Chương 1206: Sự việc rối ren

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Việc này tôi có thể thử xem, xem một cán bộ có gan gì, đạn “ hoàng ni” này của tôi có thể bắn đến tận đầu giường của hắn, xem xem có dọa hắn chết được không.

– Đến đầu năm nay có ai mà không quý trong mạng sống của mình, ví dụ như Mai Hồng đấy, khiến người Ngư Đồng đều hoảng hồn.

– Chính là không thể để Diệp Phàm lật tung vụ thảm án 88 được, nếu không đợi khi hắn điều tra rõ ràng lại có thể đến mỏ đồng Dương Điền của chúng ta thì cũng tràn đầy tinh lực, sẽ phiền phức.

Thanh Lang đặt chén rượu lên trên bàn trà khiến chiếc bàn cũng phát ra âm thanh ồn ào.

Tuyệt kỹ của Thanh Lang chính là đạn “hoàng ni” nghe nói đạn này không to bằng hạt chân trâu, được chế bằng nguyên liệu đặc biệt dùng bùn vàng kết hợp cùng phương pháp đặc biệt nén lại mà thành. Công nghệ chế tạo rất kỹ càng, mà lại phức tạp. Bùn vàng không ngờ khi nén lại thành viên đạn lại rắn chắc như thép hợp kim, nhưng lại có độ mềm dẻo nhất định.

Nếu bắn trúng mục tiêu sẽ không ra máu mà chỉ tạo lên một vết thương nông ngoài da thôi.

Hơn nữa chỗ lõm đấy lại không bầm tím, quả nhiên là lơi hại, đến cảnh sát cũng khó mà nhìn ra một tia nhỏ này mà có thể khiến người khác bị thương.

– Dạy dỗ một chút là được rồi, không được quá tay, chúng ta vẫn còn phải dùng đến hắn ta. Nếu dọa hắn ta đến mức tè cả ra quần thì hắn ta sẽ cho rằng ai đó vì Đới Chí Quân mà ra tay thì không ổn.

Quản Phi thản nhiên nói, nhấp chén trà rồi lại nhéo một cái lên đùi nõn nà của cô gái ngồi bên cạnh.

– Việc này tôi có thể nắm rõ được, xin chủ tịch cứ yên tâm.

Thanh Lang tràn đầy tự tin, căn bản không hề có chút gì phải đề phòng Diệp Phàm.

Phòng làm việc số 1 của Tỉnh ủy Việt Đông.

Triệu Xương Sơn vừa ngồi xuống, đằng sau là Phó chủ tịch Lỗ Đông vừa đi vừa tủm tỉm cười mang một tờ báo đưa cho Triệu Xương Sơn.

Triệu Xương Sơn có chút nghi ngờ, rồi lật trang báo ra xem miệng lẩm bẩm:

– Tên này rốt cuộc là làm cái gì đây, đến quân đội cũng dám điều động, thật là quá to gan.

– Đúng, bắt một lúc mấy chục người vậy thật lợi hại.

Lỗ Đông cười nói.

– Rốt cuộc là anh ta muốn làm gì, không thể không khống chế được lại cầu cứu Tư lệnh Lô?

Triệu Xương Sơn chau mày, nhìn Lỗ Đông rồi lại nói:

– Đội xây dựng số 1 này làm vậy có thể là do Đới Duy Cường đứng đằng sau không?

– Việc này không rõ lắm, nhưng hiện nay Đới Chí Quân đang bị tạm giam tại Cục cảnh sát thành phố, muốn sai khiến nhiều người như thế thì cũng khó khăn. Dù gì, Đới Chí Quân cũng đã bị Diệp Phàm cho canh chừng nghiêm ngặt rồi, muốn tiếp cận anh ta cũng không dễ dàng gì.

Lỗ Đông có chút ý vị không nói ra ngay Đới Duy Cường làm, nhưng không điểm ra là Đới Duy Cường làm thì Triệu Xương Sơn cũng hiểu được.

