Chương 2936: Nhét hết vào.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ngược lại thực sự là thế. Trịnh Nhất Thiên sửng sốt hiểu ra.

– Tôi thấy việc này thật lạ, Lưu Tiêu Thành sao không ngăn Chu Nhất Đán làm càn quấy? Che lão hổ nói.

– Đúng vậy, Lưu Tiêu Thành không phải được cho là đa mưu túc trí sao? Thật khiến người ta khó hiểu. Tằng Vân Nhàn cũng nghi ngờ.

– Đồng chí Dương Chấn Đông, anh lập tức đưa ra một báo cáo. Diệp Phàm gọi điện thoại đến.

– Báo cáo gì? Dương Chấn Đông hỏi.

– Lấy danh nghĩa tổng công ty tập đoàn Hoành Không yêu cầu đem hết thảy núi Thông Thiên và thị trấn Hoành Không đều quy hoạch về tập đoành Hoành Không quản lý. Diệp Phàm nói.

– Đây chẳng phải là muốn cứng rắn lấy thị trấn Hoành Không ra từ huyện Hoành Cương sao? Người ta không phải là người ngu, bỏ đi một thị trấn lớn làm sao có thể đồng ý? Hơn nữa, việc này trước kia đã gây sức ép rồi, thành phố Hạng Nam đều không chịu, Dương Chấn Đông nói.

– Thử một chút đi, trước tiên tìm Chủ tịch thành phố sau đó tìm Bí thư Cái. Diệp Phàm dặn.

– Việc này hay là Bí thư Diệp về làm thì thế nào? Việc này quá lớn, chắc chắn phải được Đảng ủy và Ban giám đốc tập đoàn đồng ý mới được. Không chừng còn phải báo cáo Ủy bân nhân dân tỉnh thông qua mới được. Dương Chấn Đông nói.

– Ha ha, việc này là đang báo cáo lên trên đây. Thành phố Hạng Nam đồng ý cũng phải báo cáo Ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy nói chỉ là chia một thị trấn nhưng vì thị trấn Hoành Không chúng ta là thị trấn cấp ủy ban nhân dân huyện, cho nên, nhất định phải báo cáo. Diệp Phàm cười nói.

– Việc này Dương Chấn Đông có chút do dự. Đây tuyệt đối là chuyện phiền toái. Làm không tốt thì chính y sẽ là người dẫn lửa thiêu thân.

Hơn nữa, còn phải chịu sự nóng giận của Cái lão hổ của thành phố Hạng Nam. Tất nhiên Dương Chấn Đông không muốn làm chuyện này rồi.

– Nếu anh cho rằng không dễ thì tôi sẽ giao cho đồng chí Ngô Hồng Sơn làm. Diệp Phàm hừ nói.

– Thôi vậy, để tôi bảo người làm. Tuy nhiên, Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long vẫn còn ở bên chỗ anh. Dương Chấn Đông cắn răng hứa hẹn, việc này chắc chắn không thể để Ngô Hồng Sơn làm.

Như vậy nhân vật số hai của tập đoàn như anh ta còn mặt mũi nào? Dù là chết cũng phải làm.

Tuy nhiên, Dương Chấn Đông trong lòng cũng thầm mắng Diệp Phàm mấy lần rồi.

– Việc này ba người chúng tôi đã bàn bạc, đều đã đồng ý rồi. Diệp Phàm nói.

– Vậy được, tôi sẽ nói với lão Hà và lão Ngô một tiếng. Dương Chấn Đông bị ép, hiểu được đây là làm không công nhưng không có cách nào khác. Nhưng Dương Chấn Đông cho rằng, việc này 200% đều là không thành đấy.

Cái lão hổ sẽ cho thị trấn Hoành Không đi mới là kỳ lạ. Dù là Nghiêm Phương Long cùng Tào Nguyên đều không tin, việc này ngoài Diệp Phàm, có lẽ toàn bộ tập đoàn không mấy người tin.

