Chương 961: Phượng gia triệu kiến

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mặc dù là gia tộc quyền thế như Phượng gia nhưng vẫn có những phương diện mà bọn họ không thể nhúng tay vào, ví dụ như Tổ đặc nhiệm A là cơ quan mà bất cứ gia tộc quyền thế nào trong nước cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.

Đương nhiên, đối với những việc mà Diệp Phàm xem như khó như lên trời, ví dụ như việc lập dự án ở Bộ giao thông thì đối với Phượng gia lại là chuyện nhỏ, do vậy ai cũng có chỗ mạnh yếu khác nhau, không thể nói ai giỏi hơn ai.

– Chắc chắn.

Diệp Phàm dáng vẻ vô cùng tự tin, ngay cả Phượng Khuynh Thành ở đầu dây bên kia cũng không khỏi thầm giật mình, thầm nghĩ sao mình lại có thể dễ dàng nói chuyện với tên lưu manh này như vậy, lúc trước tuy hắn đã cứu mình, nhưng cũng đã làm nhục mình, hu hu hu…

Thực ra, lúc cứu Phượng Khuynh Thành, Diệp Phàm quả thực có chút ý xấu xa, nhân cơ hội hôn người ta một cái, không ngờ Phượng Khuynh Thành lại không thể nào quên nổi.

– Anh nói xem, phải giúp gì vậy?

Phượng Khuynh Thành cũng rất thẳng thắn, hỏi.

– Tôi muốn đưa một người đến gặp ông nội cô.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm trọng, nói.

– Có ý gì?

Phượng Khuynh Thành ngạc nhiên, thầm nghĩ phải chăng tên này đã đoán ra thân phận của ông nội mình.

– Chỉ xin gặp mặt một lát.

Diệp Phàm nhắc lại.

– Cái này…

Phượng Khuynh Thành có chút khó xử, bởi vì không phải ai cũng có thể gặp Phượng Thiên Diêu, nếu tùy tiện đưa người về nhà, cho dù ông nội rất yêu quý mình thì cũng sẽ bị mắng một trận.

– Hừ, muốn Phượng Đại Sơn lên chức mà điều kiện nhỏ như vậy cũng không thể chấp nhận sao, muốn nhận được thì trước hết phải bỏ ra, nếu không thì thôi.

Diệp Phàm cố ý ra vẻ kiên quyết, thực ra hắn đang đánh cược, đánh cược Phượng Khuynh Thành sẽ đồng ý.

– Anh mang ai đến?

Phượng Khuynh Thành hỏi.

– Chú tôi, Tề Chấn Đào, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc.

Diệp Phàm thẳng thắn nói.

– Bao giờ gặp?

Phượng Khuynh Thành thở phào một cái, hỏi.

– Tối nay được không?

Diệp Phàm hỏi.

– Lát nữa gọi điện cho anh.

Phượng Khuynh Thành dập điện thoại.

– Chú Phong, chú có thể gọi điện cho chú Tề, bảo chú ấy nhanh đến Bắc Kinh được không?

Diệp Phàm nói, nhìn đồng hồ, bây giờ mà đi máy bay thì vẫn còn kịp.

– Tiểu Diệp, lý do là gì, chú Tề của cháu rất bận.

Mí mắt Phong Thanh Lục giật giật, hỏi.

– Cô gái cháu vừa gọi điện chính là cháu gái của Phượng lão.

Diệp Phàm nói đến đây thì ngừng lại, mí mắt Phong Thanh Lục lại giật giật mấy cái, không nói gì nữa, lập tức gọi điện thoại.

Lát sau, Phong Thanh Lục nói:

– Chú Tề của cháu lập tức tới, chú ấy vốn cũng ở Bắc Kinh.

Chỉ hơn mười phút sau, Tề Chấn Đào đã vội vàng tới Phong gia.

Vừa thấy Diệp Phàm thì đã kêu lên:

– Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói với chú đi.

– Cháu đang đợi điện thoại…..

Diệp Phàm nói ra ý định của mình.

– Cái này e là không hay, đột nhiên đến gặp ông cụ, cái này…

Tề Chấn Đào không ngờ lại đứng lên đi đi lại lại trong phòng, đi lại mấy vòng, không ngờ trán đã lấm tấm mồ hôi, xem ra uy danh của Phượng lão cũng vô cùng ghê gớm, không ngờ khiến ngay cả Phó chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào cũng toát cả mồ hôi.

– Chấn Đào, vừa rồi Tiểu Diệp đã chấp nhận điều kiện của cô Phượng, tuy tôi không biết Tiểu Diệp đã chấp nhận điều kiện gì của cô Phượng, nhưng việc này nếu Phượng gia cũng không làm được thì điều kiện này nhất định rất khó thực hiện. Anh không được làm uổng phí tâm huyết của Tiểu Diệp.

Phong Thanh Lục có vẻ điềm tĩnh, thực ra trong lòng cũng đang vô cùng sốt ruột. Hai người là quan hệ thông gia, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục.

