Chương 2288: Nhìn trúng vị trí này.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cục trưởng Cục giao thông vẫn để bụng chuyện của phố Tân Long. Từ sau khi Bí thư Diệp ra lệnh, lão Tuyên luôn luôn chạy tiền chạy dự án.

Đây không phải là dự án y làm, Sở Giao thông kia đã qua hết các cửa, cấp ba mươi triệu. Chỉ có điều khoản tiền này có chút đặc biệt, phải qua tay Sở Tài chính tỉnh quyết định mới đến thành phố chúng ta.

Mấy ngày trước lão Tuyên vui mừng đi tỉnh thành, đến sở Giao thông, được biết khoản tiền này đã báo cáo sở Tài chính, mọi thủ tục đều đã xong hết.

Lão Tuyên vui sướng đến sở Tài chính, tuy nhiên lần này cũng gặp phải một cái đinh. Người ta bảy tám lần đẩy, còn nói khoản tiền này có liên quan đến xây dựng giao thông chắc chắn là liên quan đến tiền cải tạo quốc lộ tỉnh.

Công trình cải tạo phố Tân Long của chúng ta không thuộc về hạng mục cải tạo giao thông mà thuộc về xây dựng đô thị. Dù sao cả nửa ngày cũng không trả tiền.

Mễ Nguyệt có chút tức giận nói.

– Cục trưởng Tuyên là cán bộ cấp Cục phải làm một hạng mục như vậy thật là làm khó anh ta. Có lẽ Cục trưởng Tuyên cũng tìm lãnh đạo tỉnh rồi.

Diệp Phàm hỏi.

– Ừ, không có lãnh đạo liên quan của tỉnh ủng hộ, một khoản tiền lớn như vậy không thể nào quyết định xuống. Chỉ có điều, hiện tại cấp xuống sở Tài chính tỉnh, tiền đã nhìn thấy nhưng không thể lấy ra ngoài. Lão Tuyên đi vài lần mà không lấy được tiền. Trong lúc tức giận thiếu chút nữa quát cả lãnh đạo có liên quan của sở Tài chính. Nghe nói lão Tuyên cuối cùng vẫn bị bảo vệ của sở Tài chính mời ra ngoài.

Mễ Nguyệt nói.

– Là kéo đi.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.

– Mời ra đấy.

Mễ Nguyệt nói nhìn Diệp Phàm vẻ muốn nói gì đó lại thôi.

– Có gì muốn nói thì nói thẳng, còn giấu cái gì.

Diệp Phàm nhíu mày nói.

– Có lãnh đạo của sở Tài chính tuyên bố, nói công trình cải tạo phố Tân Long của chúng ta lần này có vấn đề, vi phạm quy định.

Cho nên khoản tiền này sẽ không cấp xuống dưới. Tất nhiên những lời này là những lời nói với lão Tuyên những lời không dễ nghe.

Thật ra việc này thực không thể trách lão Tuyên, sở Tài chính Tỉnh là thần tài trong chúng ta có ai không hiểu được.

Mỗi người đi hỏi bọn họ tiền đều ra vẻ đáng thương. Anh dám nói với họ mấy câu người ta lập tức liền nhăn mặt ngay.

Một phó giám đốc sở đến đó một phó phòng người ta cũng có thể nhăn mặt với anh. Đây là tác phong làm việc của một số cơ quan ở tỉnh, ôi…

Mễ Nguyệt nói.

– Việc này, tôi nghĩ không thông. Sở tài chính tỉnh vì sao cố gắng giữ lại hạng mục phố Tân Long của chúng ta? Trong chuyện này có liên quan đến cái gì?

Diệp Phàm cũng không phải là ngốc.

Sở Tài chính tỉnh tuy nói kiên cường nhưng cũng không vô duyên vô cớ ngăn cản những việc này. Đây không phải là tự mình tìm phiền phức sao. Tuy nói sở Tài chính tỉnh nhiều tiền thế lớn nhưng tự dưng đi làm chuyện đắc tội với lãnh đạo cũng không làm.

– Việc này có lẽ là có liên quan một chút đến cục trưởng cục Tài chính Vạn Phú Tài của Cục tài chính thành phố chúng ta.

Mễ Nguyệt nói.

– Cục trưởng Vạn, Cục giao thông chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với cục Tài chính sao? Hoặc là Cục trưởng Vạn và Cục trưởng Tuyên có ân oán cá nhân gì?

Diệp Phàm như thoáng nghĩ ra cái gì đó hỏi.

– Bí thư Diệp chưa nghe nói qua sao?

Mễ Nguyệt có chút kinh ngạc.

– Tôi vừa về, nghe nói qua cái gì, cô cứ nói thẳng là được.

Diệp Phàm nói.