Dương Chấn Đông lập tức triển khai cuộc họp, bốn ủy viên thường vụ ở nhà lúc này cũng không có ý kiến gì.

Cho nên cuộc họp Đảng ủy lập tức hình thành quyết nghị. Các đồng chí bên văn phòng đã nhanh chóng soạn văn kiện. Dương Chấn Đông tự mình dẫn theo mấy người đến thẳng Ủy ban nhân dân thành phố Hạng Nam.

– Tôi nói Diệp Phàm, anh muốn làm gì? Mấy tiếng sau Diệp Phàm nhận được điện thoại của Lam Tồn Quân.

– Muốn làm gì, có ý gì vậy ông em? Diệp Phàm lòng dạ biết rõ nhưng giả ngu một chút.

– Chính là chuyện các anh muốn lấy thị trấn Hoành Không. Dương Chấn Đông ở tập đoàn của anh dẫn mấy người đến Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi rồi.

Trình một văn bản lên tôi, trên văn bản nói vì để sớm khôi phục tập đoàn Hoành Không, hợp lý quản lý

Yêu cầu giao thị trấn Hoành Không cho tập đoàn quản lý. Hơn nữa còn bổ sung chứng cứ, trước thị trấn Hoành Không thành lập chính là vì tập đoàn Hoành Không.

Hiện giờ tập đoàn Hoành Không một lần nữa quy hoạch lại, đã đem thị trấn Hoành Không quy hoạch vào lần nữa.

Không tách thị trấn Hoành Không ra, quy hoạch của tập đoàn Hoành Không chỉ là khoảng trống. Lam Tồn Quân vẻ mặt căm tức nói. Bởi vì thị trấn Hoành Không là thị trấn lớn, là địa bàn quản lý của nhân vật số một của Ủy ban nhân dân thành phố Lam Tồn Quân.

Diệp Phàm đây là muốn rút củi đáy nồi, Lam Tồn Quân tất nhiên đau lòng.

– Đừng có tức giận như vậy. Đây thật sự là việc tập đoàn Hoành Không quy hoạch lại một lần nữa. Cậu biết tính tôi, muốn quy hoạch thị trấn Hoành Không vào quy hoach phát triển của tập đoàn Hoành Không lần nữa. Tôi muốn tập đoàn Hoành Không trở thành ngôi sao sáng chói trên cả nước.

Diệp Phàm nói.

– Giọng điệu thật đúng là không nhỏ anh Diệp ạ. Lam Tồn Quân châm chọc.

– Ha ha, Diệp Phàm tôi cho tới giờ chính là đại khí phách. Cậu xem, ai có bàn tay to như tay tôi, cược một cái là ba trăm triệu. Diệp Phàm thật đúng là không khiêm tốn.

Anh có bản lĩnh, Tuy nhiên, việc này thì không được. Có lẽ anh cũng nghe được tin tức gì đó. Có người muốn đầu tư khu du lịch sinh thái ở Sông Thông Thiên. Lam Tồn Quân có chút đau lòng.

– Ha ha, ông em, tập đoàn Hoành Không thật có thể quật khởi, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố như cậu cũng sẽ không sao. Diệp Phàm cười khan hai tiếng.

– Liên quan gì đến tôi? Lam Tồn Quân hừ nói.

– Mặc kệ chuyện có liên quan gì đến cậu không. Đến khi tập đoàn Hoành Không thật sự quật khởi rồi, Lam Tồn Quân lúc trước ủng hộ việc của tập đoàn Hoành Không chúng tôi chúng tôi đều ghi nhớ. Ví dụ như đem thị trấn Hoành Không nhét vào quy hoạch của tập đoàn Hoành Không. Nếu Hoành Không phát đạt, khoản thuế con không phải là nộp cho thành phố Hạng Nam các cậu sao? Diệp Phàm cười nói.