– Cục An ninh thành phố nhiều người như vậy không, lực lượng cảnh sát thành phố Ngư Đồng không phải ít, có đến hàng nghìn người. Hàng trăm người đến chẳng nhẽ lại không bắt được, như thế có là quân đội không? Hơn nữa, còn có cả vũ trang. Anh ta có phải là đang hồ đồ không? Lô An Cương cũng vậy, sao lại có thể làm theo anh ta chứ?

Triệu Xương Sơn có chút không hài lòng, khuôn mặt nghiêm nghị lại.

Về việc điều động quân lính thế này, cho dù là duy trì trật tự nhưng rõ ràng có người muốn nhờ việc này mà nói. Nếu nói quân đội trấn áp thỉnh nguyện của dân chúng thì sẽ là việc động trời đây.

Lô An Cương là muốn mất chức, nhưng Diệp Phàm là người khởi xướng việc này cũng sẽ phải chịu trách nhiệm, cùng mất chức là chuyện bình thường.

Mặc dù nói Triệu Xương Sơn cũng không ưa gì Diệp Phàm nhưng khi đến nhà gặp lão gia thì cũng tiếp đãi tận tình, Triệu Xương Sơn cũng không coi trọng vấn đề gì.

Nhưng cũng không thể nể mặt lão gia như thế, lão gia mà có tức giận thì ngay cả Triệu Xương Sơn cũng phải sợ.

Hơn nữa, sau khi anh ta đến Ngư Đồng không lâu đã có chuyện với Hà Trấn Nam một lần. Thái độ của Triệu Xương Sơn đối với Diệp Phàm cũng có chút thay đổi.

Nếu như lần này không dùng đến quân đội thì Triệu Xương Sơn còn muốn tìm anh ta nói chuyện, lôi kéo Đới Duy Cường vào chuyện để ông ta có cơ hội thực hiện giấc mơ vào ủy viên thường vụ của ông ta.

Tuy nhiên, lại động đến quân đội có nghĩa là có chút đi ra ngoài tầm kiểm soát của Triệu Xương Sơn.

Việc này nếu truy cứu thì ông ta cũng liên lụy. Trung ương luôn luôn chỉ đạo việc khống chế quân đội một cách chặt chẽ không thể để cho bất kỳ ai làm muốn dùng thì dùng.

Nếu âm thầm lấy danh nghĩa là tập luyện, dùng mấy chục người thì còn được, anh thì ở chỗ sáng, nhưng lại bị nói rằng trấn áp nhân dân thì sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Việc này mà truyền đến Trung ương thì các vị lãnh đạo chắc chắn sẽ nghi ngờ năng lực quản lý của Việt Đông. Người đang chờ đợi là hội viên ban chính trị như Triệu Xương Sơn đây không hề hy vọng Việt Đông xảy ra bất kỳ việc gì lớn.

Đương nhiên việc Lỗ Đông đến không phải chia sẻ tâm trạng của Triệu Xương Sơn, ông ta đứng suy nghĩ trên một góc độ khác.

Ông ta đương nhiên đang hi vọng chuyện này càng làm ầm ĩ lên càng tốt, chỉ cần Đới Duy Cường vào cuộc thì hắn sẽ thực hiện giấc mơ vào ủy viên thường vụ của hắn, vì khi đó bản thân sẽ bớt đi một đối thủ đáng gờm.

Với những chuyện khác, đó là vị ông ta và Triệu Xương Sơn đứng trên những địa vị khác nhau nên góc độ quan sát cũng khác nhau.

– Nge nói Dương Điền có hai thôn đang đấu tranh với nhau, vì tranh giành nước mà đã phải điều cả cảnh sát lẫn vũ trang đi đàn áp.

Diệp Phàm có thể không muốn dùng đến binh lính nhưng công nhân đội xây dựng số 1 Ngư Đồng cũng gây sức ép quá mức, nghe nói mấy chỉ huy Phó cục trưởng đều bị thương.

