Chương 2738: Nhử mồi

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôi cứ nghĩ là nếu Không Trạch có thể lọt vào top ba thì chúng ta sẽ liên lạc lại hợp tác với hắn. Phía sau còn mấy trận nữa, Không Trạch có thể gặp phải top ba, chúng ta nên khoan dung một chút. Hơn nữa tin rằng ông ta là người nước mình, chắc cũng có lòng yêu nước.

Một người đàn ông Nhật Bản để râu nói.

– Chìa khóa rút cuộc là trong tay ai? Hoành Đoạn Thôi Nhị cũng đã mất dấu vết. Chúng ta nên sớm hành động để lấy được nó.

Nếu tiến hành theo kế hoạch thứ nhất thì càng hoàn thiện hơn. Bây giờ đến cả Hoành Đoạn Thôi Nhị cũng mất dấu vết.

Chiếc chìa khóa này sắp biến thành một câu hỏi lớn rồi.

Một người đàn ông khác lên tiếng.

– Mất tích ư?Tôi tin là ông ta có mất hút nữa thì cũng sẽ phải lên thuyền. Có lẽ sau khi trận đấu này kết thúc thì mọi chuyện kì quái đều có thể xảy ra. Những tổ hành động đặc biết biết trước những việc này có thể sẽ rat ay trước. Đến lúc đó con thuyền này sẽ thành đại loạn.

Một người đàn ông trung niên khác nói với vẻ tức giận.

Trận đấu buổi chiều Thái Tây Hà đã thắng Thôi Khả Điền. Ngày mai Diệp Phàm sẽ phải tỉ thí với Thái Tây Hà còn buổi chiều Không Trạch sẽ nghênh chiến Thôi Khả Điền.

Vì cả bốn người đều phải đấu vòng tròn nên hôm sau nữa Diệp Phàm sẽ lại tỉ thí với Thôi Khả Điền.

Qua một vòng có thể xác định được người vô địch. Nếu vẫn chưa rõ ràng thì có thể tiến hành một trận tỉ thí giữa người đứng thứ nhất và thứ hai.

Trận đấu với Thái Tây Hà khá vất vả. Hai người đánh ròng rã bốn tiếng rưỡi, mệt mỏi đến nỗi cả hai đều ngã xuống trên võ đài không đứng lên được.

Cuối cùng Ngô Đại Thuận đành xin ý kiến của hội đồng cấp cao. Bọn họ quyết định kết quả là hòa, khiến tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.

Hội đồng cấp cao tất nhiên cũng có chút lo lắng. Nếu hòa thì trận đấu này không đem lại chút tiền bạc nào cả.

– Thật không ngờ Thái Tây Hà lại lợi hại như thế, Tháp thiếu gia, anh có nhường chút nào không đó?

Hồ Tuấn Thuyên khá là bất mãn. Hắn đã đặt cho trận này tới một trăm triệu nhưng lại không kiếm về một xu nào.

– Mẹ kiếp, tôi cũng đã cược ba trăm triệu. Ông cho rằng Tháp Bố Tư tôi nhiều tiền thì không thích tiền nữa sao?

Diệp Phàm cũng chẳng vui vẻ gì đáp lại.

Cả người hắn đầm đìa mồ hôi, cái lưng cũng không dựng thẳng lên được nữa.

– Mẹ kiếp, tên đó rất dũng mãnh. Tôi đang nghi ngờ không biết hắn có phải là hậu duệ của Nhân Viên Thái Sơn hay không.

– Trông tên đó cứ như là chưa tiến hóa hết vậy. Cái mặt vẫn còn có nét cảu tinh tinh. Da thì đen sẫm, trên người mà có thêm chút lông lá nữa thì đúng là Nhân Viên Thái Sơn loại bé rồi.

Đường Thành mỉa mai cười nói.

– Thái Tây Hà đến từ Mỹ, cũng là một cao thủ của bộ lạc Hồng Điểu.

Bộ lạc bọn họ lạc hậu nhất, đã từng có người nghiên cứu đặt ra nghi vấn có phải bọn họ là hậu duẩ của tinh tinh đen và chim hợp thành hay không.

Tuy nhiên đây vẫn chỉ là những lời nói vô căn cứ. Nếu nói bọn họ là hậu duệ của đại tinh tinh thì còn nghe có lý.

Chứ hậu duệ của chim thì sao có thể tiến hóa thành người được. Hơn nữa loài chim không có cơ quan sinh dục, không thể tạp giao cùng đại tinh tinh được.

Nghe nói vị giáo sư có kết cả nghiên cứu công bố khi đó đã bị bộ lạc Hồng Điểu vô cùng căm phẫn.

Cuối cùng phải liên tiếp đăng báo mười ngày, bồi thường một trăm vạn đô la Mỹ để xin lỗi, vụ việc này mới lắng xuống.

Sau này khi điều tra lại mới rõ hóa ra vị giáo sư này đã bị bộ lạc Hồng Điểu kia đánh lén.

Nên mới cố ý sinh sự thôi. Tất cả chỉ là một trò khôi hài.

Kiều Nhuế Vô Khinh cười kể lại.

