Chương 1248: Thái độ thay đổi hẳn

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Khoan đã, cậu nói là đơn vị nào?

Lâm Phong nhìn theo lưng Diệp Phàm, hỏi.

– Ban thư ký Văn phòng trung ương Đảng.

Diệp Phàm không quay đầu lại, đáp.

– Ngồi đi, uống chén trà, bớt giận, ha ha.

Thái độ của Lâm Phong thay đổi hoàn toàn, khiến Diệp Phàm cũng thực sự bất ngờ. Quay người lại, cũng không khách khí nữa, biết Lâm Phong bị cái tên Ban thư ký Văn phòng trung ương Đảng làm cho chấn động, nên cũng yên tâm ngồi xuống.

Lâm Phong không ngờ còn đích thân đứng dậy pha cho Diệp Phàm một tách trà, nhìn Diệp Phàm, nói:

– Nói xem, rốt cuộc là thế nào? Cậu quen người trong Ban thư ký Văn phòng trung ương hay sao?

– Người này chắc ông đã từng nghe qua.

Diệp Phàm rút một tấm danh thiếp ra, chỉ để lộ ra cái tên, số điện thoại bị hắn dùng ngón tay che đi, bởi đó là số điện thoại mà Trưởng ban thư ký Văn phòng trung ương Đảng Trương Vệ Thanh đã cho hắn, bình thường không tiết lộ với người ngoài, không giống với các loại danh thiếp xã giao thông thường.

– Trương Vệ Thanh…

Lâm Phong lẩm bẩm cái tên này, rồi lại lôi từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một cuốn sổ lớn tra cứu, có lẽ là danh sách tên và số điện thoại của lãnh đạo các cơ quan quan trọng ở Bắc Kinh. Lật đi lật lại một hồi, hình như đã tìm thấy.

– Ông ta hình như là Trưởng ban thư ký Văn phòng trung ương Đảng, hơn nữa còn là Tổ trưởng Tổ thư ký chuyên trách của đồng chí Phó chủ nhiệm Văn phòng trung ương Đảng Hứa Chính Dương, có đúng không?

Lâm Phong cuối cùng thận trọng nói.

– Đúng thế.

Diệp Phàm gật đầu, liếc Lâm Phong một cái, có chút ngượng ngùng nói:

– Xin lỗi, số điện thoại của anh ấy tôi không tiện tiết lộ, việc này…

– Không sao, ai cũng có quy củ riêng, việc này bình thường.

Lâm Phong xua tay, ra vẻ thông cảm, lại nói:

– Cậu thực sự có cách đưa Tử Nhuận vào trong Ban thư ký Văn phòng trung ương Đảng hay sao?

– Ha ha, nếu tôi không có cách thì dám đến đây lừa ông hay sao? Xin lỗi, để tôi gọi điện thoại thử xem.

Diệp Phàm để thể hiện, hoặc nói chính xác hơn là chứng minh, lập tức gọi điện ngay trước mặt Lâm Phong.

– Anh Trương, tôi là Diệp Phàm, gần đây vẫn khỏe chứ, ha ha ha…

Diệp Phàm mỉm cười, giọng điệu khiến Phó Chủ tịch Lâm không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ quan hệ của tay này và Trưởng ban Trương quả thực là thân thiết.

– Tốt gì chứ, bận tối mặt tối mũi. Thằng nhóc nhà cậu, lần trước về Bắc Kinh cũng không nói một câu, không nhìn thấy mặt mũi đâu cả, có phải sợ anh Trương của cậu không mời nổi cậu bữa cơm hay không?

Trương Vệ Thanh tỏ ra rất thân mật.

Việc này đương nhiên là cũng có nguyên nhân của nó.

Lần trước Trương Vệ Thanh đi tham gia buổi gặp mặt của đám người Thiết Chiêm Hùng, phát hiện ra năng lượng của Diệp Phàm, hơn nữa, từ trên người Phượng Khuynh Thành còn ngầm ngẫm nghĩ ra, Diệp Phàm có khả năng còn là rể quý trong tương lai của Phượng gia, do vậy, quan hệ với Diệp Phàm cũng được thắt chặt hơn rất nhiều. Cũng không thể nói là Trương Vệ Thanh vụ lợi, chẳng qua đó là việc rất bình thường. Nếu anh không có năng lượng gì thì người ta chỉ coi anh là tên tiểu đệ để sai vặt, nhưng bây giờ thì khác, Trương Vệ Thanh đã coi Diệp Phàm là người cùng cấp với mình, đối đãi đương nhiên là khách khí hơn nhiều.

– Xin lỗi xin lỗi, lần trước việc bận quá, lần sau lên Bắc Kinh tôi mời anh Trương.

Diệp Phàm cười nói.

– Sao thế được, ở Bắc Kinh tôi cũng được coi là chủ nhà rồi, đương nhiên phải để tôi mời.

