Chương 2271: Cung Khai Hà xị mặt ra

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, tôi tin rằng Cục trưởng Ngô sẽ xử lý tốt.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đối với Thái Cường, hắn căn bản là không để vào trong mắt.

Theo cấp bậc chức vị lên cao, ánh mắt của Diệp Phàm cũng cao lên. Cán bộ cấp Cục trưởng giống Thái Cường tất nhiên là chưa lọt vào trong mắt Diệp Phàm rồi.

– Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý người này.

Ngô Chính Phong vẻ mặt nghiêm chỉnh mà nói, ánh mắt tín nhiệm của Diệp Phàm thế kia làm cho người này cảm thấy tương đối được tin dùng.

– Diệp Phàm, nghe nói Bí thư Đảng ủy Công an Bắc Kinh đồng chí Trần Gia Hòa phỏng chừng sẽ chuyển sang bên Đảng ủy Công an trung ương.

Lúc này, Thiết Chiêm Hùng ra vẻ thuận miệng nói, tuy nhiên, ánh mắt Diệp Phàm xéo qua mới phát hiện, lỗ tai Ngô Chính Phong lập tức liền bị dựng ngược lên.

– Anh Thiết, đây chắc không phải là tin đồn vô căn cứ chứ?

Diệp Phàm cười cười, thay Ngô Chính Phong hỏi luôn những lời này.

– Ha ha, các bộ và lẫn ban nghành bên đó chém gió thôi mà.

Trần Gia Hòa muốn vào bên Đảng ủy Công an trung ương, việc này đương nhiên cũng phải được các bộ và uỷ ban trung ương bên kia đồng ý.

Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

– Bằng không, anh cứ hỏi Ban Tổ chức Trung ương bên kia một chút, phỏng chừng đã có tin tức bước đầu rồi.

– Vậy chuyện này có đến tám phần khả năng.

Diệp Phàm nói xong, liếc nhìn Ngô Chính Phong một cái, cười nói:

– Cục trưởng Ngô có hứng thú với vị trí này không?

– Cái này, đương nhiên rồi…ha ha…

Ngô Chính Phong nhất thời kích động, không ngờ đứng lên, có chút ấp a ấp úng. Một người trung niên, không ngờ lại bỗng giống cô nàng đôi mươi nhăn nhó xấu hổ, thấy Vương Nhân Bàng đang sắp bật cười còn Lang Phá Thiên thì nhíu mày cho rằng đồng chí tiểu Ngô này rất đàn bà.

– Ai có hứng thú thì cứ việc, vừa lúc ai nấy đều ở đây, anh Diệp cứ cho chủ ý đi tranh thủ một chút. Mặc kệ kết quả như thế nào, có có gắng tất sẽ tốt hơn không?

Lang Phá Thiên rốt cục thì không kiên nhẫn nổi mà bảo Ngô Chính Phong.

– Cục trưởng Ngô, theo anh thì sao, cho câu trả lời chính xác đi.

Diệp Phàm thản nhiên cười hỏi.

– Có hứng thú! Bí thư Diệp, việc này, tôi cũng là vừa mới nghe được một chút phong thanh. Tuy nhiên chưa được chứng thực nên cũng không dám mù quáng nghi ngờ lung tung. Hơn nữa, vị trí này có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào. Tôi là cảm giác thực lực không đủ. Nếu chỉ dựa vào chính mình, phỏng chừng không có nửa phần chắc chắn.

Ngô Chính Phong nói, không ngờ đến đây đã nghiêm chỉnh hẳn, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

– Chốn kinh cơ là nơi bảo vệ cho thủ đô bình an. Bí thư Đảng ủy Công an thành phố là vị trí trọng yếu ra sao. Phỏng chừng, cuộc đua tới vị trí này cũng sẽ vô cùng gay cấn. Khó khăn quá lớn, phỏng chừng chủ yếu là tập trung ở Ban Tổ chức Trung ương cùng với các lãnh đạo cấp bộ rồi. Thiết nghĩ những thứ này căn bản cũng không phải là chuyện tôi dám nghĩ đến.

Lam Tồn Quân không ngờ cũng thở dài, đương nhiên là thấy việc này khó càng thêm khó.