Và cảnh sát cũng bị thương đến mười mấy người, tình hình cũng rất nguy kịch. Người trong đôi xây dựng số 1 Ngư Đồng còn xếp hàng máy đào ủi đất trước cổng chính quyền thành phố, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.

Quả thực đây là hành vi của bọn thổ phỉ, nói bọn họ là phần tử phản loạn cũng chưa đủ. Diệp Phàm làm vậy cũng là bất đắc dĩ.

Lỗ Đông cuối cùng cũng nói vài câu cho Diệp Phàm, Triệu Xương Sơn đương nhiên biết rõ sự tính toán của Lỗ Đông.

Trước mắt Lỗ Đông che chở cho Diệp Phàm sẽ có lợi vì Diệp Phàm là người sẽ phải nói đến Đới Duy Cường, mà anh ta lại to gan, cũng có thể là không nể nang gì Đới Duy Cường.

Nếu như Đới Duy Cường tức bực mà ra tay nặng. Diệp Phàm càng căng thẳng với Đới Duy Cường thì Lỗ Đông đương nhiên sẽ rất vui mừng.

– Có loạn như thế nào thì cũng không được phép điều quân đội ra tay như thế, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Triệu Xương Sơn không nể mặt Lỗ Đông, lắc đầu rồi nhấc điện thoại lên:

– Gọi Trưởng ban Tra đến, là thế nào mà đăng cả từ “trấn áp” lên thế này.

Lỗ Đông biết trước nên ra về trước.

Không lâu sau, Trưởng ban tuyên truyền tỉnh ủy Tra Tinh Dung vội vàng tới.

– Sao lại thế này hả Trưởng ban Tra?

Triệu Xương Sơn cầm tờ báo giơ lên, vất ngay trước mặt Tra Tinh Dung, rất tức giận.

Tra Tinh Dung là Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy, sắc mặt cô bắt đầu thay đổi. nhanh chóng cầm tờ báo lên xem, nhìn thấy ngay vết khoanh tròn mà Triệu Xương Sơn đã đánh dấu lên hai từ “trấn áp”, đột nhiên mũi giật vài cái, trán toát hết cả mồ hôi.

Lập tức trả lời:

– Thưa Bí thư Triệu, việc này tôi cũng không rõ nữa, sáng sớm nay tôi đi họp trên Bắc Kinh trở về, tôi sẽ đi điều tra ngay, thu lại những bài này.

Việc này Tra Tinh Dung biết chắc chắn là do Phó trưởng ban Bạch Trường Đỉnh làm. Ngày trước muốn tranh chức Trưởng ban nhưng cuối cùng không thắng nối Tra Tinh Dung nên ôm hận trong lòng.

Mà Bạch Trường Đỉnh có Vấn Sử Đức hậu thuẫn, thời gian trước lại gặp may, hiện đã được đề bạt lên chức Phó ban thường vụ kiêm bộ tuyên truyền, đường đường là cán bộ cấp cao.

Cũng có lời đồn đại, Vấn Sử Đức là người có khả năng nắm giữ chức Trưởng ban tuyên truyền trung ương mấy năm sau này, là một trong những nhân vật có thể hiên ngang vào một trong chin thành viên của Bộ chính trị.

Đương nhiên Bạch Trường Đỉnh đã bắt đầu có ý định chơi Tra Tinh Dung, rồi tự bản thân sẽ ngồi vào vị trí tốt đó.

Bạch Trường Đỉnh biết Triệu Xương Sơn sẽ bất mãn với việc này nhưng anh ta có Vấn Sử Đức giúp đỡ nên cũng không sợ Triệu Xương Sơn.

Tuy nhiên, Bạch Trường Đỉnh cũng biết Triệu Xương Sơn có thể không hài lòng về anh ta nhưng đồng thời cũng không hài lòng với Tra Tinh Dung. Huống chi, việc này cũng không rõ là ai làm nên anh ta cũng nước đục thả câu thôi.