Trương Vệ Thanh cười nói.

– Vậy được, để anh Trương mời, đến Việt Đông thì tôi mời.

Diệp Phàm cười, hàn huyên thêm mấy câu, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi:

– Anh Trương, không biết Ban thư ký của anh có còn cần người nữa không?

– Cậu muốn vào hay sao?

Trương Vệ Thanh chưa trả lời, mà hỏi mục đích của Diệp Phàm trước, đó chính là nghệ thuật của lãnh đạo. Ý tứ rất rõ ràng, nếu anh thực sự cần thì không có vị trí cũng có thể vào, quan hệ của anh và tôi không tốt thì có vị trí anh cũng đừng có mơ.

– Là thế này, có một người bạn, tốt nghiệp Đại học nhân dân, muốn vào công tác ở chỗ của anh, một người bạn rất thân, không biết có vinh dự ấy không?

Diệp Phàm hỏi.

– Thực sự là bạn rất thân?

Trương Vệ Thanh hỏi lại một lần nữa, giúp người cũng phải giúp những người thực sự thân thiết, bạn bè khắp thiên hạ, không thể ai cũng giúp được.

– Cậu đợi một chút nhé.

Trương Vệ Thanh nói xong dập điện thoại, Diệp Phàm liếc Lâm Phong một cái, Lâm Phong rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn, hai người trầm ngâm ngồi hút thuốc. Nhưng đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phá hiện ra, cơ mặt của Lâm Phong vẫn khẽ giật giật, xem ra, vẫn khó mà giữ được sự bình tĩnh thường ngày của một Phó Chủ tịch thường trực tỉnh ủy.

Ban thư ký Văn phòng trung ương làm những việc gì nào? Phụ trách công tác văn thư của Văn phòng trung ương Đảng, công tác kiểm tra giám sát việc quán triệt thực hiện công tác quan trọng của Trung ương Đảng, chuyển tiếp, đôn đốc giám sát việc thực hiện các chỉ thị của lãnh đạo Trung ương Đảng, phụ trách các công tác vận chuyển, chuyển giao các văn kiện, tài liệu cơ mật của trung ương Đảng, phụ trách công tác bảo vệ, y tế, chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo Trung ương Đảng, phụ trách sắp xếp lịch các hoạt động lớn của các lãnh đạo trung ương…. Nếu may mắn được lãnh đạo nào đó để mắt đến thì chẳng mấy chốc sẽ thăng quan. Quyền lực ở đó lớn hơn nhiều so với ở địa phương, khó trách Phó Chủ tịch Lâm cũng không giữ nổi sự bình tĩnh vốn có.

Không lâu sau Trương Vệ Thanh gọi điện đến, nói:

– Chú em, là bạn bè thân thiết thực sự chứ?

Câu hỏi này Trương Vệ Thanh hỏi rất thận trọng, lại lặp lại một lần nữa. Diệp Phàm vừa nghe đã biết việc này có hi vọng.

– Nói thật với anh, thực sự là bạn của tôi, hơn nữa bố cậu ta còn là lãnh đạo của tôi, vô cùng thân thiết, ha ha ha.

Lúc này thái độ phải vô cùng kiên định. Thứ nhất là phải kiên định sự sắp xếp của Trương Vệ Thanh. Tuy đều vào trong Ban thư ký Văn phòng trung ương Đảng cả, nhưng cũng có sự phân biệt thân sơ. Thứ hai là Phó Chủ tịch Lâm vẫn đang nhìn vào, phải kiên định thái độ, khiến ông ta trong lòng cảm kích mới được.

– Lãnh đạo, lẽ nào là con trai Bí thư thành ủy của cậu.

Trương Vệ Thanh vừa nghe đã hiểu ra, cái gọi là bạn bè này chỉ là cái cớ, chủ yếu vẫn là con của lãnh đạo.

– Không phải, là con trai của đồng chí Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Việt Đông, Lâm Phong.

Diệp Phàm cũng trả lời rất thành thật.

– Thế này đi, nếu cậu ta là bạn cậu, nếu cậu thực sự muốn giúp cậu ta thì đưa cậu ta đến gặp tôi.

Trương Vệ Thanh xem ra cũng muốn giúp một phen, nên thái độ vô cùng thận trọng.

– Được, anh Trương, tôi đang muốn lên Bắc Kinh xin anh bữa cơm đây. Tối nay thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Được, cậu đến thì gọi điện thoại cho tôi, tối nay chắc là rảnh rỗi, đương nhiên là nếu không có gì đột xuất.

Trương Vệ Thanh nhanh chóng nhận lời.

Hai người nói xong liền dập điện thoại, vừa đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm đã hỏi:

– Phó Chủ tịch Lâm, không biết Tử Nhuận hiện nay đang ở đâu?

– Nó đang ở Bắc Kinh.