Chỉ có như vậy, nếu vòng tròn quyền lực kia có thể hoàn thành, kia chẳng phải có thể chứng minh cho sức mạnh của phe cánh Diệp Phàm sao. Sẽ khiến Ngô Chính Phong càng cam tâm vì đồng minh mà phục vụ.

– Có khó khăn mới có tính hấp dẫn, nếu Cục trưởng Ngô có hứng thú, vậy thì cứ liều mình tiến lên là được.

Hôm nay vừa vặn các vị đều có mặt, vừa lúc cùng nhau quyết ra chủ ý chung. Việc này, lúc nãy anh Lang đã nói như vậy, ai cũng không dám bảo đảm lá phiếu.

Nhưng có tranh thủ còn hơn không. Hơn nữa, nếu có các vị ở đây tương trợ. Tôi nghĩ, chuyện này có thể nắm đằng chuôi trong khoảng từ một đến ba phần.

Có mấy yếu điểm cần nắm, bộ Công an bên kia anh Thiết có thể ra sức, bên Ban Tổ chức Trung ương thì có tôi vận động. Tuy nhiên, phỏng chừng, phía Đảng ủy Công an trung ương còn phải tạo quan hệ một chút. Cửa ải này cũng tương đối trọng yếu.

Diệp Phàm thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh bảo mọi người.

– Ha ha • vậy phải xem quyết tâm của Cục trưởng Ngô có lớn hay không rồi. Cục trưởng Ngô có quyết tâm lớn thì anh em chúng ta cố một phen là được. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ một chữ đồng lòng, ai nấy nhất trí thì kiểu gì cũng nghĩ ra cách. Còn nếu một dạ hai lòng thì cũng không cần thiết nữa rồi.

Thiết Chiêm Hùng nói những lời này là có hàm ý nhắc nhở Ngô Chính Phong nếu muốn đứng vào hàng ngũ thì lập trường phải kiên định.

– Cảm ơn các vị huynh đệ đã ủng hộ Ngô Chính Phong tôi, hôm nay tôi cũng chính thức tỏ thái độ. Mặc kệ việc này thành hay không. Từ nay về sau, trên trán Ngô Chính Phong tôi coi như liền dán một mảnh “lá cây”(ý nói là người của họ Diệp-DG) rồi. Mặc kệ gió thổi mưa rơi, nó sẽ vĩnh viễn khắc ở đây, đây chính là dấu hiệu của Ngô Chính Phong này.

Ngô Chính Phong hạ quyết tâm rất nhanh. Lại còn rõ ràng đem ra hình tượng so sánh, đem Diệp Phàm so sánh với “lá cây” nữa chứ.

– Hay!

Diệp Phàm đột nhiên vỗ bàn một cái, nói:

– Các anh em, cùng cạn một chén. Chúng ta cứ thửu xem liệu có thể bắt được vị trí này hay không. Được dịp mọi người cao hứng, lỡ ra không bắt được thì cũng là một kiểu tôi luyện.

Đêm khuya, rượu cạn, người tan. Diệp Phàm vừa mới trở lại Hồng Diệp Bảo(Biệt thự lá đỏ), không ngờ lại nhận được điện thoại của Cung Khai Hà, bảo hắn ngay lập tức đến tổng bộ một chuyến, Diệp Phàm cũng liền lái xe đến thẳng tổng bộ. Hắn còn tưởng rằng có khi nào là tổng bộ có chuyện gì gấp mà nửa đêm cũng gọi đến.

Vừa đến bên ngoài phòng làm việc của Cung Khai Hà, thư ký Điền Kỳ của ông ta đã sớm đứng lên chào, nói:

– Tổ trưởng ở bên trong chờ anh, anh cứ trực tiếp đi vào là được.

– Đến đây, ngồi xuống, chúng ta vừa uống trà vừa tâm sự.

Vừa thấy Diệp Phàm tiến vào, Cung Khai Hà đã giơ tay chỉ vào vài cái ghế dựa noi góc phòng cười nói.

“Quái lạ, lão già này nửa đêm gọi mình lại là để nói chuyện phiếm đánh rắm suông uống trà sao, sự rất khác thường tất có yêu tinh rồi”. Diệp Phàm trong lòng thầm nhủ một câu, cũng là đến phía bàn trà ngồi xuống trước.

