột phá tới cấp thứ tư rồi, cùng lúc đó, lại mở thêm hai huyệt cung nữa rồi.

Cung huyệt này khá gần với đan điền, bình thường có thể lưu trữ rất nhiều nội khí đến đan điền. Lương thực đầy đủ này, dựa vào thời điểm này lại càng có lực.

Vừa đập vào trán, con dơi bay ra, Diệp Phàm thấy không ngờ miệng con dơi biến thành miệng rồng.

Nhưng trước kia là miệng của con chim ưng, bây giờ không ngờ lại là miệng của con rồng. Hơn nữa, khi con dơi vươn cánh ra không ngờ rộng tới gần 20 mét vuông, thật sự là một con dơi hung hãn rồi. Tuy nhiên, cơ thể vẫn là cơ thể của con dơi, cũng có cánh dơi.

– Các anh cảm thấy như thế nào?

Diệp Phàm vòng qua ba người hỏi:

– Ha ha, tôi đã đột phá lên một bậc.

Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng. Tuy nhiên gã cũng ra vẻ đắc ý.

– Xem xem anh đắc ý kìa, không phải là 11 đẳng hay sao? Tôi còn tưởng anh đến 12 đẳng Khai nguyên rồi chứ.

Diệp Phàm khách sáo nói một tiếng với người này.

– Hiện tại công lực của tôi đã cao hơn lão Lang rồi, trở về nhất định phải đè bẹp anh ta, đè bẹp, ha ha… đồng chí Lang, anh cứ chờ đấy, anh Bảng đây sắp về rồi.

Vương Nhân Bảng cười điên cuồng.

– Còn hai người các anh thì sao?

Diệp Phàm hỏi:

– Hiện tại tôi 7 đẳng, đột phá lên hai cấp.

Vẻ mặt Bao Nghị vui sướng, nói:

– Tôi 8 đẳng rồi, giẫm lên cứt chó, lại thăng liền ba cấp. Lần này trở về nhất định phải yêu cầu đề danh hiệu. Không lâu đâu, ha ha, tôi cũng là tướng quân, Trương đại tướng quân.

Trương Ẩn Hào không khỏi giấu được khuôn mặt đắc ý.

– Tướng quân là cái đếch gì, Cẩu tử người ta trước đây có mấy năm đã đạt được.

Vương Nhân Bàng châm chọc nói:

– Anh chẳng lẽ còn không phải?

Trương Ẩn Hào kinh ngạc nhìn Vương Nhân Bảng.

– Ai nói không phải, lần này trở về đích thị phải rồi.

Vương Nhân Bàng nói:

– Cứ đợi đấy…

Trương Ẩn Hào khách sáo hừ nói với người này một tiếng:

– Anh cũng không phải, dựa vào cái gì mà nói tôi bẩn thỉu.

– Công lực của ta so với ngươi cao hơn rất nhiều, muốn chơi hai tay không, vừa hay, nơi này cũng rộng.

Vương Nhân Bàng đắc chí giơ nắm tay lên.

– Biến thái!

Trương Ẩn Hào nói thầm một câu, thực sự buồn bực.

– Không có thực lực thì đừng có đắc ý, có biết không?

Vương Nhân Bàng còn đắc ý nói thêm một câu, tức giận trợn mắt nhìn thẳng Trương Ẩn Hào.

– Đây là cái tình huống gì thế này?

Diệp Phàm nhìn xung quanh hỏi:

– So với cái vừa rồi tốt hơn một chút, tổng cộng có tám cánh cửa. Tuy nhiên, hiện tại lại có chút phiền phức, không biết là cửa nào đi được. Con mẹ nó, phá cái đảo này, đơn giản là có thể gây sức ép khiến con người bị chết.

Vương Nhân Bàng cau mày lại.

Diệp Phàm đứng lên, nhìn xung quanh, lập tức cũng há hốc mồm ra. Nơi này là một đại sảnh lớn có hình tròn.

Một nửa sảnh có đến tám cánh cửa, mà tám cánh cửa này đều mở, có điểm giống với cửa xoay của nhà khách. Mặt khác nửa sau của cánh cửa dính sát vào vách đá.

Tuy nhiên, tất cả các cánh cửa này đều được mài sắc bóng loáng từ tảng đá dày đến nửa mét, mặt trên không có hoa văn hay là chữ để nói rõ gì cả.

Mà trên đỉnh của sảnh được khảm bằng một loại hạt chân châu có thể phát sáng.

– Lão đại, chúng ta đem những hạt chân châu phát sáng này về phát tài rồi. Lần trước ở Việt Châu đấu giá một viên, còn thô như thế, một viên cũng đáng giá cả mười triệu rồi. Những hạt to trên đỉnh sảnh này, chắc chắn phải được hơn 30 triệu rồi.

Vẻ mặt tham tiền của Vương Nhân Bàng nhìn những viên dạ minh châu to như cái miệng chén kia thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Tuy nói Vương gia ở thủ đô có hơn mười mấy gian hàng. Hàng năm cũng có thể thu về ba bốn trăm vạn tiền thuê. Nhưng gia nghiệp của Vương gia lớn cũng không phải lớn, không ai khinh thường.

Cho nên, cứ bộ dạng xài tiền bậy bạ giống như Vương Nhân Bàng thì tự nhiên tình hình kinh tế cũng có chút cấp bách rồi.

