Chương 3351: Quyền Nhân Sự Và Quyền Hành Chính.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hắn chắc chắn chẳng có gì, hơn nữa, lãnh đạo của tỉnh Thiên Vân cũng biết hắn chẳng có gì. Chỉ là khen ngợi để an ủi hắn mà thôi.

Nhìn chung trong cả nước, làm gì có vị Phó Chủ tịch tỉnh nào 30 tuổi. Nếu có thì những cán bộ già tóc hoa tiêu còn đang ở cấp Sở, Phòng làm sao mà chịu được.

Có lúc, uy lực của dư luận cũng khủng khiếp. Kiều Viễn Sơn là người hiểu rõ nhất điều này.

Hơn nữa, chính vì Diệp Phàm là con rể của ông ta, ông ta lại càng không dám làm quá tay.

Hơn nữa, Kiều Viễn Sơn vừa mới đưa con trai Kiều Báo Quốc lên xong, mời chưa đầy 1 tháng lại đưa con rể lên nữa, thế thì Ban Tổ chức Trung ương chẳng phải trở thành vườn sau nhà ông ta hay sao?

Thực ra, những người nhắm vào chức Phó Bộ, Phó tỉnh thì quá nhiều, hơn nữa được khống chế từ cấp trên.

Sức nặng lời nói của Kiều Viễn Sơn chẳng phải là rất lớn. Đương nhiên, nếu tuổi tác của Diệp Phàm đã đủ thì Kiều Viễn Sơn hoàn toàn có thể giúp được.

Tuy nhiên, lần này lại là tuổi tác của Diệp Phàm vẫn còn quá trẻ, Kiều Viễn Sơn cũng không thể dang tay ra được.

Bởi vì, Kiều Báo Quốc vừa lên.

Không thể không nói, Dương Chí Thăng cũng thực sự có chút đau đầu, phân tích rõ ràng ra khiến cho Ngưu Đắc Toàn khâm phục không ngớt.

– Haiz, tỉnh Thiên Vân cũng chỉ là vẽ một các bánh thật lớn cho Diệp Phàm mà thôi. Nếu cứ như thế 2 năm nữa thì con đường làm quan của Diệp Phàm thực sự sẽ rộng mở.

Ngưu Đắc Toàn cảm thán.

– Cũng chưa chắc.

Dương Chí Thăng lắc đầu.

– Nói thế là sao?

Ngưu Đắc Toàn hỏi.

– Nếu bây giờ tuổi tác và kinh nghiệm của Diệp Phàm đã đủ, vị trí Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân thiếu cũng sẽ chẳng đến lượt hắn.

Ít nhất, tỉnh cũng sẽ không đề cử. Vì sao lần này lại thuận lợi như thế, trong vòng mấy ngày đã quyết định xuống.

Đó là bởi vì các lãnh đạo trên tỉnh đều hiểu Diệp Phàm sẽ chẳng có gì cả, chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.

Dù sao cũng chẳng mất gì. Bằng không, tỉnh đã sớm phản đối rồi.

Dương Chí Thăng cười nói.

– Nhận xét này đúng là cao.

Ngưu Đắc Toàn giơ ngón tay cái lên.

– Tuy là được chọn nhưng không được dùng, nhưng ít nhất cũng thể hiện được thái độ của tỉnh Thiên Vân. Hơn nữa, đối với cậu mà nói vẫn là có lợi.

Lúc này Thiết Chiêm Hùng cũng đang gọi điện cho Diệp Phàm.

– Có lợi, đó là được vinh dự phải không?

Diệp Phàm nói.

– Không chỉ là thế, cậu nghĩ xem, năm nay tỉnh Thiên Vân đề cử anh. Ít nhất về mặt lựa chọn người vào chức Phó Chủ tịch tỉnh thì cũng đã có hồ sơ trên Ban Tổ chức Trung ương rồi.

Thêm 2 năm nữa nếu có người đề cử cậu, đó sẽ là lần thứ 2. Uy lực của lần thứ 2 này sẽ được nâng lên không ít.

