Chương 3352: Thành Lập Khu Kinh Tế Hoành Không.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Yêu cầu của tôi chính Thiên Vân, Điền Nam và Uỷ ban Quốc tư phải cho cấp dưới một quyền lực nhất định.

Ví dụ như, liên quan đến việc miễn nhiệm của cán bộ từ cấp Phó giám đốc sở trở xuống thì do Ngành tổ chức Uỷ ban quản lý Khu kinh tế quyết định.

Nếu không, quyền hành chính này về cơ bản sẽ rơi vào một hoàn cảnh rất khó xử. Đối với nhân vật số 1, 2 của Tập đoàn lớn và Khu Hành chính cấp dưới chúng tôi không đưa ra yêu cầu.

Những quyền này đương nhiên phải trả lại cho cấp trên chủ quản rồi. Về những vấn đề này thì tôi cũng luôn suy nghĩ, thực ra không phải không có cách nào.

Ví dụ, Uỷ ban quản lý Khu kinh tế được thành lập bởi những đồng chí do 1 bộ 2 tỉnh phái ra. Còn Ban Tổ chức của Khu kinh tế cũng có thể do những đồng chí được 1 bộ 2 tỉnh điều động ra.

Điều này chẳng phải thể hiện được quyền nhân sự của 1 bộ 2 tỉnh hay sao? Đương nhiên, trong Uỷ ban quản lý Tập đoàn Hoành Không cũng phải chiếm một tỷ lệ quyền quản lý nhất định.

Bằng không, làm sao thể hiện được sự sáng lập Khu kinh tế Hoành Không trên cơ sở Tập đoàn Hoành Không chứ?

Diệp Phàm nói.

– Suy nghĩ của cậu tương đối phù hợp với Khu kinh tế Hoành Không, tuy nhiên, muốn thực sự làm được những việc này các đồng chí của 1 bộ 2 tỉnh phải cùng ngồi lại với nhau để thương lượng mới được.

Đương nhiên, việc này vẫn có thể từ từ. Khu kinh tế các cậu có thể thành lập trước, có điều, việc tổ chức thành viên trong Ban quản lý thì không thể kéo dài.

Khu kinh tế mà không có Uỷ ban quản lý thì chẳng phải là trở thành loạn hay sao. Hơn nữa đó cũng chỉ là một bộ khung rỗng.

Cho nên, Ban phải được thành lập trước, Uỷ ban quản lý phải được quyết định trước thì mới có thể thành lập Khu kinh tế Hoành Không.

Sau khi cậu quay về phải lập tức bắt tay vào làm việc này. Về việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không chúng tôi không có nhiều ý kiến.

Còn việc đệ trình xin công trình trọng điểm 115 đối với Đại quy hoạch Hoành Không đã được phê duyệt rồi. Quốc Vụ viện không lâu nữa sẽ phái người xuống tuyên bố việc này.

Phó Thủ tướng thẳng thắn nói rõ, Diệp Phàm cuối cùng cũng được thở phào.

Ngày 8 tháng 8 đối với tất cả người Hoành Không mà nói đó là một ngày tốt đẹp, bởi vì, đồng chí Trương Cổ Khánh Phó Bí thư Quốc Vụ viện dẫn theo mấy đồng chí khác đã đến tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không.

Ngày này, Tập đoàn Hoành Không lại một lần nữa trống giong cờ mở.

Mấy nghìn người tập trung ở Tổng bộ Tập đoàn Hoành Không, tất cả những người không làm việc đều đến, còn nhân dân đứng xem ở ngoài cổng tổng bộ tập đoàn cũng không dưới 2, 3 nghìn người. Hiện trường rất hoành tráng náo nhiệt.

Khách mời đều đã đến. Có cả Chủ tịch của hai tỉnh Thiên Vân, Điền Nam và Phó Chủ nhiệm thường trực Cao Nhất Thiên của Uỷ ban Quốc tư.

Còn thành viên ban lãnh đạo hai địa phương Hạng Nam, Giang Hoa và Tập đoàn Cơ khí TQ cũng đều đến. Ngồi trên khán đài chủ tịch hôm nay đều là những nhân vật quan trọng.

