Chương 1571: Các đại quân khu đều mắc chứng ghen tỵ

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, một đại tá trung niên oai hùng từ trên lầu đi xuống. Trông thấy Diệp Phàm, từ xa liền vươn tay ra, cười nói:

-Tướng quân đến rồi à, tôi tên là Thiết Huy, làm việc ở văn phòng. Ban nãy Tướng quân Đinh đã gọi điện thoại, Tham mưu trưởng nghe xong đã làm xong hết mọi việc, đợi từ lâu rồi ạ.

-Xin chào Đại tá Thiết, vừa rồi có một chút chuyện nhỏ nên chậm trễ. Thật ngại quá, tôi lập tức lên đây.

Diệp Phàm mỉm cười gật gật đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn Mã Thăng Lâm một cái, tên này lập tức liền rụt đầu rụt cổ, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.

-Dương Trì, trước sáng mai nếu không nhận được bản kiểm điểm của Trưởng phòng Mã, cậu nhắc tôi chút nhé.

Nói xong Diệp lão đại đi thẳng lên lầu.

-Dương Trì, anh ta… anh ta là ai vậy hả?

Giọng nói Lưu Linh lại có chút run run.

-Thủ trưởng của tôi.

Dương Trì tên này không ngờ lại chơi một vố thâm như vậy, trên mặt lại còn ra vẻ bình tĩnh cười nói.

-Tướng quân!

Chu Hoài nhìn theo bóng dáng Diệp lão đại, như thoáng chút suy nghĩ. Còn Lưu Linh thì vội vã vỗ vỗ vỗ ngực, rồi nói:

-Dọa tôi sợ muốn chết, ban nãy tôi còn vỗ vai anh ta. Không biết là có nhớ hay không, phiền phức rồi.

Còn đồng chí Mã Thăng Lâm ở một bên, thân mình lại một lần nữa chấn động, khóe miệng cũng co giật mấy cái, vội vàng cúi đầu dẫn mấy tên cấp dưới chuồn mất.

-Ha ha ha…

Mọi người đều bật cười, Chu Hoài chỉ vào Lưu Linh cười nói:

– Lưu Linh à, cậu ngông thật đấy! Dám vỗ vai tướng quân, có phải còn muốn xưng anh em nữa không.

-Còn nói nữa, chúng ta mau đi thôi, đợi lát nữa trông thấy lại chịu phê bình đấy.

Lưu Linh nguýt mấy đồng chí một cái, rồi dẫn đầu, hai chân như bôi mỡ, lẩn mất.

Tướng quân Tống Định Nhất có gương mặt gầy gò, dáng người tuy rằng hơi gầy, nhưng khí phách lại khá là mạnh mẽ, Diệp Phàm có thể cảm nhận được. Trong thấy Diệp Phàm bước vào, Tướng quân Tống đứng lên, từ xa đã vươn tay ra, cười nói:

-Chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, cậu quả là thần thánh, muốn gặp mặt cậu một lần khó thực đấy!

-Tổng tham mưu trưởng Tống nói đùa rồi, nói về thần thánh phải là ngài mới đúng, tôi chỉ là một tiểu binh của ngài thôi.

Diệp Phàm vô cùng khiêm tốn, đáp lời.

-Đường đường là Tổng tư lệnh của Tổ nòng cốt thứ tám, lại nói là tiểu binh của tôi ư, cái này, tôi thực là không dám nhận đâu! Bộ tổng tham mưu chúng tôi, cái ngôi miếu nhỏ này, tôi biết, không dung nạp nổi con rồng lớn như Đại soái Diệp đây. Đại soái Diệp có thể tạm giữ chức ở Bộ tổng tham mưu, đã là vinh hạnh cho Bộ tổng tham mưu chúng tôi rồi.

Lời nói của Tống Định Nhất, tuyệt đối có thể phun chết một đống người.

-Tướng quân, nói đùa rồi. Trước mặt ngài tôi nào dám xưng cái chức đại soái này, chỉ là các đồng chí bên dưới gọi đùa thôi. Nước Cộng hòa ngoài chín vị đại nguyên soái đã không có đại soái nữa rồi. Hơn nữa, đây chính là gọi đùa, đại soái ư, so với những tiền bối vĩ nhân như họ, tôi chỉ là tép riu mà thôi.