Đến lúc đó, những quan hệ của cậu đứng ra ủng hộ cho anh nữa, người nào đó hai năm trước đã được đề cử rồi, điều này chứng tỏ người đó thực sự xuất sắc.

Lại thêm thành tích cậu tạo ra ở 2 năm đó nữa làm chất xúc tác, cậu lên chức Phó Chủ tịch tỉnh cũng có thể đã đến lúc rồi.

Lần này tuy tỉnh Thiên Vân tiến cử vô hiệu, nhưng lại đã trải ra cho cậu một con đường. Điểm hay đó mới là lớn.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

– Có lý đấy.

Diệp Phàm cười nói.

– Đúng vậy, Khu kinh tế Hoành Không phát triển chính là sự bảo đảm lớn nhất để Diệp Phàm cậu thăng chức lên Phó Chủ tịch tỉnh. Vì thế lão đệ cậu nhất định không được khinh suất.

Lúc nào cũng phải quan tâm, bây giờ phạm vi đã lớn rồi, chuyện rắc rối cũng sẽ càng nhiều.

Hơn nữa, bây giờ cậu là người tin cậy của tỉnh. Phải chú ý yên lặng một thời gian.

Quá kiêu ngạo thì sẽ không tốt, nhưng yếu đuối quá cũng không tốt. Cậu khiêm tốn thì ai cũng biết cậu, cậu quá kiêu ngạo thì sẽ gây ra lòng đố kỵ của người ta.

Thiết Chiêm hùng nói.

– Tôi hiểu rồi anh Thiết.

Diệp Phàm nói.

Ngày 2 tháng 8, Diệp Phàm nhận được thông báo của tỉnh uỷ. Yêu cầu hắn lập tức về kinh. Vì Phó Thủ tướng Quốc Vụ viện đồng chí Ứng Nhất Thu muốn nghe hắn báo cáo về Khu kinh tế Hoành Không.

Đúng 8 giờ sáng đến Trung Viên Hải.

Bởi vì trước kia đã từng làm việc ở Ban Tổ chức, cho nên dù các cơ quan, ban ngành trong Trung Viên Hải rất nhiều, nhưng Diệp Phàm cũng dễ dàng tìm được nơi làm việc của Ứng Nhất Thu.

Vì Phó Thủ tướng ứng đang chủ trì một cuộc họp, cho nên Diệp Phàm phải ngồi ngoài chờ.

Mãi cho đến 9 giờ mới được thông báo vào phòng làm việc của Phó Thủ tướng ứng.

Phải nói là phòng làm việc của Phó Thủ tướng Ứng chẳng có gì đặc biệt cả, đặc điểm duy nhất chính là mộc mạc. Dường như còn không bằng phòng làm việc của nhân vật số một dưới tỉnh, địa phương.

Quốc Vụ viện trước giờ luôn chủ trương làm việc đơn giản, mộc mạc, không làm khoa trương, không làm xa hoa. Tất cả lấy thực dụng làm chính.

Phó Thủ tướng dáng vóc bình thường. Mặt gầy, mặc một bộ vest đen. Diệp Phàm cũng lần đầu tiên được ngồi gần Phó Thủ tướng Ứng như thế này.

Tuy đã từng ăn cơm với Phó Thủ tướng Ứng, nhưng lần đầu nhìn thấy Phó Thủ tướng Ứng trong lòng vẫn có một chút kích động khó hiểu.

– Chào Phó Thủ tướng Ứng.

Diệp Phàm chào.

– Ha ha ha, ngồi đi đồng chí Diệp Phàm.

Phó Thủ tướng Ứng gật đầu, tuy nhiên, ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm mấy giây sau mới chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhẹ nhàng đặc chiếc cặp đựng tài liệu lên bàn rồi ngồi xuống.

– Mấy hôm trước tôi đã xem qua tài liệu đệ trình xây dựng Khu kinh tế Hoành Không của các cậu. Theo tài liệu của các cậu cung cấp, việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không tương đối phù hợp với Đại quy hoạch Hoành Không. Tuy nhiên, một số việc cụ thể tôi vẫn muốn nghe đích thân cậu báo cáo.

Phó Thủ tướng Ứng nói.

