Chương 2374: Sử dụng biện pháp tay đẩy Thái cực

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ừm, là do họ ép. Hơn nữa là do bọn họ bội ước trước.

Trạm trưởng Thôi gật đầu.

Trở về đến trại Hồng Cốc, Tam Thúc công mặt đầy nước mắt, kích động đến mức không nói nên lời.

– Bí thư…Bí thư Diệp, bao giờ bọn họ trả lại nước cho chúng ta?

– Đừng lo, nhất định bọn họ phải trả. Nhưng ngày mai vẫn phải mời chuyên gia đến xem xem làm thế nào để dẫn nước từ khe suối về.

Nếu như đã bị bọn họ chặn dòng chảy rồi thì có lẽ bọn họ đã xây dựng một cái đập để ngăn nước. Nếu cho nổ thì không thể, giờ phải làm thế nào để giải quyết cho đúng.

Có lẽ phải chờ vài ngày. Tôi sẽ cố gắng mời chuyên gia nhanh chóng đưa ra phương án, tranh thủ trước cuối năm nay có thể khôi phục nước ở khe suối được 3 phần so với trước kia.

Đương nhiên, ngay lập tức trả toàn bộ nước lại cũng khó xử lý. Việc này chúng ta phải từ từ.

Diệp Phàm khuyên giải.

– Đúng, đúng! Chỉ cần trước cuối năm nay có thể nhìn thấy nước, chúng ta sẽ có thể sống yên ổn rồi.

Tam Thúc Công gật đầu không ngớt.

– Ôi, con đường của các chú còn dài lắm. Có nước rồi vẫn còn phải giải quyết vấn đề đường dẫn.

Diệp Phàm thở dài

– Không sợ, chỉ cần Bí thư Diệp ủng hộ chúng tôi. Cho dù phải dùng cuốc để đào cũng phải đào cho được một đường dẫn.

Hiệu trưởng Mã vẻ phấn khích nói.

– Yên tâm, việc này nhất định làm được, Đảng và Nhà nước luôn quan tâm đến các chú.

Diệp Phàm nói.

Lúc này Mễ Nguyệt nói

– Bí thư Diệp, đội chiếu phim đã đến. người trong thôn hỏi mấy giờ bắt đầu chiếu phim?

– Sau bữa cơm tối, khoảng 5 giờ đi.

Diệp Phàm nói, việc chiếu phim chỉ là ngụy trang. Mục đích chính đương nhiên là để che giấu việc tối nay Diệp Phàm với Thiên Thông sẽ phải làm.

Vừa về đến phòng, thấy Thiên Thông đang bắt chéo hai chân rung đùi. Hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:

– Thật chẳng ra gì. Đây là cái nơi khỉ ho cò gáy gì, nhà của ủy ban thôn mà không có lấy một cái ti vi, còn nói gì đến máy tính. Không ngờ thời buổi này vẫn còn nơi nghèo như thế này.

– Chẳng phải anh không thích xem ti vi sao. Ở đây có máy tính thì anh cũng không dùng được.

Trương Cường ở bên cạnh châm chọc nói.

– Trương Cường, cậu muốn ăn đòn có phải không, suốt ngày chỉ thích đối đầu với tôi!

Thiên Thông giơ nắm đấm lên.

– Ha ha, tôi tin là Bí thư Diệp sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Đến lúc đó, biến thành cái đầu lợn có lẽ là ai đó…

Trương Cường cười nói, Tiểu Thiên đành phải bực tức trừng mắt nhìn không nói gì nữa.

– Thuốc đã chuẩn bị xong chưa?

Diệp Phàm hỏi Trương Cường.

– Chuẩn bị xong rồi, chờ đến tối các cô ấy ăn cơm xong thì thuốc sẽ lập tức có tác dụng. Thuốc này anh yên tâm đi, không có tác dụng gì hết. Ngủ một giấc đến ngày mai là hết.

Trương Cường cười khan.

– Hiệu quả thế nào, nếu giữa chừng mà làm cho người ta tỉnh dậy thì chúng ta sẽ bị lộ. Thiên Thông tôi là một đại hiệp ẩn thế, không muốn là một người nổi tiếng được người ta sùng bái.

Tiểu Thiên mặt dương dương tự đắc.

– Xem anh kìa, đại hiệp cái rắm gì.

Diệp Phàm châm chọc anh ta.

