Chương 2269: Ai có thể áp chế Cung Khai Hà

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cuối cùng ấn cái tội danh vu vơ liền xong việc. Tuy nhiên, thằng ngốc nhà anh xứng đáng xui xẻo, sẽ gặp phải ngôi “sao chổi” to đùng là Diệp Phàm kia.

– Ôi, việc này, có chút không tiện nói rõ rồi. Thiên Đào à, anh phải hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này. Nếu Diệp Phàm cắn chặt lấy việc này không buông, bên an ninh quốc gia chắc chắn sẽ xử lý. Mà một khi bên an ninh quốc gia bắt tay làm thật, vậy khẳng định anh sẽ là lãnh đạo chịu trách nhiệm tiếp theo. An ninh quốc gia không phải là việc nhỏ, trách nhiệm này, anh nên suy nghĩ một chút, có thể gánh được hay sao hả?

Triệu Quát vẻ mặt nghiêm túc thở dài.

– Bọn họ cũng không thể vu cáo hãm hại người ta phải không? Việc này rõ ràng rất lạ. Chẳng lẽ quân khu đều mặc kệ tùy ý Diệp Phàm thêu dệt.

Vả lại, an ninh quốc gia là an ninh quốc gia, khi nào thì thành Diệp Phàm vậy? Việc này, nếu Diệp Phàm thật muốn càn quấy, tôi dù có chống án đến uỷ ban quân giới cũng phải làm.

Tôi cũng không tin, thiên hạ này dù sao cũng phải có một nơi dám nói rõ lí phải không? Khi nào thì quân đội một khối thành nhát gan cả lũ như thế.

Phó tư lệnh Triệu, anh nên hỏi ý bên an ninh quốc gia một chút. Cũng không chừng là có một số đồng chí làm trờ xằng bậy.

Ai dè Trịnh Thiên Đào giống như bị kích thích, phút chốc ngôn từ không ngờ sắc bén hẳn lên.

– Anh phải bình tĩnh một chút, không phải anh muốn tố lên uỷ ban quân giới sao? Vậy anh thật đúng là mười phần sai rồi.

Vừa rồi tôi không phải nói qua với anh rồi sao, việc này, tốt nhất là đến chỗ tôi thì thôi là được. Nếu thực để lọt đến tai Tư lệnh Tiền bên đó, chuyện bé cũng sẽ xé ra to.

Điều chúng ta hiện tại đang muốn làm chính là dàn xếp ổn thoả, tốt nhất nếu có thể thương lượng một chút giải quyết thích đáng hết là được. Anh còn muốn chống án, đây không phải là càng muốn làm lớn sao?

Đến lúc đó cấp trên tra xuống dưới, Diệp Phàm sẽ cắn chặt lấy bản vẽ không buông.

Triệu Quát giọng điệu cũng nghiêm túc đi nhiều, nói đến đây, giống như thoạt nghĩ tới điều gì mà không ngờ cau chặt mày lại im bặt.

Trịnh Thiên Đào vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triệu Quát.

Không lâu sau, Triệu Quát nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay xuống cạnh bàn, nói:

– Nhưng thật ra thiếu chút nữa là quên mất chuyện đại sự.

– Đại sự?

Trịnh Thiên Đào lặp lại một câu rồi chờ Triệu Quát giải thích nghi hoặc vừa rồi.

– Vừa rồi anh vừa nhắc tới uỷ ban quân giới, tôi mới nhớ ra. Hồng Diệp Bảo của sở Khoa học Quân sự kia không phải trực thuộc bên quốc phòng. Hình như là ai đó trực tiếp trông coi sở Khoa học Quân sự đấy, anh đã tra ra chưa?

Triệu Quát vừa hỏi vừa duỗi đầu ngón tay gõ xuống trên bàn theo tiết tấu “cốc cốc”.

Trịnh Thiên Đào vốn là đã bực bội lắm rồi, lại phải nghe Triệu Quát gõ lách cách, trong lòng lại buồn bực thêm lên. Tuy nhiên, Triệu Quát là lãnh đạo nên y cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Trịnh Thiên Đào giờ phút này trong lòng thật sự là nhịn đủ rồi. Quả muốn vung ghế dựa đập phá bàn làm việc của lão Triệu một phen mới nguôi nhưng y hiển nhiên lại không dám làm như thế.

– Tôi đã điều tra, là Cung Khai Hà tướng quân trực tiếp quản lý.

