Chương 2265: Cậu muốn làm người nối nghiệp chứ

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có thể ngồi vào vị trí này, các đồng chí Thứ trưởng không phải là những đồng chí trên 50 tuổi tích lũy được dư dả kinh nghiệm sao.

Đương nhiên, khả năng làm việc của Trương Hùng thì không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, ở Trung Quốc rất chú trọng đến lý lịch kinh nghiệm, dù anh có năng lực đi chăng nữa, cũng khó ngồi lên được vị trí cao.

Trừ phi sau lưng có người “đẩy lên”. Bằng không, muốn ngồi lên vị trí Thứ trưởng chỉ có thể nói suông thôi.

Đỗ Nguyệt Bằng chỉ có thể giúp anh một đoạn đường, còn anh muốn thực sự ngồi lên vị trí đó, bản thân anh phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Trương Hùng đương nhiên cũng có dã tâm, ai không muốn ngồi lên vị trí thứ trưởng chứ. Cái này, Trương Hùng ký thác toàn bộ hy vọng vào Diệp Phàm.

Vì, tiến cử Thứ trưởng Bộ an ninh quốc gia Tổ đặc nhiệm A có quyền kiến nghị rất lớn. Kỳ thực, bộ An ninh Quốc gia hơi giống cơ quan cấp dưới của Tổ đặc nhiệm A. Chẳng qua chỉ là không được quốc gia trực tiếp thừa nhận, chỉ là hiểu ngầm như vậy thôi.

Đến lúc đó Diệp Phàm nói với đồng chí Cung Khai Hà, có đồng chí Cung Khai Hà ra mặt đẩy lên thì phần thắng cũng 5-5.

– Không sao, xem tại liệu lâu một chút là phiền phức vậy đấy.

Chứ “phiền” của Đỗ Nguyệt Bằng làm Trương Hùng hơi sững sờ. Chữ “phiền” của lão lãnh đạo này có thể chứa hàm ý.

Vì sao phiền?

Vì chuyện gì mà phiền?

Dĩ nhiên là vì tài liệu mình mới đưa lên, nếu lãnh đạo nói phiền, vậy chứng tỏ muốn tài liệu kia được thông qua hơi khó khăn rồi.

Thường lãnh đạo cao hứng thì mới dễ làm việc, khi người ta phiền não anh muốn làm việc, chả khác nào muốn đi tìm phiền phức.

Đây là lãnh đạo có ý nhắc nhở anh, nếu anh không để tâm, chắc hẳn không phải chỉ là một chữ “phiền” mà là nghiêm khắc phê bình. Cho nên, một chữ “phiền” rất đáng để chú ý.

– Tôi biết, việc này dính đến quân đội nên hơi phiền phức. Đặc biệt là dính đến đồng chí Trịnh Thiên Đào của Quân khu Bắc Kinh thì càng phiền phức hơn. Tuy nhiên, lãnh đạo, chúng ta là vì an toàn quốc gia. Dù việc có khó giải quyết đi chăng nữa thì vẫn phải xử lý đúng không nào?

Trương Hùng giải thích.

– Cậu định thế nào?

Đỗ Nguyệt Bằng mở mắt, nhìn chằm chằm Trương Hùng.

– Tôi nghĩ, nên thẩm vấn thử xem đồng chí Trịnh Thiên Đào có liên quan đến việc này không. Nếu không thì tốt, còn nếu có thì miễn bàn.

Trương Hùng nói.

– Tuyệt đối không được!

Không ngờ Thứ trưởng Đỗ kiên quyết bác bỏ đề nghị của Trương Hùng. Sắc mặt lão trở nên nghiêm túc liếc mắt nhìn Trương Hùng nói:

– Trương Hùng, tôi đã nhìn cậu trưởng thành đấy.

Tôi không muốn trước khi tôi về hưu lại xảy ra chuyện lớn gì. Hơn nữa, tôi thì không sao, dù sao cũng chỉ là một lão già sắp về hưu.

Chỉ cần đứng vững đến cuối cùng là được rồi. Tôi lo là lo cho cậu, nếu mà ngã rồi muốn leo lên lại khó lắm. Cậu hiểu ý tôi không?

– Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm đề bạt. Trương Hùng vẫn ghi nhớ trong lòng. Tôi cũng cân nhắc độ nặng nhẹ của việc này. Biết việc này vô cùng quan trọng và nghiêm túc.

Tuy nhiên, nếu không xử lý, chỉ sợ không biết phải giải thích với bên sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo thế nào. Dù sao, việc này dính đến bí mật quốc gia. Bí mật quốc gia là chuyện không hề nhỏ. Lãnh đạo luôn nhắc nhở tôi phải thận trọng với từng sự kiện. Trương Hùng tôi trước nay vẫn coi đây là giáo điều.

Hơn nữa, việc này nếu không xử lý, đến lúc quan trọng, người ta đem việc này ta nói, nói Trương Hùng tôi không làm tròn trách nhiệm, ảnh hưởng đến đại sự quốc gia gì đó thì cũng phiền phức.

Trương Hùng phân tích, đương nhiên là muốn tranh thủ sự cho phép của lãnh đạo rồi.

– Haha, sở Khoa học Quân sự, cậu định dùng trò đó để che mắt lão già này sao?

Không thể ngờ Thứ trưởng Đỗ luôn nghiêm túc lại thản nhiên mỉm cười, cặp mắt như có phép thuật, có thể đọc thấu tâm tư Trương Hùng.

Thằng nhãi này bị Thứ trưởng Đỗ nhìn chăm chú thì trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt không khỏi chênh lệch chút ít.

