Chương 2304: Kiều Báo Quốc bị người khác bôi nhọ!

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nếu không, bản thân Lan tướng quân thay đồng chí Diệp Phàm sang Lào để giải quyết vấn đề Tam Độc giáo là được rồi phải không? Tôi sẵn sàng lấy toàn bộ hạn ngạch tháng sau ra ủng hộ.

Thôi Kim Đồng nói giọng hơi có vẻ khó hiểu.

– Các anh… các anh rõ ràng biết tôi có bản lĩnh này.

Lan Viễn Kim suýt chút nữa uất nghẹn vì y chỉ là một sĩ quan bình thường, không hề có bản lĩnh Quốc thuật. Bình thường cùng lắm chỉ là huấn luyện mấy động tác đơn giản cho quân đội mà thôi. Y giống như Dương Quốc Đào, không có năng lực Quốc thuật. Y là người được Bộ Tổng tham mưu phái đến để giữ cân bằng Tổ đặc nhiệm A, thực tế lại thường mang đến chút rắc rối cho Tổ A mà thôi.

– Trước đây các anh hùng của chúng ta đã từng liều mạng, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể kế tục và thấu hiểu được. Chẳng lẽ chỉ vì một hai tháng không uống rượu không thưởng thức trà không hút thuốc lá có thể làm chúng ta ức chết hay sao?

Cung Khai Hà lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc lườm Lan Viễn Kim.

– Thôi được rồi,, tôi không nói nữa, tôi cai thuốc lá là được chứ gì?

Lan Viễn Kim thở phì phì nói.

– Vậy càng tốt, nếu đồng chí Lan Viễn Kim thật sự có dự định này thì sau này Kế tướng quân có thể bớt được một khoản chi rồi. Đồng chí Viễn Kim, anh nên suy nghĩ cho thật kỹ, là cai thuốc thật hay vờ cai thuốc đây?

Cung Khai Hà truy hỏi đến cùng, khó khăn lắm mới có cơ hội để cho thằng cha này một vố, tất nhiên phải dồn ép đến cùng rồi, nếu không cứ phải băn khoăn y là đại biểu Bộ tổng tham mưu mãi.

– Tôi chỉ định cai thuốc 1 tháng thôi, tháng sau hạn ngạch bị thiếu nên cai trước từ bây giờ, hy vọng Cung tướng quân đừng xuyên tạc ý tứ của tôi.

Lan Viễn Kim thật sự muốn đưa tay vả cho đồng chí Cung Khai Hà một cái. Chẳng qua là Lan Viễn Kim chưa có đủ khả năng nên chỉ đành ngậm bồ hòn mà nói xạo.

– Thì đúng rồi, đồng chí Diệp Phàm khi nào đi thì sẽ lĩnh 13 kiện lớn nhé. Còn nữa, nếu bạn bè của cậu cần Tổ đặc nhiệm A chúng ta tiến hành huấn luyện ngắn hạn đặc biệt thì cứ nói, chúng tôi sẽ ủng hộ hết mình. Cần thứ gì cứ nói, tuy rằng họ không phải đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A mà chỉ là bạn bè của cậu nhưng cũng là những cao thủ của TQ giống như các đội viên của Tổ đặc nhiệm A, không được để tổn thất.

Cung Khai Hà giảng giải.

– Xin cảm ơn Thủ trưởng Cung đã quan tâm, nếu thật sự cần thiết tôi sẽ dẫn họ đến sân huấn luyện của căn cứ Báo Săn. Đã có Trần Quân ở bên đó nên sẽ không phải phiền đến Tổ trưởng Cung đâu ạ.

Diệp Phàm nói. Vì không muốn đồng chí Cung Khai Hà nhắm chặt đến, nếu không thì thân phận bạn bè của mình sẽ bị bại lộ rồi.

Vốn định ăn tạm cái gì đó ở Tổng bộ nhưng lại nhận được điện thoại của Ngô Chính Phong, nói là mời ăn cơm tối, hơn nữa, Thứ trưởng Thiết đã ở đó nên Diệp Phàm cũng liền lái xe thẳng đến Phủ Hải Vương Tinh Thực.