Trịnh Thiên Đào thốt ra, cũng không kịp phiền lòng thêm nữa.

– Hỏng bét!

Triệu Quát đột nhiên lỡ lời kêu một tiếng, sắc mặt không ngờ cũng không thế nào trông cho khá hơn được.

– Là sao?

Trịnh Thiên Đào trong lòng cũng là trầm hẳn xuống như cũng nghĩ tới điều gì. Phải biết rằng • đồng chí Cung Khai Hà là cố vấn quân ủy, uỷ viên uỷ ban quân giới, Thứ trưởng bộ quốc phòng. Là vị tai to mặt lớn thật sự trong quân giới. Dù là Triệu Quát ở trước mặt ông ta vẫn là phải khúm núm đấy. Nếu thật sự phải đối phó…, Triệu Quát cứ biến thành kẻ chạy cờ cho rồi.

– Việc này Diệp Phàm sẽ không nói với Cung tướng quân chứ?

Triệu Quát giống như đang lầm bầm tự nhủ.

– Không •••••• không thể nào chứ••••••

Trịnh Thiên Đào quả nhiên trong lòng có chút chột dạ, lúc trước quả thật không nghĩ tới chuyện này. Giờ phút này cả hai thật sự là nghĩ mà thấy sợ. Nếu đồng chí Cung Khai Hà chú ý đến vậy thì chuyện này liền biến thành đại sự mất rồi.

– Sẽ không •••

Triệu Quát thì thầm một câu, liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Đào một cái, nói:

– Nếu việc này không kịp xử lý sạch sẽ, chỉ sợ Diệp Phàm không kiên nhẫn mà báo lên trên thì thật phiền toái. Thiên Đào, anh hãy suy nghĩ một chút • nếu quả thật lọt đến bên Cung tướng quân, Cung tướng quân sẽ ưu tiên anh hay Diệp Phàm?

– Cái này còn phải hỏi, nhất định là ưu tiên Diệp Phàm.

Trịnh Thiên Đào không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.

– Đúng rồi đó, Cung tướng quân ưu ái Diệp Phàm, anh hãy suy nghĩ một chút, ông ta sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Triệu Quát giống như một thầy giáo đang giảng giải vấn đề còn Trịnh Thiên Đào giống như học sinh tiểu học đang đáp lại. Nhưng thật ra là Triệu Quát đang dùng đề tài dắt mũi Trịnh Thiên Đào.

Triệu Quát đương nhiên cũng không hy vọng việc này cứ khúc mắc như vậy. Đại bộ phận sự vụ cụ thể của Quân khu Bắc Kinh vẫn đang là do Triệu Quát xử lý.

Phía dưới xảy ra sự tình kiểu này nếu để lọt lên trên, sẽ có người nghi ngờ năng lực lãnh đạo và quản lý của Triệu Quát ngay.

Mà Triệu Quát trong lòng sớm hiểu được, Anh em Trịnh gia là đấu không lại Diệp Phàm. Chỉ cần một Cung Khai Hà nhúng tay vào là Trịnh Thiên Đào liền tất bại rồi.

Mà Diệp Phàm là con cưng của Tổ đặc nhiệm A, Cung Khai Hà tuy nói không thể trực tiếp nhúng tay vào sự vụ một khối bên quân đội và chính phủ nhưng ông ta tuyệt sẽ không chịu nhìn Diệp Phàm bị người ta khi dễ như thế.

Huống chi là còn có Kiều gia đại viện, ngoài ra còn thêm một Phí gia trang, đây lại càng là một “cây đại thụ”.

Ngay cả Triệu Quát tự thân mà nói cũng không muốn thấy Diệp Phàm bị Trịnh gia quản chế. Triệu Bảo Cương và Triệu Quát đã sớm thấy được tiềm lực của Diệp Phàm, cho nên vẫn luôn muốn cùng Diệp Phàm giao hảo.

Có khi còn có thể đưa tay giúp tiểu tử này một phen, cũng không ngoài là vì sau này Diệp Phàm có thành tựu tự nhiên sẽ nghĩ đến Triệu gia lúc này đã tốt với hắn như thế nào. Không thể không nhìn nhận hai người này của Triệu gia đều rất có tầm nhìn.

