Chương 2457: Bỏ phiếu

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tất nhiên là bởi vì Trương Cường rất được lão Thiết tín nhiệm. Bằng không, những người bình thường khác phỏng chừng lão Thiết sẽ khuyên Diệp Phàm dừng ở đó thôi và không can thiệp vào nữa rồi.

Lão Thiết hiện giờ đã ở bộ Công an, cách anh ta làm việc cho người khác dần dần thiên về lý tính. Không nóng vội như khi làm việc ở Tổ đặc nhiệm A. Điều này chứng tỏ, Thiết Chiêm Hùng đã chín chắn rồi.

– Số 1 và số 2 không còn đất diễn rồi, mà nhân vật số 3 Trung tướng Lâm Đống Quốc lại luôn chẳng mấy hài lòng với Lan Viễn Kim và Dương Đào Quốc đến từ bên quân đội.

Nghe nói Đằng Các là do Dương Đào Quốc đề cử, muốn được tổ phê chuẩn hẳn là không có bao nhiêu khả năng rồi. Nhiều nhất cũng chỉ có Lan Viễn Kim ủng hộ anh ta thôi, các ủy viên khác của Tổ đặc nhiệm A chẳng mấy quan tâm đến hai người bọn họ.

Cho nên, Đằng Các không phải là đối thủ của Trương Cường. Phỏng chừng sắp bị đào thải khỏi cục rồi.

Diệp Phàm nói.

– Nói như vậy, bốn vị số 1 số 2 cộng thêm Lan Viễn Kim và Dương Đào Quốc anh đều loại rồi. Chín vị này lập tức mất đi 4 phiếu, nếu anh muốn thắng, trừ phi tranh thủ được tất cả những người còn lại.

Chuyện này quá khó khăn. Hơn nữa, tôi cũng không hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của anh về Đằng Các. Lan Viễn Kim và Dương Đào Quốc hợp tác với nhau thực lực cũng tương đối đấy.

Ví dụ như, Đới Thành dường như có hai thân phận. Vừa là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A vừa là phát ngôn viên của chín người đứng đầu.

Lời nói của anh ta tương đối có trọng lực. Tuy nhiên, thân phận Đới Thành có chút mơ hồ, dường như chưa được bên Tổ đặc nhiệm A chính thức thừa nhận.

Điều này, chuyện liên quan đến anh ta có chút kỳ lạ. Mà Tướng quân Kế Vĩnh Viễn trước kia đảm nhận chức Phó bộ trưởng thường trực An ninh Quốc gia, tiếp xúc với quân đội tương đối chặt chẽ.

Tướng quân Kế Vĩnh Viễn có thể bị Dương Quốc Đào lôi kéo hay không cũng rất khó nói.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Lâm Đống Quốc sẽ phản đối Đằng Các, nhưng ông ta chưa chắc phản đối đồng chí Tiền Sâm do Cung Khai Hà và Tây Môn Đông Hồng liên kết đề cử. Nếu Lâm Đống Quốc lại tán thành nữa, bên chúng ta cơ bản chẳng làm ăn được gì rồi.

Diệp Phàm nói.

– Không hẳn, tôi cảm thấy Lâm Đống Quốc thật ra sẽ biểu hiện khác thường. Cậu quên rồi, trong cuộc chiến Sahara đồng chí Nguyên Tổ phó thường trực Nghiêm Thế Kiệt của chúng ta đã hy sinh.

Vị trí Tổ phó vẫn để trống này thực ra ai ai cũng nhắm vào. Mà Lâm Đống Quốc và Kế Vĩnh Viễn đều muốn tranh giành.

Đương nhiên, lúc đó Kế Vĩnh Viễn vừa mới vào Tổ đặc nhiệm A, phỏng chừng biết đất diễn của mình không lớn, chỉ có thể mơ mộng chút thôi.

Mà Lâm Đống Quốc không giống vậy, ông ta chính là nhân vật số ba trong Tổ đặc nhiệm A chỉ xếp sau Nghiêm Thế Kiệt.

Sau khi Nghiêm Thế Kiệt hy sinh, theo lý mà nói nên đến lượt Lâm Đống Quốc đi lên. Kết quả lại là Tây Môn Đông Hồng từ trên trời rơi xuống.

