Chương 3276: Mày Giở Trò.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Có thêm cược nữa không?

Tuyết Lý Hồng hỏi.

– Thêm 1 triệu.

Diệp Phàm nói, Ngô Tuấn lập tức đẩy thẻ ra. Tuyết Lý Hồng còn cố ý nhíu mày suy nghĩ rồi mới đặt thêm 1 triệu.

– Còn muốn thêm nữa không?

Tuyết Lý Hồng hỏi.

– Tạm đủ rồi, mở bài đi.

Diệp Phàm nói, ván thứ nhất Diệp Phàm đã thua 2 triệu đô la Mỹ.

– Diệp tổng có mang đủ tiền không?

Tuyết Lý Hồng tỏ vẻ khinh miệt hỏi.

– Không đủ thì có chi phiếu mà, yên tâm. Bổn gia hôm nay chắc chắn không thể bị lột hết đâu.

Diệp Phàm “hừ” nói.

Ván thứ hai bắt bài, bắt đầu.

Ván này lại thua rồi, Diệp Phàm hiểu được. khi mình bắt bài thì Tuyết Lý Hồng đã sớm phát hiện số điểm trên bài của mình rồi.

Sau đó cô ta mới bắt bài điểm chỉ hơn mình một chút thôi. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, khi bắt bài Tuyết Lý Hồng có dùng miệng để thổi cho bài bay lên không.

Bởi vì nội công của cao thủ nội kình thổi ra, lá bài bị thổi bay lên không trung thời gian dừng lại ở trên không trung rất dài. Đương nhiên, những động tác này người bình thường rất khó phát hiện ra.

Hai ván Diệp Phàm đã thua 5 triệu, không những thua hết số tiền vừa nãy thắng được mà tiền trong va ly cũng đã phải lấy ra 1 triệu.

Dường như Diệp Phàm đã bực mình rồi, mặt biến sắc mở tờ chi phiếu 1 triệu đô la Mỹ ra đưa cho đối phương kiểm tra, xác nhận đó là thật xong liền đặt lên bàn.

Ván thứ 3 lại thua, Diệp Phàm tức giận, đặt liền 10 triệu, Tuyết Lý Hồng chẳng nghĩ ngợi gì, đặt theo 10 triệu đô la Mỹ.

Hơn nữa còn khinh thường hỏi:

– Còn muốn cược tiếp không?

– 10 triệu trước đã.

Diệp Phàm tỏ vẻ dường như trong lòng hơi chút chột dạ. Việc này, đương nhiên là Diệp Phàm đang bắt đầu “thả câu”.

Không lâu sau, bài lại bay trên không trung.

Còn Tuyết Lý Hồng phải thắng cho bằng được ván này, thế thì phải bắt cho được “hoàng đế” trong tay. “Hoàng đế” trong bài cửu là do lá bài quốc vương của poker cộng thêm 3 điểm hợp thành.

Quả nhiên, Tuyết Lý Hồng vừa liếc mắt nhìn đã thấy quốc vương. Miệng của cô ta cố ý cười, thực ra đã bị Diệp Phàm phát hiện là cô ta đang dùng nội khí để thổi giữ lấy lá bài “quốc vương” đó.

Tuy nhiên, nhìn “quốc vương” sắp đến rồi khi trong lòng Tuyết Lý Hồng đang mừng rỡ định đưa tay chụp lấy thì lúc này Diệp Phàm đột nhiên hắt hơi một cái rất mạnh.

“Xẹt” một tiếng, Quốc vưỡng đã bi cái hắt hơi của Diệp Phàm thổi bay hướng xuống dưới đất. Tuyết Lý Hồng không kịp phòng bị, còn Quốc vương thì sắp rơi xuống dưới đất rồi.

Đang rơi trước mắt Tuyết Lý Hồng là hai cây Q đỏ.

