Chương 1514: Báo Săn quá kiêu ngạo

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Hay là cứ giàn xếp cho xong chuyện của Báo Săn rồi hẵng tính tiếp.

Kiều Hoành Sơn nói, liếc mắt nhìn Mai Trường Phong một cái lại nói thêm:

-Sư đoàn A là nơi gần cổng thành quân khu chúng ta, không thể bị đánh thua. Cho nên, hễ có chướng ngại đều phải loại trừ từ trước mới được. Nếu mất đi sự ủng hộ của Báo Săn, sư đoàn A có thể không xây dựng được quân đội đa quân chủng kiểu mới gì đó. Báo Săn chẳng những có sân huấn luyện, bọn họ còn có phương pháp huấn luyện thần bí, vượt qua thử thách kỹ thuật, thủ đoạn quỷ dị, đây mới là những điều chúng ta muốn học được nhất.

Cuối cùng vì ba của Mai Trường Phong còn ở tại quân ủy, Kiều Hoành Sơn cũng nể mặt mũi ông ấy. Ủy viên quân khu kỳ thật không nhiều lắm, chỉ có vài người, tất cả đều là bá chủ quân đội một phương. Thân phận này có vẻ tương đối cao quý.

-Tôi biết rồi, cho tôi thời gian vài ngày đi.

Mai Trường Phong khó chịu nổi nghiêm mặt đi ra, mới đến chỗ góc cua, đã đá một cước vào chậu hoa ở lối đi nhỏ làm nó lăn xa trên đất. Vài quan quân bị tiếng vang làm kinh động, vươn đầu nhìn thoáng qua lại rụt cổ trở về, chỉ sợ đụng phảitư lệnh Niên Dạ Mai thì xui xẻo mất.

-Ba, Báo Săn rốt cuộc là quân đội gì mà lại kiêu ngạo như thế?

Mai Trường Phong quả thực không chịu nổi việc này, gọi điện cho ba ông ta là Mai Chân Hào

-Kiêu ngạo, sao lạ thế? Trường Phong, lời này không thể nói ở chỗ công cộng. Đã là tư lệnh Niên Dạ mà không hiểu được cách che giấu sao? Tức giận chính là khiếm khuyết?

Giọng điệu Mai Chân Hào đang răn dạy, không lâu nữa mình sẽ về hưu, ông cụ Mai có chút u sầu. Nhà họ Mai mất đi cây cột như ông, chắc chắn sẽ xuống dốc.

-Cũng không biết sao Báo Săn lại như thế này…

Mai Trường Phong tường thuật lại sự việc một lần cho ba ông ta nghe.

-Xem ra, căn nguyên việc này là do Trương Cường. Mà Trương Cường làm chắc hẳn lại là vì chuyện Diệp Phàm.

Mai Chân Hào nói.

-Vâng, con có chút bực mình, Diệp Phàm dựa vào cái gì mà khiến cho Trương Cường dốc sức vì hắn như vậy. Nếu nói về cấp bậc gia thế, Trương Cường đắc tội với nhà họ Mai chúng ta đúng là hành động không sáng suốt.

Mai Trường Phong nói, ngẫm nghĩ một chút lại nói

-Diệp Phàm tại sao lại bảo Trương Cường nhảy vào ngăn cản chuyện của con, có phải nên giáo huấn hắn ta một chút không. Đừng tưởng có chút quan hệ với nhà họ Phí thì lên mặt, nhà họ Mai chúng ta không phải yếu đuối. Đáng bực là, nếu địch thủ giống như nhà họ Triệu, họ Tào còn có thể nói, đằng này chỉ là một thanh niên không ngờ dám gõ nhịp họ Mai chúng ta. Không làm giảm nhuệ khí của hắn không được.

-Làm giảm nhuệ khí của hắn, ba thấy có nên tiêu diệt uy phong của hắn trước không. Trương Cường có thể nghe theo lời hắn, chắc hẳn có liên quan đến Thiết Chiêm Hùng.

Kết quả cuối cùng, Thiết Chiêm Hùng trước kia chính là thủ trưởng tiền nhiệm Báo Săn, không xem mặt tăng mà xem mặt phật có phải hay không? Khả năng của Diệp Phàm cũng lờ mờ nhìn được rồi, kỳ thật không phải chỉ nhờ nhà họ Phí

Chẳng hạn như hai anh em họ Thiết, còn có Tề Chấn Đào Thủy Châu, đặc biệt Trấn Trung Lương gọi Diệp Phàm là đại ca, phương diện này còn phải cân nhắc đánh giá chuyện nhiều lắm.

Còn nữa, nghe Thiên Kiệt nói qua, anh em nhà họ Kiều cũng kết bạn với Diệp Phàm. Bản thân tự nghĩ xem, có diệt được uy phong Diệp Phàm hay không?

Quan trọng nhất chính là, Thiên Kiệt không phải đnang kết bạn với Ninh Hòa Hòa sao? Đây là muốn tiêu diệt uy phong của ai? Nếu chỉ vì việc này xuống tay với Diệp Phàm, làm quấy trộn chuyện Thiên Kiệt và Ninh Hòa Hòa, đụng chuyện sẽ trở tay không kịp.

