Chương 3266: Cứng Rắn Lên Cung

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ba mươi triệu không ít, nhưng tôi cũng không thiếu chút tiền đó. Còn sâm mấy trăm năm, chúng tôi cũng không hiếm.

Chúng tôi lần này đến chính là vì yêu sâm vương. Đây là điều kiện duy nhất, nếu nhà họ Phác không thể đáp ứng điều kiện này chúng ta đánh phải tìm ở chỗ khác.

Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian trong việc bàn bạc, như vậy không có nhiều ý nghĩa lắm. Bởi vì bạn của tôi cần yêu tham vương phối chế mới được.

Đương nhiên nếu nhà họ Phác có thể lấy ra sâm trên năm trăm năm tuổi cũng có thể thay thế yêu tham vương. Nhưng thấp hơn năm trăm năm là không được.

Nếu không, chúng tôi căn bản là không cần tìm đến nhà họ Phác các ông có phải không?

Diệp Phàm nói.

– Diệp đại sư muốn chỉ là yêu sâm vương có phải không?

Phác Nguyên Thông có chút giận, giọng nặng lên không ít.

– Đây là điều kiện duy nhất.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

– Diệp đại sư, hôm nay nếu đến đây để xem bệnh cho chị gái tôi. Hơn nữa, còn phải chữa khỏi, nếu không, nhà họ Phác chúng tôi thành cái gì. không ngờ cả thầy thuốc cũng không giữ nổi.

Lúc này Phác Thiện Hỉ không ngờ bước lên phía trước đến bên cạnh Diệp Phàm.

Ở ngoài cửa mấy đệ tử nhà họ Phác cũng đứng trước cửa gỗ hình thành vòng vây cắt đứt đường lui của ba người Diệp Phàm.

Mấy đệ tử cao lớn vạng vỡ tay ôm vai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm. Nhìn tư thế như là tên đã lên cung. Mà Phác Nguyên Thông không ngờ giả ngu cầm chén trà.

– Đây là nhà họ Phác đãi khách sao?

Diệp Phàm thản nhiên uống một ngụm trà.

– Yên tâm, Diệp đại sư, trị bệnh cho chị gái tôi tiền không ít. Ba mươi triệu cộng với hai của sâm hai trăm năm tuổi. Nhà họ Phác đến bây giờ là một gia tộc uy tín, tuyệt đối không nói ngoa.

Phác Nguyên Thông không lên tiếng, con của ông ta Phác Thiện Hỉ vẻ uy hiếp.

– Đúng vậy sao?

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, đặt mạnh chén trà lên bàn.

Xa Thiên trong nháy mắt không đợi Phác Nguyên Thông kịp phản ứng, rầm rầm vài tiếng vang lên Phác Thiện Hỉ đã bị Xa Thiên một cước đã đập vào vách đã ngã ra đất.

Mấy để tử ngoài cửa của nhà họ Phác đều bị Xa Thiên biến thành bao tải đá ra ngoài sân không đứng dậy được

– Các ông thật sự nghĩ sư phu đệ của Trương đại sư núi Vũ Đương dễ khinh dẻ cửa việc ra tay thử chút là được. Còn nữa, ông chủ Phác thử với tôi mấy chiêu.

Xa Thiên vẻ mặt lạnh lùng đứng trong phòng khách nhìn chằm chằm Phác Nguyên Thông.

Lão già này mặt nhất thời đỏ bằng, nhưng lão già này hình như có chút không phục. Tay vỗ lên bàn, rầm một tiếng, chén trà với nước trà xoay tròn hướng về phía Xa thiên. Tuy nói chỉ là một chén trà nhưng với người 12 đẳng thì tốc độ rất nhanh.

Két một tiếng nháy mắt đã đến trước mặt Xa Thiên.

Nhưng, hôm nay Phác Nguyên Thông nhất định vất vả, bởi vì ông ta gặp cao thủ bán tiên thiên Xa Thiên.

Chỉ thấy Xa Thiên tuy tay vung lên phía trước, chén trà lại quay tròn trở về. Hơn nữa tốc độ trở về nhanh hơn đi mấy lần.

Phác Nguyên Thông ngạc hiên hai tay đẩy về phía trước muốn kéo chén trà từ xa trở về. Nhưng lực của Xa Thiên không phải ông ta có thể đỡ nổi.

Sàn sạt vài tiếng vang lên.

Nước trà nhất thời bắn ra đầy mặt và cổ của Phác Nguyên Thông. Lão già này cực kỳ chật vật, mặt đỏ lên như cà chua

– Lên!