Diệp Phàm cười nói.

– Không phải là khiêm tốn quá sao? Tổ đặc nhiệm A là con cưng của trời trong quân đội nước Cộng hòa chúng ta, không hổ danh những dũng sĩ tinh anh của nước Cộng hòa. Đâu có đơn vị bộ đội nào dám gọi nhịp (tiết tấu trong hí khúc) bộ đội anh hùng của chúng ta? Cho dù là mấy đơn vị quân đội nổi danh ở nước ngoài, cũng đâu có đơn vị nào dám khẽ vuốt râu hùm Trung Quốc chúng ta chứ? Cho nên, các cậu là những người dang xưng vang dội, khiến Tống Định Nhất tôi rất khâm phục. Cậu hoàn toàn xứng đáng để có thể gọi là Đại soái.

Kỳ lạ là Tống Định Nhất nói năng mặt mày nghiêm túc.

-Bất luận nói thế nào, tôi vẫn là cấp dưới của ngài.

Diệp Phàm vẻ mặt cũng nghiêm túc nói.

-Cậu nhất quyết muốn nói như vậy, tôi cũng đành nhận.

Tống Định Nhất cười ha hả hai tiếng, rồi kêu Diệp Phàm ngồi xuống.

-Tướng quân gọi tôi đến đây, chắc là có chuyện quan trọng phải không? Nếu không, tôi không tin tướng quân chỉ muốn cùng tôi nói chuyện phiếm.

Diệp Phàm hỏi thẳng vào vấn đề.

-Quả thực có ít chuyện nan giải cần sự giúp đỡ của cậu?

Tống Định Nhất cũng dứt khoát, thẳng thắn nói.

-Tướng quân xin cứ nói.

Diệp Phàm nói.

-Chính là việc liên quan đến trường huấn luyện Báo Săn, cậu cũng hiểu, trường huấn luyện Báo Săn là trường huấn luyện tiêu chuẩn tốt nhất đại diện cho nước Cộng hòa, bên trong tất cả những thiết bị cần thiết các cậu đều có. Cho dù là những thiết bị kỳ lạ không nên có và rất hiếm khi trông thấy trên thế giới các cậu cũng có. Có thể nói như thế này, cho dù có đem cả trái đất bày ra, trường huấn luyện của các cậu cũng không thua gì các binh đoàn đặc chủng như “Sói biển” của Mỹ hay “Cáo trắng” của Anh.

Tống Định Nhất nói đến đây liền dừng lại, nhìn Diệp Phàm.

– Ừm, cái này tôi thừa nhận. Toàn bộ trường huấn luyện Báo Săn đã đầu tư không dưới một trăm cái một trăm triệu. Cái này, cũng là sự coi trọng của lãnh đạo Quân ủy và lãnh đạo quốc gia đối với Báo Săn.

Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, “Không biết lão Tống muốn làm gì?”

– Đồ tốt quá, sẽ khiến người ta ghen tỵ mà, haiz…

Tống Định Nhất thở dài một cái.

– Ghen tỵ, chẳng lẽ có đơn vị bộ đội nào vừa ý với trường huấn luyện Báo Săn ư?

Diệp Phàm có chút buồn bực. “Xem ra, lại có phiền phức rồi.”

-Không phải là đơn vị bộ đội nào, là Tư lệnh các đại quân khu đều có ý kiến. Nói rằng Báo Săn là đơn vị bộ đội trực thuộc đại quân khu Lĩnh Nam. Tại sao Bộ tổng tham mưu và Quân ủy lại có đãi ngộ đặc biệt đối với các cậu.

Khoản tiền đầu tư cho một trường huấn luyện so với kinh phí huấn luyện của một đại quân khu bọn họ còn nhiều hơn. Hơn nữa, chi phí quân sự của đại quân khu Lĩnh Nam cũng không thấp hơn bất kỳ một quân khu nào, mà trong đó còn chưa bao gồm trường huấn luyện Báo Săn.

Nếu tính thêm khoản kinh phí này nữa, chắc hẳn khoản tiền đầu tư cho đại quân khu Lĩnh Nam phải gấp ba đến bốn lần các quân khu khác.

Cho nên, bọn họ vẫn luôn có ý kiến với cấp trên.