Những câu nói của Mai Chân Hào như bom tấn oanh kích thần kinh Mai Trường Phong, nói tới đây, Mai Chân Hào im lặng không nói, một lúc sau lại nói:

-Còn có một việc con không biết, việc này ba phải xem xét có nên nói với con hay không?

-Ba, con là con ba, có chuyện gì không thể nói chứ?

Mai Trường Phong biết việc này chắc chắn rất bí mật, nếu không ông cụ tuyệt đối không thận trọng như vậy.

-Thôi vậy, cho con biết đi. Việc này đã có trong danh sách Bộ tổng tham mưu, cũng tới lúc nói ra rồi. Nghe nói, Diệp Phàm còn có một thân phận, là Phó trưởng ban Quân vụ – bộ Tổng tham mưu. Và quân hàm hắn là thiếu tướng. Pháp bất truyền lục nhĩ, chú ý điểm này là được.

Mai Chân Hào rất thận trọng.

-Không thể nào… Ba, điều này sao có thể, hắn mới bao nhiêu tuổi, thiếu tướng, làm sao có khả năng?

Mai Trường Phong hoàn toàn khiếp sợ, kêu lên trong điện thoại. Và cảm giác lỗ tai hơi ong ong.

-Ông đây mà lại đặt chuyện sao?

Mai Chân Hào lạnh lùng hừ nói, trong chốc lát im miệng không nói

-Một thiếu tướng, Phó trưởng ban bộ Tổng tham mưu – Ban Quân vụ cũng không thể tạo áp lực gì với nhà họ Mai chúng ta. Tuy nhiên, chức vị của hắn rất dọa người, chủ yếu là tiền đồ của hắn làm cho người ta không hít thở nỗi. Mới hai mươi mấy tuổi đã làm thiếu tướng, cử chỉ nghịch thiên. Thiếu tướng chỉ có Chủ tịch mới có quyền bổ nhiệm. Ngẫm lại, Chủ tịch cưng chiều người này tới mức độ nào rồi?

-Con hiểu rồi.

Mai Trường Phong chua xót nói ra ba chữ, hết thảy đều đã rõ ràng. Trước kia con gái Mai Diệc Thu của mình cũng luôn luôn lải nhải bên tai, phỏng chừng nó cũng sớm biết thân phận thiếu tướng của Diệp Phàm. Em gái mình Mai Phán Nhi cũng có chút quái dị, luôn luôn nói chuyện giúp Diệp Phàm. Hiện tại nghe một chuỗi việc này, Mai Trường Phong đã hiểu rõ toàn bộ.

-Đã biết lập tức đi loại trừ ảnh hưởng, đôi khi, cơ hội mất đi khó lấy lại. Kiều Hoành Sơn kỳ thực không. hợp với nhà họ Mai chúng ta, có người cản đường ông ta vui mừng lắm. Lần này ông ta nể mặt mũi ba, lần sau sẽ không có cơ hội này.

Mai Chân Hào hừ giọng gác điện thoại.

Buổi tối, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Mai Trường Phong, ông ta cười nói:

-Cậu Diệp, lần trước đi gấp, chưa tâm sự được nhiều. Mới tới Thủy Châu, Thiên Kiệt muốn mời sư phụ ăn cơm, ha ha.

-Ăn cơm, haizz, gần đây, tư lệnh Mai, xin nói thật, không có tâm tư ăn cơm.

Diệp Phàm cố ý nói, chính là muốn diệt uy phong người này, đừng tưởng có lão Mai đứng ra thì hoành tráng. Cũng biết người này lần này nhất định là vì Trương Cường mà đến.

-Ồ, rốt cuộc là vì chuyện gì mà Bí thư Diệp không có tâm tư?

Mai Trường Phong mặt dày thuận miệng hỏi, cũng biết trong lòng Diệp Phàm đang căm giận.

-Còn không phải chuyện nhà khách quân khu, haizz, ngày hôm qua hình như làm việc này quá sức. Khi đó không thể nào giải quyết nếu chúng ta không có đủ tám triệu. Việc này, tôi thấy cần tố cáo ra toà án.

Lão Diệp viện cớ giờ phút này không đi đâu, ngồi yên trong quân trướng.

-Việc này, như vậy đi, tôi sẽ nói chuyện lại với đồng chí Hồ Trung Minh.

Mai Trường Phong không chút do dự.

-Vậy cảm ơn.

Diệp Phàm cũng không ngại nói giọng dễ nghe.

-Cảm ơn gì, chúng ta là bằng hữu phải không? Thiên Kiệt lại là đồ đệ cậu, ha ha.

Mặt Mai Trường Phong này cũng không mỏng hơn sắt là bao.

-Vậy cũng được.

Diệp Phàm cười cười, gác điện thoại, sau hừ nói:

-Biết phân lượng bố chưa? Không ra tay trừng trị đúng là còn khoe khoang.

-Trung Minh, chuyện nhà khách không giải quyết được sao?

Mai Trường Phong dài giọng hừ nói.

