Chương 2348: Thằng nhãi mặt dày

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, các cậu vất vả rồi, lần này trở về tôi sẽ báo cáo công với Cung tướng quân.

Lý Khiếu Phong tủm tỉm cười nói.

Lão Lý trong lòng đương nhiên rất vui, bốn người đều không bị thương nặng, lại còn thêm được hai thành viên tài năng nữa.

– Tôi không cần đâu, lần này chỉ là nể mặtcháu của tôi mà đến. Phần thưởng này nhận cũng chẳng có tác dụng gì.

Tây Môn Tân Thông lắc đầu.

– Tôi cũng không cần, lấy làm gì, cho Diệp Phàm đi. Anh ấy còn cần dùng đến một chút, tuy nhiên, tốt nhất là tất cả đều có thể được nhận khen thưởng ở mọii bộ ngành của chính phủ. Sau này khi đề bạt cũng có thể dùng đến có phải không nào?

Vương Thành Trạch nhìn Diệp Phàm, thản nhiên cười nói.

– Các vị tiền bối đều không cần, tôi còn lấy làm cái gì? Dù sao kiếp này nhận huy chương quân đội cũng đã không ít rồi.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

– Lý tướng quân, khen thưởng tôi thì không cần. Chi bằng cho cái gì thực tế chút thì thế nào?

Thiên Thông mặt dày nói.

– Cậu cần cái gì thực tế, nói ta nghe xem nào?

Lý Khiếu Phong giọng châm biếm nói.

– Liệu có thể thưởng cho tôi một cửa hàng nào đó ở thủ đô không?

Thiên Thông xoa xoa cái đầu trọc hỏi. Mặt hắn cũng dần dần đỏ lên.

– Ở chỗ nào, cậu nói đi?

Lý Khiếu Phong hỏi.

– Phố quầy bar ở Tam Lí Đồn thì thế nào, yêu cầu của tôi không cao phải không? Các anh thưởng cho tôi một cửa hàng ở đó, chiều rộng chỉ cần 8 mét, sâu khoảng 20 mét trở lên là được rồi.

Năm nay tiền lương của tôi không cao, chút tiền này không đủ để chi tiêu. Hơn nữa, việc của tôi nhiều, lại không cả ngày ở đó, có thể kiếm thêm khoản thu nhập ngoài.

Không giống đồng chí Tiểu Diệp, lăn lộn, phát triển rất nhanh ở bên ngoài. Chẳng phải nói chuyện gì khác, quanh năm nhận phong bì cũng đã mỏi tay rồi.

Hơn nữa lại còn không phạm pháp. Toàn những chuyện tốt.

Thiên Thông mở miệng một cái là có cả đống lý do, mọi người trong máy bay đều trố mắt nhìn.

– Cậu cũng thật là tham lam đấy, một cửa hàng trên phố quầy bar ở Tam Lý Đồn, lại còn rộng 8 mét, sâu 20 mét trở lên, cậu có biết một cửa hàng như thế có thể bán đấu giá được bao nhiêu tiền không?

Diệp Phàm suýt phá ra cười.

– Khoảng mấy triệu.

Thiên Thông cũng thật là ngốc, ánh mắt người ta “gian xảo” như thế.

– Ha ha, thế thì là hai cửa hàng rồi, lấy đâu ra một gian mà mặt tiền rộng đến 8 mét?

Vương Thành Trạch cười phá lên nói tiếp:

– Ở thủ đô nhà tôi có hơn mười cửa hàng, trong vòng năm năm cậu giúp tôi được hai việc, tôi sẽ tặng cậu một cửa hàng, thế nào? Còn lão Lý, cậu đừng làm khó anh ấy nữa, trong Tổ làm gì có cửa hàng mà tặng cho cậu.

– Tôi vẫn chưa muốn bán thân!