– Tiểu Diệp…

Tề Chấn Đào nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, không nói thêm gì nữa, đấm mạnh tay xuống bàn, kêu lên:

– Con dâu trước sau cũng phải ra mắt mẹ chồng, sợ gì chứ.

– Chấn Đào, anh vào phòng sách của tôi ngẫm nghĩ kỹ xem gặp Phượng lão thì phải nói gì, để tôi nói chuyện với Tiểu Diệp.

Phong Thanh Lục cười nói.

Cảm giác chờ đợi thật là khổ sở, Phong Thanh Lục ngồi ngây trên ghế đốt thuốc, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc lá, phòng ngập khói thuốc là, như thể trên cõi tiên cảnh. Tề Chấn Đào đi đi lại lại trong phòng, Diệp Phàm nhìn mà thấy chóng hết cả mặt.

Bà xã Lý Liên của Phong Thanh Lục và con gái Phong Tuyết Liên đi rón rén như mèo, chân bước nhẹ nhàng như sợ làm phiền ba người đàn ông trong phòng.

2 giờ.

Một người từ ngoài đi vào trong phòng, tướng mạo có vài phần giống Tề Chấn Đào.

Vừa tiến vào đã hỏi:

– Có điện thoại chưa?

– Vẫn chưa.

Tề Chấn Đào trả lời.

– Cậu chính là Diệp Phàm, bí thư huyện Ma Xuyên?

Người trung niên đó quay sang hỏi Diệp Phàm.

– Chính là tôi, ông là…?

Diệp Phàm sớm đoán được đây có lẽ chính là bác của Tề Thiên, Tề Phóng Hùng, hiện đang là chủ tịch tỉnh Giang Đô.

– Gọi tôi là bác đi, Tề Thiên đã gọi cậu là anh, cậu lại gọi Tề Chấn Đào là chú, vậy tôi cũng có thể coi là bác của cậu rồi.

Người đàn ông trung niên cười nói.

– Bác…bác, cháu chào bác.

Diệp Phàm ra vẻ xúc động, thầm nghĩ, quái lạ thật, lúc trước Quách Phác Dương cũng bảo mình gọi là bác, bây giờ lại thêm một ông bác nữa. Mà mặc kệ, thêm mấy người cũng chẳng thua thiệt gì.

– Nghe nói cậu có kế hoạch làm đường quốc lộ Thiên Tường đi qua ba tỉnh?

Tề Phóng Hùng tỏ ra rất thân mật, hỏi.

– Đúng thế, cháu lần này lên Bắc Kinh là định chạy dự án này ở chỗ Bộ giao thông.

Diệp Phàm gật đầu, nhìn Tề Phóng Hùng một cái, đưa phương án ra, nói:

– Sau này nếu có thể chạy được dự án này thì còn phải làm phiền bác.

– Ừ, tôi nhìn xem đã.

Tề Phóng Hùng giở ra xem.

Một lúc sau mới đặt phương án xuống, nói:

– Phương án này của cậu quả thực rất đặc biệt, nếu có thể thực hiện được thì hành trình từ Giang Đô đến Nam Phúc có thể rút ngắn 200 km, một kế hoạch rất táo bạo. Nhưng muốn chạy được trên Bộ giao thông không khác gì khó như lên trời. Nhưng cho dù không thể chạy được thì tỉnh Giang Đô cũng sẽ cấp ra chút vốn cho kế hoạch sửa đường của cậu.

– Cảm ơn bác, không biết có thể rót bao nhiêu vốn?

Diệp Phàm bây giờ mặt đã rất dày, mở miệng liền hỏi tiền.

– Hà hà, cậu cũng thật không khách sáo gì cả, tới lúc đó rồi tình.

Tề Phóng Hùng xua xua tay, bộ dạng rất vui vẻ.

– Ít hơn 10 triệu thì có ý nghĩa gì.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

– 10 triệu, tên nhóc cậu cũng thật là tham lam. Cậu cho rằng tỉnh Giang Đô giàu tới nỗi ở đâu cũng có thể nhặt được vàng hay sao, tỉnh Giang Đô của chúng tôi còn không bằng Nam Phúc của cậu. Vài triệu thì còn được.

Tề Phóng Hùng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, suýt nữa thì bật cười.

– Mấy triệu thì có ý nghĩa gì.

Diệp Phàm bất mãn nói.

– Được, chỉ cần cậu cố hết sức lo xong chuyện của Chấn Đào, tôi rót cho 10 triệu, không hơn không kém. Đương nhiên, nếu Bộ giao thông mà chấp nhận lập dự án, tôi sẽ cấp gấp đôi.

Tề Phóng hùng cũng rất rộng rãi, rồi cười nó:

– Tiểu Diệp, có thứ phải có tiếng thì mới làm được.

Nếu Bộ giao thông mà lập dự án, tỉnh Giang Đô mới có cớ đưa việc này ra thường vụ tỉnh ủy để thảo luận.

Tin rằng mấy lão ở tỉnh con mắt cũng rất tinh tường, bỏ ra mấy chục triệu cũng xứng đáng. Nếu Bộ giao thông mà không lập dự án thì chỉ là kế hoạch phạm vi nhỏ, cho 10 triệu đã là hết mức rồi.