Ngô Chính Phong và Thiết Chiêm Hùng đã đều ngồi trên ghế sa- lông ở đại sảnh chờ sẵn.

– Anh Thiết, lão Ngô, đã để các anh đợi lâu, thật ngại quá, đường tắc ghê quá. Giao thông của thủ độ cần phải được cải thiện hơn nữa.

Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi.

– Thành phố lớn như vậy, có đến bốn lần năm lượt nâng cấp lên rồi. Có đường phố quá nhỏ hẹp, nhất thời muốn thay đổi tình trạng này ngay là rất khó. Đây cũng là căn bệnh kinh niên của thành phố.

Thiết Chiêm Hùng có chút ngao ngán, lắc đầu nói.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào một phòng riêng.

– Lão Ngô, buổi tối chỉ có ba người chúng ta hả?

Diệp Phàm thuận miệng cười hỏi.

– Ha ha, sao lại chỉ có ba người, đây chẳng phải còn ba người nữa sao?

Ngô Chính Phong cười cười, chỉ vào ba cô gái đang ngồi ở quầy bar nói:

– Đây là do giám đốc Trần đặc biệt bố trí, nghe nói mới tìm được từ phía dưới, hàng tuyệt đối tinh khiết.

– Ha ha, lão Ngô này, Cục trưởng Công an anh có danh giá thật đấy. Anh nhìn tôi đây này, ra ngoài không ai nhận ra.

Thiết Chiêm Hùng liếc mắt nhìn mấy cô gái một cái, cười nói.

– Thứ trưởng Thiết thật biết nói đùa! Anh là đại thần, người khác căn bản là không dám bắt quàng làm họ thôi.

Ngô Chính Phong có vẻ hơi cung kính, cười nói.

– Bảo bọn họ ra ngoài đi, lão Ngô, hôm nay có việc quan trọng cần phải bàn bạc.

Diệp Phàm xua xua tay.

Ngô Chính Phong vừa nghe, vội ra hiệu cho ba cô gái đi ra ngoài.

– Chắc là chuyện của lão Ngô phải không?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

– Ừ!

Diệp Phàm gật đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, hỏi:

– Nguyên Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trần Gia Hòa đã đi chưa?

– Không nhanh như vậy đâu, nhanh nhất cũng phải đến sang năm, nhưng chắc chắn là phải đi thôi.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Vậy thì tốt!

Diệp Phàm thở phào một cái.

– Sao vậy? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi.

– Việc này tôi tạm thời không thể nói trước được, chỉ cần có thể kéo dài đến sang năm thì sẽ có thêm nhiều cơ hội. Năm nay có lắm chuyện rắc rối dồn lại một đống rồi. Chuyện trước mắt quá khó khăn, đầu tiên phải nắm chắc được một đầu mối là khai thông phía Ban Tổ chức Trung ương kia đã.

– Thưa Bí thư Diệp và Thứ trưởng Thiết, việc này, tôi dưới đó đã cố gắng co kéo, lăn lộn rất lâu rồi nhưng chẳng có kết quả gì, chỉ có thể nhờ cậy vào hai vị lãnh đạo đây thôi.

Ngô Chính Phong vẻ mặt thận trọng nói, tay rót rượu ra ba chén lớn, mặt lập tức đỏ bừng lên.

– Sao lại nói là không có hiệu quả, không được dừng hành động lại. Trong khoảng thời gian này anh phải chú đến hình tượng của mình. Càng nổi bật, càng ra mặt nhiều để nâng cao tiếng tăm. Mặc kệ có tác dụng hay không, cứ làm nhiều cho quen mặt trước rồi tính…

Thiết Chiêm Hùng bắt đầu dặn dò. Thực ra hắn cũng hiểu được Ngô Chính Phong thừa biết điều này.

– Phía bên Đảng ủy Công an, anh Thiết có nghe ngóng được gì không?

Diệp Phàm hỏi.