Đây cũng là do Diệp Phàm cài bẫy, Tuyết Lý Hồng vừa nhìn thấy, liền không để ý đến Quốc vương đã rơi xuống đất kia nữa mà chuyển sang chọn 2 lá Thiên bài do 2 cây Q đỏ hợp thành gọi là “Thiên Thiên đối”, to thứ hai trong bài cửu.

Tuyết Lý Hồng tin tưởng, “Quốc vương” đã rơi xuống đất rồi thì Diệp Phàm không thể đi nhặt lại được. Còn Diệp Phàm lớn nhất thì chỉ có thể bắt được đôi Địa vương mà thôi, cũng là một đôi 2 đỏ.

Hơn nữa, Tuyết Lý Hồng còn cố ý chơi xấu. Thi triển nội khí đẩy 2 lá 2 đỏ bay về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm vừa nhìn thấy đương nhiên vui mừng, với tay bắt một cái lây lá 2 đỏ. Đây gọi là “Địa Đại đối”.

Hơn nữa thủ đoạn của Tuyết Lý Hồng còn không dừng lại ở đó. Còn cố ý đẩy 1 lá Thiên bài bay xuống dưới đất.

Khiến Diệp Phàm lầm tưởng rằng Thiên bài đã rơi xuống đất rồi thì “Địa Địa đối” của mình nhất định là lớn nhất rồi. Trên thực tế Tuyết Lý Hồng đã dùng nội khí đã hút Thiên bài dừng lại, chỉ là thủ pháp rất nhanh, người bình thường khó mà phát hiện ra mà thôi.

Vẻ mặt hai bên bình tĩnh ngồi xuống vị trí, úp bài lên trên mặt bàn.

– Diệp tổng, có muốn cược thêm nữa không?

Tuyết Lý Hồng tỏ vẻ mặt căng thẳng, Diệp Phàm hiểu rằng cô ta cũng đang “thả câu”.

Đương nhiên chúng ta sẽ câu ngược lại.

– Còn lại bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi Đường Thành.

– Ông chủ, chỉ còn lại không đến 5 triệu.

Đường Thành mở va ly ra.

– Đặt cái va ly lên trên bàn cho ta, lúc đến bảo các ngươi mang nhiều thêm một chút các ngươi không nghe. Vô dụng, chơi chưa đã lắm.

Diệp Phàm quát lên kiêu ngạo.

– Diệp tổng có thể dùng chi phiếu để thay thế mà, ở đây chúng tôi có chuyên gia.

Tuyết Lý Hồng không hề chớp mắt.

– Cược tiếp, ta xuống tiếp 20 triệu đô la Mỹ.

Diệp Phàm tức giận, lại rút ra một tờ chi phiếu 20 triệu đô, được chuyên gia công chức kiểm chứng là chi phiếu thật.

– Còn muốn thêm nữa không?

Tuyết Lý Hồng càng tỏ ra điềm tĩnh.

– Các ngươi còn tiền theo sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Chúng tôi cược thêm vào 30 triệu đô la Mỹ, ông còn có không?

Tuyết Lý Hồng “hừ” nói.

– Theo.

Diệp Phàm nói. Ngô Tuấn lại lấy ra 30 triệu để cược thêm. Lúc này tổng cược của hai bên đã lên đến 65 triệu đô la, đúng là canh bạc lớn.

Những người ở đây thiếu chút nữa thì ngạt thở. Tiền nhiều như vậy thật sự khiến mọi người sáng mắt.

– Ha ha ha, mở nhé?

Tuyết Lý Hồng hỏi.

– Không được, còn phải thêm cược nữa.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Diệp tổng, tôi thấy thế cũng đủ rồi.

Tuyết Lý Hồng nói.

– Năm mươi triệu…đô la.

Diệp Phàm nói.

– Thêm.

Tuyết Lý Hồng nói, lại đặt thêm một đống nữa.

– Thêm tiếp 80 triệu.

Diệp Phàm lại hô lên, Ngô Tuấn chỉ lo việc rút chi phiếu ra.