– Mới có hàng tốt ra lò, hôm nay cho cậu được mở mang tầm mắt, lão Cung này trà đạo cũng không thua gì kiếm đạo.

Cung Khai Hà vẻ mặt thân tình mà cười cười, tự mình rửa tay đi pha trà …

– Thủ trưởng Cung, anh tích lắm trà như vậy chắc uống không có hết. Để cho tôi mấy hộp mang về có được không?

Diệp Phàm đưa mắt ngắm một chút mấy hộp trà trong tủ, liếc mắt một cái liền nhận ra là loại cực phẩm Tây Hồ Long Tỉnh chuyên cung cấp cho các đồng chí cấp phó bậc lãnh đạo cao nhất trở lên uống.

Trước kia ở Phí gia cũng tiện tay cầm một hộp, hồi ở Đồng Lĩnh chủ nhiệm Điền Giang cũng biếu cho Diệp Phàm hai hộp.

Tuy nhiên, đến nay Diệp Phàm chưa uống đến một túi nào mà toàn bộ đều đem cho người khác cả rồi. Như Tề Chấn Đào cũng đã lấy mất hơn nửa hộp.

Hắn không khỏi có chút buồn bực, đến bây giờ vẫn còn đang xót ruột, hôm nay may mắn phát hiện trong tủ của đồng chí Cung Khai Hà có hàng tốt, tự nhiên là muốn ăn bớt chút mang về.

– Uống không hết, tiểu tử nhà anh chớ có nói nhảm. Đây đâu phải là của công dùng đãi khách. Đây là hàng lậu của tôi đấy, cũng là tích góp mấy tháng mới được vài hộp này đấy.

Cung Khai Hà vừa chớp mắt đã khẩn trương chối.

– Ha ha, Sếp Cung, anh không đến nỗi keo kiệt như vậy chứ? Hơn nửa đang đêm kêu tôi lại đây, dù sao cũng phải có chút gì đó mang về, bằng không, tôi đây đúng là có hơi…ấy.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, ánh mắt cũng không rời khỏi mấy hộp trà kia. Hơn nữa hắn còn cất bước đến trước cái tủ, tự ý cầm lên bắt đầu thưởng thức.

– Ồ, cái bình đựng trà này cũng không tệ lắm, cũng hơi khác so với trước kia, có ý vị mới, còn toàn bộ tượng điêu khắc gỗ kia, thật là xa hoa!

Diệp Phàm cầm bình trà kia có vẻ yêu thích không nỡ rời tay.

Cung Khai Hà khóe miệng co giật vài cái, khẩn trương nói:

– Được rồi, cho cậu một bình.

– Ở đây hình như có năm sáu bình, tôi lấy ba thôi vậy. Ha ha, tôi cũng không phải là hạng người tệ bạc lắm phải không, có lòng Bồ Tát mà.

Diệp Phàm về cơ bản chính là cướp lấy, thuận tay cầm lên ba bình mà không đợi đồng chí Cung Khai Hà đồng ý đã nhét chặt vào trong bóp da của hắn.

Cung Khai Hà chỉ có thể giương mắt nhìn, thật lâu sau mới nói:

– Thôi vậy, sau này ông mà gặp cậu thì sẽ đem giấu tiệt, xem còn tiện tay kiểu gì được, ngăn tủ này kiểu gì cũng phải chuyển đi.

– Ngăn tủ này cũng không tồi đâu, gỗ lim nguyên chất đấy, chuyển vào Hồng Diệp Bảo(Biệt thự lá đỏ) hình như cũng không chê được vào đâu cả.

Diệp Phàm da mặt còn dày trên mức bình thường, Cung Khai Hà là hoàn toàn hết chỗ nói rồi, hung hăng trợn mắt liếc hắn một cái, rõ ràng không thèm nói nữa mà lại chuyên tâm vào trà đạo của y.

Sau khi uống xong hai chén, Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên nhíu mày.

– Thủ trưởng, trà cũng uống rồi, anh nên đem nhiệm vụ nói ra à nha? Mà tôi cũng hỏi luôn, lần này là đi Mĩ hay Anh, Pháp hay là Nhật.