Trịnh Thiên Đào không lên tiếng, sắc mặt xám xịt ngồi đó, Triệu Quát hiểu được trong lòng y đang dao động, cân nhắc được mất, cuối cùng nhất định sẽ ra quyết định. Mà Triệu Quát nhắc nhở cũng kha khá rồi. Nếu quả thật anh em Trịnh gia còn muốn gây sức ép, Triệu Quát cũng đành mặc kệ. Đến lúc đó gặp trở ngại là hai huynh đệ bọn họ, Triệu Quát coi như là kết thúc trách nhiệm của lãnh đạo và đồng sự nhắc nhở nhau, không thẹn với lương tâm rồi.

– Anh cần phải cân nhắc kỹ, muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông.

Triệu Quát cuối cùng chỉ điểm thêm cho Trịnh Thiên Đào một chút, đoạn bảo:

– Việc này cứ như vậy đi, anh trở về suy nghĩ cho thật kỹ.

– Vậy được rồi.

Trịnh Thiên Đào khẽ gật đầu, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng của Triệu Quát.

Tối hôm đó, Trịnh Thiên Đào mang theo hai bình Mao Đài năm sao, lặng lẽ xuống xe đi vào nhà uỷ viên uỷ ban quân giới, Bộ trưởng bộ quốc phòng Tiếu Thiết Phong.

Tính ra, Trịnh Thiên Đào cũng đã tiến đến gần hệ phe cánh của Tiếu Thiết Phong. Một thời gian trước Trịnh Thiên Đào còn chưa quyết chủ ý.

Tuy nhiên,thứ nhất hiện tại đang là lúc mấu chốt để nâng quân hàm rồi. Thứ hai là gặp phải chướng ngại vật là Diệp Phàm, cũng là lúc Trịnh Thiên Đào quyết định đứng vào hàng ngũ phe này.

Muốn chế phục lãnh đạo quản lý trực tiếp Diệp Phàm là Cung Khai Hà, chỉ có Tiếu Thiết Phong là có thực lực này. Đây đương nhiên là Trịnh Thiên Đào trong lòng cho rằng như vậy.

Tiếu Thiết Phong là trưởng ban Phòng vụ, uỷ viên uỷ ban quân giới. Còn Cung Khai Hà tuy nói là cố vấn quân ủy, uỷ viên uỷ ban quân giới, nhưng chỉ kiêm Phó trưởng ban Phòng vụ. Cho nên, Trịnh Thiên Đào cho rằng Tiếu Thiết Phong là chức vụ chính hoàn toàn có thể ngăn chặn Cung Khai Hà vốn nắm chức phó.

Nhưng vấn đề Trịnh Thiên Đào không nghĩ thấu chính là, bên quốc phòng tại sao phải đặt thêm một ghế uỷ viên. Theo quy củ mà nói bên quốc phòng nhiều nhất cũng chỉ thêm có một ghế uỷ viên đó mà thôi.

Tuy nhiên, Trịnh Thiên Đào chắc là bị chức vụ cố vấn bên uỷ ban quân giới của Cung Khai Hà lừa dối. Mới không suy xét vấn đề ở phương diện này.

Trịnh Thiên Đào vì sao không trực tiếp đi tìm nhân vật số một của quân khu Bắc Kinh là Tư lệnh viên Tiền Thành Đông, đó là bởi vì y cho rằng Tiền Thành Đông cũng ép không nổi Cung Khai Hà. Bởi vì Tiền Thành Đông còn không phải uỷ viên. Giống như có với không có lẽ thường đem ra so sánh đó thôi, quyền lực là giảm bớt đi nhiều.

Muốn bảo vệ hy vọng thăng tiến của chính mình, đầu tiên là phải thịt con hổ Diệp Phàm này. Mà công cụ tốt nhất để đánh hổ lại chính là Tiếu Thiết Phong. Đương nhiên, Trịnh Thiên Đào cũng không phải không suy xét đề nghị của Triệu Quát —— muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông.

Triệu Quát ý tứ thế nào thật ra Trịnh Thiên Đào trong lòng biết rõ, thật ra là bảo y đi tìm Diệp Phàm giảng hòa. Thực tế không hơn chính là cúi đầu nhận thua.

Con đường này, Trịnh Thiên Đào không thể không nghĩ tới. Tuy nhiên, cho dù y nghĩ thoáng đi như thế nào, cảm giác cúi đầu trước đứa con nít ranh như Diệp Phàm đều rất mất mặt Trịnh gia. Nếu thế thì Trịnh gia sau này còn sống yên ở đất thủ đô thế nào được nữa?