Cậu cũng biết, ngoại trừ hai đồng chí Tư lệnh quân khu Bắc Kinh, Tiền Thành Đông và Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam, Kiều Hoành Sơn là Ủy viên quân ủy, các tư lệnh quân khu khác đều chưa thể bước vào Ủy ban quân ủy.

Trước hết, điểm này khiến cho bọn họ có chút không phục. Bọn họ cho rằng Báo Săn có thể có được khoản tiền lớn như vậy, là vì Kiều Hoành Sơn là Ủy viên quân ủy.

Tống Định Nhất nói xong, liền nhấp một ngụm trà.

-Làm quan ăn lộc vua, bọn họ đoán vậy cũng có lý. Ha ha, đầu Tư lệnh Kiểu kia e rằng sẽ to lên mất.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

-Ông ấy đương nhiên to rồi, Tư lệnh Kiều giải thích cho mọi người, thực ra cũng là kể khổ thôi.

Nói rằng Báo Săn là hai tầng quản lý, bọn họ chỉ có dành cho sự giúp đỡ về phương diện hậu cần tiếp tế, đối với Báo Săn không có quyền chỉ huy cũng chẳng có quyền bổ nhiệm nhân sự. Ngay cả quyền xử lý một thiếu úy nhỏ của Báo Săn cũng không có? Báo Săn thực ra chỉ là đặt tại đại quân khu Lĩnh Nam thôi, đọc tên xuôi tai thôi. Hơn nữa, cho dù đại quân khu Lĩnh Nam muốn mượn dùng trường huấn luyện Báo Săn cũng phải có được sự phê chuẩn của thủ trưởng tối cao của Báo Săn mới được.

Tống Định Nhất nói một tràng.

-Các đồng chí khác chắc chắn là không tin có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

-Đương nhiên là không tin, vì bọn họ không biết Tổ nòng cốt thứ tám đóng quân ở vịnh Lam Nguyệt, đây là cơ mật tối cao quốc gia. Điểm này e rằng đồng chí Kiều Hoành Sơn cũng không biết rõ, mà cho dù có biết, ông ấy cũng không dám nói ra, bởi vì đây là cơ mật tối cao.

Tống Định Nhất đáp.

-Bọn họ có phải muốn mượn trường huấn luyện của đội Báo Săn chúng tôi phải không?

Diệp Phàm hỏi, nói cái liền hiểu rõ gút mắc trong đó.

-Không phải muốn mượn?

Tống Định Nhất nhẹ lắc đầu, trên mặt lại có chút chua xót.

Diệp lão đại trong lòng thầm kinh ngạc, chuyện gì có thể khiến cho vị nhân vật có thực quyền trong giới quân sự nước Cộng hòa này tỏ ra chua xót đến vậy, thật là kỳ lạ.

-Dù sao cũng không thể cướp đi chứ?

Diệp Phàm trong lòng có chút tức giận, ngữ khí có phần nghiêm trọng.

– Không thể nó là cướp, cậu bớt giận. Bọn họ liên danh đề xuất lên Bộ tổng tham mưu, yêu cầu Bộ tổng tham mưu thu hồi trường huấn luyện của Báo Săn để toàn thể quân đội nước Cộng hòa sử dụng chung. Về phần trường huấn luyện của Báo Săn sắp xếp cụ thể thế nào sẽ do ban Huấn luyện tác chiến của Bộ tổng tham mưu chịu trách nhiệm.

Tống Định Nhất nói đến đây, quay ra nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu ra, hóa ra vị cầm lái của Bộ tổng tham mưu này cũng động lòng rồi.

Nói là, đỏ mắt cũng bình thường, chính Tống Định Nhất cũng muốn kiểm soát trường huấn luyện này.

– Ha ha, Tướng quân Tống, việc này ngài nhìn tôi cũng vô dụng. Đối với trường huấn luyện Báo Săn, tôi cũng chỉ có quyền sử dụng mà không có quyền xử trí. Cái này, nếu kiên quyết phải phân rõ quyền sở hữu trường huấn luyện, e rằng trước mắt tướng quân phải hỏi Tướng quân Lỗ Tiến, người cầm lái Tổ đặc nhiêm A.