– Phó Chủ tịch thành phố Lâm Nguyệt lên làm Phó chủ tịch thường trực của thành phố Hà Đông rồi. Việc này nghe nói Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã thông qua. Có lẽ trong mấy ngày tới Phó chủ tịch Lâm sẽ chuyển đi.

Mễ Nguyệt nói.

– Tôi đúng là không đủ tư cách làm bí thư rồi, chuyện lớn như vậy mà không biết.

Diệp Phàm nói trong nháy mắt hiểu hừ nói:

– Có phải là hai người họ đều muốn vị trí của Phó chủ tịch Lâm?

– Không riêng gì hai người họ hiện tại ở thành phố này Cán bộ có tư cách cục trưởng đều hướng lên tỉnh chạy.

Ví dụ như Cục trưởng Lục của cục Xây dựng, Cục trưởng Tiếu của Phòng nhân sự, cục Giáo dục… khá nhiều người, hơn nữa người ở ngoài thành phố nhìn vào vị trí này của chúng ta cũng không dưới 30 người. Mà Cục trưởng cục Giao thông và Cục trưởng cục Tài chính của thành phố chúng ta đang có tiếng nói cao nhất rồi.

Bởi vì, hai người thâm niên cũng nhiều nhất. Hơn nữa ở thành phố có người ủng hộ nhất định, có uy tín. Mà hai người ở tỉnh đều có chỗ dựa vững chắc. Có lẽ hai người bọn họ tự nhận là chiếc ghế này vào họ không còn ai nữa. Cho nên, tạo thế cũng lớn, ảnh hưởng rất lớn.

Mễ Nguyệt nói.

– Kẹt ở Sở Tài chính, không lẽ có vị lãnh đạo nào của sở Tài chính có quan hệ thân thiết với Cục trưởng Vạn?

Diệp Phàm hỏi nhìn Mễ Nguyệt một cái:

– Vậy cục trưởng Tuyên quan hệ ở tỉnh thì sao?

– Bí thư Diệp chẳng lẽ không biết mối quan hệ giữa Cục trưởng Vạn và sở Tài chính tỉnh sao?

– Có biết cái gì chứ, mới đến Đồng Lĩnh hai tháng, mà tôi đâu phải thần thánh, Đồng Lĩnh có bao nhiêu cán bộ cấp cục, còn nữa thời gian vừa rồi xảy ra nhiều chuyện không phải là cô không biết. Huống chi, tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi hỏi thăm những quan hệ này.

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

– Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi không quản lý tốt. Về sau sẽ thường xuyên tâm sự những điều này với Bí thư Diệp.

Tuy nói những quan hệ này không ở trong máy Bí thư Diệp nhưng biết cũng tốt hơn là không biết.

Nói đến Vạn Phú Tài cán bộ của thành phố đều biết Phó Giám đốc sở Tài chính tỉnh Vạn Hữu Lương là anh ruột của Cục trưởng Vạn.

Còn quan hệ của Cục trưởng Tuyên ở tỉnh tôi cũng không biết được. Cục trưởng Truyên trước kia là người khiêm tốn, không để lộ điều gì.

Tuy nhiên, lão Tuyên rất có cách, ngẫu nhiên đều làm ra những thành tích, để người ta có thể nhớ đến y. Lần này lão Tuyên cũng xuất đầu lộ diện ra trận.

Mễ Nguyệt nói.

– Khó trách, Vạn Hữu Lương ra sức giúp em trai. Tất nhiên sẽ hung hăng đả kích Tuyên Minh Đường. Tuy nhiên, bọn họ gây sức ép thế nào tôi cũng mặc.

Vạn Hữu Lương giúp đỡ em trai cũng là bình thường, người trong nhà không giúp thì còn giúp ai? Tuy nhiên công là công ttư là tư.

Đem việc công lẫn vào việc tư là không được. Anh ở tỉnh không trả tiền là làm khó thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.

Công trình cải tạo phố Tân Long không tối thì không tốt đối với nhân dân. Dùng cách này tôi rất không hài lòng.

Diệp Phàm có chút tức giận, cảm thấy Vạn Phú Tài hơi thất thế rồi.

– Ôi, người ta có quyền, chúng ta hiện giờ đang bị nắm trong tay Vạn Hữu Lương rồi, có cách gì nếu như không có khoản tiền này thì công trình cải tạo phố Tân Long cũng như trứng chọi đá rồi.

Bí thư Diệp đem chuyện lớn như vậy giao cho tôi, chuyện đầu tiên đã không làm được. Nếu làm không tốt không nói là Bí thư Diệp không hài lòng, ngay cả Mễ Nguyệt tôi cũng thấy hổ thẹn với lương tâm.

Mễ Nguyệt tỏ thái độ rất kiên quyết.

– Cô muốn làm thế nào bây giờ?

Diệp Phàm nhìn Mễ Nguyệt một cái nói:

– Chủ tịch Cao nói như thế nào?

