Chương 2582: Anh là đồ vô liêm sỉ

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chu Na tức giận đỏ mặt. Tất nhiên cô ta cảm thấy cái vuốt sói của Lam Tồn Quân đánh khinh bỉ kia đang đặt trên ngực mình.

Thế là đại tiểu thư nhà họ Chu giơ ngay tay lên định cho anh ta một cái tát nhưng cổ tay cô ta đã bị tiểu Lam bắt gọn được.

Anh ta không biết ngượng, cười méo mó nói:

– Thế nào đây? Cô định lấy oán trả ơn sao?

– Anh…đồ vô liêm sỉ.

Chu Na tức giận đổ mặt, vừa chỉ tay vào Lam Tồn Quân vừa mắng.

– Để cứu cô thì vô liêm sỉ một chút cũng là chuyện thường. Đại tiểu thư Chu, cô nói xem, cứu cô thì có phải động vào người cô hay không?

Mà tôi chỉ chạm vào một chút cô đã nói là vô liêm sỉ vậy thì ban nãy tôi không nên cứu cô rồi. Có như thế Lam Tồn Quân tôi mới là một người cao thượng, một kĩ sĩ anh tuấn được.

Nhưng nếu như thế thì đại tiểu thư Chu Na cao quý cũng mất mạng rồi. Hơn nữa chúng ta chưa hề động chạm gì thì cô lo lắng cái gì. Nói thật với cô, đây là đạo vô liêm xỉ mà Diệp ca đã truyền lại cho tôi, cô có biết không? Cô vẫn còn chưa đạt đến mức đó, Chu Na, cô hiểu không?

Lam Tồn Quân nói những lời lẽ không biết ngại ngùng bằng vẻ mặt rất trang trọng.

Diệp Phàm thật không còn gì để nói nữa. Hắn trợn mắt lên nhìn tiểu Lam, chút nữa thì nghẹn cả cổ họng, nói:

– Tôi nghiên cứu đạo vô liêm sỉ đó với anh lúc nào?

– Cái này không phải cách đây không lâu, anh đã dạy cho một vị tiểu thư cao quý nào đó rằng vì cứu người mà phải vô liêm sỉ đó sao? Chúng ta đều cùng mục đích cả. Anh vì bách tính, tôi vì cứu người. Cũng na ná như nhau cả thôi đại ca ạ.

Lam Tồn Quân bật cười. Diệp Phàm lần này đã bị anh ta “ép” cho té ngửa rồi.

– Diệp tiên sinh là người cao quý, đâu giống như anh, đồ cặn bã đội lốt văn minh.

Chu Na nói một cách chăm chọc.

– Cô có hiểu con người Diệp ca không? Cô hiểu cái gì? Khối người nếu so với tôi thì còn cặn bã hơn chán. Nếu như cô có may mắn lĩnh giáo thì chúc mừng cô.

Lam Tồn Quân muốn khiến Chu Na tức chết.

Sau khi lá trúc tản ra trong không trung, Diệp Phàm phát hiện ra Thiên Xa và Á thúc đã kết lại như một cặp tình nhân từ không trung rơi xuống rừng trúc.

Một chuỗi âm thanh bùm bụp chói tai vang lên. Hai người họ đánh nhau loạn xạ trong rừng trúc như hai mụ đàn bà chua ngoa đang giằng co. Cả hai người cũng đều chưa hề hấn gì chỉ có quần áo họ đều đã toạc hết ra.

Trang phục kĩ sĩ cao quý của Á thúc giờ đã thành cái rẻ toạc ra thành nhiều mảnh. Còn bộ tây phục sang trọng do Lam Tồn Quân đặt thì cũng lấy làm cái chổi được rồi.

Tuy nhiên chịu họa nhiều nhất vẫn là rừng trúc đó. Cả hai người đánh nhau làm đổ cả một khoảnh rừng trúc.

– Thôi được rồi, coi như là hòa có được hay không?

Diệp Phàm đột nhiên hét lớn.

– Không được, phải đánh đến cùng.

Không ngờ Á thúc cũng hét lên, tay không hề ngừng đánh đấm.