– Thu hồi lại thì có tác dụng gì không? Trưởng ban Tra, tôi hy vọng cô có thể đảm đương được ban tuyên giáo, trận chiến tuyên truyền là trận chiến giết người không cần dùng dao, không nhìn thấy máu đấy. Cô lập tức đi tìm hiểu, xử lý thích đáng việc này. Hừm.

Triệu Xương Sơn trầm ngâm, không hài lòng, khuôn mặt Tra Tinh Dung cũng buồn bực rồi đi ra.

Trực tiếp quay người tiến vào phòng làm việc của Diệp Đông, để ngay tờ báo lên trên bàn của Diệp Đông, tức giận.

– Sao thế, Trưởng ban Tra, ai trêu chọc cô à?

Diệp Đông hỏi han cô, khuôn mặt cứng đờ chưa hiểu gì, rồi liếc nhìn tờ báo, thấy vết là Triệu Xương Sơn vừa đánh dấu đỏ – trấn áp.

– Cái này có phải Bạch Trường Đỉnh làm không?

Diệp Đông hừ nói.

– Chắc chắn là anh ta làm, chư những người khác có ai dám to gan thế chứ? Việc này mất chức chứ chẳng chơi.

Tra Tinh Dung phẫn nộ nói có chút run sợ.

– Đừng nóng vội, ngồi xuống uống chén nước đã.

Diệp Đông đứng dậy đich thân rót nước mời Tra Tinh Dung, vẻ điềm nhiên nói.

– Thật tức chết, tôi vừa mới họp ở Kinh thành về thì lại xảy ra việc này.

Tra Tinh Dung rơm rớm nước mắt. Dù sao cũng là con gái mà, gặp phải chuyện này chắc chắc không thể vững vàng được.

– Có phải Triệu Xương Sơn đã tức giận rồi không?

Diệp Đông nhìn là doán ra được.

Vâng, lời nói có vẻ khách khí, ý muốn nói tôi không có năng lực quản lý ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.Tra Tinh Dung có chút thất vọng về mình nói.

– Đây là chuyện bình thường, bất cứ ai nếu nhận được báo cáo thế này cũng phải đập bàn huống hồ uy thê nhà họ Triệu mạnh mẽ, Triệu Xương Sơn cũng là kế thừa tác phong làm việc của Phó chủ tịch.

Bây giờ nên về hủy ngay ảnh hưởng của tin này đi mới là điều quan trọng, bài báo này có thể thu hồi lại bao nhiêu thì cho thu hồi ngay, hay là nhanh chóng cho ra một bản mới.

Cô lập tức cho người đi điều tra rõ sự việc này để dễ ăn nói. Tôi cho rằng sự việc này còn gặp nhiều phong ba nữa.

Cô tin hay không, Tư lệnh quân khu đã ngồi trong phòng Triệu Xương Sơn rồi. Việc này, ông ta để ngoài tai thì không thể nào.

Nói về phần Bạch Trường Đỉnh, chúng ta sẽ có cách trừng trị anh ta. Phó ban tuyên truyền trung ương như thế nào, anh ta có thể quản lý được chúng ta không?

Diệp Đông khí thế mãnh liệt, thật đúng là người cân nhắc thấu đáo.

Lúc này, Tư lệnh quân khu chắc đã nhìn thấy bài báo, rồi cũng vội vàng tiến vào phòng Triệu Xương Sơn.

– Hỏi Lô An Cương, hỏi xem anh ta làm cái gì, anh ta nghĩ cái gì?

Triệu Xương Sơn đấm mạnh lên trên bàn làm việc.

– Thưa sếp Triệu, tôi sẽ đi điều tra ngay, đich thân sẽ đi một chuyến.

Khuôn mặt Du Thăng trầm xuống.

Chủ yếu là nhà họ Triệu thuộc dòng dõi quân giới, Du Thăng lại không có quan hệ gì với nhà họ Triệu. nếu không đảm nhiệm…..tỉnh ủy thì anh ta sẽ không có thái độ như thế.