Bốn người Cao Nhất Thiên, Dương Khai Thành, Khúc Chí Quốc và Trương Cổ Khánh gồi ở chính giữa, vốn Trương Cổ Khánh không có tư cách ngồi ở đó, chỉ có điều bởi vì gã xuống là để tuyên bố quyết định của Quốc Vụ viện.

Cũng xem như là đặc sứ được Quốc Vụ viện phái xuống, cho nên mới có thể được ngồi cùng với các lãnh đạo cấp Bộ, tỉnh,

Còn những đồng chí cấp Tham chiếu Phó bộ Nạp Mãi Đề Lâm, Kiều Báo Quốc chỉ có thể ngồi ở hàng thứ hai của hàng chủ tịch nhìn gáy mọi người mà thôi. Ngay cả Cái Thiệu Trung một cán bộ Phó tỉnh chính hiệu cũng phải ngồi ở ra khu vực bên cạnh.

Đương nhiên, Diệp Phàm đồng chí cấp Tham chiếu Phó bộ bởi vì là người sáng lập ra Đại quy hoạch Hoành Không cho nên hắn mới là chủ nhân đích thực.

Vì vậy hắn ngồi bên cạnh 4 nhân vật quan trọng nhất của hôm nay. Qua nữa mới là những nhân vật nằm trong thường vụ tỉnh uỷ Bố Hoa Thanh và An Bình Phong.

Các đồng chí như Dương Chí Thăng, Lam Tồn Quân của Hạng Nam và lãnh đạo cấp Sở của Địa khu Giang Hoa chỉ có thể ngồi ở vị trí khán giả xem biểu diễn mà thôi. Đương nhiên, vị trí của bọn họ ở hàng đầu tiên.

– Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các đồng chí, các anh em. Tôi xin thay mặt cho Tập đoàn Hoành Không, thay mặt cho toàn thể công nhân viên của Đại quy hoạch Hoành Không hoan nghênh sự có mặt của các vị.

Diệp Phàm đứng dậy đọc diễn văn, hàng loạt trang pháo tay vang lên.

Hàng loạt những ánh đèn máy ảnh của các phóng viên báo, đài cũng đồng loạt hướng về phía khu vực khán đài Chủ tịch sáng lên.

Chương trình Kinh tế của Đài truyền hình Trung ương cũng cử người xuống quay phim tuyên truyền đối với Tập đoàn Hoành Không. Việc này đương nhiên cũng là kết quả hoạt động của Diệp Phàm.

Bằng không, nhiều lắm cũng chỉ cho được một bản tin dài mấy chục giây được phát vào bản tin buổi tối là tốt lắm rồi.

– Sau đây Phó Tổng thư ký Trương Cổ Khánh đến từ Quốc Vụ viện tuyên bố quyết định của Quốc Vụ viện.

Hôm nay Khổng Ý Hùng cũng rất được nở mày nở mặt, bởi vì gã là người chủ trì chương trình. Cơ hội xuất hiện còn cao hơn cả Diệp Phàm.

Đương nhiên, sau khi Phó Tổng thư ký Trương đọc xong quyết định của Quốc Vụ viện, không khí tại hiện trường dâng cao hết sức. Đến cả mấy chục nghìn người dân đứng xem ở bên ngoài cổng cũng vỗ tay.

Đương nhiên, có người đắc ý cũng có người thất vọng. Như Cố Hữu Thành và Ô Vân Sơn của Tập đoàn Điện khí Tây Nam nở nụ cười và ngượng ngùng vỗ tay.

– Ra vẻ cái quái gì chứ!

Ô Vân Sơn nói thầm bên tai Cố Hữu Thành.

– Tiểu nhân đắc chí, ông để ý hắn làm gì.

Cố Hữu Thành “hừ” nhạt.

– Ôi…

Có đồng chí bên cạnh thở dài.

– Buổi tối, sau khi tiễn khách ra về. Diệp Phàm rất mệt mỏi. Hôm nay nở mày nở mặt thì có, tuy nhiên thực sự là cũng rất mệt.

Tuy nhiên, đám người Lam Tồn Quân vẫn ngồi uống trà tán chuyện phiếm trong phòng ở của Diệp Phàm.

Lần này Vương Long Đông cũng đi cùng với Phó Tổng thư ký xuống, tuy nhiên, gã đã ở lại một tối.

– Khương Quân, bên đó không có việc gì chứ?