– Dừng tay lại cho ta.

Diệp Phàm tức giận hét lên. Hổ ưng chi công của nhà họ Phí lập tức được tung ra trước mặt hai bọn họ. Mấy tiếng thình thịch vang lên, hai người bị Diệp Phàm tách ra.

Á thúc bị Diệp Phàm tát một cái thì như tỉnh táo trở lại. Nhìn rừng trúc đầy những vết móng lang, ông ta đau lòng hét lên:

– Rừng trúc của tôi.

– Thôi được rồi Á thúc, hai người cũng ngang nhau. Nếu vẫn tiếp tục đánh nhau thì chắc rừng trúc này sẽ bị hủy hoại hết mất. Đến lúc đó thúc lại càng đau lòng.

Chu Do thở dài, rồi vừa cười vừa khuyên nhủ.

– Xa tiên sinh, cừ lắm, rất có thực lực.

Á thúc lúc này cũng khá rộng rãi, sau đó thì ông ta như quên đau, giơ ngón tay cái lên khen tặng.

– Ha ha ha, ông cũng rất sừ. Chúng ta ngăng bằng nhau. Á thúc, chúng tôi đến đây để giúp các ông. Nếu thực sự làm đối phương bị thương thì coi như mất đi một chiến tướng rồi. Giao đấu đến đây coi như hết, có được không?

Xa Thiên cũng giơ ngón tay cái lên rồi cười nói.

– Được, chúng ta cùng quay về uống trà đi.

Á thúc đột nhiên giơ hai tay lên hành lễ theo nghi thức của võ sĩ Trung Hoa. Đối với Xa Thiên thì đây chính là sự tôn trọng của Á thúc với anh ta.

– Được, đi uống trà.

Xa Thiên cũng đáp lễ lại chẳng theo nghi thức nào cả, khiến cho Diệp Phàm và những người khác đều phải bật cười.

Cũng cần phải biết rằng, Xa Thiên trước nay không biết tếu cười, có thể làm một động tác như vậy chứng tỏ tâm trạng của cậu ta vô cùng thoải mái.

Bọn họ trở về trang viên và thay đổi trang phục. Cả hai bên lại ngồi ở đại sảnh. Lần này trong sảnh kê một chiếc bàn tròn lớn. Tất nhiên trước tiên là phải lấp đầy cái bụng trống đã rồi.

Bọn họ ăn uống rất long trọng. Hơn nữa thái độ của chủ nhà cũng đã thay đổi, hoàn toàn khác so với sự lạnh lùng trước đó.

Ăn uống, nghỉ ngơi xong, họ mới lại ngồi ở đại sảnh chính thức bàn chuyện.

– Diệp tiên sinh, tôi rất khâm phục võ nghệ của các anh. Bất kể mọi việc sau này có thành công hay không, chúng tôi đều sẽ sắp xếp để người của tập đoàn đến Phong Châu khảo sát một chuyến.

Tất nhiên, chuyện làm ăn vẫn là chuyện làm ăn, nếu muốn tập đoàn chúng tôi bỏ tiền ra thì mình Chu Do tôi không làm được.

Tập đoàn không phải là của một mình Chu Do tôi. Nó có liên quan đến lợi ích của mấy vạn nhân viên thuộc tập đoàn và các cổ đông lớn khác.

Tuy nhiên trong điều kiện nhất định, chúng tôi vẫn sẽ có những hỗ trợ thỏa đáng.

Những lời nói của Chu Do khá là chân thành và thẳng thắn.

– Chủ tịch Chu cứ yên tâm, chuyện khiến các ông phải mất mặt để tung tiền ra, Diệp Phàm tôi cũng không làm được. Hơn nữa, loại hình này cũng chỉ có một lần mà thôi. Cái chúng tôi cần là sự hợp tác lâu dài của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.

Cái chúng tôi tìm kiếm là sự phát triển cùng có lợi, là sự hợp tác chân thành chử không phải là những khoản đầu tư mang tính quyên góp.