– Bất kể thế nào tên này cũng thực sự rất xứng để đấu một trận quyết liệt.

Diệp Phàm nói, trong lòng cũng bắt đầu cảnh giác. Thật không ngờ đối thủ này lại là một người có sức kháng cự và thực lực ngang ngửa với hắn. Thật lợi hại!

Thôi Khả Điển đến từ Hàn Quốc tuy cũng có thực lực của cao thủ thập nhất đẳng nhưng so với cấp đỉnh giới của Diệp Phàm thì trận đấu cũng chẳng có gì kịch liệt.

Diệp Phàm nhẹ nhàng xử lí xong hắn.

Tính cho đến thời điểm hiện tại, Không Trạch Bản Tú đã thắng hai trận, Diệp Phàm thắng ba trận, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu vô địch.

Thái Tây Hà và Diệp Phàm bất phân thắng bại. Tuy Không Trạch Bản Tú đã thắng thái Tây Hà nhưng Không Trạch Bản Tú lại thua Diệp Phàm

Vì thế theo quy tắc tính số trận thắng của ban tổ chức thì cuối cùng Thái Tây Hà đã đứng thứ hai trong cuộc tỉ thí tranh bá này, Không Trạch Bản Tú đứng thứ ba.

Tuy nhiên sau khi Không Trạch Bản Tú đánh bại Thái Tây Hà thì ông ta hò hét trên võ đài thách đấu với người vô địch là Tháp Bố Tư.

Diệp Phàm không hề có bất kỳ phản ứng nào. Không Trạch Bản Tú hét khản cổ trên võ đài nhưng đáp lại vẫn chỉ là thái độ im lặng của Tháp Bố Tư.

Thậm chí ông ta còn giơ cả hai tay hai chân nhưng Tháp Bố Tư vẫn không ứng chiến.

Kiều Nhuế Vô Khinh đại diện cho bên Tháp Tư Bố châm chọc khiêu khích Không Trạch Bản Tú không biết xấu hổ, lần trước nói chỉ cần xuất một tay, cuối cùng lại dùng đến cả hai tay.

Dù Không Trạch Bản Tú lấy danh nghĩa mẫu thân mình ra để thề là lần này sẽ không như vậy nhưng Kiều Nhuế Vô Khinh bằng tài ăn nói đã bác bỏ khiến ông ta tức giận đến mức suýt chút nữa ra tay với cô ta.

Cuối cùng, sau khi dùng chân đạp mạnh khiến sàn đấu bị toác ra một hố lớn, ông ta hét lên” ta sẽ bổi thường” rồi vội vàng biến mất.

Vì sự việc này xảy ra nên trận đấu sau đó đã bị loại bỏ.

Một ngày sau trưởng ban tổ chức ủy thác cho Bố Lan Thác Lý tuyên bố Diệp Phàm đã giành giải quán quân và long trọng mời đi ăn.

Diệp Phàm dẫn theo cả Vương Nhân Bàng và Kiều Nhuế Vô Khinh.

Bên mời có quy định chỉ cho phép dẫn theo hai người đi cùng.

Nhận thấy Đường Thành và Đỗ Thiên Thảo võ nghệ còn kém. Đến lúc phải bắt có Bố Lan Thác Lý để ép hỏi về chìa khóa và tung tích của Xa Nhất Đao thì Đường Thành và Đỗ Thiên Thảo có vẻ hơi yếu thế.

Vương Nhân Bàng là vệ sĩ còn Kiều Nhuế Vô Khinh là nhân tình của hắn. Thân phận bọn hò hoành toàn phù hợp.

Tiếp Diệp Phàm là một lão đầu hói tên là La Cách Tạp Nhĩ. Ông ta tợ giới thiệu là cố vấn tùy thân của Bố Lan Thác Lý, thực ra chính là quản gia.

Bước vào thang máy, Diệp Phàm có cảm giác nó vẫn đi xuống.

– Lần này Bố Lan Thác Lý định khoản đãi chúng tôi trong khoang thuyền hay sao?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi.

– Ha ha, tuy là phía dưới nhưng phong cảnh ở đó không hề thua kém chỗ này. Tháp thiếu gia là vị khách ông chủ tôi yêu quý nhất, nơi mà ông chủ định khoản đãi chắc chắn không thể tồi được rồi, đúng không?

La Cách Tạp Nhĩ cười đáp lại.

– Có thể tổ chức một hội đấu lớn thế này chứng tỏ ông chủ các ông rất có uy thế, tất nhiên là không thể tổi rồi.

Kiều Nhuế Vô Khinh cười lớn đáp lại.

Cuối cùng thanh máy cũng dừng lại.

Bọn họ bước vào một lối nhỏ, cũng không khác lắm so với những con đường hào hoa ở bên ngoài. Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng thần quan sát cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường cả.

Nếu so với những con đường bình thường bên trên thì hai bên lối đi này có nhiề tranh vẽ hơn.

Cứ khoảng hai mét lại treo một bức tranh hơn nữa tranh loại nào cũng đều có cả.

Có trường phái trừu tượng, tả thực, kĩ thuật…

– Các tác phẩm này có lẽ đều là tranh vẽ theo?

