Chương 3447: Lâm Gia Muốn Ra Tay Tàn Độc.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, Mặt trân thống nhất cũng thuộc quyền quản lý của Quân đội và đơn vị địa phương. Chưa được coi là một nửa của ngành quân đội.

Còn trên vai Bộ trưởng Tần chính là quân hàm Thiếu tướng. Nếu là Thiếu tướng thì sao lại không hiểu vận chuyển một khoản vật tư bí mật như vậy quy định cũng chỉ có một con đường duy nhất chứ? Tuyệt đối không cho phép sửa linh tinh.

Bởi vì, khoản vật tư này luôn bị đặc công nước ngoài nhòm ngó, lần trước đã xảy ra chuyện rồi. Cho nên, lần này đặc biệt thay đổi tuyến đường, cũng không phải là chỉ có một con đường đến núi Xương Bối

Anh nói xem, chúng tôi có thể tùy tiện thay đổi sao? Nếu gặp chuyện không may có trách nhiệm có đến Bộ trưởng Tần không?

Mã Hán cười nói, Tần Bộ lại đỏ mặt lên, chuyện này trong thời gian ngắn đã quên mất rồi.

– Chuyện này nhất thời tôi quên mất, chứ không phải là không biết.

Tần Bộ đỏ mặt lên, nếu bản thân mình cũng thừa nhận thì không hiểu là những lời đó lọt vào tai các lãnh đạo, thì chính thiếu tá sẽ phê bình chứ không phải ai khác.

Nếu như Lang Phá Thiên dùng thủ đoạn để công kích, anh ta mất chức cũng là điều có thể. Cho nên, Tần Bộ đành phải lấy cớ là nhất thời quên mất.

– Không nhìn thấy, ngay đến Bộ trưởng Tần cũng nói như vậy. Tuy nói là làm hỏng công trường xây dựng của khách sạn Xương Đô nhưng chúng tôi bất đắc dĩ mới làm như vậy. Tất cả đều vì sự nghiệp quốc phòng, trước kia trợ lý Khổng cũng là Bộ trưởng bộ công an, hắn là biết liên quan đến sự lợi, hại trong đó, đúng không?

Mã Hán nói.

– Đó là đương nhiên, nếu vì thông đường mà phải phá bỏ khách sạn Xương Đô thì cũng phải phá chứ. Chính xác là Xương Đô quá đáng rồi! Nhưng chuyện này là do quân khu các cậu điều tra, tôi không dông dài nữa. Vẫn mời Tư lệnh Lang nói tiếp.

– Đồng chí Mã Hán, anh về nghỉ ngơi đi. Vất vả cho anh rồi!

Thái Nhất Cương đứng lên bắt tay với vẻ mặt thân thiết.

– Thủ trưởng, vì nhân dân phục vụ không vất vả!

Mã Hán chào theo nghi thức của quân đội, nhưng tay vẫn còn băng bó nên là chẳng ra thế nào cả.

– Miễn, miễn, tình huống đặc biệt mà. Quân đội của chúng ta có đồng chí Mã Hán như vậy đúng là một đồng chí tốt, lo gì xảy ra chuyện đúng không?

Thái Nhất Cương còn ngẫu hứng khen ngợi Mã Hán, anh ta gật đầu đi nhanh ra ngoài.

– Anh xem, ngay từ đầu Lâm Lý Thăng đã làm chuyện không đúng còn dám đến quân khu chúng tôi chất vấn.

Hơn nữa, Lâm Thiệu Đông còn đùa giỡn trong văn phòng của tôi. Cả quân khu ai cũng biết tôi mẫn cảm với xì gà.

Bởi vì trong xì gà có một loại chất khiến tôi bị dị ứng, thậm chí sẽ làm tôi nóng giận.

Nhưng Lâm Thiệu Đông và Lâm Lý Thăng không những hút xì gà trong văn phòng của tôi mà còn đưa cho hai đồng chí Kiểm sát cấp dưới cùng hút.

Tôi bảo bọn họ tắt đi, bọn họ không tắt. Hơn nữa Lâm Thiệu Đông còn hung hăng phả khói vào mặt tôi, trong khói còn có cả nước bọt.

Đối với hành vi làm càn thậm chí là kiêu ngạo này, Lang Phá Thiên tôi không ngăn cản thì còn xứng đáng ngồi trong văn phòng này sao?

Bọn hộ đúng là coi thường lãnh đạo cấp trên. Có tốt xấu gì Lang Phá Thiên tôi vãn là ủy viên Tỉnh ủy. Một cấp dưới hành động ngạo mạn, lộ liễu như vậy, ai cho Lâm Thiệu Đông cái quyền được coi thường, bất kính với lãnh đạo như thế?

Việc này tôi muốn báo cao lên Bí thư Thái. Tôi yêu cầu xử lý đồng chí Lâm Thiệu Đông một cách nghiêm túc. Còn đối với chuyện của quân khu và tập đoàn Thủy Đạt của Lâm Lý Thăng sau khi có kết quả điều tra xử lý thế nào thì xử lý.