Diệp Phàm hỏi chính là Chu Tước sơn trang, bên đó có vợ của Khương Quân Mộc Châu Lệ trông coi.

– Cũng ổn, hai người thỉnh thoảng cũng đấu khẩu. Nhưng về tổng thể mà nói thì cũng hài hoà, đặc biệt là có Phụng lão ở đó, Mộc Nguyệt Nhi rất tôn trọng ông ta, giống như là đối xử với Vân lão vậy, hai người thực sự là hợp ý.

Khương quân cười nói.

– Thế thì tốt.

Diệp Phàm cười nói thoải mái, nếu hai người phụ nữ làm loạn ở Chu Tước sơn trang thì chẳng phải mình lại phiền phức hay sao.

– Bước tiếp theo chính là thành lập Uỷ ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không, việc này phải chờ tập hợp 3 bên 1 ngành ngồi lại với nhau bàn bạc cụ thể. Phiền phức quá.

Diệp Phàm xoa đầu tỏ vẻ buồn bực.

– Chắc chắn là phiền phức rồi, như những đồng chí của tỉnh Điền Nam tuy là đã xoá bỏ kỷ luật đối với anh, nhưng lòng dạ họ không phục. Đến lúc đó không biết sẽ lại làm gì để gây khó cho anh nữa.

Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm nói rồi hỏi,

– Ý của anh Diệp đối với Uỷ ban Quản lý như thế nào?

– Thành viên Đảng uỷ của Uỷ ban Quản lý nhất định phải là người của 2 tỉnh, 1 bộ, 3 phía hợp thành, tỉnh Thiên Vân đứng đầu.

Ví dụ, giả dụ nếu như Uỷ viên Đảng uỷ của Uỷ ban Quản lý có tổng cộng 11 người thì tỉnh Thiên Vân nhất định phải chiếm phần lớn.

Ngoài ra thành phố Hạng Nam 2 người, Địa khu Giang Hoa 2 người, Tập đoàn cơ khí Hoa Hạ 2 người.

Tính ra là 6 đồng chí, cộng thêm 4 đồng chí của Tập đoàn Hoành Không là 10 người, có lẽ 1 bộ, 2 tỉnh cũng phải phái xuống 1 đồng chí để quản lý trực tiếp Uỷ ban Quản lý Khu kinh tế.

Diệp Phàm nói.

– Tính như thế thì ít nhất Ban Đảng uỷ của Uỷ ban quản lý phải là 13 đảng uỷ viên.

Vương Long Đông nói.

– Những vị trí phía dưới Ban Đảng uỷ của Uỷ ban Quản lý ai vào thì cũng dễ giải quyết thôi, thực ra chính là do nhân vật số một, số 2 của địa phương tổ thành.

Hơn nữa, hai địa phương Giang Hao, Hạng Nam và Tập đoàn cơ khí TQ cách Tổng bộ Tập đoàn Hoành Không cũng không xa, đi xe nhiều lắm cũng chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ là đã đến rồi.

Mở một cuộc họp giải quyết vấn đề gì đó cũng tiện có phải không nào?

Diệp Phàm nói.

– Anh Diệp cảm thấy bây giờ khó khăn nhất là vấn đề gì?

Lam Tồn Quân hỏi.

– Chính là vấn đề quyền nhân sự, quyền hành chính đối với Uỷ ban Quản lý mà nói thực ra chính là quyền quản lý. Vấn đề này 3 bên đều sẽ trao cho.

Chỉ là vấn đề quyền miễn nhiệm nhân sự sẽ nảy sinh vấn đề tương đối lớn. Vì sao nhân vật số một quyền lực rất lớn, chính là bởi vì ông ta nắm quyền nhân sự trong tay.

Uỷ ban Quản lý mất đi quyền nhân sự thì quyền hành chính cũng rất khó chấp hành được. Vì thế Uỷ Ban Quản lý nhất định phải có quyền nhân sự nhất định.

Bây giờ tôi đau đầu chính là việc này.

Diệp Phàm nói.

– Đúng vậy, có lẽ muốn 1 bộ, 2 tỉnh trao cho quyền nhân sự sẽ rất khó. Quyền này mà cũng trao cho anh rồi thì người ta còn quản lý cái gì nữa chứ? Thế chẳng phải là mất đi mức độ quyền uy của bọn họ hay sao? Điều này dù là cấp lãnh đạo nào cũng không muốn thấy việc này xảy ra.