Tuy nhiên. Lúc này sắc mặt Tuyết Lý Hồng có chút khó coi. Suy nghĩ rồi nói:

– Diệp tổng, nhất thời chúng tôi không thể rút ra một khoản tiền lớn như thế. Chúng ta lấy số hiện có trên bàn làm chuẩn có được không?

– Ha ha. 80 triệu ta đặt cược. Nếu không đủ, lúc trước chẳng phải đã thương lượng rồi sao? Cô dùng người để cược là được. Xem xem, bổn gia rất coi trọng cô. 80 triệu đô la Mỹ cơ mà, cô có dám cược không? Nếu không dám thì bổn gia phải rút về 80 triệu thôi.

Diệp Phàm cười nói.

– Được Diệp tổng đã nể Hồng Lý Tuyết tôi như vậy, tôi cược ván này. Tuy nhiên, 80 triệu này là cược người Hồng Lý Tuyết tôi.

Vì thế, đến khi đó, nếu tôi may mắn thắng, ngoài phần trăm của ván cược ra thì 80 triệu này tất cả sẽ thuộc về một mình tôi.

Trần tổng, ông hỏi ông chủ xem, có phải là như thế không?

Tuyết Lý Hồng “hừ” nói.

– Ha ha, tôi đồng ý!

Lúc này, một người khoảng hơn 50 tuổi cũng là ngậm một điếu xì gà nổi tiếng dẫn theo 5, 6 người đi vào.

Ông chủ của sòng bạc Hồng Đô, biệt hiệu à “Lãnh Cẩu”, có thể nhìn thấy sự đáng sợ ở người này.

– Ông chủ, đem đổi hết số thẻ cược bên phía các ông thành tiền mặt. Tôi thích nhìn thấy tiền.

Diệp Phàm “hừ” nói.

– Đổi đi.

Lãnh Cẩu liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nhân viên sòng bạc không lâu sau mang vào rất nhiêu đô la. Xếp hết lên mặt bàn, thật sự khiến cho người ta rung động.

– Mở!

Diệp Phàm cười lạnh lùng một tiếng, 2 lá bài “xẹt” một tiếng bị hắn lật dính trên mặt bàn.

– Sao lại thế được.

Đồng thời nghe thấy tiếng kêu đau khổ của tất cả nhân viên sòng bạc Hồng Đô và cả ông chủ của họ.

Hai mắt Tuyết Lý Hồng nhìn đăm đăm, rồi chớp chớp mắt, chắc chắn là không dám tin. Mặt cô ta chợt đỏ bừng lên, đúng là Tuyết Lý Thấu Hồng rồi.

– Họ Diệp, ngươi giở trò. Rõ ràng ta nhìn thấy “Quốc vương” đã rơi xuống đất. Làm sao lại có thể xuất hiện trong tay ngươi.

Hôm nay không nói rõ, ngươi đừng ưởng sẽ ra được khỏi Hồng Đô.

Tuyết Lý Hồng đột nhiên đứng dậy đập một cái xuống bàn.

Trên khuôn mặt lạnh lùng ánh lên vẻ hung tợn, dường như muốn cắn người.

– Giở trò, cô đem chứng cứ ra là được. Nếu đã mở được sòng bạc, thì phải có khả năng nói với chồng, xin ly hôn. Những người làm chứng, các người nói có phải không nào?

Diệp Phàm vẫn ngồi với vẻ mặt điềm tĩnh, miệng thoải mái nhả khói thuốc.

Hai công chứng viên đã thực sự trở thành công chứng viên rồi, đứng dậy tỏ ra rất công minh nói:

– Việc này, tôi thấy các vị hay là cứ ngồi xuống bàn bạc đã.

Dù bên phía sòng bạc nghi ngờ cho rằng Diệp tổng giở trò. Việc này hay là cứ điều tra một chút trước đã.

Như thế tiền cá cược của hai bên tạm thời giữ lại không cần trả cho đối phương. Chờ sau khi Phòng Công chứng chúng tôi điều tra rõ ràng thì sẽ quyết định, thế có được không?

– Điều tra cái mẹ gì, ngươi là công chứng hay là giúp cho sòng bạc?