Thiên Thông trợn mắt nhìn Vương Thành Trạch nói:

– Ai nói không có cửa hàng, tôi đã biết cả rồi. Phòng khoa học quân sự ở biệt thự Hồng Diệp chẳng phải là của Tổ A sao? Đương nhiên tôi biết biệt thự Hồng Diệp là tài sản riêng của đồng chí Diệp Phàm, Thiên Thông tôi sẽ không cần. Tuy nhiên, bên cạnh cách phòng Khoa học quân sự nửa dặm chẳng phải có một phòng khám sao?

– Phòng khám đó thì liên quan quái gì đến cậu?

Diệp Phàm nói.

– Đương nhiên chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng mà tôi hiểu rằng, phòng khám đó chính là một cái cửa nhỏ của Tổ A.

Hì hì, Lão Lý, phòng khám đó không hề nhỏ, phân cho tôi một gian cũng chẳng đáng là gì. Dùng gạch xây ngăn cách lại là được thôi.

Thiên Thông tôi lần này đã liều mạng, nhặt một cửa hàng vứt đi cũng chẳng phải là quá đáng. Nếu không lần sau gọi tôi cũng khó đấy.

Thiên Thông vẫn muốn ép Lý Khiếu Phong.

– Muốn cửa hàng không phải là dễ dàng, Tiểu Thiên, tôi có một đề nghị với anh thế này, bảo đảm thủ trưởng Cung lập tức cho anh cửa hàng. Không chừng lại còn kiếm được một căn biệt thự, lại có cả mỹ nhân và xe đẹp, cái gì cũng có.

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

– Anh có lòng tốt như vậy sao?

Thiên Thông liếc nhìn Diệp Phàm, tuy nhiên sau đó cũng cười “hì hì”

– Có điều anh có thể nói tôi nghe, xem có tính xây dựng không?

– Rất đơn giản, anh chính thức gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Việc này Diệp Phàm tôi có thể bảo đảm cho anh. Chỉ cần anh ký vào hợp đồng gia nhập, từ nay về sau, cái gì anh cũng có.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Vừa thôi, Tổ đặc nhiệm A không phải là ngân hàng, cần cái gì có cái đó.

Thiên Thông cơ bản không mắc mưu. Đầu óc y vẫn còn rất tỉnh táo.

– Thế thì thôi luôn, có cho mới có nhận chứ, nếu không dựa vào cái gì mà yêu cầu thủ trưởng Cung đem phòng khám cho anh. Tiểu Thiên à, thiên hạ này không bữa cơm trưa miễn phí vậy đâu.

Diệp Phàm hết sức châm chọc.

– Keo kiệt. Tôi không cần nữa được chưa nào, thật là…!

Thiên Thông tức ngoảnh mặt đi, mấy người suýt nữa thì phá ra cười.

Vừa về đến thành phố Đồng Lĩnh, Kiều Hà con trai của Kiều Chính Hòa cũng đến thành phố Đồng Lĩnh, đi cùng còn có cả Kiều Viên Viên.

Diệp Phàm tiếp đãi anh ta ở nhà mình. Diệp Phàm cũng hiểu, Kiều Hà kéo theo cả Kiều Viên Viên đến đương nhiên là muốn tăng thêm “tình cảm thân thích”.

– Em rể, đây chính là tài liệu có liên quan. Đối thủ mạnh của bọn em chủ yếu ở phía Nam.

Hình như cũng nghe ngóng được thông tin của mấy tỉnh, trong bọn họ có người bằng những con đường khác nhau đã tiếp xúc với lãnh đạo của tập đoàn Điện lực Viễn Đông.

Ở chỗ bố chúng ta cũng có người tìm đến đó. Vì thế, các chú ở đây phải nhanh chóng nắm bắt, đưa tất cả những điều kiện có thể thể hiện thì đem ra.

Hơn nữa, bố anh còn có một đề nghị, đó là bọn chú có dám đánh cược một phen không?

Kiều Hà nói.

– Đánh cược. Đánh cược thế nào?

Diệp Phàm như thoáng suy nghĩ, nhìn Kiều Hà hỏi.