Tối đến, người dân trong trại Hồng Cốc thật là tích cực, mới 4 giờ sân phơi nông phẩm trước tòa nhà ủy ban thôn đã chật kín người. Mọi người tự giác cầm ghế đi, ngồi ngay ngắn thành từng khu vực.

Lần này chiếu là bộ phim Mỹ “First Blood”. Phim vừa bắt đầu chiếu, Diệp Phàm cùng với Trương Cường và Thiên Thông lặng lẽ đến Ngọc Diệp Am.

– Quả nhiên lợi hại, toàn bộ đã ngất hết rồi. Tuy nhiên không bị lạnh.

Trương Cường nói.

– Lấy cái chăn che lại cho bọn họ.

Diệp Phàm nói. Ba người vội vàng đắp chăn lên cho tất cả các ni cô.

Lúc đắp chăn, Diệp Phàm nhân cơ hội quan sát gần hơn cô gái điên kia, phát hiện mặt rất là quen.

Chỉ là không nhớ ra đã gặp qua ở đâu. Cuối cùng Diệp Phàm cho rằng có lẽ là trước kia đã gặp một người giống thế mà thôi.

Tuy nhiên, cô gái điên này lúc ngất vẫn ôm chặt một con búp bê vải màu đỏ. Ở dưới hạ bộ của con búp bê có một chấm đen nhỏ. Diệp Phàm nhìn thấy phát buồn cười.

Bao giờ trăng sẽ sáng, nâng chén hỏi trời xanh.

Đêm nay tiên giới là năm nào?

Tôi muốn theo gió lên trời cao, lại sợ đến cung điện mặt trăng rồi.

Lại không chịu nổi giá lạnh.

Người và bóng cùng nhảy múa với ánh trăng, nơi đâu có thể sánh bằng nhân gian!

Ánh trăng phản chiếu khắp nơi, chiếu rọi qua khung cửa sổ khiến người có tâm trạng không ngủ được.

Ánh trăng vốn vậy không nên trách nó, nhưng tại sao chỉ khi người ta chia ly thì ánh trăng mới tròn…

Tiểu Thiên cao hứng đọc bài thơ “Thủy điều ca đầu” của Tô Đông Ba.

– Hay lắm, hay lắm, ở trên cao lại sợ giá lạnh. Ừm, vách đá này cao như thế, Trương Cường, cậu chuẩn bị dây thừng chưa?

Tiểu Thiên nhìn lên vách đá cao gần bằng tòa nhà 20 tầng rồi thô lỗ nói.

– Hai sợi dây thừng thì dễ. Chỉ cần ròng từ trên cao xuống là được.Hơn nữa trên dây thừng còn có chỗ để đạp chân, tất cả đã được chuẩn bị, có thể xem biểu diễn rồi.

Trương Cường nói.

– Thịt Đông Ba của Tô Đông Ba rất ngon, bài thơ này tôi không hiểu, có phải là cậu đã học được ở Đại học Hải Giang, tôi là người thô lỗ không hiểu nổi bài thơ này.

Thiên Thông cười nói.

– Đúng, có điều cậu khắc những cái đó sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Tôi còn khắc bài “Vọng thác nước Lư Sơn” của Lý Bạch nữa, “Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt”, “Vạn Kính Nhân Tung” của Liễu Tông Nguyên và còn có “Không Sơn bất kiến nhân”…

Thiên Thông đưa tay nhấn máy tính in ra bài thơ.

– Kỳ lạ, tại sao anh lại không chọn “Tương tiến tửu” của Lý Bạch. Nó chẳng phải phù hợp với tính cách thô lỗ của anh hay sao?

Trương Cường châm chọc nói.

– Ha ha, tôi thích những cái này.

Thiên Thông cười hai tiếng xảo quyệt.

– Tiểu Thiên, anh đúng là biết chọn đấy. Chọn được 30 bài tất cả đều là thơ tứ tuyệt, tổng hợp lại không bằng một bài “Tương tiến tửu” của tôi.

Diệp Phàm cuối cùng hiểu ra dụng ý của anh ta.

– Không sai, tôi hiểu rồi. Tiểu Thiên, anh âm mưu quá đấy. Có tổng cộng 60 bài thơ, anh đã chọn 30 bài tổng hợp lại có lẽ không đến 1000 chữ.

Anh xem xem còn lại của Bí thư Diệp phải khắc, 30 bài này toàn là chữ. Hơn nữa lại toàn bài rất dài

Tổng cộng lại tính ra không dưới 10.000 chữ. Lợi hại, Tiểu Thiên đúng là lợi hại. Không được, Bí thư Diệp, nhất định phải đổi cho nhau mấy bài mới được.