– Cháu hiểu rồi, cháu sẽ cố hết sức. Cho dù bác không đưa một đồng nào, cháu cũng sẽ giúp chú Tề, chú Tề đối xử với cháu như bố mẹ, cháu và Tề Thiên thân như anh em ruột, anh em không giúp nhau thì giúp ai.

Diệp Phàm giọng điệu rất chân thành, Tề Phóng Hùng và Phong Thanh Lục thầm gật đầu.

Bốn giờ, trong phòng thiếu chút nữa thì biến thành ống khói.

Di động của Diệp Phàm vang lên.

Tề Phóng Hùng, Tề Chấn Đào, Phong Thanh Lục đều đưa mắt chăm chú nhìn.

– Được lắm tên nhóc cậu, đến Bắc Kinh cũng không nói với anh Thiết này một câu, muốn ăn đòn phải không?

Đầu bên kia truyền đến tiếng gầm có vẻ bất mãn của Thiết Chiếm Hùng.

– Anh Thiết, em’ đang bận việc, tối gặp nhau nhé, ở Thiên Đường Nhân Gian.

Diệp Phàm cười nói.

– Được, tối không gặp không về.

Thiết Chiếm Hùng cười nói, nhưng rồi đột nhiên lại cười nói:

– Đưa cả cô y tá đó đến nhé, tôi cũng sẽ đưa chị dâu đến cho các cậu xem mặt, ha ha ha…

Thiết Chiếm Hùng cười vang.

– Cô y tá…

Diệp Phàm toát mồ hôi, Thiết Chiếm Hùng cũng thật là dám nói, coi Kiều Viên Viên như cô y tá rồi.

Thấy vẻ mặt thất vọng của Tề Chấn Đào, Diệp Phàm cắn môi nói:

– Chi bằng để cháu gọi điện thoại hỏi một chút.

– Đừng vội, không được gọi, không thể vội được.

Tề Phóng Hùng khoát tay, dập mẩu thuốc lá xong như lão tăng ngồi thiền, nhắm hờ mắt dưỡng thần.

Điện thoại lại vang lên.

– Ông nội nói là muốn gặp ân nhân cứu mạng là anh, chú Tề kia là chú của anh, vậy cũng là người thân của anh, có thể đưa đến.

Phượng Khuynh Thành gọi điện đến.

– Ở chỗ nào, khi nào?

Diệp Phàm có vẻ hơi căng thẳng, hỏi.

– Bây giờ, biệt thự Tây Viên.

Phượng Khuynh Thành nói xong dập điện thoại.

Diệp Phàm gọi điện cho Lang Phá Thiên, đẩy giờ gặp mặt xuống mấy tiếng. Có lẽ đến Phượng gia cũng sẽ không lâu lắm.

Tề Chấn Đào mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn sạch sẽ gọn gàng, trong vẻ giản dị không mất đi sự uy nghiêm. Diệp Phàm đã quen tùy tiện, chỉ mặc một chiếc áo khoác, hai người bắt xe đi thẳng đến biệt thự Tây Viên.

Biệt thự Tây Viên, nơi ở của lãnh đạo cấp cao nhất nước, bên trong canh phòng cẩn mật, có lẽ còn cẩn mật hơn cả nhà tù Thiết Lĩnh.

Vừa mới đến cổng, cảnh sát vũ trang đã đứng nghiêm trang.

Lại nhìn thấy có Phượng Đại Sơn, gã này cũng nhận ra Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm túc lướt qua Tề Chấn Đào một cái, cũng không rõ Tề Chấn Đào có đổ mồ hôi không nữa.

Diệp Phàm thì không có vấn đề gì, cười nói:

– Phiền anh đi ra, thật là ngại quá.

– Nên thế mà.

Phượng Đại Sơn gật đầu với cảnh vệ, có lẽ đã có dặn dò trước, Diệp Phàm và Tề Chấn Đào ký xong liền đi vào.

– Diệp tiên sinh, nghe nói anh đã đánh Chu Vệ Quốc rồi.

Phượng Đại Sơn nói.

– Giao lưu võ nghệ một chút, không dám nói ai đánh ai.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, Tề Chấn Đào lại biến thành vai phụ, không nói câu nào đi ở phía sau.

– Diệp tiên sinh quen với sếp Lang của chúng tôi?

Phượng Đại Sơn cẩn thận hỏi.

– Cũng tàm tạm.

Diệp Phàm gật đầu.

Một tòa nhà ba tầng, không có vẻ quá xa hoa mà mang dáng dấp cổ xưa, xung quanh là hoa cỏ cây cối.

Một thanh niên đứng trên cửa, tướng mạo có vài phần giống Phượng lão, bộ quân phục dã chiến oai phong, trên vai là hai gạch ba sao, người này xem chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng. Thấy ba người đám Diệp Phàm đi tới liền hừ nói:

– Anh là Diệp Phàm?

– Chính là tôi, anh là…?

Diệp Phàm cố ý thản nhiên hỏi.

– Phượng Cương, Khuynh Thành là em gái ruột của tôi.

Phượng Cương liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nét khinh thường chợt lóe lên rồi biến mất.