Diệp Phàm thản nhiên nói, hắn là dùng ngón chân mà nghĩ cũng không thể tin được đồng chí Cung Khai Hà gọi mình lại đây chính là để cùng uống trà nói chuyện phiếm huyên thuyên gì đấy. Huống chi lại đang là lúc đêm khuya.

– Ôi …

Cung Khai Hà khoát tay áo, trầm ngâm một hồi mới nói:

– Lời này, bảo tôi làm sao mở miệng với cậu. Nói thật tôi hơi ngại nói ra.

– Trên đời này còn chuyện mà Thủ trưởng Cung ngại nói ra ư, không thể nào.

Diệp Phàm vẻ mặt hết ý, còn Cung Khai Hà thì là hận tới mức ngứa cả răng ra đấy, bất đắc dĩ nói:

– Thôi vậy, dù sao cũng phải ngả bài với cậu. Là như vậy, vừa rồi cùng lão Tiếu uống vào ít rượu. Nói tới chuyện Đinh Đại Thắng của quân khu Bắc Kinh. Nói là nếu không có việc gì lớn thì cũng không cần phải bắt người. Làm trễ công tác quân khu thì không nói, hơn nữa còn ảnh hưởng cũng không tốt chút nào.

Diệp Phàm sửng sốt,hai hàng lông mi thiếu chút nữa bị dựng lên, lạnh lùng hừ nói:

– Tiếu Thiết Phong đến làm thuyết khách phải không? Xem ra, năng lực của Trịnh Thiên Đào cũng không nhỏ đâu.

– Ôi, Tiểu Diệp, có một số việc là chuyện đã qua thì nên thôi đi. Không cần phải gây sức ép thêm, làm lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều mệt.

Cung Khai Hà lại thở dài, Tiếu Thiết Phong tự mình ra mặt mời lão ta uống rượu, dù sao lão cũng phải nể mặt.

Vả lại, cứ giữ người mãi không chịu thả, bên quân đội người ta cũng sẽ có ý kiến. Về phần Diệp Phàm đã làm gì, tai to mặt lớn như người ta đương nhiên là trong bụng biết tỏng rồi.

– Vậy bọn họ sẽ buông tha cho Tuyết Hồng sao? Cũng quá kiêu ngạo rồi, phái binh đến Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ) cưỡng chế lục soát lại còn bắt người, trên đời này, dù sao cũng phải có chỗ để nói lý chứ?

Hơn nữa, anh emTrịnh Thiên Đào cũng không phải loại tốt đẹp gì. Không tự đi xét lại con mình không phải, mà đằng này lại còn giật giây cục Công an thành phố Thái Cường ngầm giở trò, trường học bên kia còn lập tức đuổi học Tuyết Hồng.

Việc này, có hỏi qua ý kiến người giám hộ là tôi đây hay không. Giờ thì hay rồi, cục Công an thành phố bên kia tôi đã giải quyết, nhưng Trịnh Thượng Minh người ta đường đường là bộ trưởng, dám khống chế cả một số hạng mục của địa học Bắc Kinh.

Cứ như vậy, Tuyết Hồng có muốn trở lại đại học Bắc Kinh cũng coi như hết đường rồi, cái quái gì vậy hử. Sự tình đã thế này, Tiếu Thiết Đỉnh còn dám tới van xin hộ, đầu óc ông ta không có vấn đề chứ?

Diệp Phàm đã khá căm tức, thanh âm lớn thêm không ít.

– Khụ khụ…

Cung Khai Hà ho khan vài tiếng, hình như là bị nghẹn nước trà, Diệp Phàm biết lão già này đang che mắt mình thôi, liền nói:

– Tôi biết Tiếu Thiết Phong đã mở lời, anh không nể tình thì không được rồi.

Tuy nhiên, Thủ trưởng Cung, bộ dạng anh như vậy là đẩy Diệp Phàm tôi vào chỗ nào. Còn Tuyết Hồng nữa, anh cũng không phải không hiểu được cổ là em gái nhà ai.

Nếu Thiên Thông nóng lên, đến lúc đó thì anh đi mà lo liệu. Đến lúc đó đừng tới tìm tôi nữa, Diệp Phàm tôi không phải loại chuyên đi xử mấy chuyện này.