Đường Thành thô tục, hung hăng trợn mắt với hai công chứng viên.

– Được rồi, các người đã không thừa nhận, thì gói tiền lại đưa cho bọn họ đi. Hồng Đô chúng ta trước giờ đều là công chứng công bằng. Việc này nhất định phải điều tra, nhưng cứ trả tiền trước cho khách quý là tông chỉ của chúng ta.

Lãnh Lang khoát tay.

– Ha ha, nói như thế còn có thể chấp nhận được mà.

Diệp Phàm cười nhạt.

– Diệp tổng, từ giờ trở đi Tuyết Lý Hồng tôi chính là người của ông rồi.

Tuyết Lý Hồng lúc này lại nở nụ cười xinh tươi, tiến sát lại Diệp Phàm.

– Không phải chứ, chẳng phải cô là “Hồng Lý Tuyết” sao? Sao mới đó đã lại đổi tên thành Tuyết Lý Hồng rồi?

Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra kinh ngạc.

– Từ giờ trở đi tôi đổi tên rồi, đi theo ông thì tên là Tuyết Lý Hồng.

Tuyết Lý Hồng cười rồi đi đến bên cạnh Diệp Phàm. Sau đó tỏ ra vô ý liếc mắt nhìn ông chủ Lãnh Lang, hai người trao đổi ánh mắt.

Muốn ám toán ta hả, ngươi còn kém lắm, trong lòng Diệp Phàm cười nhạt.

– Nào, thu lại, chúng ta đi.

Diệp Phàm cười ra hiệu vừa nắm lấy cổ tay của Tuyết Lý Hồng, sau đó 2 người giống như một đôi tình nhân, cũng giống như là ông chủ Diệp dẫn người tình của mình đi vậy.

– Ông chủ, lẽ nào cứ để như thế?

Diệp Phàm vừa đi ra, Trần tổng ghé tai Lãnh Lang nói.

– Có Hồng Lý Tuyết thì sợ cái gì, ngươi cho rằng cô ta chỉ có sắc thôi sao? Bằng không ngươi đi thử xem sao?

Lãnh Lang cười thần bí, tỏ ra rất bình tĩnh.

– Không dám, không dám, thế chẳng khác nào đi tìm cái chết.

Quản lý Trần gật đầu nói, ánh mắt loé lên một tia sợ hãi.

Bởi vì, gã đã từng tận mắt chứng kiến một vị khách đã thắng rất nhiều tiền muốn giở trò với Hồng Lý Tuyết, kết quả trên đường Hồng Lý Tuyết đi theo về, hắn đã bị biến thành một người thực vật.

Hắn chẳng tỉnh lại được nữa.

Ở Ngao Môn Tuyết Lý Hồng vẫn rất bình thản, bốn người Diệp Phàm đem gửi tiền vào ngân hàng xong, sau đó đi vui thú, dạo khắp một lượt Ngao Môn. Gần đến tối thì qua cửa khẩu về bên Trúc Hải.

Còn Tuyết Lý Hồng thì cứ như một cô gái nghe lời đi dạo phố cùng với 4 người Diệp Phàm, hơn nữa, Ngao Môn trở thành một người dẫn đường miễn phí cho đám người Diệp Phàm, tham quan những điểm nổi tiếng như đền thờ Đại Tam Ba, pháo đài Đông Dương.

Tuyết Lý Hồng đúng là biết đóng kịch, lúc này xem ra cô hoàn toàn chẳng giống như thân phận của mình chút nào, giờ đây cô đang sắm vai người tình của một đại gia.

– Diệp tổng, anh đã tới Trúc Hải bao giờ chưa?

Tuyết Lý Hồng hỏi.

– Chưa từng, làm sao, có nơi nào thú vị sao?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi, cho Tuyết Lý Hồng một cơ hội ra tay.

Lòng dạ của người con gái này Diệp Phàm cũng đã cơ bản rõ ràng rồi, chắc là thừa cơ tối nay sẽ ra tay.