-Lúc đàm phán, chúng tôi đã đưa ra mức để bọn họ đền bù, rõ ràng là nhiều lắm. Không phải chỉ mấy triệu thôi sao, chúng ta tổn thất còn nhiều hơn ấy chứ. Tôi thấy, Diệp Phàm khu Hồng Liên cơ bản là không muốn đàm phán. Nếu bọn họ không có thành ý như vậy, chúng ta cũng không thể hạ xuống. Tư lệnh Mai, rất rất xin lỗi, việc này…

Tư lệnh Hồ Trung Minh hừ nói.

-Trung Minh! Nên nhường thì nhường đi. Quân đội, phải quan hệ tốt với cơ sở mới đúng. Nhìn xem, nếu chuyện này không xong, ảnh hưởng không tốt, vừa nãy trở về, không ngờ có người đem việc này báo lên tổng bộ quân khu. Tôi thấy như vậy đi, hãy lùi một bước, ghi nhận nguyện vọng là được.

Giọng điệu Mai Trường Phong khá khách khí.

-Đã có người lắm chuyện, còn cố ý đem việc này nói với quân khu, Hồ Trung Minh tôi có phải nên giải thích với thủ trưởng quân khu một chút không. Còn nữa, đã có người muốn chơi tôi, tôi xin tiếp chiêu.

Giọng điệu Hồ Trung Minh rất lạnh, người này quả thực quá tức giận.

Y khẳng định là Diệp Phàm muốn gây chuyện, chuyện ở cổng nhà khách đêm giao thừa cũng là tên này, hiện tại không ngờ còn bẩm báo mình lên quân khu Lĩnh Nam, tư lệnh Hồ rốt cuộc không kìm nổi, mặt mũi cũng đen như đêm giao thừa. Không thể để một số người thấy được mặt mũi tư lệnh Hồ, sống còn ý nghĩa gì.

-Đồng chí Trung Minh, lời này có ý gì? Có người truyền tin tức này cũng là chuyện thường, xã hội hiện đại, thông tin phát tán, một cuộc điện thoại có thể giải quyết tất cả. Phải tự mình nhận thức, có phải cũng có chút tật xấu hay không. Được rồi, không nói nhiều nữa. Đem hủy tòa nhà xây dựng trái phép trên sông đi, tôi cho ba ngày để ký kết việc này. Về khoản tiền bồi thường chỉ nhận tấm lòng là được. Quân khu bên này cấp ra ba triệu cho xây dựng hạng mục giải trí khác.

Giọng Mai Trường Phong rất nghiêm khắc, hoàn toàn là tư thế lãnh đạo bức xuống.

-Ba ngày thời gian, có phải quá ngắn không. Và nhận tấm lòng của họ có phải giá rẻ quá không?

Hồ Trung Minh hỏi. Thằng nhãi này, sắc mặt tương đối khó coi.

Y mơ hồ cảm giác được chuyển biến thái độ của Mai Trường Phong, trong lòng đang cố nghĩ có phải do Diệp Phàm khơi thông quan hệ với Mai Trường Phong. Tự nhiên, trong lòng sinh khó chịu với Phó tư lệnh Mai.

-Đồng chí Trung Minh, tôi nghĩ hẳn anh đã hiểu được, quân khu tỉnh Nam Phúc là đơn vị cấp dưới quân khu Lĩnh Nam.

Mai Trường Phong nói những lời này ra, đó tương đối nghiêm trọng. Ý tứ rất rõ ràng, các anh chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, bởi vì các anh là cấp dưới.

-Tôi… chấp hành.

Hồ Trung Minh dù trong lòng 120% không chịu, nhưng vẫn khó hộc ra những lời này. Quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm.

Vừa mới buông điện thoại, bên trong lại truyền đến vài âm thanh. Anh ta thở dài trong lòng, biết lại bình đã được đổi rượu..

-Bức tôi! Phải phá nhà khách có phải không, bố phải chụp mũ.

Hồ Trung Minh hướng lên trần nhà hô lên những lời này.

Buổi tối, nhà hàng Phi Vân rất náo nhiệt.

Diệp Phàm vừa xuống xe liền phát hiện Mai Phán Nhi ung dung đẹp đẽ quý phái dẫn theo Mai Thiên Kiệt cùng Ninh Hòa Hòa tán gẫu. Cười ha hả không ngừng, làm những người đứng bên đều chú ý. Mai Phán Nhi thướt tha có thể khiến đàn ông hồn bay phách lạc.

-Sư phụ tới rồi.

Mai Thiên Kiệt nhảy tới mở cửa xe Diệp Phàm.

-Đồ đệ, có tiến bộ.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Ninh Hòa Hòa một cái, cười nói với Mai Thiên Kiệt.

-Một chút, một chút tiến bộ thôi.

Mai Thiên Kiệt cười gượng một tiếng, nhìn nhìn Ninh Hòa Hòa, vừa lòng, ưỡn ngực lên.

-Bí thư Diệp, tới rồi.

Đúng lúc này, Mai Trường Phong bước tới, vươn tay ra bắt tay Diệp Phàm. Lần này, giơ cả hai tay, nắm thực sự có lực.