Chương 2415: Ái thiếp

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy nhiên, không ngờ được Diệp Phàm ở bên cạnh vừa duỗi chân ra người nọ liền ngã lăn xuống đất. Tất nhiên, đám người Diệp Phàm sẽ không để gã đứng dậy nữa.

– Họp cái gì, hội trường ở đâu?

Vương Nhân Bàng hỏi bằng tiếng Lào.

Có điều, tên đó rất ngoan cố, không chịu viết ra. Nhưng Diệp Phàm vừa ra tay một cái, tên đó cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.

Giơ tay ra viết:

– Không biết họp gì, nghe nói có liên quan đến Ngũ Độc giáo. Hội trường ở ngay trong căn nhà to dựng bằng gạch đỏ ở giữa, cách 200m về phía trước.

Diệp Phàm gọi Vương Nhân Bàng, hai người nhanh nhẹn đi qua. Tìm một vị trí tốt nhất để núp. Vì Diệp Phàm nghe không hiểu tiếng Lào, chỉ có thể mang theo phiên dịch nửa mùa Vương Nhân Bảng này bên người.

Chúng giáo đồ của Tam Độc giáo đi thành từng tốp ba tốp hai, tên nào tên nấy ngáp một cái đi vào. Sảnh khá lớn, lát những phiến đá màu đỏ, trông có vẻ niên đại không nhỏ, khá cổ xưa.

Trên đầu sảnh có đặt mấy chiếc ghế, hình điêu khắc sau ghế không ngờ lại là ba loài động vật có độc là rắn, rết và bọ cạp.

Đây lại là những động vật mà giáo chúng Tam Độc giáo thờ phụng. Còn dưới sảnh chỉ đặt mấy chục cái ghế nhỏ.

Lúc này, ghế nhỏ đã ngồi đủ người. Tường đá xung quanh hội trường cũng khắc ba loài động vật này, có đủ các loại tư thế, đầy vẻ hung hãn uy phong.

– Xin mời Phó giáo chủ Tông.

Lúc này, một người trung niên có khuôn mặt gầy, dáng vẻ có chút giống khỉ đứng lên, hai tay huơ xuống dưới, kêu lên the thé.

Xoạt một tiếng, toàn bộ giáo chúng ở dưới đều đứng dậy. Diệp Phàm muốn bật cười, cái này. Làm giống mấy quy củ trong quân đội thật đấy.

Tiếng bước chân vang lên, một người trung niên đi vào. Tướng mạo giống Tông Lạc đến hai phần mười, có lẽ là anh em hay gì đó của Tông Lạc. Cách ăn mặc của người này lại khiến cho Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái.

Bởi vì, trên y phục của các giáo chúng khác trong Tam Độc giáo đều thêu rắn, rết và bọ cạp. Chất liệu nhìn có vẻ không sang trọng lắm. Giống như y phục áo bào vải thô tự làm.

Mà y phục vị Phó giáo chủ Tông này mặc lại là một bộ tây trang thẳng thớm, còn đeo một cà vạt màu đỏ tươi.

Đôi giày da dưới chân đánh xi sáng loáng. Mà bên người ông ta còn có một người đàn ông to cao vạm vỡ. Chiều cao nhất định không dưới mét chín, mặt đầy râu. Kích thước thân thể có chút khiến người ta sợ hãi, ngoại hình trông hơi giống mấy ngôi sao bóng rổ NBA.

– Chào Phó giáo chủ Tông, hộ pháp Tượng Sơn.

Lúc này, giáo chúng đều ôm quyền chào.

– Thì ra là tên Tượng Sơn này, nghe nói mạnh mẽ vô cùng, đủ sức nhổ một cái cây to bằng một vòng tay người, là một trong Tứ đại kim cang của Tam Độc giáo. Chốc nữa sẽ phải đọ sức với gã một chút đấy.

Vương Nhân Bàng nhỏ giọng thì thầm.

– Nếu như dựa vào lời Tông Lạc đã nói, người này có thể nhổ lên một cây to bằng một vòng tay người trưởng thành, phỏng chừng, sức lực của gã không dưới 5 tạ. Dựa vào sức lực này mà tính, thực lực của người này ít nhất là bát đẳng tầng cao nhất. Ông em, cậu đọ sức với gã thì chẳng khác gì tự tìm phiền toái.

Diệp Phàm nói.