Hơn nữa, chúng tôi biết lúc đó bọn họ vì chiếm đường mà chèn ép lên con đường phía trước sơn trang Yến Nguyệt.

Bao vây suýt nữa thì đến tận cửa nhà người ta. Lại còn tán thành việc di dời giải phóng các những ngành liên quan để phá sơn trang Yến Nguyệt.

Đâuy quả thực là hành vi của bọn ăn cướp. Đương nhiên, đây là chuyện giữa chính quyền chúng ta và hai công ty, tôi không nói nhiều vào.

Nhưng, còn nữa. Dù sao đây cũng là quân khu, trong xì gà có thành phần khiến tôi dị ứng nghiêm trọng, đây là giấy xác minh, các anh xem.

Lang Phá Thiên đã có sự chuẩn bị, lúc này đẩy ngăn kéo lấy ra tài liệu xác mình đó.

Thái Nhất Cương nhìn xong chuyển cho Khổng Đông Vọng, sau đó là Tần Bộ.

– Ừ, tài liệu này là thật.

Khổng Đông Vọng vẻ mặt nghiên túc nói.

sau khi ngồi một lúc Thái Nhất Cương mới dẫn người đi.

– Anh Lang, Dương Xương Lực phải thua anh rồi.

Lúc hoàng hôn Diệp Phàm đã quay lại, hai người cùng đến một quán nhỏ vắng vẻ.

– Chuyện này nếu phải chỉnh thì chúng ta cũng chỉnh xong rồi. Đúng rôi Khổng Đông Vọng liên quan đến xét xử Lâm Thiệu Đông, về phần tài liệu của vụ án Chủ tịch huyện không có vấn đề gì chứ?

Lang Phá Thiên hỏi.

– Trợ lý Khổng sẽ đến ngay. Đến lúc đó hỏi là sẽ biết.

Diệp Phàm hỏi. Một lúc sau, Khổng Đông Vọng mang theo một túi tài liệu vội vàng đi vào.

– Anh nói trước đi, mũi của hai anh em Lâm Thiệu Đông bị dập xương sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Là mũi của Lâm Lý Thăng bị dập. Lâm Thiệu Đông không bị. Nhưng nửa bên mặt của hai người đều bị sưng vù lên.

Khổng Đông Vọng nói.

– Lạ thật, lúc đó tôi vẫn chần chừ, chắc chắn là không thể đánh dập sống mũi của anh ta được, ngay điều đó mà Lang Phá Thiên thôi còn đắn đo không xong thì còn làm Tư lệnh này gì nữa?

Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.

– Ừ, anh Lang có thể nào là Lâm gia ra tay tàn độc.

Diệp Phàm hỏi.

– Ý của Chủ tịch tỉnh Diệp là Lâm Lý Thăng cố tình giở thủ đoạn sao? Dù gì Lâm Lý Thăng cũng có số gia sản bảy, tám trăm triệu. Chẳng lẽ hạ thủ thật sao?

Khổng Đông Vọng có chút nghi ngờ.

– Trợ lý Khổng không tin lời tôi sao?

Lang Phá Thiên hừ nói.

– Không phải là không tin mà là tôi thấy khó hiểu. Nếu như thế thật thì Lâm gia muốn cùng Tư lệnh Lang chết sao? Chuyện này, phiền toái lớn đây.

Khổng Đông Vọng nói.

– Nếu để ý thì mục đích của Lâm Lý Thiên làm mũi mình bị dập chính là để trừng trị Tư lệnh Lang, sau khi chúng ta để cho anh ta đau, anh lại đau lại lần nữa.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

– Ý của Chủ tịch Diệp là?

Lang Phá Thiên hỏi.

– Dùng thủ đoạn khác thường để điều ra rõ chuyện này, tôi không tin Lâm Lý Thăng là người sắt.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Khổng Đông Vọng nhất thời chân tay run lên.

– Đúng rồi, chuyện àny Bí thư Thái có giao cho gì không?

Diệp Phàm hỏi.

– Về phần xử lý việc này, không giao phó gì cả, chỉ giao cho tôi tiếp tục điều tra. Còn Tần Bộ cũng nói nhiều mấy câu, yêu cầu tôi nhất định phải xử lý.

Khổng Đông Vọng nói.

– Xử lý, tên chó Tần Bộ này đúng là muốn đem Lang Phá Thiên tôi vào tù đây mà.

Lang Phá Thiên đùng đùng nổi giận.

– Vậy thì trước hết chúng ta phải cho con chó này một cái đá rồi.

Diệp Phàm cười ha ha nói.

– Chủ tịch Diệp, tài liệu anh cần tôi đã làm xong mang đến rồi.

Khổng Đông Vọng nhẹ nhàng lấy túi tài liệu ra.

– Anh nói trước xem có phát hiện gì không?

Diệp Phàm tiện tay để xuống một bên.

– Có chút vấn đề, lúc đó người bị Lâm Thiệu Đông tóm chính là Chủ tịch huyện Vân Lĩnh, thành phố Việt Châu – Triệu Thuận Lý.