Đến lúc đó xin mời chủ tịch Chu đến Phong Châu một chuyến. Tôi sẽ cho ông thấy một Phong Châu tràn trề sức sống, đáp ứng được mọi yêu cầu của các ông.

Chủ tịch Chu là nhà sản xuất hàng da lớn, là doanh nghiệp có tiếng tăm trên thế giới. Sản phẩm chất liệu da của Phong Châu tuy không có tiếng tăm như của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân

Nhưng sản phầm chất liệu da của Phong Châu lại có lịch sử lâu đời. Hơn nữa, một số xí nghiệp làm ra các sản phẩm này lại có sức hút độc đáo riêng.

Phong Châu cũng từng là nơi cung cấp các mặt hàng da vào thời Trung Hoa cổ đại. Chỉ cần chủ tịch Chu đến Phong Châu, tôi tin chắc chuyến đi này sẽ không tệ đâu.

Diệp Phàm cười nói.

– Tôi cũng rất hi vọng được đến Phong Châu một chuyến. Đợi mọi chuyện bên này kết thúc, tôi sẽ đến Phong Châu xem thực hư thế nào.

Chu Do cười, gật gật đầu, vẻ mặt ông ta khá chú tâm vào câu chuyện.

– Vậy thì chúng tôi sẽ rất nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch Chu đến. Mà chủ tịch nhắc đến chuyện kết thúc việc nhà họ Chu. Lần này chúng tôi đến đây cũng đầy thành ý vậy xin chủ tịch Chu hãy nói rõ mọi việc. Mặc dù chúng tôi đã nghe tiểu thư Chu Na nói qua nhưng cụ thể như thế nào thì vẫn chưa nắm rõ. Tôi muốn nghe chủ tịch Chu kể lại rõ ràng.

Diệp Phàm thận trọng nói.

– Chắc là các anh cũng đã nghe Chu Na nói qua rồi tuy nhiên tôi muốn nói rằng đó chỉ là phỏng đoán của Chu Na thôi chứ không phải là sự thật.

Chu Do nghiêm túc nói.

– Ồ, không lẽ lại còn căn nguyên khác?

Lam Tồn Quân không nén được tò mò nói chen vào một câu.

– Không sai, đối thủ mà Chu Na kể cho các anh chỉ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường với nhà họ Chu chúng tôi, chứ không phải là kình địch của gia tộc chúng tôi. Về mảng đó thì chúng tôi thấy bình thường thôi. Còn đối thủ uy hiếp Chu gia thực sự phải là bộ tộc người sói.

Chu Do cười đáp lại.

– Bộ tộc người sói? Nghe như là tên của một bộ tộc bản xứ vậy.

Diệp Phàm hỏi lại.

– Phỏng đoán của Diệp tiên sinh cũng có lí, đúng là như vậy thật. Thực ra nói đến chuyện này thì phải ngược dòng mấy trăm năm về trước.

Ân oán này thực ra mấy trăm năm trước đã kết thúc rồi. Khi đó tổ tiên chúng tôi đã bắt đầu làm nghề kinh doanh.

Sau đó kinh doanh ngày một lớn. Chúng tôi kinh doanh các mặt hàng da, chắc Diệp tiên sinh cũng biết rõ.

Bộ lạc người sói sống bằng nghề săn bắn vì thế họ cũng sản xuất ra các sản phẩm da.

Cứ như thế, tổ tiên chúng tôi đã nảy sinh khúc mắc với nhau. Cuối cùng thì mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Bộ lạc người sói có vài kẻ bản xứ hung hãn.

Bọn họ nạp thêm bộ tộc Tây Mễ. Nói đến lịch sử các bộ tộc thì lại phải trở về mấy nghìn năm trước. Tuy nhiên bọn họ trước nay vẫn luôn sống ở quần đảo Chris này.

Đảo cũng không lớn lắm nhưng so với viên ngọc Á Đông của chúng tôi thì lớn hơn khá nhiều.

Các quần đảo lớn bé tính ra cũng phải có đến mười mấy cái. Tổng diện tích cũng lên đến hơn ba trăm hải lí.