Trương Cường thiếu chút nữa thì phát điên lên vì ạnh ta.

– Người tài làm nhiều mà, cậu cũng không phải không hiểu chứ. Tôi mới chỉ là cửu đẳng, còn Tiểu Diệp đã là cao thủ thập đẳng rồi

Một mình anh ấy chấp 10 tôi. Vì thế việc khắc chữ này đúng là khổ nhọc. Lại còn phải treo lên khắc ở nửa trên bức tường.

Hơn nữa, Tiểu Diệp yêu cầu cao như thế. Yêu cầu phải dùng các kiểu chữ khác nhau để khắc. Như thế mới có thể thể hiện được sự thần bí, làm cho người ta không thể đoán ra được, phải làm sao cho thực sự huyền bí.

Làm việc này, Thiên Thông tôi lại chẳng phải là một nhà viết thư pháp giỏi.

Tiểu Thiên liền hành động trước, cầm bản phác thảo trèo lên dây thừng.

– Gã này đúng là…!

Diệp Phàm lắcc đầu, đành bực bội cầm bài “Tương tiến tửu” đi lên trước.

Việc khắc chữ trên tường này khiến cho cơ thể rất lao lực. Quan trọng là thời gian quá ngắn, một đêm phải làm xong.

Trương Cường đã mang dao khắc đặc biệt từ Tổ đặc nhiệm A đến rất sắc, lại thêm Diệp Phàm dùng nội công mạnh nên tốc độ khắc chữ tương đối nhanh.

Tuy không thể nói là mềm như bùn nhưng cũng gần như thế. Chỉ là phải khắc theo nhiều kiểu chữ khác nhau, nên phải khắc bản chữ in của Trương Cường trước để dựa vào đó mà khắc tiếp. Đương nhiên tiến độ lại chậm đi rất nhiều.

Kết quả là, sau một tối ba người đã mệt gần chết. Hơn nữa vì sợ người ta phát hiện nên phải ngụy trang.

– Không còn cách nào nữa, đành phải ngày mai làm tiếp thôi.

Diệp Phàm thở dài.

– Chẳng phải tôi đã nói là chỉ làm ăn riêng một ngày sao.

Tiểu Thiên vừa làm vừa nói. Anh ta cũng muốn bỏ cuộc.

– Vậy phải làm thế nào anh mới tiếp tục làm thêm một ngày?

Diệp Phàm “hừ” nói, thằng nhãi mông cong này, Diệp Phàm hiểu được anh ta muốn cái gì.

Quả nhiên Thiên Thông gượng cười nói đưa thêm cho anh ta 500 nghìn nữa anh ta có thể sẽ suy nghĩ ngày mai lại chịu khổ thêm một tối nữa.

– Anh thật là, tiền công của việc này không phải là thấp. Một tối ra giá 500 nghìn, lại còn muốn 2 củ nhân sâm 20 năm tuổi. Tổng cộng tiền công một tối của anh bằng 2 đời làm việc của những người khác rồi.

Trương Cường châm biếm nói.

– Chúng ta là cao thủ. Cầm tiền lương như thế có thể phù hợp với tôi sao? không thấy sao, tiền nào của đấy! Bọn họ làm nổi không? Anh xem, câu thơ “Nhật chiếu hương lô sinh tử yên” khắc đẹp thế này, không khác gì đại sư. Có thể thật giả lẫn lẫn lộn đúng không? Đây chính là vấn đề, người thường có thể làm được không? Nhìn cũng không biết được đây là bút pháp của ai?

Tiểu Thiên trơ chẽn không biết xấu hổ là gì.

– Đây là do khuôn mẫu của chúng tôi làm tốt, anh đúng là vô liêm sỉ quá. Tiểu Thiên à Tiểu Thiên, không ngờ nhìn mặt anh chất phác giống như một lão nông dân nhưng lại vô liêm sỉ như thế.

Trương Cường tức giận.

– Đây không phải gọi là vô liêm sỉ, chúng ta dựa vào lao động để kiếm cơm ăn. Lao động là vinh quang, có gì mà vô liêm sỉ.

Thiên Thông vẻ mặt tự đắc nói.

Ngày hôm sau, Tổ điều tra liên hợp đã đến trạm điện Hồng Cốc, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào. Buổi chiều các chuyên gia thăm dò nước đã trở lại.

