Chương 2672: Chuyện cũ của nhà họ Phí.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mắt đảo qua một lượt, đột nhiên sắc mặt của lão Cổ chuyển từ hồng sang xanh ngắt. Bởi vì một nửa mông không biết đã bị vật gì cắt đứt quần. Và đương nhiên là lộ ra một nửa quả mông đó.

Hình như bị thương, lại còn có cả máu chảy ra.

Lão Cổ tức điên lên rồi, sóng âm lần này đã chuyển thành tiếng hô tục tằn. Một hồi đầu óc quay cuồng.

Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn đều thấy chấn động quay cuồng đến nỗi đứng cũng khó khăn.

Cô nàng Hồng y đứng một bên chau lông mày, còn lão Trúc chẳng biểu hiện gì đứng xem, không hiểu là đang nghĩ gì nữa.

– Tứ tượng quy hai tượng.

Diệp Phàm hô lên một tiếng, nói với Phí Thanh Sơn, hai người hợp lại, chuyển trận tứ tượng thiên lôi thành hai tượng. hai tay trái phải của hai người thay mặt cho hai người.

Bốn tay chập lại, hợp lực.

Một đốm lửa xuất hiện trên đầu lão Cổ.

ầm…

Một tia chớp xuất hiện, lão Cổ dồn sức để đánh trống kháng cự. Nhưng tia chớp mà các cao thủ tạo ra từ tứ trận không phải là nhỏ.

Đặc biệt hơn là với công lực của hai vị thập nhị đẳng thì chớp lôi còn lợi hại hơn cả bom tấn.

Bành, bành…

Hai tiếng nổ mạnh, trong nháy mắt, trống của lão Cổ đã bị nổ tung, còn lão ta bị tấn công đập vào tẳng đá cách 30 mét rồi lăn xuống đất.

Cô nàng Hồng Y không kịp cứu, bởi vì luồng sấm sét này đến rất nhanh, cộng thêm vì không có chuẩn bị trước.

– Chấn Thiên Cổ của ta. Ta phải giết chết các ngươi.

Lão Cổ người toàn máu, được cô Hồng Y đỡ dậy, rất tức giạn, một tay đẩy cô tar a, rồi tiến đến chỗ Diệp Phàm.

– Anh, anh trúng độc rồi, phải ép độc ra trước đã.

Cô nàng này nhìn bộ mặt thâm đen của lão Cổ, bất chấp tất cả ngăn lão Cổ lại.

Lại một lần nữa giơ tay ra, một dải băng từ trong tay bay ra xa. Cô nàng Hồng Y dùng lực, mang theo cả người lão ta bay xa hàng trăm mét.

– Tại sao lại là cô?

Diệp Phàm trong phút chốc giật mình, trước mắt hắn ta chính là cô nàng Hồng Y đã mấy lần cứu mạng hắn.

– Cháu biết cô ta sao?

Phí Thanh Sơn dõi theo bóng hồng xa xa hỏi.

– Không biết, cô ấy cứu cháu mấy lần. Nhưng chưa hề nói chuyện.

Diệp Phàm lắc đầu nói.

– Muốn chạy sao.

Diệp Phàm vung tay ra, lão Trúc đang muốn tháo chạy đã bị trúng tiểu lý đao của Diệp Phàm.

A….. một tiếng thảm thiết, lão ta lăn ra đất nhưng chân vẫn đạp đạp muốn chạy trốn.

Nhưng sao Diệp Phàm có thể để hắn toại nguyện được, một chưởng Hổ Ưng công dành cho lão ta.

Diệp Phàm đưa tay ra tát cho mấy cái liền.

Sau mười mấy cái tát khuôn mặt lão Trúc đã biến dị. Mà đã nhanh chóng sưng lên như đầu heo rồi. Diệp Phàm vẫn chưa hài lòng, lại giơ chân ra đạp cho vài cái. Lão Trúc kêu rên lên như kiểu chân sắp rụng ra rồi.

Diệp Phàm còn chưa hết giận, còn có ý định khiến lão ta tàn phế mới chịu dừng tay.

– Thôi được rồi, lão ta cũng là người đáng thương.

Phí Thanh Sơn lại khua tay.

– Lão ta ác độc như vậy, sư bá, không thể nương tay được.

Diệp Phàm hừ nói.

– Thôi vậy, coi như là độ lượng, ta nghĩ lão ta cũng là bị người khác đánh lén rồi.

Phí Thanh Sơn nói.

– Phí Thanh Sơn đừng có làm bộ làm tịch ở đây. Ông đây đã bị mày lừa mấy chục năm rồi. Giờ tao không tin mày nữa.

Không ngờ lão ta không cảm kích mà còn lớn tiếng chửi mắng.

– Lý Trúc, chúng ta không có ân oán gì. Chỉ vì hư danh mà lão đến tìm tôi, thì tôi ứng chiến thôi.

Còn lão bị người ta chơi đểu không phải việc của tôi. Tôi có thể dùng danh nghĩa của mẫu thân tôi mà thề, người đã đánh lén lão không phải là Phí Thanh Sơn tôi.