Dân số thì không đông lắm, tôi đã điều tra rồi, ước chừng mấy chục vạn dân thôi.

Sống chủ yếu bằng săn bắn và đánh cá. Người Trung Hoa chúng ta gọi là dựa vào núi rừng, biền cả mà mưu sinh.

Mặt khác, tuy nói rằng có thể hòa nhập vào xã hội hiện đại nhưng đây vẫn là một bộ lạc chưa được khai phá.

Chính họ cũng từ chối được khai phá. Họ vẫn kế thừa kế sinh nhai là săn bắn và đánh cá. Các dụng cụ lao động cũng vẫn là những công cụ thô sơ từ mấy nghìn năm trước.

Mà bộ lạc cũng vẫn duy trì chế độ có ăn cùng ăn có mặc cùng mặc từ thời nguyên thủy.

Tất nhiên cũng có một chút thay đổi. Chẳng hạn như con mồi anh đánh được thì anh cũng sẽ được phần nhiều hơn một chút.

Quan hệ giữa các thành viên bộ lạc cũng đơn giản hơn trong xã hội hiện đại rất nhiều. Nhưng họ rất bài ngoại. Chu gia nhà chúng tôi vốn luôn bị họ quay rầy nên chúng tôi cũng muốn một lần giải quyết chon xong.

Nhưng bọn họ từ chối bất kì hình thức thương lượng nào. Trong mắt họ chỉ có kẻ mạnh và chết choc, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Trong mắt họ, bất kì sự giao lưu, thương lượng nào cũng đều không thể. Bọn họ cũng vẫn tuân theo di huấn của tổ tiên. Ngược lại với chúng ta, họ càng tin tưởng trên đời này có vong linh, tổ tiên tồn tại.

Vì thế nên lúc nào bọn họ cũng tìm cách gây sự với chúng tôi. Việc này cũng khá là đau đầu.

Chúng tôi chỉ muốn kinh doanh, không muốn dính dáng đến việc này. Chúng tôi cũng đã thử liên lạc với người trong bộ lạc họ. Như tôi cũng đã kể trước đó

Bọn họ từ chối bất kì hình thích đàm phán nào. Tất nhiên việc này cũng không thể thành công rồi.

Chu Do cười nhăn nhó nói.

– Dù là bọn họ cự tuyệt mọi hình thức đàm phán nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể bắt đầu từ sự phân hóa trong bộ lạc họ. chẳng hạn như nếu đã gọi là bộ lạc người sói thì chắc chắn sẽ nghe theo lời của thủ lĩnh. Chỉ cần nắm chắc được phần thủ lĩnh thì người bên dưới sẽ có thể giải quyết được.

Diệp Phàm nói.

– Việc này rất khó. Thủ lĩnh của bọn họ gọi là tù trưởng. Khi nãy tôi cũng đã nói. Việc bắt đầu từ sự phân hóa trong bộ lạc của họ tôi cũng đã tính đến.

Tuy nhiên làm được thì vô cùng khó. Chúng tôi cũng đã tiến hành nhưng cuối cùng đều thất bại cả. Chúng tôi cũng định nắm được tù trưởng, cho người của chúng tôi lên làm tù trưởng

Nhưng cuối cùng vẫn không đạt được kết quả. Bởi vì tù trưởng nào của bọn họ cũng đều là các cao thủ.

Võ công của họ chắc chắn cao hơn Á thúc. Chẳng hạn như tù trưởng hiện này là Nạp Đông Lặc Bố. Ông ta là cao thù, chúng ta đã biết.

Ông ta có thể dùng bàn tay chám đứt các cây đại thụ. Sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Hơn nữa, người này cũng rất có uy tín.

Không chỉ ông ta lợi hại mà dưới ông ta cũng có năm cao thủ lợi hại khác là Nạp Hải, Thản Bổ, Khắc Hồng, Tĩnh Xuân và Xà Tín.

Năm người này lúc nào cũng đi theo ông ta, lúc ngủ cũng thay phiên nhau canh ông ta. Muốn giải quyết ông ta thì phải giải quyết năm cao thủ này trước đã.

Chu Do cười kể lại.