Điều này khiến trong lòng Lâm Đống Quốc tương đối buồn bực. Cho nên, lúc tối họp, nói không chừng đồng chí Lâm vừa nghĩ đến chuyện này liền nổi cơn tam bành đấy.

Cậu tốt nhất là làm cho ông Lâm lúc họp càng tức giận càng tốt.

Thiết Chiêm Hùng cười đen tối, bản sắc kiêu hùng lộ rõ.

– Làm cho ông ta tức như thế nào, anh Thiết nói rõ một chút đi, hiện tại chỉ còn mấy tiếng nữa, tôi không kịp suy nghĩ.

Diệp Phàm không ngại học hỏi cấp dưới.

– Đơn giản thôi, nếu sự việc đã xuất phát từ Nghiêm Thế Kiệt. Vậy cậu chỉ cần trong lúc vô ý nhắc đến ông Nghiêm một chút, nhất định sẽ khiến Lâm Đống Quốc nhớ tới vị trí đã bị cướp mất kia.

Thiết Chiêm Hùng cười khan một tiếng.

– Thủ đoạn thật anh Thiết.

Diệp Phàm thiếu chút nữa vỗ tay khen hay:

– Lâm Đống Quốc có thể xử lý như thế, tuy nhiên, Thôi Kim Đồng lại khiến người ta khó xử lý.

Tranh thủ ông ta như thế nào tôi vẫn chưa nghĩ ra. Mà quan hệ giữa Đới Thành và tôi cũng không tệ lắm, Hơn nữa, nghe nói công lực của Đới Thành đã đạt đến thất đẳng tầng cao nhất rồi.

Cho nên, phàm là người luyện võ, không vị nào không hy vọng cảnh giới của mình càng cao, công lực càng cao. Đặc biệt là những đồng chí chính thức của Tổ đặc nhiệm A.

Bản lĩnh càng cao chẳng khác nào mở ra cánh cửa thăng tiến cho mình.

– Ơ, không phải cậu đã hết Lôi Âm Cửu Long Hoàn rồi sao? Nếu không cậu giúp Đới Thành đột phá thế nào?

Thiết Chiêm Hùng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

– Ha ha, sơn nhân tự có diệu kế, lần này một đám đi theo tôi đến Tam Độc giáo công lực đều tăng cao. Cho nên, tôi muốn dùng biện pháp Sửu Vô Đoan thử một chút. Tuy rằng biện pháp này có chút nguy hiểm, hơn nữa, tỷ lệ thất bại tương đối lớn. Không những thế, sẽ tổn hại với cường nhân thi triển phương pháp này, nhưng vì Trương Cường tôi phải liều một chút.

Diệp Phàm cười nói.

– Ông em, vì Trương Cường thì không có gì sai. Nhưng, nếu như có tổn hại quá lớn đối với cậu thì tôi đề nghị cậu đừng thử.

Hơn nữa, cậu cũng đã nói rồi đấy, cũng sẽ có nguy hiểm đối với Đới Thành. Nếu thất bại chỉ sợ sẽ để lại một cái nhọt trong lòng Đới Thành.

Người này vẫn còn trẻ, lại là đại diện của chín người đứng đầu. Tiềm lực được cất nhắc rất lớn. Một đồng chí như vậy cậu nhất định không thể đắc tội.

Thiết Chiêm Hùng mặt trở nên nghiêm nghị.

– Việc này tôi sẽ nói rõ với Đới Thành, có đồng ý hay không cứ để anh ta quyết định đi. Về phần bản thân tôi, mặc dù có tổn hại nhưng tôi vẫn chịu được. Huống chi là vì Trương Cường, cho dù phải chịu tổn thương lớn nhất tôi cũng làm. Trương Cường vì tôi mà lấy mạng ra giúp tôi làm việc, Diệp Phàm tôi còn giữ lại mạng làm gì. Vì sao không thể ra tay?

Diệp Phàm nói đầy vẻ hào sảng.

Trong mắt Thiết Chiêm Hùng lóe lên một ánh nhìn bội phục, nói:

– Nếu thế tôi cũng không còn gì để nói nữa.

Nếu cần tôi giúp cậu cứ nói nhé. Đều là vì anh em cả đúng không nào? Có điều, Đới Thành có thể nắm bắt được.