– Tôi thấy cũng chưa chắc, thân thể người này to lớn như thế, về mặt hành động chưa chắc đã bằng chúng ta. Chỉ có sức lực thôi thì có tác dụng gì, chúng ta cũng không phải là đồ ngốc đứng yên ở đấy cho gã nhổ lên, đúng không?

Vương Nhân Bàng không cho là đúng, nói.

– Nhất định không được khinh địch, tưởng rằng chắc ăn mà lại thất bại sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Phàm nhắc nhở.

– Yên tâm, Vương Nhân Bàng tôi không phải người bất cẩn thế đâu.

Vương Nhân Bàng nói.

– Mọi người ngồi đi.

Phó giáo chủ Tông hai tay ấn ấn xuống dưới. Tiếng loạt soạt lại vang lên, giáo chúng đều ngồi cả xuống.

– Muộn thế này rồi còn triệu tập gấp mọi người lại, chủ yếu là nói một chút về việc xảy ra ngày hôm nay. Hãm Tỉnh Thạch Bảo chúng ta đặt tại thành phố Pa-Zhan không ngờ đã bị cao thủ Ngũ Độc giáo quét sạch.

Còn có Hồng Đường đặt tại thành phố Pa-Zhan cũng bị bọn chúng tiêu diệt. Đường chủ Hồng Ý cũng bị bọn chúng bắt đi rồi, cuộc tấn công của Ngũ Độc giáo quá hung hãn.

Cha tôi vừa rồi mới vội vã trở về. Tuy nhiên, dựa vào sự dự đoán của cha tôi, mục đích chủ yếu lần này chúng tới không phải là loại bỏ với chúng ta, mà là muốn cứu Chu Phương Tinh về.

Phó giáo chủ Tông đầy vẻ buồn rầu, nói.

– Nhưng Đường chủ Hồng là cửu đẳng. Lần này người của Ngũ Độc giáo đến chẳng lẽ đã đạt đến thập đẳng rồi?

Lúc này, một giáo chúng phía dưới hỏi.

– Có thể lắm, tuy nhiên, khả năng cửu đẳng tầng cao nhất là lớn nhất. Thập đẳng không dễ dàng đạt tới như thế, cho dù là Ngũ Độc giáo cũng lấy đâu ra mấy người thập đẳng được?

Đáng tiếc là hôm qua chúng ta lên máy bay lại không giải quyết luôn tên cao thủ đó. Tuy nhiên, Chu Phương Tinh nằm trong tay chúng ta, bọn chúng nhất định không dừng lại.

Cho nên, cha tôi yêu cầu mọi người vào thời gian này nhất định phải thận trọng. Đặc biệt, quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho tổng đàn của chúng ta.

Tuy rẳng tổng đàn của chúng ta rất vững chắc, mấy chục năm rồi chưa có kẻ nào có mắt như mù mà tìm đến gây sự. Thế nhưng, Ngũ Độc giáo lại là đối thủ lớn nhất của chúng ta.

Chúng ta biết dùng độc, bọn chúng cũng biết. Cho nên, cự độc chúng ta có thể dựa vào đối với bọn chúng không có tác dụng gì.

Đánh mất màn bảo vệ này rồi, chúng ta chỉ có thể dùng võ công cùng vũ khí hiện đại để bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.

Các anh em, nơi này là nhà của chúng ta. Mọi người hãy xem đi, có chúng ta, người dân thôn Tam Nguyên an cư lạc nghiệp, đây đều là bởi vì có chúng ta.

Nếu như không có chúng ta bảo vệ, có lẽ không cần phải nói nữa, đám người bên quân chính phủ đã giải quyết họ rồi.

Những người dân thôn này đều là anh chị em của chúng ta, vì anh chị em của chúng ta, chúng ta dù chết cũng phải bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.

Những lời này của Phó giáo chủ Tông nói rất tình cảm.

– Không sai, không còn nhà chúng ta sẽ còn gì nữa? Phó giáo chủ Tông, ngài không cần nói nhiều, cho dù đầu chúng tôi có lìa khỏi cổ cũng phải bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.

Lúc này, một giáo chúng có vẻ là một lãnh đạo kêu to, lập tức, toàn bộ giáo chúng đều hô lên, quần chúng đầy vẻ phấn chấn.

– Được rồi, kỳ thực, cũng không cần quá lo lắng. Ngôi nhà của chúng ta nếu không thể nói là tường đồng vách sắt thì cũng gần như thế rồi.