Phí Thanh Sơn tôi là người thế nào, lão hãy tự dò hỏi xem, trong chiến đấu, có đánh chết tôi cũng không luồn cúi.

Huống chi là giở trò với lão, đó không phải tác phong làm người của Phí Thanh Sơn này.

Phí Thanh Sơn đường đường chính chính nói.

Lý Trúc trầm mặc chút, Phí Thanh Sơn thề như vậy khiến cho lão ta có chút do dự. Đã là người luyện võ, cung kính nhất là mẹ của mình, người nào lấy mẹ ra thề mà nói dối thì không bằng loại súc sinh.

– Có thật không phải là ông?

Lý Trúc hỏi.

– Nếu là tôi thì hôm nay lão còn đứng ở đây được sao. Tôi chẳng có lý do nào để đánh lén lão. Còn hư danh, Phí Thanh Sơn tôi phải chiến đấu mới có nhưng tôi không bao giờ làm thủ đoạn hèn hạ vậy.

Phí Thanh Sơn bình tĩnh nói.

– Lão Trúc, lão bị người khác đánh, lão nghĩ xem, người ta có mục đích gì. Việc này, chẳng lẽ là muốn khơi mào để cho lão và sư bá của ta tranh đấu, còn hắn ta sẽ được đắc ý sao.

Diệp Phàm hỏi.

– Lẽ nào lại là ông ta?

Lão Trúc trầm ngâm, lẩm bẩm.

– Ông ta là ai?

Diệp Phàm hỏi.

– Truyền thuyết có nói mấy chục năm trước thế gian có mười một cao thủ nhất kỳ nhị chính tam tà, 5 sát. Rồi mười cao thủ trên thế giới sau này cũng chỉ là tiểu bối của họ.

Sau đó lại có ngũ cực, hay lục tôn gì đó cũng chỉ là ở sau. Trong 11 vị này, bất kỳ một vị nào cũng sẽ khiến phải kinh thiên động địa, nghe nói mấy chục năm trước họ đều là cao thủ thập nhị đẳng. Hiện giờ nếu còn sống thì cũng đều bước vào cánh cửa Thần tiên rồi. Chỉ có điều bao nhiêu năm qua rồi, nếu họ còn sống thì cũng phải là trăm năm tuổi rồi.

Một trong tam tà trong đó có “trống tà” đó. Người này tên thật là gì thì tôi không rõ.

Nhưng ông ta có quan hệ không tồi với sư phụ của tôi. Mà tôi cũng rất kính trọng ông ấy. Sư phụ chết rồi, Cổ Tàcòn giúp tôi đột phá công lực nữa.

Nhưng tối hôm đấu với Phí Thanh Thiên, tôi lo sợ công lực không mạnh, nên đã cầu cứu “Trống Tà” hy vọng ông ấy có thể giúp tôi tăng thêm một bậc nhỏ nữa. Chủ yếu là do muốn thắng, cần hư danh, đó cũng là khát vọng của Lý Trúc tôi. Trên đời này làm gì có ai không vì danh, vì lợi, cái gì cũng không cần thì còn sống làm gì?

Đây cũng chỉ là một theo đuổi theo hướng tích cực của tôi. Khi đó ông ta đã đồng ý, rồi dùng nội lực thuần khiết rửa tủy tôi một lần nữa.

Tôi tự nhiên cảm thấy tinh lực không bình thường. Nhưng ngày hôm sau đấu với Phí Thanh Sơn thì cảm thấy chấn động kịch liệt.

Mà người còn như bị ai rút đi vậy. Nhưng ông ta cũng không có lý do gì để đánh lén tôi, sư phụ tôi cũng đã chết rồi.

Ông ta còn chơi tôi làm gì, nếu muốn lấy mạng tôi thì chỉ một cái tát cũng chết rồi. Cần gì phải phiên phức như vậy?

Huống chi, tôi cũng chẳng có thứ gì để mà ông ta phải như vậy?

Lý Trúc khỏ hiểu nói.

– Chẳng lẽ lại có liên quan đến nhà họ Phí sao?

Diệp Phàm không chịu nổi, nói xen vào một câu.

– Sao có thể chứ?

Lý Trúc không tin, lắc đầu. Lão ta nhìn Phí Thanh Sơn, nói:

– Tôi chưa bao giờ nghe thấy ông ta nói gì về nhà họ Phí.

– Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có thể Cổ Tà có thù hận với ai đó, hay với đời nào đó nhà họ Phí.

Ông ta khiến cho lão và nhà họ Phí quyết đấu với nhau đến cùng, thì ông ta vui vẻ, không phải phí sức. Mà có thể ông ta còn có thân phận của mình, nếu chính bản thân mà gây chiến với đời sau mà họ Phì thì đúng là đáng chê cười.

Hoặc cũng có thể năm đó Cổ Tàcó ước định gì đó với tổ tông nhà họ Phí, Cổ Tàkhông thể ra tay, chí có thể mượn tay người khác. Loại cao thủ như này rất coi trọng danh nghĩa, không đánh mà cũng thắng đúng không?