Tin chắc rằng mặc dù anh ta biết rằng nguy hiểm nhưng cũng sẽ thử một lần. Đối với người luyện võ mà nói, cảnh giới tăng lên quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Hơn nữa, cấp bậc của Đới Thành bây giờ là Thiếu tướng. Có lẽ đã mong đợi một ngôi sao biến thành hai ngôi sao từ lâu rồi.

Trung tướng, là giấc mộng của mọi quân nhân. Tuy nhiên, Đới Thành muốn thành Trung tướng thế nào trước tiên cũng phải tăng cảnh giới lên mới được. Đây là chỉ tiêu cứng nhắc của chúng ta, không thể vượt qua được, ha ha ha…

– Ừm, Đới Thành tám phần mười sẽ cắn câu. Chỉ có điều Thôi Kim Đông có chút mơ hồ. Tuy nhiên, tôi cũng có thể tâm sự cùng ông ta.

Tỷ như, ông ta không phải cần tình báo hay sao? Hơn nữa, lần trước bởi vì chuyện thu tập tình báo không đắc lực ông ta còn bị đám người Lan Viễn Kim chỉ trích.

Cho nên, ông ta đương nhiên hy vọng công tác tình báo do mình phụ trách có thể bước lên một tầm cao mới. Lần này trở về, tôi nắm giữ được một lượng lớn tin tình báo về Ngũ Độc giáo.

Tôi nghĩ, món quà này có lẽ có thể khiến Thôi Kim Đồng bỏ cho Trương Cường một phiếu.

Diệp Phàm đột nhiên có vẻ tự tin lên.

– Còn lại Kế Vĩnh Viễn thì sao?

Thiết Chiêm Hùng hỏi.

– Ông Kế đúng là phiền toái, người này trước kia nhậm chức ở Bộ An ninh Quốc gia. Bộ này vốn cũng là một bộ rất thần bí. Cho nên, đối với ông ta, tôi không nắm bắt được gì cả. Hơn nữa, tôi cảm thấy lòng dạ người này đặc biệt thâm sâu. Tây Môn Đông Hồng anh nói lòng dạ thâm sâu, điều đó chắc chắn rồi, nhưng vẫn còn kém Kế Vĩnh Viễn một chút.

Diệp Phàm có chút buồn bực nói.

– Tây Môn Đông Hồng là cao thủ cửu đẳng, hơn nữa thế lực Tây Môn gia hùng hậu. Tất nhiên, Tây Môn Đông Hồng cũng coi như Đại thiếu gia của Tây Môn gia. Ông ta xuất thân nhà quyền quý, tự nhiên cũng có “hào khí” của nhà quyền quý rồi.

Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, trầm ngâm chốc lát, nói:

– Cậu nói, không phải Kế Vĩnh Viễn đã tiếp nhận tổ của Cố Toàn hay sao?

– Đương nhiên rồi.

Diệp Phàm gật gật đầu.

– Cậu nói xem, Tướng quân Cố Toàn trước khi nghỉ hưu có phải đã từng đề bạt ông ta không?

Thiết Chiêm Hùng nói rõ ra.

– Đúng rồi, tìm Cố Toàn thôi.

Diệp Phàm lập tức mừng rỡ.

– Trị ngựa chết như ngựa sống đi.

Thiết Chiêm Hùng có chút cảm thán lắc đầu nói:

– Bên Cố Toàn tôi đi nói, cậu thu phục mấy người kia là được. Chúng ta phân công nhau làm việc, mặc kệ kết quả thế nào, cũng phải tranh thủ vì Trương Cường một chút. Tuy là tôi cho rằng không thể làm gì, nhưng cũng phải để cho Cung Khai Hà lưu tâm đến Trương Cường mới được.

Tám giờ tối, phòng họp Tổ đặc nhiệm A.

Chín vị ủy viên nòng cốt đến đông đủ.

Đồng chí Cung Khai Hà dáng vẻ nghiêm túc đi vào phòng họp. Ông ta quét mắt một lượt, nói:

– Các đồng chí đều đã đến đông đủ, vậy ta bắt đầu thôi. Gần đây Tổ đặc nhiệm A chúng ta đã đánh một trận rất đẹp mặt. Chuyện này là do đồng chí Diệp Phàm dẫn đầu phụ trách. Vậy xin mời đồng chí Thanh Ngọc của tổ Tình báo báo cáo một chút trước các đồng chí đang ngồi tại đây.