Tuy nhiên, lời ông ta nói lại làm cho Diệp Phàm phấn trấn. Bởi vì, Phó Thủ tướng Ứng đầu tiên đã khẳng định việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không là phù hợp với Đại quy hoạch Hoành Không.

Diệp Phàm căn cứ tình hình thực tế báo cáo tỉ mỉ với Phó Thủ tướng Ứng và nói về tính tất yếu phải thành lập Khu Kinh tế Hoành Không trên nền tảng Đại quy hoạch Hoành Không.

– Ừm, từ lời của cậu nói có thể nhìn thấy. Khu kinh tế Hoành Không lấy Tập đoàn Hoành Không làm cơ sở.

Mà gần đây sự gia nhập của Tập đoàn Cơ khí TQ vào Đại quy hoạch Hoành Không cũng là vì tăng cường sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không.

Liên kết mạnh mẽ, quy mô, tài chính và nhân tài kết hợp đều được nâng lên. Đương nhiên cũng sẽ tăng cường sức cạnh tranh cho tập đoàn.

Còn khu du lịch núi Thiên Thông cũng là công ty phát triển chủ lực của Tập đoàn Hoành Không. Việt Đông còn có Nhà máy đóng tàu, còn có sơn trang kiểu dịch vụ nằm trong vòng kinh tế thuộc thành phố.

Hoành Không đã thâm nhập sâu vào rất nhiều lĩnh vực trước kia vốn không liên quan. Ví dụ Công ty Công trình kiến trúc Thiên Mã thuộc Hoành Không sau khi khởi động Đại quy hoạch Hoành Không thì quy mô cũng không hề nhỏ nữa.

Có lẽ trong tương lai không xa Kiến trúc Thiên Mã sẽ trở thành một Công ty công trình kiến trúc số một thậm chí có cả tài sản lớn nhất nữa.

Còn Xưởng cơ khí và Thiết bị Điện lực là hai Nhà máy chính của Tập đoàn Hoành Không gần đây đơn đặt hàng không ít, có thể bảo đảm hai công ty lớn này trong năm tới sẽ càng phát triển.

Phát triển càng nhanh, tài chính thu về cũng sẽ càng lớn…

Phó Thủ tướng Ứng có lẽ đã từng thực sự nghiên cứu qua Đại quy hoạch Hoành Không, thế mới thuộc như lòng bàn tay như thế.

– Từ lời nói của Phó Thủ tướng Ứng, tôi cảm thấy hình như ông còn hiểu Tập đoàn Hoành Không hơn cả tôi.

Diệp Phàm cười nói.

– Ha ha ha…

Phó Thủ tướng Ứng cười sảng khoái, sau đó nói,

– Đó đương nhiên là không thể, tôi chỉ là tìm hiểu qua tài liệu của các cậu nộp lên mà thôi.

Đương nhiên, tôi cũng đã nói chuyện qua với đồng chí Trịnh Tùng Tiền, được bọn họ nói qua tình hình.

Tuy nhiên, việc sáng lập Khu kinh tế Hoành Không cũng có chỗ chưa toàn diện. Đó chính là Ban Quản lý rất lớn, ban ngành thuộc Khu kinh tế liên quan đến rất nhiều phương diện.

Còn bao gồm cả 2 địa phương hành chính khu vực và một Tập đoàn có thực lực hùng hậu ở bên ngoài gia nhập nữa.

Thoạt nhìn thì có vẻ phức tạp, dường như cái gì cũng muốn nhúng tay vào. Có điều, tuy phức tạp.

Nhưng, điểm mấu chốt chính là ở Uỷ ban Quản lý Khu kinh tế Hoành Không sau này thành lập sẽ làm thế nào để chỉnh đốn lại.

Còn không đến mức phát sinh ra quá nhiều những mâu thuẫn mới. Mâu thuẫn nhất định sẽ cùng tồn tại, nhưng càng nhiều sẽ càng phức tạp.

– Điều này liên quan đến việc tổ chức cơ cấu của Khu kinh tế Hoành Không, nếu chỉ là một cơ cấu rời rạc thì việc quản lý sẽ tương đối rối loạn.