Vừa thấy người nhà họ Phác bị đả kích, bên ngoài lập tức mấy chục người chạy vào, tất cả đều cầm côn bổng vây quanh phòng khách.

– Lui ra hết cho tôi.

Phác Nguyên Thông vừa thấy, vỗ bàn quát, mấy người lại chạy ra ngoài.

Bởi vì Phác Nguyên Thông không ngu ngốc, ngay cả mình đều không được, những nhân viên cấp dưới kia tới nhiều cũng vô dụng. Phác Nguyên Thông rất hận, chỉ hận rằng thế hệ sau không có cao thủ tuyệt đỉnh.

Chẳng những bị gia đình anh Phác Tín Đông khinh thường đến thê thảm, hiện giờ không ngờ bị người ngoài khinh thường như vậy.

Phác Tín Đông cũng dùng thủ đoạn mạnh mẽ, chẳng qua không có tín vật của Phác Nguyên Thông nên không đánh lại được phong giới. Cho nên, Phác Tín Đông vẫn không lấy được yêu sâm vương.

Phác Tín Đông biết, một khi lấy đi yêu sâm vương thì nhà họ Phác trên cơ bản sẽ dần xuống dốc. Phác Tín Đông muốn thấy tình trạng như thế.

Phác Thiện Hỉ đứng lên đến bên cạnh cha không nói gì, người này cũng bị một cước của Xa Thiên làm sợ, thấy cha cũng không được tính gì mình.

– Đến mà không lễ phép, ông chủ Phác nếu muốn giữ tôi lại chữa bệnh cho con gái, thì tôi sẽ ở lại.

Ông chủ Phác, mời đem con gái ra đây, tôi phải lập tức xem bệnh. Nhưng, yêu sâm vương cũng mời lập tức chuẩn bị.

Để tôi xem bệnh xong sẽ mang đi. Nếu không, đồ đệ của tôi phá hủy nhà họ Phác thì nhục nhã.

Việc này, đầu tiên muốn cứng rắn chính là nhà họ Phác các ông. Diệp Phàm tôi không có ý gì. Các ông có thể mạnh mẽ, cũng không cũng muốn uy hiếp.

Diệp Phàm cười lạnh, nói thiếu chút nữa làm người nhà họ Phác ngất.

– Diệp đại sư nếu có thể giúp chúng tôi thì yêu sâm vương chúng tôi cho cậu.

Phác Nguyên Thông đột nhiên nói.

– Ba, việc này không được, tuyệt đối không được.

Phác Thiện Hỉ kêu lên. Bởi vì, nếu không có yêu sâm vương thì nhà họ Phác sẽ xong rồi. Cũng sẽ không có người thừa kế nhà họ Phác như cậu ta.

– Cút sang một bên cho tao, tao nói chuyện khi nào đến lân mày xem vào?

Phác Nguyên Thông đã nghĩ thông suốt, hôm nay người này có lẽ không lấy được yêu sâm vương là không được. Bởi vì, mình đã ra tay trước.

Đuối lý thôi!

– Hỗ trợ cái gì, ông nói một chút. Tôi muốn xem có giúp được không mới quyết định.

Diệp Phàm ngồi vắt chân nhìn Phác Nguyên Thông.

– Đầu tiên là chữa khỏi cho con gái tôi, thứ hai chính là theo tôi đến thành phố Tân La một chuyến. Chỉ cần cậu có thể đánh bại được Phác Tín Đông, yêu sâm vương cho cậu. Đương nhiên, yêu tham vương rất lớn, phân làm ba phần cậu thấy thế nào?

Phác Nguyên Thông cắn răng nói.

– Ba phần, có bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi.

– Lấy ảnh chụp đến đây cho Diệp đại sư xem.

Phác Nguyên Thông nói, không lâu một cô gái cầm một cái hộp đến.

Diệp Phàm vừa mở ra thấy bên trong là một bức ảnh.

Phát hiện một vật giống như một cái cọc, thứ này có lẽ bằng ống xăng, màu xanh biếc, trên thân rất nhiều rễ chùm.

Đỉnh chóp giống như là “tây du ký” rất kỳ lạ. Nhìn kỹ giống như ngưu ma vương.

Chẳng qua so với ngưu ma vương xấu xí hơn. Bởi vì, cả người đều toàn rễ như lông vậy.

– Đây chính là yêu sâm vương mà nhà họ Phác trông hơn một nghìn năm qua?

Diệp Phàm trong lòng hiểu được, có lẽ yêu tham vương chính là giấu trong vòng phong giới.