Tội danh khác chính là tiết lộ giá thầu trong việc xây dựng cầu lớn Vân Lĩnh. Hơn nữa, trong quá trình xây dựng còn chỉ định nơi mua nguyên liệu.

Như vậy cứ xét xử đi xét xử lại, thu tiền trà nước của Triệu Thuận lý cũng phải hơn 200 triệu.

Cho nên, Triệu Thuận Lý bị phán 20 năm, ông ta đã hơn 40 tuổi rồi có lẽ cũng chỉ còn biết chết già trong tù.

Sau đó tôi âm thầm gọi người điều tra đến, Triệu Thuận Lý không được nhiều ưu đãi như vậy. Hơn nữa, còn chỉ trích giá thầu thấp của ông ta có những vấn đề.

Về vật liệu liệu Triệu Thuận Lý cũng có giật dây một chút, đơn giản chính là cát sỏi của cả cây cầu do một người bà con của ông ta cung cấp.

Cho nên, người này vẫn gặp vân may. Nhưng, không được nhiều. Vợ của Triệu Thuận Lý nói chuyện không thể bị lộ tẩy.

Nhưng, cây cầu kia chính là do công ty Thiên Đại Lộ Kiều tiếp nhận. Mà công ty này ở huyện Vân Lĩnh đang lớn dần lên.

Hiện tại phát triển lớn mạnh, Triệu Thuận Lý cũng vì muốn giúp cho quê hương đổi mới mà làm chút việc có ích. Cho nên, lúc làm cho chút động tay động chân.

Còn công thu Thiên Đại Lộ Kiều quyên góp 50 ngàn. Nhưng, Triệu Thiện Lý không nhận nhiều tiền như vậy, chỉ lấy của họ 20 ngàn mà thôi.

Triệu Thuận Lý bình thường nhận chút rượu sau đó đổi thành tiền. Về phần cát, đá thì cho người thân xử lý. Người nhà ông ta cũng quyên mỗi người 20 ngàn.

Nhưng ông ta không nhận, cho rằng là thân thích, chỉ lấy của người ngoài mà thôi. Cuối cùng người thân cũng không chịu, Triệu Thuận Lý đành nhận hai bình rượu ngũ lương và tổng giá trị không vượt quá 3 ngàn.

Khổng Đông Vọng nói.

– Lời này của vợ ông ta chưa chắc là thật?

Diệp Phàm hỏi.

– Đương nhiên, nghe vợ ông ta nói cũng không thể coi là thật được. Nhưng, Đỗ Thiệu Đông phá vụ án này đã nhận hối lộ gấp khoảng 10 lần.

Hơn nữa, có cả nhân chứng, vật chứng. Triệu Thuận Lý còn nhận của công ty Thiên Đại Lộ Kiều một cái đồng hồ hàng hiệu trị giá 200 ngàn.

Hơn nữa lúc đó trong nhà của Triệu Thuận Lý để lộ ra. Vợ của ông ta kêu oan, nói là Thuận Lý không nhận đồng hồ.

Tôi còn phát hện ta một chuyện rất khéo. Sau khi Triệu Thuận Lý vào tù chưa được lâu thì vị chủ tịch huyện Vân Lĩnh lên chức.

Người này tên là Ngưu Thạch Khai. Tôi đã âm thầm điều tra, người này là anh họ xa của vợ Lâm Thiệu Đông.

Cái kiểu anh họ này chắc không phải là anh họ ruột. Nhưng, chuyện này không trùng hợp thế chứ?

Khổng Đông Vọng cười nói.

– Huyện Vân Lĩnh sẽ lên thành phố, hơn nữa những năm gần đây kinh tế phát triển rất nhanh. Một khi được lên thành phố, nghe nói Bí thư huyện ủy có nhắc đến việc sáp nhập nó vào Thành ủy Việt Châu. Mà chủ tịch huyện sẽ được lên chức thành Phó chủ tịch thành phố.

Lang Phá Thiên cười nói.

– Càng ngày càng thú vị đây.

Diệp Phàm cười nói.

– Đúng vậy, nếu mặt này có vấn đề. Một là thông qua vụ án này có thể biết được năng lực phá án của Lâm Thiệu Đông, vì y xây dựng uy tín. Hai là, mỗi một đồng chí sau đó lại xây dựng được một vị trí quan trọng để người thân đi nhậm chức.Một mũi tên trúng hai đích.

Lang Phá Thiên cười nói.

Lặng lẽ điều tra, bao gồm cả Diệp Phàm cũng tới Việt Đông âm thầm điều tra.

Bời vì, chuyện này liên quan đến lợi ích của tập đoàn Hoành Không. Diệp Phàm là Cục trưởng ra mặt cũng là danh chínhh ngôn thuận. Đương nhiên, việc âm thầm điều tra vẫn còn có đám người phối hợp.

Tốc độc của Lâm gia rất nhah, nếu làm thì làm đến cùng. Cho nên, vừa báo cáo vết thương của Lâm Lý Thăng, Lâm gia đã yêu cầu xử lý việc Lang Phá Thiên đánh người một cách nghiêm túc.