– Chuyện bên kia, tôi đã thăm dò chút rồi. Việc này, mấu chốt chính là ở đồng chí Trưởng ban Bành Định Khải. Mà Trưởng ban Bành lại còn là Phó bí thư thường vụ của Đảng ủy Công an quốc gia. Chỉ cần hắn gật đầu, việc này, chỉ còn lại chút vấn đề ở phía Cục Công an thì không phải chuyện gì khó nữa.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Anh Thiết nắm chắc mấy phần? Theo lý mà nói, anh là một trong những thành viên ủy ban trung ương và các bộ của bộ máy trung tâm của Bộ. Đề cử của anh cũng tương đối có trọng lượng.

Diệp Phàm hỏi.

– Không nhất định đâu! Đề cử của tôi tuy nói có ảnh hưởng nhưng tác dụng không thể nói là rất lớn. Chức vụ Bí thư Đảng ủy Công an Thủ đô tác động đến thần kinh của rất nhiều đồng chí, vì vậy cần phải đặc biệt thận trọng.

Vả lại, nói đến bên trong Bộ, đây là vị trí mà bao đồng chí đều mơ ước. Chẳng hạn như các Cục trưởng các Cục trực thuộc của Bộ, lại còn cuộc đua các vị Giám đốc sở Công an của các của những tỉnh ngoài có tư cách, thậm chí các Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh đều nhòm ngó chức vị này.

Đối với bọn họ mà nói, tuy nói cấp bậc không đủ nhưng ở đất Thủ đô còn sáng lạng bằng vạn so với các tỉnh phía dưới. Hơn nữa, gần quan được ban lộc, ở thủ đô cuối cùng sẽ có nhiều cơ hội đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an.

Anh trốn ở cái nơi hẻo lánh xa trung tâm, người ta sao có thể nhìn đến một Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh gì đó?

Chỉ muốn tiến đến cấp Bộ trưởng đã khó khăn rồi. Cấp bậc giống nhau, địa phương khác nhau cũng tạo nên sự khác biệt lớn trong việc điều động quan viên.

Từ địa phương nghèo thì chạy đến địa phương giàu, địa phương nhỏ thì chạy đến địa phương lớn, ở phía nam thì chạy về thủ đô. Đây là xu thế lớn.

Thiết Chiêm Hùng sắc mặt có chút nghiêm túc, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói:

– Mà Trưởng ban Bành cũng vừa mới được điều đến trong Bộ.

Trước kia cũng là từ tỉnh phía dưới đi lên đấy. Thời gian tôi va chạm với hắn cũng không lâu. Ngày đó tôi vừa đúng lúc có cơ hội đến văn phòng của Trưởng ban Bành.

Khi uống trà lúc đó thuận miệng hàn huyên vài câu về vấn đề này. Tuy nhiên Trưởng ban Bành cũng không có biểu hiện gì cả. Việc này chắc là có chút trục trặc rồi.

– Việc này thực sự khó nhai rồi, nhưng nếu Bí thư Trần còn chưa đi thì tốt hơn một chút. Chí ít chúng ta cũng có chút thời gian gây sức ép.

Diệp Phàm nói.

– Trước khi việc này được tuyên bố thì vất vả nhiều. Lão Ngô là một người thành thật, đáng để chúng ta vất vả.

Thiết Chiêm Hùng nói, Cục trưởng Ngô Chính Phong tất nhiên là cảm kích ra mặt, không nhiều lời mà chỉ có thể dùng chén rượu để cảm tạ.

Về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, Diệp Phàm hát nhỏ một ca khúc, hét rằng “ Hoa dại ven đường xin anh đừng hái…”

Nhưng vừa mới bước vào đại sảnh, hắn đã nhìn thấy Kiều Viên Viên mắt trợn tròn nhìn mình chằm chằm.

– Sao… sao lại như thế? Như đang muốn ăn thịt người ta ấy!

Diệp Phàm cười xòa hỏi.

– Đi đến đâu tìm gái rồi? Di động thì tắt máy, gọi đến mười mấy cuộc cũng không bắt máy?

Kiều Viên Viên sa sầm mặt gắt nói.