– Việc này, hình như chỉ là hoa trong kính, trăng trong nước. Tập đoàn Hoành Không thật có thê quật khởi đến mức có thể nộp thuế có lẽ Lam Tồn Quân tôi đã sớm cút xéo.

Tôi thấy không đến ngày đó rồi. Diệp Phàm anh có thấy hay không cũng khó nói. Không có năm sáu năm không thể làm được. Có lẽ thần tiền ra tay sao? Lam Tồn Quân không tin có bánh rơi xuống từ trên trời. – Nghe nói tập đoàn Hoành Không các anh bảy tám năm nay chưa hề nộp thuế.

Hai năm nay thành phố Hạng Nam chúng tôi còn phải cấp chút tiền. Gần đây không phải vừa mới cho các anh tám mươi triệu sao?

Các anh không cần chúng tôi lau mông là đủ cho chúng tôi rồi.

– Cậu không tin tôi? Diệp Phàm hừ nói.

– Không phải là không tin anh, tôi tin vào năng lực của anh Diệp. Nhưng tập đoàn Hoành Không đã rất mục nát rồi, quả thực là hôi. Ngoài thần tiên có thể cứu được, người không thể cứu. Anh Diệp, tôi cũng khuyên anh một câu, bánh trung thu rất khá anh không cần vẽ quá lớn. Đến lúc đó rơi xuống sẽ đập chết người. Lam Tồn Quân nói.

– Dông dài nhiều như vậy để làm chi, một câu thôi, ông em có đồng ý không? Diệp Phàm tỏ vẻ anh cả.

– Không đồng ý! Lam Tồn Quân không hề nghĩ ngơi, trực tiếp từ chối.

– Ha ha, việc này Cái lão hổ sẽ đồng ý, cậu còn có thể thay đổi ông ấy sao? Hơn nữa, việc này đã báo cáo lên Ủy ban nhân dân tỉnh, cậu còn muốn uốn lại thái độ của chủ tịch tỉnh cái gì? Diệp Phàm cười khan vài tiếng.

– Anh Cái lão hổ làm sao có thể đồng ý. Tuy nói anh bảo Dương Chấn Đông đến, nhưng Cái lão hổ không phải người ngu. Việc này rõ ràng là bút tích của anh. Anh cũng đừng nói với tôi anh không bóp cổ ông ta, ngày đó tôi đã tận mắt nhìn thấy. Lam Tồn Quân hừ nói.

– Ha ha, trước khác nay khác rồi. Đầu óc cậu vẫn chưa mở ra. Diệp Phàm cười nói.

– Bố không phải dưa hấu còn nở hoa cái gì?

Lam Tồn Quân hừ lạnh một tiếng.

– Cậu suy nghĩ một chút, lần trước tám mươi triệu lão hổ Cái cũng đồng ý. Ý gì cậu hiểu không? Cậu cho là lão hổ Cái là người lương thiện sao? Không phải chuyện lần trước tôi nói với cậu sao? Diệp Phàm nói.

– Các anh, hai người các anh kết phương muốn vét sạch của thành phố có phải không?

Tôi nói nhé, dù sao cũng phải để lại cho anh em chút gì có phải không? Đến lúc đó, Hoành Không của các anh “béo” rồi, thành phố Hạng Nam chúng tôi thành thành phố rác rưởi rồi. Cuối cùng Lam Tồn Quân đã hiểu, giống như mèo bị đạp trúng đuôi thiếu chút nữa nhảy lên mới nghĩ Cái lão hổ sắp rời khỏi Hoành Không rồi.

Việc này Che lão hổ tám phần sẽ đồng ý.

– Vội gì, còn rống lên. Chỉ một thị trấn cũng làm cậu vội chết sao. Đừng nóng vội, đến lúc đó làm khu du lịch sẽ cho cậu một chén canh đầy.