– Bỏ một số tiền trước giống như để giải phóng mặt bằng để thông dòng nước phát điện. Về yêu cầu của nhà máy phát điện, trong tài liệu bố cũng đã giải thích rất rõ rồi. Chú theo phương án của bố thực hiện giai đoạn “giải phóng mặt bằng” trước là được.

Kiều Hà nói.

– Một số tiền, có lẽ mức tiền cũng không ít phải không?

Diệp Phàm nói.

– 5 tỷ vốn đầu tư lớn như thế, phải phân thành hai giai đoạn. Đầu tư cho trạng thái tĩnh của công trình nhà máy nhiệt điện là 4,5 tỷ, đầu tư cho trạng thái động của công trình là 0,5 tỷ. Tổng vốn đầu tư của kế hoạch là 5 tỷ.

Dựa theo tiêu chuẩn xây dựng nhà máy kiểu này trước kia mà nói, quy hoạch quy mô xây dựng là 8x600MW, phân theo giai đoạn xây dựng, công trình của 1 giai đoạn là 2x600MW tổ máy đốt than.

Một giai đoạn là 220KV điện cao áp, hai giai đoạn sau là 500KV điện cao áp, đồng thời cũng xem xét một phương án của cho ra một giai đoạn 500KV.

Suy cho cùng, hạng mục lớn như vậy nhưng toàn bộ đều do tập đoàn Điện lực Viễn Đông đầu tư thì cũng không có tính thực tế. Có lẽ phải do nhiều đối tác cùng đầu tư.

Còn Tập đoàn Điện lực Viễn Đông là nhà nắm cổ phần. Phần lớn số tiền đầu tư có lẽ vẫn là từ ngân hàng. Còn cái hay là ở giai đoạn xây dựng chính là sau giai đoạn đầu sẽ kiếm được tiền đầu tư ở giai đoạn 2.

Vì thế, quy mô của tổ máy đốt than giai đoạn đầu chủ yếu phụ thuộc vào tiền đầu tư. Nếu đủ tiền thì đầu xuôi đuôi lọt, nếu tiền ít thì chỉ có thể đầu nhỏ đuôi to.

Kiều Hà nói.

– Vấn đề này tương đối lớn, bỏ qua tất cả không nói đến những gì bản thân nhà máy điện gặp phải, ví dụ được phê chuẩn. Sự khó khăn trong việc Bảo vệ môi trường, sử dụng đất, nhà nước rất nghiêm khắc đối với việc phê chuẩn hạng mục nhiệt điện này.

Còn việc tìm vốn đầu tư mới là khó khăn lớn nhất. Xem tài liệu của Kiều Thúc đưa cho, tập đoàn Điện lực Viễn Đông là phía khống chế cổ phần lớn nhất, chiếm 51% mức đầu tư, nếu tính thành tiền thì khoảng hơn 2,6 tỷ.

Còn lại là thiếu khoảng 2,4 tỷ. 2,4 tỷ này Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi muốn một mình nuốt hết, số tiền này đến hổ cũng không thể nuốt.

Diệp Phàm lật xem tài liệu xong nói.

– Thực tế, nhà đầu tư đến từ nhiều con đường khác nhau. Tập đoàn Điện lực Viễn Đông nhất định là nhà đầu tư lớn nhất.

Ví dụ, dựa vào kinh nghiệm, Ủy ban Kế hoạch-phát triển của thành phố Đồng Lĩnh các anh, Viện thiết kế thăm dò Điện lực của tỉnh Tấn Lĩnh. Chính phủ, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh và một số doanh nghiệp có cùng chí hướng cũng tham gia vào Nhà máy điện.

Đương nhiên, bố cũng nói. Chính phủ không thể bỏ ra bao nhiêu tiền.

Còn việc kéo doanh nghiệp nhập cổ phần thì trước mắt các chú cũng cần phải gấp rút làm việc này.