Triệu Thanh Ngọc từ bên ngoài đi vào báo cáo với mọi người chuyện của Tam Độc giáo.

– Không ngờ thực lực của Tam Độc giáo lại dũng mãnh như thế, vậy thì thực lực của Ngũ Độc giáo, cùng nguồn gốc với Tam Độc giáo, của nước chúng ta chẳng phải còn mạnh hơn Tam Độc giáo sao? Nếu thật là như thế, chúng ta lại càng phải cảnh giác. Tuy nói Ngũ Độc giáo mấy năm nay đều rất thành thật, làm ra vẻ buôn bán trong sạch, nhưng phòng ngừa rắc rối trước khi nó xảy ra vẫn là điều phải làm.

Tây Môn Đông Hồng nghiêm túc nói.

– Đúng vậy, tình báo của chúng ta về Ngũ Độc giáo vẫn còn rất ít. Lần này nếu như không phải đồng chí Diệp Phàm chỉ huy đội đến hang ổ của Tam Độc giáo, chúng ta có lẽ đến bây giờ vẫn còn chẳng hay biết gì.

Nghe nói thực lực của Ngũ Độc giáo còn mạnh hơn một ít so với Tam Độc giáo. Không biết Tổ trưởng Triệu có biết được tình hình cụ thể về Ngũ Độc giáo hay không?

Ý tôi là tình báo gần đây nhất, mà không phải là những tư liệu cũ trước kia.

Chủ nhiệm Lan Viễn Kim của phòng Liên lạc Tổ đặc nhiệm A hơi có vẻ châm chọc, nói.

Lần trước cũng bởi vì chuyện tình báo của Triệu Thanh Ngọc mà Lan Viễn Kim và các đồng chí khác phải điều lực lượng qua, những đồng chí khác này bao gồm cả Diệp Phàm. Tất nhiên là đồng chí Lan chấm dứt bằng thất bại, ông này trong lòng có chút không thoải mái.

– Đương nhiên là có một số ít tình báo mới, tỷ như, tin tình báo mới chúng ta nắm được chênh lệch rất lớn so với tin tình báo chúng ta nắm được trước kia về Ngũ Độc giáo.

Ví dụ như Cung Thu Giáo chủ Ngũ Độc giáo là một đại cao thủ thập nhị đẳng. Tông Vô Thu Giáo chủ Tam Độc giáo cũng là một cao thủ thập nhị đẳng Đại viên mãn.

So với Cung Thu, về phương diện nội tức hùng hậu vẫn kém hơn một chút. Dù sao, thời gian Cung Thu luyện công vẫn dài hơn Tông Vô Thu.

Mà xét về thực lực thuộc hạ của Tam Độc giáo, bọn chúng có Tứ đại trưởng lão, mỗi người đều có thực lực thập đẳng tầng thứ ba trở lên.

Mà Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều đạt đến cảnh giới thập đẳng Đai viên mãn. Dưới các trưởng lão còn có Tứ đại Kim cương, đều có thực lực cửu đẳng tầng ba hoặc Đại viên mãn.

Lần này Chỉ huy Diệp vô cùng lợi hại, trước tiếp đánh cho Tứ đại Kim cương của Tam Độc giáo tan tác. Đại Kim cương Xa Thiên bị tiêu diệt, nhị Kim cương Mã Thạch bị thương.

Tam Kim cương Tượng Sơn bị giết, Tứ Kim cương Pháo Động là đàn bà, bị trọng thương. Phỏng chừng trong hai năm không thể ra tay.

Về phần cao thủ tam tứ đẳng phía dưới đã bị chúng tôi tiêu diệt ba mươi tên. Ngoại trừ những cao thủ cấp cao như Tông Vô Thu và Tứ đại trưởng lão, các cao thủ khác gần như đã bị tiêu diệt xấp xỉ một nửa.

Tuy nhiên, cuối cùng có một tình huống đặc biệt, xuất hiện một người thần bí tên là Sửu Vô Đoan. Người này ở…

Triệu Thanh Ngọc nói.