– Anh thì…

Diệp Phàm vội vàng lấy đi động ra, khẩn trương nói thêm:

– Oan uổng, oan cho anh quá! Hết pin rồi, haiz, thứ này là đồ bỏ đi. Cáo gì mà sản phẩm đặc biệt, chắc có nhầm lẫn gì đây mà?

– Đưa cho em xem một chút?

Kiều Đại tiểu thư dường như không tin, giơ tay giật lấy di động, bấm bấm một hồi rồi mới trả lại cho Diệp Phàm, giọng nói hòa nhã hơn nhiều:

– Coi như anh thông minh, tìm được lý do!

“Thông minh cái con khỉ, may là cái di động của Tổ đặc nhiệm A này có chức năng đặc biệt, có thể khóa máy giống như hết pin vậy.”- Diệp Phàm phải cười thầm trong lòng một tiếng, ngoài miệng cũng là nghiêm túc hỏi:

– Tìm anh có chuyện gì phải không? Bây giờ nói đi!

– Bố đợi anh ở nhà cả nửa tiếng rồi, thật làm người ta sốt ruột. Thấy anh không trả lời nên em đành vội vàng chạy đến đây. Thôi không nói nữa, chúng ta lập tức quay về.

Kiều Viên Viên kéo Diệp Phàm đi.

Vội vã đến đại viện Kiều gia thì thấy Kiều Báo Quốc, Kiều Thanh Dương, Kiều Hoành Sơn, mẹ Diệp Dung của Kiều Viên Viên đều ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc. Không ai nói câu gì, không khí có vẻ nặng nề.

– Ba, di động của anh Diệp Phàm vừa nãy hết pin.

Kiều Viên Viên vừa nhìn thấy, lập tức giải thích một chút.

– Ồ, thế à? Ngồi đi!

Kiều Viễn Sơn thản nhiên hừ một tiếng, xem ra đồng chí này tâm trạng có vẻ không được tốt.

– Bác cả, ba, mẹ…

Diệp Phàm kiên nhẫn lên tiếng chào hỏi, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ có cái chuyện lớn gì đã xảy ra…

– Cậu còn dám gọi ba mẹ à? Cậu đúng là không phải người nhà họ Kiều!

Kiều Báo Quốc hình như tức giận cực độ, mắng thẳng vào mặt Diệp lão đại.

– Là ý gì ạ?

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế sa lông một cách dứt khoát, đến nhìn cũng không thèm đánh mắt nhìn người nhà Kiều Báo Quốc lấy một cái.

Thái độ xem thường này làm Kiều Báo Quốc giận điên lên, chỉ vào Diệp Phàm nói:

– Mày mà cũng được coi là người của Kiều gia hay sao? Nếu ngay từ đầu sớm ra tay thì đâu phát sinh những chuyện như thế này? Ba, đại viện Kiều gia trắng mắt ra chưa, cái đồ khốn kiếp! Nên đá nó ra ngoài từ sớm mới phải!

– Kiều Báo Quốc, anh vừa nói cái gì? Nói rõ ràng cho tôi ai là đồ khốn kiếp?

Diệp Phàm bắt đầu nổi giận lôi đình, đứng bật dậy, khí thế toát ra từ cao thủ thập đẳng hướng thẳng đến Kiều Báo Quốc.

Gã này vừa thấy, khí thế xẹp đi không ít.

– Báo Quốc thôi đi, ngồi xuống trước đã! Diệp Phàm cũng thế, ngồi xuống rồi nói! Đều là người một nhà, lời qua tiếng lại như thế còn ra thể thống gì?

Kiều Hoành Sơn vội ra mặt hòa giải.

– Anh, anh nói Diệp Phàm như thế là không đúng. Diệp Phàm có điểm nào động chạm đến anh? Hơn nữa chuyện này là do sơ xuất của anh mà ra, liên quan gì đến Diệp Phàm? Anh còn cau mặt, dựa vào cái gì mà nói Diệp Phàm như thế?

Kiều Đại tiểu thư cũng nổi giận, mắng mỏ Kiều Báo Quốc.