– Anh đánh xuống thử xem, không chừng có lối đi bí mật cứu lấy cái mạng nhỏ của chúng ta.

Bao Nghị châm chọc nói:

– Mọi cử động ở trong này cần phải cẩn thận, không được làm xằng bậy.

Diệp Phàm gật gật đầu nói:

– Vô dụng, những hạt chân châu phát sáng này không là dạ minh châu.

Trương Ẩn Hào nhìn nói:

– Sao có thể như thế được.

Đồng chí Vương Nhân Bàng hiển nhiên là không tin.

– Thật đúng là không phải dạ minh châu, dạ minh châu là một báu vật vô giá, cổ nhân có câu “Tùy châu”, “Treo châu”, “Buông xuống cây gai”, “minhnguyệt châu”.

Thông thường theo như tình huống này dạ minh châu chỉ là đá có ánh huỳnh quang, đá dạ quang. Mà loại đá này gọi là đá mặt trời, nhưng chất của dạ minh châu lại khác.

Nếu anh đánh rơi xuống đất, đoán chừng có thể vỡ ra vài mảnh đấy. Bởi vì, đặc điểm chính của đá mặt trời chính là đã được khảm rồi thì rất khó gỡ xuống.

Một đập là vỡ, rất dễ nứt ra.

Trương Ẩn Hào nói:

– Nằm xuống!

Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, kêu một tiếng. Bốn người nhanh chóng nằm xuống, một viên đạn bị bắn ra từ cánh cửa. Sát qua tai Trương Ẩn Hào bắn vào vách đá, trên vách đá chỉ có một vết nhẹ thôi.

Diệp Phàm đã sớm bắn phi đao theo đường đi của viên đạn xuyên qua cánh cửa.

ầm ầm ầm

Trong cánh cửa thứ ba bên trái đạn không ngừng bắn ra.

Chết tiệt thật, Vương Nhân Bàng thầm kêu một tiếng, ba người tự động giơ súng lên bắn. Không lâu sau đó, đạn trong cửa không phun ra nữa.

– Có thể đánh chết được không?

Vương Nhân Bàng nói:

– Chờ một chút xem đã.

Diệp Phàm nói, đôi mắt chim ưng nhìn chăm chú. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện.

Sóng của sinh vật bây giờ có sự phân hình rõ ràng hơn. Trước đây còn rất mơ hồ, bây giờ sự phân hình cũng rõ hơn nhiều.

– Đi thôi. Đã có người ở bên trong, chúng ta cũng đi vào, không chừng còn có đường đi.

Diệp Phàm kêu lên.

Vương Nhân Bàng nghiêng người bước vào trong cánh cửa. Không đợi Trương Ẩn Hào nhấc chân, cánh cửa kia đột nhiên chuyển động.

Diệp Phàm nhanh chóng muốn giữ chặt cánh cửa, tuy nhiên, lực của cánh cửa kia quá nặng, kéo cũng không được. Trương Ẩn Hào đi vào cũng không thấy có bóng người.

– Cửa này có quỷ.

Diệp Phàm nói, cũng bước vào. Phát hiện Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào không thấy đâu cả. Bao Nghị cũng như vậy, cuối cùng, không thấy ba người đâu cả.

Bên trong tối om, giống như Quỷ môn quan vậy.

Thử đạp một cước, dưới lòng bàn chân vừa có chấn động. Một cánh cửa ở phía trước mở ra, Diệp Phàm quan sát một lúc, cuối cùng cũng thấy có chút hơi thở của con người.

– Gã người Nga này, chết đi.

Trong lòng Diệp Phàm mắng, lấy súng bắn, ầm một tiếng, toàn thân toàn máu, chắc chắn đã chết rồi.

Diệp Phàm một cước đá văng thi thể của y vào trong cánh cửa, phát hiện phía sau cánh cửa vừa mới chuyển động, không thấy cửa đâu cả.

Mà trước mắt ảo ảnh nhoáng lên một cái, Diệp Phàm nhanh chóng nằm xuống, đối phương cũng nằm xuống. Quan sát một hồi, Diệp Phàm kêu lên: là ngươi à, không được cử động.

– Ma Giọt, làm tôi giật cả mình, nơi này quá thần kỳ. Đánh một cước đã chuyển thành nơi khác. Hơn nữa rất khó tìm đồng bọn, giống như dưới gầm trời này chỉ còn lại có mỗi mình tôi vậy. Thật là con mẹ nó đã cảm thấy sợ rồi đấy.

Giọng của Vương Nhân Bàng vang lên.

– Không thấy hai người bọn họ, chúng ta phải cẩn thận. Trong này còn có những người khác.

Diệp Phàm lại gần.

– Chi bằng chúng ta nắm một sợi dây nhỏ, như vậy thì sẽ không có khả năng trốn thoát được.

Vương Nhân Bàng nói, ném cho Diệp Phàm sợi dây, Diệp Phàm quấn vào bên hông.

Hai người đi về phía cửa.

Đi vào một bước, cảm thấy bản thân như vừa chuyển động, không ngờ phía trước xuất hiện một cánh cửa, bên trong cánh cửa vang đến âm thanh của viên đạn.

Hai người cẩn thận ghé sát vào khe cửa nhìn, thấy giống như là có 3 khẩu súng đối phó với một khẩu súng.