Hơn nữa, trải qua sự phát triển mấy trăm năm, số lượng giáo chúng của chúng ta đã tăng lên. Mà cao thủ, chúng ta cũng không thiếu.

Cho dù Ngũ Độc giáo đến, ai thắng ai thua vẫn chưa nói chắc được. Hơn nữa, Ngũ Độc giáo vẫn ở trong lãnh thổ Trung Quốc, bọn chúng không thể dốc toàn lực được đúng không nào?

Lần này đến chỉ có mấy người, vậy có thể làm được gì chứ? Hơn nữa, Đường chủ Hồng cũng là bất cẩn mới rơi vào bẫy của bọn chúng.

Nếu như có Tượng Sơn tôi, đã móc trứng của bọn chúng ra làm bóng để đá rồi.

Tượng Sơn khá ngạo mạn, ngồi ngạo nghễ như một hòn núi nhỏ, tỏ ra rất uy phong.

– Nhân Bàng, cậu nói xem nếu bây giờ chúng ta đi do thám xung quanh, tỷ lệ bị phát hiện là bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi.

– Nhất định là thấp hơn rất nhiều. Tuy nhiên, hệ thống bảo vệ của bọn chúng có lẽ vẫn hoạt động bình thường, chỉ là cắt giảm số người tuần tra mà thôi. Việc này vẫn rất khó. Chính là không biết được Chu Phương Tinh bị nhốt ở đâu.

Vương Nhân Bảng có chút đau đầu nói.

– Muốn tìm được ông ta có lẽ rất khó, bọn chúng nhốt bừa vào một phòng nào đó dưới lòng đất thì chúng ta tìm sao được. Hơn nữa, nơi này nhất định canh gác rất nghiêm.

Nếu thực muốn cứu Chu Phương Tinh ra, trừ phi có thể tìm ra người khiến Tông Vô Thu không thể không đổi người mới được. Tông Lạc này tôi thấy không có giá trị gì với ông ta.

Bằng không, ông ta cũng sẽ không lấy Chu Phương Tinh ra làm mồi câu muốn dùng trực thăng để xử lý gọn chúng ta. Ông ta chẳng lẽ không sợ chúng ta tức giận giết mất con trai Tông Lạc của ông ta sao?

Diệp Phàm nói.

– Ừ, Tông Vô Thu sinh mười mấy người con. Mà Tông Lạc lại không nghe lời, kẻ tham vọng như vậy, giết con trai mình cũng là chuyện có thể.

Mà bọn chúng chủ yếu đã nhắm vào chức năng giải độc của Cửu Hương Bôi, cái này đối với Tam Độc giáo mà nói chính là một khắc tinh rất lớn.

Bọn chúng là cao thủ dùng độc, người ta có thể giải độc vậy thì độc của chúng còn có tác dụng quái gì? Tuy nhiên, tôi thấy, Cửu Hương Bôi theo lý mà nói không thể giải toàn bộ độc trên thế gian này được.

Đối với một số độc có lẽ là có thể giải được hoặc là có nguyên nhân gì khác.

Vương Nhân Bàng phân tích.

– Tên Phó giáo chủ Tông này có lẽ cũng là con trai của Tông Vô Thu, hơn nữa còn được Tông Vô Thu coi trọng. Nếu như có thể bắt cóc người này, không chừng còn có thể ép Tông Vô Thu đưa Chu Phương Tinh ra đổi.

Diệp Phàm nhìn Phó giáo chủ Tông ngồi trên chiếc ghế kia, nói.

– Có thể lắm, tuy nhiên cũng khó nói. Chẳng may con trai của ông ta nhiều, thêm một đứa cũng không nhiều, thiếu mất một đứa cũng chẳng vấn đề gì.”

Vương Nhân Bảng nói.

– Không coi trọng con trai tôi không tin ông ta không có người phụ nữ mình yêu quý.

Diệp Phàm hừ lạnh, nhỏ giọng gọi đi yêu cầu Triệu Thanh Ngọc hỏi Tông Lạc.

– Tức giận vì hồng nhan, nói có lý lắm. Thế giới rộng lớn này rất nhiều chuyện đều vì đàn bà mà ra.

Vương Nhân Bảng cũng rất đồng cảm.