Diệp Phàm phân tích. Nhìn lão Trúc nói:

– Khi nãy lão Cổ dùng trống để tấn công. Chẳng lẽ lại có quan hệ với Cổ Tà sao?

– Đúng, lão Cổ chính là đệ tử duy nhất của Cổ Tà.

Lão Trúc nói.

– Còn cô gái Hồng Y kia?

Diệp Phàm hỏi.

– Không rõ nữa, hình như là em gái nuôi của ông ta.

Lão Trúc nói.

– Việc này để tôi về hỏi ông cụ, nếu như đúng như vậy thì ta phải chuẩn bị. Hiện giờ âm mưu của Cổ Tàbị chúng ta đoán ra được rồi, tôi lo ông ta có thể sẽ ra tay với Phí Gia Trang. Nếu loại cao thủ mà bước vào cửa thần tiên rồi là đáng sợ lắm. Đối với Phí gia mà nói chắc chắn là một tai nạn.

Phí Thanh Sơn nghiêm túc nói.

– Ông thì sao?

Diệp Phàm nhìn hỏi lão Trúc:

– có cần về Hồng Diệp Bảo nghỉ ngơi vài ngày không?

– không cần, tôi sẽ ở lại trong ngõ hẻm Bát Đại ở thành phố, các anh muốn tìm thì cứ đến tìm tôi.

Lý Trúc lắc đầu.

– Lão hãy về cùng tôi để hỏi chuyện cha tôi xem không. Không chừng còn có việc mà ông ấy muốn hỏi lão đấên tâm Phí Thanh Sơn tôi làm việc quang minh lỗi lạc, sẽ không làm hại lão đâu. Chứ không đã ra tay rồi.

Phí Thanh Sơn nói, lão Trúc cũng gật đầu. Đến hôm nay cuối cùng cũng quyết đấu với Phí Thanh Sơn rồi, mà Phí Thanh Sơn có muốn lấy mạng của lão ta cũng là một việc dễ dàng thôi.

Sau khi xử lý sơ cấp xong, Diệp Phàm cõng lão Trúc về thẳng Phí Gia Trang.

Ông Phí Trường Thiên sớm đã ngồi chờ ở sảnh rồi.

Sau khi nghe ba người nói lại chuyện xảy ra, Phí Trườn Thien chau mày. Mãi lâu sau mới than thở, nói:

– Các anh đến đây.

Ba người không hiểu gì, Phí Bát Độ cõng lão Trúc, mấy người cứ đi vòng quanh. Rồi dừng lại trong vườn của Phí gia trang.

Vườn này trông rất bình thường, cũng giống như những vườn khác trong gia trang.

– Anh, Thanh Sơn có việc muốn thỉnh giáo.

Phí Trường Thiên nhẹ nhàng nói, Diệp Phàm suýt nữa còn rớt cằm, không ngờ anh trai của Phí Trường Thiên hãy còn sống, Phí Trường Thiên hiện đã sang tuổi hàng trăm rồi. Vậy chắc chắn anh của ông ấy cũng phải hơn một trăm tuổi.

– Vào đi.

Bên trong vọng ra một tiếng.

Ba người tiến vào trong, phát hiện ra đó là một phòng khách nhỏ, nền của phòng này là bùn chặt chứ không phải gạch hay đá gì cả.

Tất cả nhưng thứ trong phòng đều rất đơn giản, như mang đậm bộ dạng nhà của người nông dân.

Ngồi bên trái phòng là một ông già gần giống Phí Trường Thiên, nhưng tóc đã bạc hết rồi. Mà vết sẹo trên mặt ông ấy khiến Diệp Phàm cũng kinh sợ lần đầu gặp.

Bởi vì, những vết ngang dọc trên mặt ông ấy chắc chắn là bị rất nhiều nhát dao chém. Vết nào cũng rất sâu, hai bên vết sẹo phình phình là chỗ mới ăn da non, khuôn mặt toàn là những vết sẹo đáng sợ, nếu là ban ngày ra ngoài chắc chắn sẽ dọa chết người được.

– Đây là anh trai của ta – Phí Đống.

Phí Trường Thiên giới thiệu nói.

Ba người lại kể lại một lượt chuyện xảy ra, và cũng nói luôn cả dự đoán.

– Ôi, việc này vốn ta đã không muốn nhắc đến nữa. Nếu như Cổ Tà Lôi Vô Chân vẫn không buông mối hận này thì ta cũng không giấu giếm nữa.

Phí Đống bất đắc dĩ nói:

– Mối thù này bắt đầu từ bảy mươi năm trước.

Khi đó ta còn ba mấy tuổi, cũng là thời điểm mà tuổi trẻ hừng hực. Năm đó thực ra ta và Cổ Tà Lôi Vô Chân còn là một đôi bạn rất thân.

Lúc đó đương nhiên chúng ta còn rất trẻ, cũng có chút nóng vội. Thời đó, việc không nên gặp chính là lại gặp phải Yến Song Song.