Nếu muốn làm cho cơ cấu này chặt chẽ thì phải có mối quan hệ lệ thuộc. Thực ra, nói trắng ra một chút chính là Uỷ ban Quản lý Khu kinh tế Hoành Không phải có quyền quản lý những tập đoàn con và khu hành chính cấp dưới này mới được.

Nói rõ hơn một chút đó là Khu kinh tế Hoành Không phải có chức năng quản lý của Chính phủ và quyền nhân sự của Đảng uỷ mới được.

Bằng không, mất đi quyền quản lý cấp dưới thì sẽ tan rã. Anh không nghe tôi, tôi cũng không nghe anh, như thế thì không những không thể thúc đẩy được tác dụng phát triển của Đại quy hoạch Hoành Không, ngược lại còn trở thành một sự cản trở mới.

Mà quyền nhân sự và quyền hành chính trong quyền quản lý đều rất quan trọng.

Diệp Phàm nhìn Phó Thủ tướng Ứng rồi nói tiếp,

– Tôi hao tâm tổn sức nhất chính là vấn đề quyền quản lý.

Quyền quản lý trên hành chính có lẽ hai tỉnh Thiên Vân, Điền Nam và Uỷ ban Quốc tư đều sẽ giao cho. Chỉ là vấn đề quyền nhân sự sẽ gặp phải sự cản trở rất lớn.

Bởi vì, đơn giản mà nói. Làm một phép so sánh, quyền miễn nhiệm nhân sự của cán bộ từ cấp phó sở ở Địa khu Giang Hoa đều nằm ở tỉnh Điền Nam.

Thành phố Hạng Nam thì ở tỉnh Thiên Vân, còn Tập đoàn cơ khí Hoa Hạ thì càng phức tạp, chức danh số một, số hai đều do Ban Tổ chức Trung ương.

Quyền miễn nhiệm đối với cán bộ cấp dưới của tập đoàn thuộc về Uỷ ban Quốc tư. Điều này trở thành bốn đầu quản lý. Làm thế nào để bốn đầu quản lý hợp nhất thành một thì mới có thể thể hiện được quyền lợi nhân sự của Uỷ ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không.

Ban Tổ chức Trung ương chúng tôi không cần phải nói đến nữa, nhân vật số một, số hai khẳng định rằng chúng tôi không có cách nào để tiến hành miễn nhiệm nhân sự đối với bọn họ được.

Nhưng Địa khu Giang Hoa và Hạng Nam thì sao?

– Đây thực sự là một vấn đề rất hóc búa, dựa theo cách nói của các đồng chí phụ trách ở Thiên Vân, Điền Nam và Uỷ ban Quốc tư thì giao quyền hành chính cho các cậu.

Còn liên quan đến việc miễn nhiệm cán bộ cấp Phó Sở trở lên thì bọn họ đều phải giữ lại. Tuy nhiên, bọn họ cũng đã thuyết minh trong tài liệu rồi.

Uỷ ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không các cậu có quyền đề cử và kiến nghị.

Phó Thủ tướng Ứng khẽ gật đầu nói.

– Chỉ một chút quyền lực này vẫn là quá nhỏ, cái gì gọi là quyền kiến nghị và đề cử chứ. Người ta có thể tiếp thu hoặc có thể không, quyền quyết định vẫn là ở trong tay bọn họ.

Hơn nữa, mất đi quyền hành chính mà mất đi quyền miễn nhiệm thì hiệu quả chấp hành sẽ còn được bao nhiêu chứ?

Người ta không lo lắng chiếc mũ trên đầu sẽ bị anh giật mất, cho nên làm việc có thể có tranh cãi, có thể có đùn đẩy trách nhiệm, có thể…

Diệp Phàm nói.

– Đồng chí Diệp Phàm ý kiến của cậu là yêu cầu có quyền lực như thế nào?

Phó Thủ tướng Ứng vẻ mặt nghiêm túc.

– Yêu cầu của tôi chính là 3 bộ ngành Thiên Vân, Điền Nam và Uỷ ban Quốc tư trao quyền nhất định cho cấp dưới.