Lâm Phong trong lòng thầm mừng, biết là việc này có hi vọng rồi.

– Thế này đi, Trưởng ban Trương nói là muốn gặp Tử Nhuận rồi tính, tôi đã đồng ý là hôm nay sẽ đến, nếu có thời gian…

Diệp Phàm thăm dò ý kiến của Lâm Phong.

– Vậy tôi lập tức cho người đặt vé máy bay, có lẽ vẫn còn vé, chúng ta lập tức xuất phát.

Lâm Phong không nói gì thêm, lập tức gọi Tô Quốc Hưng vào, nghiêm mặt hừ nói:

– Đồng chí Diệp Phàm là bạn của tôi, sau này cậu phải chú ý một chút, đối với người khác phải lễ phép, đi đi, lập tức đặt cho tôi hai vé máy bay đi Bắc Kinh, tôi và Bí thư Diệp cùng đi.

– Tôi biết rồi.

Tô Quốc Hưng tuy trong lòng rất không thoải mái, nhưng trước mặt Lâm Phong cũng chỉ biết gật đầu, quay người bước đi, vẻ mặt rất khó coi.

Buổi chiều đã đến Bắc Kinh, hai người tìm một khách sạn nghỉ chân.

Không lâu sau, một thanh niên có nét giống Lâm Phong, cũng không đẹp trai lắm đi tới khách sạn, có lẽ chính là Lâm Tử Nhuận.

– Tử Nhuận, vị này là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật thành phố Ngư Đồng, việc của con chính là nhờ cậu ấy lo giúp.

Thái độ của Lâm Phong thay đổi hẳn, rất thân mật giới thiệu.

– Bí…bí thư Diệp.

Vẻ mặt Lâm Tử Nhuận thoáng chút kinh ngạc, có lẽ là bởi tuổi tác của Diệp Phàm. Cần biết rằng Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố Ngư Đồng phải là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, Lâm Tử Nhuận không ngạc nhiên mới lạ. Vị Bí thư Diệp này xem tuổi tác cũng tương đương với mình, so sánh với người ta, mình để kiếm được một công việc ỏ Bắc Kinh đã chạy khắp nơi, còn người ta thậm chí đã có thể giúp mình, so sánh ra thì thật là hụt hẫng.

– Ha ha, gọi tôi là Diệp Phàm là được rồi. Hai ta tuổi tác cũng tương đương mà.

Diệp Phàm cười thân mật.

– Bí thư Diệp, người có tài thì đứng hàng trên, tôi vẫn cứ gọi anh là Bí thư Diệp vậy.

Ấn tượng Lâm Tử Nhuận để lại cho Diệp Phàm cũng không tồi, không hề có vẻ kiêu ngạo của con trai Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, thái độ đối với Diệp Phàm cũng rất cung kính. Đương nhiên, đó cũng là nhờ năng lượng mà hắn thể hiện, nếu không có năng lực đó, Diệp Phàm đã không được Lâm Tử Nhuận kính trọng đến vậy.

– Bí thư Diệp, buổi tối tôi mời, sao có thể để Trưởng ban Trương mời được, như vậy, tôi không biết để mặt mũi vào đâu được nữa.

Lâm Phong thái độ rất chân thành, bước đầu cũng đã chấp nhận Diệp Phàm.

– Vậy… cũng được.

Diệp Phàm trầm ngâm một lát rồi gật đầu.

– Không biết Trưởng ban Trương thích đi chỗ như thế nào?

Lâm Phong hỏi.

– Hải Vương Tinh cũng không tồi.

Diệp Phàm nói, nhìn Lâm Phong một cái, lại nói:

– Cùng với Trưởng ban Trương đến đó mấy lần, chỗ đó cũng không tồi.

– Vậy thì được, Hải Vương Tinh.

Lâm Phong nói xong rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó.

– Ha ha, anh Diệp, đến Bắc Kinh mà không nói với tôi một câu, phải chăng là sợ tôi ăn hết tiền của anh. Thật đúng là keo kiệt nhé.

Diệp Phàm vừa nghe điện thoại thì đã thấy tiếng cả Lang Phá Thiên truyền tới. Tay này lần trước cùng Diệp Phàm đi giải quyết chuyện của Đỗ gia ở thành phố Phố Hải cũng đã kiếm được một quả lớn, được chia 20 triệu, trước mặt vợ cũng tinh tướng được một thời gian, vẫn luôn muốn kiếm cơ hội báo đáp Diệp Phàm, nhưng đáng tiếc là chưa có cơ hội.

– Lạ thật, sao cậu biết tôi đến Bắc Kinh, lẽ nào sai người theo dõi tôi. Việc này không được đâu nhé. Xem ra lần sau tôi phải cẩn thận, không thì bị người khác nhòm ngó đến túi tiền mất thôi.

Diệp Phàm trêu đùa, cảm thấy ngồi cùng với Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên rất thân mật.