Dù sao, quân đội cũng là độc lập. Nhưng nhà họ Triệu không như thế, nếu khiến Triệu Xương Sơn thù hận, ghi nhớ thì là điều sai lầm rồi.

Có thể sai khiến người làm khó dễ Du Thăng cũng không thành vấn đề, thậm chí nếu Triệu Bảo Cương ra tay muốn lấy cái chức của Du Thăng cũng chẳng phải việc gì khó khăn.

Mặc dù Du Thăng cũng có chút thế lực nhưng vẫn không thể bằng quân giới nhà họ Triệu. Hơn nữa, anh ta cũng chưa chắc chỉ để cho một mình Du Thăng đắc tội.

Cho nên, tư lệnh Du nhanh chóng đi điều tra. Thực ra, chỉ cần một cuộc điện thoại là được rồi, đây là vấn đề về thái độ.

– Đi ngay, điều tra rõ ràng xem, nếu Lô An Cương không nói rõ ràng thì bắt về đây.

Triệu Xương Sơn quyết đoán, lại đập tay lên bàn.

– Vâng, tôi đi ngay.

Du Thăng trong lòng run sợ, vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra.

Khi đi ở một lối đi nhỏ Du Thăng không chịu được nữa chử mắng:

– Khốn kiếp, sao lại tống ta vào cái sọt lớn như thế. Việc này cũng thật lỳ lạ, theo lý mà nói thì Lô An Cương nhận lời thỉnh cầu của Diệp Phàm xuất quân. Sao Triệu Xương Sơn lại không có thái độ gì với Diệp Phàm, chỉ cần xử lý Lô An Cương?

Sau khi Tư lệnh Dư đi ra thì Lôi Ngư tiến vào phòng Triệu Xương Sơn, xem ta bài báo sau khi ra đã rất nghiêm trọng.

– Anh lập tức điều động người từ Viện Kiểm Sát và phòng Đôn đốc Tỉnh ủy, kết hợp với bên anh thành lập một tổ điều tra sự việc của thành phố Ngư Đồng, cần phạt thì cứ phạt, cần trừng trị phải trừng trị, quyết không nương tay.

Triệu Xương Sơn vung tay nói.

– Tôi lập tức đi ngay, nhất định sẽ điều tra nghiêm túc.

Lôi Ngư chợt lo lắng nói.

Vừa bước ra tới ngưỡng cửa thì nghe thấy tiếng của Triệu Xương Sơn vọng lên:

– Việc này cho gọi cả Giám sát trưởng Kiều đi hỗ trợ cùng anh.

– Vâng.

Lôi Ngư đáp lại, sau khi ra khỏi cửa, sắc mặt rất khó coi. Miệng lẩm bẩm:

– Việc này thật phiền phức.

Vừa nghĩ rồi nhanh chóng về phòng làm việc của mình, điều động công việc. Lập tức gọi điện đến tỉnh ủy Nam Phúc – Thiết Thác nói một lượt về việc này.

– Anh lo lắng Kiều Báo Quốc ra tay nặng, ông ta chỉ là trợ thủ của anh, chủ soái vẫn là anh mà.

Thiết Thác chẳng có vẻ gì lo âu,chửi thầm, tên này làm sao lại gặp phiền phức vậy. hay là hôm đó gặp Kiều Viên Viên con gái của trưởng ban tổ chức trung ương Kiều Viễn Sơn

Kiều Báo Quốc là anh của cô ấy, có quan hệ với Diệp Phàm, cộng thêm lại là bạn học của mình nên làm chuyện này lắng xuống.

Đương nhiên, nếu như Triệu Xương Sơn muốn bắt được Diệp Phàm ngay, thì xem Kiều Báo Quốc lộ ra chút quan hệ.

Diệp Phàm không có vướng mắc gì lớn, nhận chút tội nhỏ cũng đúng. Bởi vì sự việc rối reng rồi, đến Thiết Thác cũng thấy đau đầu.