Diệp Phàm sờ vào một bức tranh, giả bộ rất có hứng thú với chúng. Kì thực là hắn đang thăm dò xem bên trong dầu có vũ khí nào được dấu hay không.

– Tất nhiên rồi. Thuyền này cũng không phải của ông chủ, sao có thể đem các bức tranh thật bảy ở đây được.

Hơn nữa nơi này cũng không xứng tầm, có đúng không? Các tác phẩm này tuy là mô phỏng nhưng cũng đều là do các họa sĩ nổi tiếng vẽ lại.

Nếu dùng phương pháp khảo cổ để giám định, anh cũng khó có thể phát hiện ra đâu là hàng thật hàng giả.

La Cáp Tạp Nhĩ cười nói.

Đi được chừng hai chục mét nữa, quan sát những bức sơn dầu Diệp Phàm bắt đầu thận trọng hơn.

Vì các tác phẩm này khá giống với con đường đi vào mê cung chết.

Không lẽ Bố Lan Thác Lý-ông chủ tổ chức cuộc đấu lần này là người của tổ Hải Cẩu, hoặc là người của một tổ chức hành động của nước nào đó.

Bọn họ dùng cách sắp đặt này không lẽ là để thăm dò phản ứng của ta. Linh cảm nhạy bén của Diệp Phàm đã nhận ra mục tiêu của sự sắp đặt này có lẽ là để nhằm vào thần chết của tổ A.

Hoặc cũng không chắc chắn là nhắm vào thần chết. Không chừng là để thăm dò tổ đặc nhiệm của nước khác đã đi vào mê cung chết.

Bởi vì những thành viên đặc chiến đã từng đi vào mê cung khi nhìn thấy những bức tường với các bức tranh mê cung chết thế này chắc chắn sẽ có biểu hiện lạ.

Có lẽ lúc này Bố Lan Thác Lý đang ngồi quan sát biểu hiện của bọn họ.

Bọn người Bố Lan Thác Lý chắc chắn có vấn đề. Cũng không ngoại trừ trường hợp người của Hải Lang lợi dụng cơ hội ông ta mời tiệc nên thông đồng với chủ thuyền sắp đặt chuyện này.

Nhưng dù sao Diệp Phàm cũng cảm thấy khả năng này rất khó xảy ra. Vì chìa khóa trong tay Bố Lan Thác Lý.

Bố Lan Thác Lý có sắp xếp như vậy cũng rất nguy hiểm, ít nhất cũng khiến người của các tổ đặc nhiệm ở đây phải đề cao cảnh giác.

Có lẽ ông ta đã có dự tính chu đáo rồi. Diệp Phàm mải nghĩ ngợi, khuôn mặt hắn bỗng rất trầm tư.

Nếu Bố Lan Thác Lý có sắp xếp chu đáo thật thì việc hắn đi vào đây để bắt cóc ông ta có khác nào tự chui vào hang cọp. Đây rõ ràng là một cái bẫy!

Tâm trạng của Diệp Phàm rất phức tạp. nhưng biểu hiện thì không hề có chút thay đổi nào.

La Cáp Tạp Nhĩ dừng lại trước một cánh cửa lớn.

Cửa chính trông rất sang trọng, hai cánh cửa ngược chiều. Phía trên có khắc hình thù kì quái. Diệp Phàm nhìn, trong lòng lại càng thêm cảnh giác.

Bởi vì hai cánh cửa này rất giống với hai cánh cửa bước vào mê cung chỉ có điều nó nhỏ hơn vài lần.

Dù sao thì bọn người Bố Lan Thác Lý chắc chắn vẫn có vấn đề. Dấu đầu hở đuôi- Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng.

La Cách Tạp Nhĩ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Diệp Phàm vẫn điềm nhiên bước vào.

Hắn vô cùng sửng sốt..

Bên trong quanh cảnh bố trí không khác gì cảnh Lệnh Hồ Xung cùng bốn vị trang chủ của Mai Hoa trang đi đến một thủy lao cuối cùng bị bắt trói lại trong truyệ Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Đến bây giờ, Diệp Phàm có thể khẳng định tất cả là do đội Hải Cẩu bày ra, mục đích là nhằm phát hiện ra thần chết của Tổ đặc nhiệm A.

Thần chết là người Trung Quốc, chắc chắn xem qua bộ phim này. Xem ra để tìm ra được thần chết họ đã tiêu hao không ít công sức.

Vương Nhân Bàng hào hứng quan sát cảnh tượng bên trong sảnh. Diệp Phàm thấy anh ta nháy mắt, biết anh ta cũng đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Hắn vội vàng quay mặt đi chỗ khác vì một chút biến đổi trên khuyên mặt cũng có thể bị người trong tổ Hải Cẩu phát hiện ra và phân tích.

Chỗ này có lẽ bọn họ sớm đã bày thế thiên la địa võng rồi. Bây giờ đã bước vào, nói không chừng lại không nhấc chân ra được.

– Đại sảnh lại là một cái hồ lớn, chắc diện tích cũng đến bảy tám chục mét. Ở giữa có một cột lớn chính là cột chống đỗ của khoang thuyền.