– Cục trưởng Tuyên tìm Phó chủ tịch thành phố Ngô phân công quản lý giao thông, Phó Chủ tịch Ngô cũng đến tỉnh hỏi một chút. Kết quả ngày hôm qua ông ấy và Cục trưởng Tuyên đến sở Tài chính tỉnh, cũng hít đầy mũi bụi.

Mễ Nguyệt nói.

– Phó chủ tịch Ngô nghe nói quan hệ tốt với Chủ tịch Cao.

Diệp Phàm nói.

– Vâng, Phó chủ tịch Ngô và Cao Thành là hai nhân vật quan trọng trong vòng tròn, phân công quản lý trong Ủy ban nhân dân thành phố đã sớm vượt qua Phó chủ tịch thường trực Tất Vân Lý. So với ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong còn hơn một chút.

Đều là vì chút màu mè, bộ phận có quyền, Phó chủ tịch thành phố Ngọc cũng không phải là đồ ngốc, chỉ có điều biết đây là do Cao Thành thiên vị Phó chủ tịch Ngô nên không lên tiếng thôi.

Hơn nữa, đối với công trình cải tạo phố Tân Long tôi nghĩ Chủ tịch thành phố Cao chưa chắc đồng lòng với Bí thư Diệp.

Trước kia còn lấy rất nhiều lý do để ngăn cản. Tôi nghĩ, Phó chủ tịch thành phố Ngô đến sở Tài chính tỉnh đơn giả là giả vờ giả vịt thôi. Nhìn ngoài thì coi như ông ta làm hết trách nhiệm trên thực tế cũng không cố gắng.

Việc này Cục trưởng Tuyên về có nói qua, hình như vẻ mặt không dễ nhìn lắm. Có lẽ Phó chủ tịch Ngô chỉ thể hiện Cục trưởng Tuyên đã nhìn ra.

Việc này cục trưởng Tuyên cũng đành chịu, người ta đi một chuyến rồi, còn muốn người ta như thế nào nữa?

Mễ Nguyệt nói.

– Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Ngọc cũng là một đồng chí tốt.

Diệp Phàm cười cười, trong lòng đột nhiên nghĩ ra cái gì.

Nếu đồng chí Ngô Dụng quá mức thế thì có thể lợi dụng Ngọc Xuân Phong đến kiềm chế y. Huống chi Phó chủ tịch thường trực Tất Vân Lý cùng Bí thư Đảng quần chúng Lỗ quả nhiên quan hệ thân thiết. Cùng Cao Thành không cùng chí hướng.

Nếu như có thể liên hợp với Tất Vân Lý thì cũng có thể kéo co với Cao Thành, Đó cũng khá thú vị.

Ít nhất cũng có lợi đối với việc tham gia vào công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, hoàn thành nhiệm vụ Tề Chấn Đào giao.

– Bí thư Diệp, Phó giám đốc Vạn muốn làm như thế đơn giản là hi vọng Thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta có thể giúp đỡ Vạn Phú Tài một phen.

Cao Nguyệt nói.

– Nếu lúc trước Vạn Phú Tài có thể ủng hộ xây dựng Phố Tân Long tôi có lẽ có thể giúp y một chút. Hiện giờ tôi cũng không tin sở Tài chính chẳng lẽ là nhà của đồng chí Vạn Hữu Lương.

Diệp Phàm lên mặt Mễ Nguyệt hiểu được Vạn Phú Tài lần này đem đá đập vào chân mình rồi. Để lại ấn tượng như thế này trong nhân vật số một của Đồng Lĩnh, sau này muốn làm gì cũng khó, nhân vật số một người ta cũng không phải là bùn ướt. Đến lúc đó nói mấy câu cũng đủ chết rồi.

– Giám đốc sở Tài chính Bành Hưng và Bất Hiểu Đắc không biết Bí thư Diệp có biết không?

Mễ Nguyệt hỏi.

– Vừa mới nghe cô nói đấy, tôi không rõ lắm. thành phố chúng ta có người nào có quan hệ thân thiết với Giám đốc Bành.

– Có lẽ không được việc, mặc dù là quan hệ với Giám đốc Bành cũng tốt nhưng muốn Giám đốc mạo hiểm đắc tội với Phó giám đốc thường trực Vạn cấp tiền cho Đồng Lĩnh chúng ta.

Việc này khá khó khăn. Trừ phi là lãnh đạo tỉnh ra tay. Có lẽ như Giám đốc Bành người ta cũng không nể.

Sở Tài chính là một sở mạnh trong Ủy ban nhân dân. Giám đốc sở lại là một nhân vật có tiếng. Muốn cho Giám đốc Bành nể mặt ít nhất phải là ủy viên thường vụ và lãnh đạo tỉnh. Bằng không, Giám đốc Bành sẽ không quan tâm.

Mễ Nguyệt nói.