Chính là vách núi hình bán nguyệt và khu nhà ở cùng chỗ trống kia. Chỉ bởi vì có phong giới nên không nhìn thấy thôi.

Theo Lô Định Tông phỏng đoán, hẳn là phải có quan hệ huyết thông chính tông nhà họ Phác mới có cách để mở ra. Có lẽ cách này nằm trong tay Phác Nguyên Thông.

– Đúng vậy, Diệp đại sư, cậu thấy không? Tuy nói chỉ như là một cái cọc, nhưng hai bên có phải có rễ vươn ra giống như cánh tay người không? Chúng tôi gọi là tay yêu sâm vương.

Nếu Diệp đại sư có thể tương trợ chúng tôi, hai cánh tay này có thể chặt xuống tặng Diệp đại sư làm thù lao.

Bởi vì, cánh tay sinh trưởng hai bên của yêu tham vương, sau này đối với yêu tham vương của nhà chúng tôi là thương tổn lớn. Nhưng, tin tưởng nó vẫn có thể sống sót.

Bởi vì gốc vẫn còn giữ. Chỉ cần gốc không bị thương tổn, nó có thể tiếp tục sống. Đây là ý của chúng tôi.

Phác Nguyên Thông nói.

– Các ông cần tôi trợ giúp như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Về bệnh của con gái tôi Diệp đại sư cố hết sức là được. dù sao bệnh của con gái tôi thật sự khó.

Nhà họ Phác chúng tôi đã đưa nó đi nhiều nước có nền y học tiên tiến như Mỹ

Nhưng vẫn không thể nào chữa khỏi. Diệp đại sư có thể chữa hết đương nhiên tốt, chữa không hết nhà họ Phác chúng tôi cũng không trách Diệp đại sư.

Nhưng quan trọng là điều kiện thứ hai. Đó là tương trợ chúng tôi đánh bại Phác Tín Đông là được.

Diệp đại sư nếu có thể hoàn thành điều kiện thứ nhấtnày, chúng ta có thể mời Diệp đại sư đi thăm yêu sâm vương ngàn năm của chúng tôi.

Một khi chuyện thứ hai hoàn thành, chúng tôi tặng yêu tham vương cho Diệp đại sư.

Phác Nguyên Thông vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Chỉ là đánh bại một mình Phác Tín Đông sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Đúng vậy, chỉ cần Diệp đại sư có thể đánh bại một mình ông ta là đủ rồi, những người khác chúng tôi giải quyết.

Phác Nguyên Thông nói.

Diệp Phàm nghĩ lại cũng dễ hiểu, có lẽ Phác Nguyên Thông biết chỉ có Phác Tín Đông là cao thủ, còn những người khác Phác Nguyên Thông có thể giải quyết.

Từ đó có thể thấy được, người nhà họ Phác ở Tân La cảnh giới cao hơn nhà Phác Nguyên Thông. Cho nên mới có thể bị Phác Tín Đông làm cho thê thảm đến như vậy.Suýt nữa đến nỗi tuyệt vọng.

Đương nhiên, Phác Nguyên Thông có lẽ cũng có một phương pháp được truyền từ thời xa khiến cho Phác Tín Đông kiêng kị không dám công khai đến chiếm đoạt yêu tham vương.

Mà cách từ xưa này có tác dụng áp chế người nhà họ Phác, đối với mấy người Diệp Phàm không chắc có tác dụng.

Hai bên đồng ý điều kiện xong Diệp Phàm được Phác Nguyên Thông và Phác Thiện Hỉ dẫn đến hồ nhân tạo. Bởi vì Phác Thanh Thanh ở một căn nhà ven hồ.

Quả nhiên, trên một cái sân viết Phác Thanh Thanh là chỗ ở của Phác Thanh Thanh.

Lúc này Phác Thanh Thanh hình như đã bình tĩnh lại, cả người ngơ ngác ngồi trên một tảng đá ven hồ nhìn cá bơi dưới hồ.

Một người phụ nữ trung niên có lẽ là mẹ của Phác Thanh Thanh ở cùng cô. Bên cạnh xa xa mấy đệ tử của nhà họ Phác đang trông chừng, đề phòng Phác Nguyên Thanh lại lên cơn.

– Thanh Thanh, đây chính là Diệp đại sư đến từ núi Vũ Đương. Con phối hợp với hắn, hắn trị bệnh cho con.

Phác Nguyên Thông vẻ mặt hiền lạnh, nhẹ nhàng nói với con gái.

– À À…. À con không cần chữa bệnh, con không cần chữa bệnh.

Phác Thanh Thanh hình như đột nhiên kích động, đứng lên vừa muốn đi xuống hồ nước.