Diệp Phàm lập tức tổ chức hội nghị tổ chuyên gia.

Tổng công trình sư Đinh Linh của Cục Thủy lợi thành phố là một nữ chuyên gia. Cũng có chút tiếng tăm ở Tấn Lĩnh.

Cô ta báo cáo:

– Bí thư Diệp, thông qua buổi thăm dò thực địa hôm nay. Thực tế muốn đưa nước từ khe suối về không phải là đặc biệt khó.

Khe suối ở trên đầu thượng nguồn không phải đặc biệt rộng, chỉ khoảng hơn 80m, đập cao 15m, khi đó tính toán để chống lũ an toàn ở trung tâm đập còn có hệ thống chống lũ.

Có tất cả ba cửa cống, trên thực tế chỉ cần mở cửa cống là nước có thể chảy về khe suối. Chỉ có điều do đã quá lâu không có lũ lớn, vì thế hạ lưu đã bị một số vật chặn lại.

Ví dụ, việc dựng mấy túp lều bừa bãi bên bãi sông, vì nước khô cạn nhô lên những đống đá, còn việc mở đường mòn, trước tiên phải giải phóng toàn bộ mới được.

Nếu như cứ mù quáng xả nước xuống thì sợ là sẽ mang đến nguy hiểm cho hạ lưu.

– Việc này dễ thôi, phát đi một thông báo khẩn cấp. Thành lập Tổ cưỡng chế gồm Cục Thủy lợi, Cục Điện lực, Ban giải phóng mặt bằng, do Cục Công an thành phố dẫn đầu, bắt đầu kiểm tra, cưỡng chế từ cửa thoát lũ đến khe suối của trại Hồng Cốc là được. Có thể phân đoạn ra để tăng thêm tiến độ, mỗi người phụ trách một đoạn.

Diệp Phàm nói.

– Bí thư Diệp, vấn đề mấu chốt không phải ở đây.

Lúc này Mễ Nguyệt nói.

– Trưởng ban Thư ký Mễ có phải muốn nói vấn đề quan trọng là ở trạm điện?

Diệp Phàm hỏi.

– Ừm, người ta căn bản không đồng ý bỏ không nước có thể kiếm ra tiền. Đến lúc đó, nếu cưỡng chế bọn họ phải mở nước, có lẽ cũng không hợp pháp. Dù sao trạm điện Hồng Cốc cũng là tư hữu của người ta. Làm thế nào để có thể tìm được một cách vừa làm cho bọn họ mở nước mà lại hợp pháp thì tốt.

Mễ Nguyệt nói.

– Trước mắt thật khó để tìm ra cách như vậy, tuy nhiên nhìn từ phương diện dùng nước trong sinh hoạt, sản xuất của người dân trại Hồng Cốc, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ xem xét, yêu cầu bọn họ mở một phần nước trước, như thế cũng hợp lý hợp pháp.

Dù sao, kiếm tiền cũng không thể hy sinh lợi ích của nhân dân. Thế này đi, trước tiên bảo họ mở một cửa cống trước, bảo đảm khoảng 3 phần lưu lượng nước thường ngày để cho người dân trại Hồng Cốc có thể có một năm tốt đẹp.

Còn việc sau này, chờ qua năm tính tiếp.

Diệp Phàm nói, liếc nhìn Ngọc Xuân Phong nói:

– Việc này sẽ do Chủ tịch thành phố Ngọc đi thương lượng một chút với người phụ trách của trạm điện Hồng Cốc.

Đương nhiên, khi đi mang theo văn kiện liên quan phát xuống dưới của của Ủy ban nhân dân thành phố. Lấy chân tình để cảm động đối phương, dùng đạo lý để thuyết phục đối phương mà! Tôi nghĩ, lòng người đều là máu thịt.

– Bí thư Diệp, nếu bọn họ cố chấp không mở nước thì làm thế nào?

Ngọc Xuân Phong xin chỉ thị.

– Ha ha, ẩn họa trong sự an toàn của bọn họ đúng là nhất thời không có cách nào loại bỏ được.

Diệp Phàm cười.

Ngọc Xuân Phong vừa nghe liền hiểu ra, hóa ra Bí thư Diệp đang dùng biện pháp tay đẩy thái cực. Ngươi mở nước thì ta sẽ rút Tổ điều tra về. Không mở nước thì ta sẽ cứ để trạm điện của ngươi ở đó, xem ai tốn kém hơn.