Không lâu sau, Triệu Thanh Ngọc báo cáo lại:

– Nghe Tông Lạc nói người phụ nữ cha gã yêu quý nhất là Tài Nhạ. Tôi thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tông Lạc, có vẻ như Tài Nhạ có thù hận gì với mẹ gã thì phải. Tông Lạc nhắc đi nhắc lại rằng Tài Nhạ là người đàn bà độc ác nhất.

– Tình hình của Tài Nhạ thì sao. Còn nữa, đang sống ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

– Sống ở đâu thì Tông Lạc cũng không nói rõ được địa điểm cụ thể, chỉ nói ở một ngôi chùa phía Bắc. Còn về bình thường Tài Nhạ, Tông Lạc nói người đàn bà này không phải là người Lào mà là người Nga.

Bề ngoài trông như người mẫu quốc tế, chiều cao 1,76m. Tóc vàng mắt xanh. Hai chân đặc biệt thon dài.

Vóc người có thể nói là ma quỷ. Tông Lạc nói là, đặc điểm rất dễ nhận biết của người đàn bà này là có xăm một con rắn trên ngực.

Nghe nói Tông Vô Thu cha của Tông Lạc rất yêu quý cô ta, mà con rắn đó do chính Tông Vô Thu tự tay xăm.

Triệu Thanh Ngọc nói.

– Lạ thật, sao Tông Lạc có thể nhìn thấy ngực của người phụ nữ đó? Mà còn không bị cha hắn đánh chết?

Diệp Phàm hỏi.

– Nghe nói mẹ của Tông Lạc nhìn thấy. Tông Vô Thu xem Tài Nhạ như báu vật. Có một lần Tượng Sơn một trong Tứ kim cang mang theo hai thuộc hạ đi vào báo cáo tình hình.

Không cẩn thận nhìn thấy bộ dáng mặc bikini của Tài Nhạ. Lập tức, ba người đều ngây ra. Có điều, Tông Vô Thu nổi trận lôi đình tại chỗ.

Chỉ hai chưởng, hai tên thuộc hạ của Tượng Sơn bị đánh thủng ngực chết ngay tại chỗ. Ngay cả thi thể cũng bị Tông Vô Thu cho người mang đi nuôi rắn.

Tượng Sơn là một trong Tứ kim cang, tuy rằng giữ được mang, nhưng cũng bị Tông Vô Thu tát một cái lăn đi mấy vòng.

Hơn nữa nằm trên giường cả nửa năm mới xuống giường được. Tông Vô Thu vẫn chưa hết giận, giao bốn nhiệm vụ khó hoàn thành, dễ mất mạng nhất trong Tam Độc giáo cho Tượng Sơn.

May sao Tượng Sơn tên này cao số, không ngờ lại vượt qua tất cả.

Triệu Thanh Ngọc nói.

– Tượng Sơn tại sao không phản bội Tông Vô Thu, gã trung thành với loại người này làm gì? Chẳng phải là chỉ mới nhìn thấy Tài Nhạ mặc bikini thôi, cũng có phải là lên giường đâu?

Diệp Phàm nói.

– Tông Vô Thu khống chế người khác nhất định có thủ đoạn của mình, Tượng Sơn dám phản bội ông ta nhất định không có đường sống.

Triệu Thanh Ngọc nói.

– Nhân Bàng, tôi đi về phía Bắc tìm Tài Nhạ. Nếu như may mắn có thể tìm thấy, chúng ta liền mang cô ta đi đổi người. Cậu ở đây trông chừng, có lẽ hội nghị này còn phải kéo dài một thời gian. Giữ liên lạc với tôi nhé.

Diệp Phàm giao lại công việc.

– Được, bọn chúng bây giờ bắt đầu phân chia nhiệm vụ rồi. Đến lúc đó tôi trực tiếp nói cho anh là được. Có điều, chính là Tồn Quần bọn họ phải bàn giao một chút nhất định phải ẩn núp kỹ.

Vương Nhân Bảng nói.

– Bên bọn họ có Thiên Thông, chắc sẽ không nhiều chuyện đâu, trừ phi gặp phải cao thủ như Tông Vô Thu. Tôi tin rằng Tam Độc giáo này cao thủ thập đẳng cũng không kiếm được mấy người đâu. Chúng ta đường đường là Tổ đặc nhiệm A mà còn chắng có mấy người, chứ nói gì đến Tam Độc giáo.

Diệp Phàm nói.

– Không chắc đâu.

Vương Nhân Bàng đột nhiên thốt ra một câu.