Cho nên, Trịnh Thiên Đào suy trước tính sau, mới vẫn là buông bỏ cho con đường này mà lựa chọn áp chế, thậm chí tiêu diệt đối thủ.

Chỉ cần chứng minh được là Diệp Phàm là đang vu cáo hãm hại thì sẽ xoay chuyển được cục diện. Phỏng chừng, hắn còn phải ra tòa án quân sự.

Kết quả này chính là điều Trịnh Thiên Đào mong được thấy nhất, cũng có thể cho thấy Trịnh gia năng lực đến đâu, để cảnh cáo những kẻ có chút khinh thị Trịnh gia.

– Là Thiên Đào đến hả, ngồi đi.

Thấy con trai Tiếu Quân cùng Trịnh Thiên Đào tiến vào đại sảnh, Tiếu Thiết Phong đặt tờ báo trong tay xuống, ra hiệu cho Trịnh Thiên Đào ngồi xuống ghế salon đối diện.

Tiếu Quân rót trà xong thì lên lầu, đương nhiên là để tiện cho bọn họ đàm luận. Tiếu Thiết Phong cũng không có kêu Trịnh Thiên Đào lên thư phòng trên lầu nói chuyện. Điều này cho thấy rõ, Trịnh Thiên Đào vẫn chưa được Tiếu gia tán thành. Có thể lên thư phòng Tiếu gia cũng là đại biểu cho một mức độ tín nhiệm và thừa nhận nhất định.

– Tiếu Quân, con cũng ngồi đi.

Tiếu Thiết Phong ra hiệu cho đứa con trai Tiếu Quân, xem ra là y muốn đứa con dự thính, học hỏi một ít gì đó rồi.

Tiếu Quân nhậm chức ở bên quân đội, tiếp xúc sớm một chút với một số nhân vật thượng tầng bên quân giới cũng có lợi cho y phát triển.

Trịnh Thiên Đào dù sao cũng là Phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh, coi như là cánh cửa vừa mới chạm đến thượng tầng quân giới. Đương nhiên, chỉ là chạm đến, chứ còn chưa nói là bước vào. Một khi quân hàm của Trịnh Thiên Đào lên trung tướng, kia mới xem như thuộc vào thượng tầng quân giới.

– Trưởng ban Tiếu, vẫn muốn đến bái kiến, chỉ có điều gần đây Bộ trưởng Tiếu ngài vẫn bận rộn. Thiên Đào trông mong cơ hội này đã lâu rồi.

Trịnh Thiên Đào vẻ mặt cung kính, chào hỏi.

– Ha ha, gần đây đúng là bận rộn không dứt ra được.

Tiếu Thiết Phong cười cười nhấp một ngụm trà.

– Trưởng ban Tiếu, tôi là muốn báo cáo lên anh chút việc của quân khu.

Trịnh Thiên Đào nói, tự nhiên là thăm dò trước khi hành động rồi.

– Ủa, chuyện quân khu hẳn là cậu phải báo cáo lên Triệu Quát tướng quân mới đúng. Nếu không thì cũng là lên Tư lệnh viên Tiền rồi, dù nói thế nào cũng không cần đến chỗ tôi báo cáo phải không?

Tiếu Thiết Phong trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thật ra là đang cố ý bức Trịnh Thiên Đào nghiêm túc thừa nhận.

Thật ra, Trịnh Thiên Đào có thể nói như thế, Tiếu Thiết Phong đã có chút cảm giác. Việc này vốn không cần báo lên Tiếu Thiết Phong mà Trịnh Thiên Đào nói muốn tới báo cáo, đây không phải là bái Tiếu Thiết Phong làm chủ soái rồi. Thật ra, đây là một loại biểu hiện muốn gia nhập phe cánh mà thôi.

– Trưởng ban Tiếu là thuộc bên quốc phòng, phàm là chuyện liên quan đến quốc phòng thì Trưởng ban Tiếu cũng có thể chỉ huy. Chỗ Thiên Đào, Quân khu Bắc Kinh cũng là đơn vị cấp dưới của Trưởng banTiếu. Thiên Đào báo cáo công tác liên quan lên Trưởng TiếuTiếu là hoàn toàn chính đáng rồi.

Những lời này của Trịnh Thiên Đào giống như đang nói chuyện không đâu, thật ra chính là một lần nữa thừa nhận mình lựa chọn “Tiếu hệ”.