Có thể hợp tác thôi có phải không? Hơn nữa, việc này cậu không đồng ý cũng phải đồng ý. Không bằng làm ân tình thuận nước giong thuyền.

Đến lúc đó xin trên tỉnh. Phía tỉnh ủy cậu cũng không cần nói, với quan hệ của tôi và lão Ninh chắc chắn là dễ.

Dù là Ủy ban nhân dân tỉnh, Chủ tịch tỉnh Khúc chẳng lẽ không muốn tập đoàn Hoành Không sớm thoát khỏi khốn đốn sao? Đây cũng là giảm bớt một cái túi thủng cho Ủy ban nhân dân tỉnh.

Thái độ ông ta thế nào, cần gì tôi cường điệu một chút có phải không? Diệp Phàm vừa đấm vừa xoa rồi.

– Tốt, tốt, đây là anh em, Lam Tồn Quân tôi cuối cùng là thấy được thủ đoạn bán đứng anh em của Diệp lão đại. Lần trước tôi nghe nói anh đem bán lão Lang, hiện tại không ngờ lại đánh lên đầu tôi. Tôi xui xẻo! Lam Tồn Quân tức giận cắn răng cúp điện thoại.

Tất nhiên Dương Chấn Đông xin Ủy ban nhân dân thành phố có thể thông qua. Sau đó đến Thành ủy trong tay Cái lão hổ.

– Ha ha ha, bọn người kia thật sự là ý nghĩ kỳ lạ. Chuyện hoang đường như vậy cũng có thể làm ra.

Xem ra Lam Tồn Quân thật đúng là cùng một phe với Diệp Phàm. Không ngờ bỏ thị trấn Hoành Không tặng cho Diệp Phàm, con mẹ nó thực là đau đầu.

Điển hình ăn cây táo rào cây sung. Tằng Vân Nhàn là trưởng ban thư ký Thành ủy, vừa cầm công văn của tập đoàn Hoành Không đến văn phòng lão hổ Cái vừa cười.

– Chuyện gì hoang đường như vậy? Trịnh Nhất Thiên đã ở đó, thuận miệng hỏi.

– Anh xem một chút sẽ hiểu có phải là chuyện hoang đường không?

Tằng Vân Nhàn đưa văn bản cho Trịnh Nhất Thiên. Trịnh Nhất Thiên lật ra sau đó cũng cười ha ha đưa văn bản cho lão hổ Cái.

Lão hổ Cái cũng rất nghiêm túc xem lại hai lần.

– Bí thư Cái, nếu Lam Tồn Quân đã rõ ràng như vậy, chúng ta sẽ bác bỏ văn bản này trước hội nghị thường vụ đảng ủy. Để nói Lam Tồn Quân ăn cây táo rào cây sung. Tin rằng việc này truyền ra, hắn có quả ngon để ăn đấy. Tằng Vân Nhàn có biệt hiệu là “miệng nam mô bụng một bồ dao găm” quả không sai.

– Đúng vậy, hoang đường như vậy lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố lại có thể thông qua. Xem ra, ít nhất đồng chí Ngưu Kiến Quốc bị điều đi rồi, Ủy ban nhân dân thành phố đã bị họ Lam nắm hết trong tay. Người này còn có chút thủ đoạn.

Trịnh Nhất Thiên cũng cười lạnh nói. – Y cũng là làm không công, có lẽ nể mặt Diệp Phàm. Chúng ta sẽ hung hăng đả kích người này kêu ngạo bệ vệ. Chúng ta phải cho y biết, có thể khống chế Ủy ban nhân dân thành phố cũng vô dụng. Việc lớn còn do hội nghị thường vụ đảng ủy quyết định.

– Các cậu nói nắm trong tay thị trấn Hoành Không trong tay lợi hay hại? Không tưởng được Che lão hổ đột nhiên lại hỏi một câu.

– Lợi và hại? Trịnh Nhất Thiên thì thầm một câu.