Diệp Phàm sẽ không gật đầu đồng ý cho cái loại chuyện huênh hoang này, tuy nhiên, đồng chí Tống Định Nhất cũng không thể đắc tội, việc này, đắc tội một cái thì chính là một tổ tư lệnh. Cho nên, vội vàng đem củ khoai nóng phỏng tay đẩy lên người Lỗ Tiến, thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A.

– Đã hỏi qua rồi, anh ấy nói cậu mới là Tổng tư lệnh Tổ nòng cốt thứ tám. Anh ấy chỉ làm công tác quản lý toàn diện, về phần công việc cụ thể của các tổ anh ấy không tiện nhúng tay vào, nếu không sẽ bận chết mất.

Tống Định Nhất tiếp tục dồn ép.

Diệp Phàm trong lòng hồi hộp, thầm mắng tên chó Nhật Lỗ Tiến này một câu, “lại đem quả bom này ném về phía mình. Nếu đổi lại là đồng chí Trấn Đông Hải trước kia, ông ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Xem ra, phong cách đồng chí Lỗ Tiến này không giống rồi.”

Thật ra cũng là bình thường thôi, đồng chí Trấn Đông Hải trước kia là người nhà của Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà. Có cây đại thụ Chủ tịch nước chống đỡ, đương nhiên dám cái gì cũng tiếp nhận, đắc tội thì đắc tội, anh có thể làm gì được ông ta chứ?

Nhưng từ sau khi Lỗ Tiến tiếp quản Tổ đặc nhiệm A, uy tín còn chưa được xây dựng. So với Trấn Đông Hải, anh ta rõ ràng là không đủ uy tín.

Cho dù muốn kiểm soát toàn bộ lực lượng bí mật là Tổ đặc nhiệm A này cũng khó, càng không cần nói đến việc đắc tội với Tống Định Nhất, cũng như việc tiên phong đụng chạm đến sự huênh hoang của các đại quân khu này.

Có điều, Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lát cũng cảm thấy buồn cười. “Lỗ Tiến đẩy xuống người mình, mà mình lại không phải không muốn đẩy xuống người hắn.”

-Ha ha, Tướng quân Tống, ngài tin những lời này của Tướng quân Lỗ sao?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

-Đương nhiên không tin.

Tống Định Nhất lại lắc lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói tiếp:

-Tuy nhiên, nếu quả thật muốn thu hồi trường huấn luyện từ trong tay Báo Săn, điều đó e là không có khả năng. Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ không làm như vậy.

-Vậy tướng quân có cao kiến gì không?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

-Thực hiện biện pháp điều hòa thì thế nào? Ví dụ như, trường huấn luyện này vẫn thuộc về đội Báo Săn các cậu.

Chỉ có điều việc bố trí cùng nhau huấn luyện sẽ về tay ban Huấn luyện tác chiến Bộ tổng tham mưu thì thế nào? Hơn nữa, tôi có thể trước mặt mọi người cam đoan, đội Báo Săn các cậu muốn dùng trường huấn luyện này, tôi sẽ dặn dò các đồng chí trong ban Huấn luyện tác chiến ưu tiên sắp xếp.

Tống Định Nhất nói.

“Lão già này da mặt dày hơn cả đít nồi rồi, tôi dùng đồ nhà mình còn cần ông đến sắp xếp sao, cái này còn không gọi là ăn cướp ư. Có khác nào Bát quốc liên quân chiếm đánh Bắc Kinh đâu…” Diệp lão đại trong lòng thầm mắng một câu, nhưng vẻ mặt lại là ngoài cười trong không cười, rồi nói:

-Việc này, ông cũng biết đấy, tôi không làm chủ được.

Việc này lớn quá. Như thế này đi, chỉ cần Tướng quân Lỗ không có ý kiến, tôi tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo.

– Tướng quân Lỗ lại nói là để tự cậu xử lý.

Tống Định Nhất có chút tức tối, “Tên này thực khó đối phó, lại cứ chơi trò đùn đẩy với mình.”

– Tướng quân Tống, ông biết rõ đây là hỏa mù của Tướng quân Lỗ mà, ông hỏi tôi có tác dụng gì chứ? Cho dù tôi có đồng ý, mà Tướng quân Lỗ không lên tiếng, lẽ nào các ông thật dám tự mình đi cướp trường huấn luyện sao?