Vương Long Đông nói.

– Ừm, gần đây tôi luôn suy nghĩ vấn đề này. Hơn nữa, tôi cũng đã bàn bạc qua với Phó Thủ tướng về vấn đề này, hy vọng có thể tranh thủ được sự ủng hộ của ông ấy.

Có điều, ông ấy cũng đã nói, vấn đề này tương đối khó khăn, các đồng chí của 1 bộ 1 tỉnh cần phải ngồi lại với nhau đề bàn bạc thì mới được.

Bởi vì yêu cầu của tôi là xây dựng một Ban Tổ chức có quyền miễn nhiệm cán bộ từ cấp Phó Sở trở xuống cho Khu kinh tế Hoành Không.

Diệp Phàm nói.

– Có quyền miễn nhiệm cán bộ từ cấp Phó Sở trở xuống, thế thì quy mô của Ban Tổ chức này cũng cao rồi. Nhìn chung trong cả nước, ngay cả là cấp Phó Chủ tịch tỉnh Ban Tổ chức của thành phố cũng không có đãi ngộ đặc biệt như thế.

Còn việc miễn nhiệm cán bộ từ cấp Phó Sở xưa nay đều do Ban Tổ chức tỉnh uỷ. Anh như thế là muốn khiêu chiến với Ban Tổ chức tỉnh uỷ để đòi quyền rồi, người ta sẽ mà vui vẻ thì mới là lạ đấy.

Lam Tồn Quân hít một hơi dài.

– Đúng vậy, chính là bởi vì liên quan đến những vấn đề này nên tôi mới đau đầu. Nếu Ban Tổ chức Khu kinh tế không có quyền này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quyền hành chính của Khu kinh tế. Cũng chính là vấn đề quan hệ giữa quyền nhân sự và quyền hành chính mà tôi mới vừa nói.

Diệp Phàm nói.

– Thế cũng đúng, Uỷ ban Quản lý Khu kinh tế tuy quản lý nhiều Khu hành chính và Ban ngành cấp dưới.

Nhưng không hề có sức uy hiếp đối với những cán bộ cấp Phó Sở trong phạm vi. Người ta sẽ nghe lời anh mới lạ.

Hơn nữa, những cán bộ cấp Phó Sở này là nhân vật tai to mặt lớn của các ban, ngành cầu dưới do Khu kinh tế quản lý. Bọn họ không nghe lời thì việc này thực sự không dễ triển khai.

Vương Long Đông nói.

– Không sai, có thể lấy được chiếc mũ của bọn họ thì bọn họ mới sợ. Bằng không, bên ngoài thì nghe lời đằng sau thì đùn đẩy, anh muốn nắm được bọn họ cũng chẳng có cách nào.

Lam Tồn Quân nói.

Sáng ngày hôm sau, khi Diệp Phàm đang chuẩn bị đi lên tỉnh uỷ Thiên Vân thì nhận được điện thoại của Đường Thành. Nói là đã phát hiện được tông tích của Tiêu Sắt Nhất.

Thế là Diệp Phàm vội vàng trở về Biệt thự Hồng Diệp.

Vừa vào trong phòng thì phát hiện Hồng Tà nhị lão cũng đều ngồi ở trong phòng chờ mình trở về.

– Tiêu Sắt Nhất phát hiện ra ở đâu?

Diệp Phàm vừa ngồi xuống liền hỏi.

– Phạm vi thì lớn, nếu nói nơi phát hiện ra thì chính là Kinh thành. Lão đã dẫn theo mấy người rất có năng lực đi ra ngoài.

Giống như là đến kinh thành để giải sầu vậy, chúng ta theo nhưng cũng không theo được, dù sao, trước kia lão đã có thực lực Bán Tiên Thiên.

Có điều, chúng tôi phát hiện, lão đã đến dạo quanh Biệt thự Hồng Diệp của chúng ta mấy vòng. Giống như đạo tặc thời cổ trước khi muốn hành sự vậy.

Đường Thành nói.

– Người lão mang theo ông đã điều tra qua chưa?

Diệp Phàm hỏi.