Nếu việc chọn địa điểm tốt rồi, nhà đầu tư sẽ có chỗ để tin cậy, một khi thời cơ của các chú chín muồi. Bố có thể hết sức đề cử Tổ khảo sát của Tập đoàn xuống khảo sát.

Tin rằng có được những điều kiện thuận lợi như vậy rồi, điều kiện các chú đưa ra cũng phù hợp với yêu cầu của Tập đoàn, như vậy thì giành được tiên cơ rồi.

Chỉ có điều, ba cũng nói. Giống như dân cờ bạc đập tiền trước kia. Các chú cũng phải xem xét thận trọng. Dù sao, đó cũng không phải là một hạng mục nhỏ, không có mấy chục triệu thì không nhận được đâu.

Nếu nhà máy điện có thể làm ở đây, thì Đồng Lĩnh còn kiếm lại được, một khi mất đi cơ hội này, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh có lẽ phải gánh trên lưng món nợ mấy chục triệu.

Đối với người giới thiệu, người thuyết phục các chú mà nói đều sẽ bị vấn đề này chụp mũ.

Kiều Hà vẻ mặt nghiêm trọng nói.

– Ừm, đó là đương nhiên. Cơ hội và rủi ro luôn cùng tồn tại. Uổng phí mà vô công, Diệp Phàm tôi sẽ trở cái tên bị bêu danh, thậm chí còn bị phê bình.

Tuy nhiên, đã có Kiều Thúc làm nội ứng ở tập đoàn Điện lực Viễn Đông, mà Kiều Thúc lại đưa cho tài liệu cụ thể như thế này.

Tôi nghĩ, đánh cuộc một lần cũng được. Dùng mấy trăm triệu để thu về mấy tỷ. Lần này làm ăn rất có lời.

Đương nhiên, chúng ta cũng phải chú ý hậu quả mang đến nếu thất bại. Cố gắng hết sức để mang được nhà máy nhiệt điện về thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.

Thực ra, mấy ngày trước, sau khi Kiều thúc hé lộ ra tin tức, em đã cho người đi giải quyết rồi. Địa điểm đã tìm được rồi, đó là trong phạm vi thành phố Chương Hà.

Hai bên không đề cập đến việc tranh chức Phó Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh của Kiều Hà, cả hai đều hiểu việc này không cần phải nói nhiều.

Kiều Hà trở về tỉnh ngay trong đêm, có lẽ cũng là đi vận động.

– Diệp Phàm, anh phải thực sự có lòng giúp đỡ Kiều Hà đấy. Bằng không, người ta đã vì anh mà tốn bao công sức, anh không thể làm như không biết. Huống chi thời gian còn dài, sau này cơ hội hợp tác cũng còn rất nhiều.

Kiều Viên Viên nói.

– Ha ha, em xem anh là người như thế nào chứ. Việc lần này không phải là em muốn nói đến việc Nhà máy nhiệt điện, mà là việc khác, em muốn anh phải ra tay phải không nào?

Đương nhiên cũng giống như vấn đề lấy được dự án nhà máy nhiệt điện, anh không thể bảo đảm rằng sẽ đưa Kiều Hà lên được. Anh thấy, vẫn phải là Kiều gia nhà em ra tay thì mới được.

Anh chỉ là một Bí thư thành ủy, muốn thiết kế một chức vụ Phó Chủ tịch thành phố cũng hơi khó. Huống hồ thành phố Đồng Lĩnh mới trải qua việc điều chỉnh bộ máy ở tỉnh.

Lần này điều chỉnh ở tỉnh chủ yếu là bộ máy thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Tại sao ở tỉnh không sớm sắp xếp trước vị trí Phó Chủ tịch thành phố.

Điều này chứng tỏ ở tỉnh cũng có dự tính trước rồi. Có lẽ trong đó cũng có những trở ngại.

Diệp Phàm nói.

– Anh vẫn muốn để cho Ngô Chính Phong lên có phải không?

Kiều đại tiểu thư tỏ ra tức giận, đưa tay nhéo Diệp Phàm một cái, làm hắn kêu lên vì đau.