– Thấy chưa, không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ kêu cửa. Cậu ấy à, có chút tâm tư nào cũng bày cả lên mặt.

Trương Hùng à, trình độ của cậu còn có chút thiếu sót. Có một số việc, nếu muốn làm thì phải xuống tay độc một chút.

Làm ra bằng chứng thép, cậu nói sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo mất bản vẽ 204, vậy mời đưa ra hình mẫu hoặc thuyết minh bản vẽ.

Chuyện này cậu làm quá mơ hồ. Người hữu tâm nếu nắm được điểm này, đầu tiên không cần nói có bản vẽ hay không, mà là độ tinh tế khi làm việc của cậu bị thiếu.

Nếu bản vẽ bị mất một nửa, vậy phải đưa ra nửa còn lại. Đương nhiên, cái này do các đồng chí sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo đem đến, chúng ta chỉ kiểm tra lại một chút thôi.

Cũng không có quyền biết được nội dung bản vẽ. Tuy nhiên, nội dung khái quát của bản vẽ thì phải cho chúng ta biết.

Bằng không, chúng ta dựa vào yêu cầu gì để tìm bản vẽ.

Thứ trưởng Đỗ nói vài câu, Trương Hùng lập tức cảm thấy lạnh sóng lưng, trán suýt chút nữa là toát mồ hôi.

Cậu ta hiểu, lãnh đạo đang cảnh cáo mình ra tay quá mềm yếu. Vốn muốn chỉnh Trịnh Thiên Đào, vậy thì phải chỉnh cho đến cùng.

Không thể nửa chỉnh nửa không được, cuối cùng làm không nên hồn sẽ khiến chính mình gặp hạn. Trương Hùng lại một lần nữa hiểu được nghệ thuật làm việc và tác phong làm việc của các lãnh đạo.

– Lãnh đạo, tôi sai rồi.

Trương Hùng cúi thấp đầu.

– Vị sở trưởng Diệp kia tìm người nói giúp đúng không? Quái, một Sở trưởng sở Khoa học Quân sự, dựa vào cái gì mà đấu với tai to mặt lớn trong giới quân đội như Trịnh Thiên Đào, vậy khác nào tự đi tìm chỗ chết?

Đỗ Nguyệt Bằng lẩm bẩm, vừa nói vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Lão liếc mắt nhìn Trương Hùng một cái:

– Là ai thay hắn ra tay tôi không hỏi nữa, nhưng, cậu cảm thấy làm như vậy có đáng giá hay không? Vấn đề này cậu suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, thận trọng, thật thận trọng.

Thứ trưởng Đỗ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm Trương Hùng cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình.

– Kỳ thực, chỉ là muốn chỉnh Trịnh Thiên Đào một chút, Sở trưởng Diệp không có ý làm lão kia ngã. Dù sao, có một số việc, chỉ cần tỏ ý là được rồi.

Sở trưởng Diệp làm chuyện này chủ yếu là vì việc khác. Cho nên, xuất phát từ đại cục, Sở trưởng Diệp không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.

Về việc lãnh đạo hỏi tôi có đáng hay không, tôi muốn nói là, tôi cho là đáng. Không nói dối gì lãnh đạo, Sở trưởng Diệp là đại ca của tôi.

Tôi muốn giúp anh ấy, chứ không phải anh ấy mời người ra mặt nói gì tôi. Chỉ là tôi nể mặt anh ấy. Đương nhiên, đám Đinh Đại Thắng quả thực cũng quá mức một chút.

Để họ nếm chút khổ sở cũng không sao. Có vài đồng chí, không gõ họ họ lại nghĩ trên thế giới này chẳng ai trị được họ.

Trương Hùng nói, dù sao Đỗ Nguyệt Bằng cũng là bề trên đáng tin cậy duy nhất của anh ta ở Bộ an ninh quốc gia.

– Ờ, nếu tiện thì kể lại mọi việc đi, không tiện thì thôi.

Đỗ Nguyệt Bằng cũng có hứng thú.

Trương Hùng không suy nghĩ, kể lại mọi việc của Tuyết Hồng, rồi nói tiếp:

– Lãnh đạo, anh em nhà Trịnh gia có phải quá đáng không?

Tuyết Hồng hoàn toàn là tự vệ, điều này đã được Cục phó cục cảnh sát hình sự bộ công an Vương Triều ký tên xác nhận rồi.

Tôi nghĩ, nếu là người thường, chuyện này có thể cho qua. Nhưng, nếu là em của đại ca, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị khi dễ.

Làm người, dù sao cũng phải có ranh giới. Lãnh đạo, ông cũng biết mà. Đối với anh em Trịnh gia chúng ta có cách gì để gõ được họ chứ.

Dựa vào cấp bậc, chúng tôi không bằng hắn. Luận thủ đoạn, chúng tôi không được thâm hiểm bằng họ. Người ta phái cả thủ hạ đến canh cửa bắt người, chẳng lẽ phải đợi để họ bắt người đi sao? Trên đời này, dù sao cũng phải có một nơi để nói lý lẽ chứ.

– Bọn họ làm vậy cũng hơi quá đáng, nhưng cậu phải suy nghĩ đã. Cái tên Diệp Phàm kia có đáng để cậu mạo hiểm vậy không?

Đỗ Nguyệt Bằng cũng thầm khen ngợi tình anh em của Trương Hùng.

– Tuyệt đối đáng!

Trương Hùng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu thừa nhận, rồi lại nói:

– Lãnh đạo, ông không quen đại ca tôi. Nếu ông quen anh ấy, chắc chắn ông sẽ thấy tôi nói không hề giả dối.

– Có lẽ cậu đúng, tuy nhiên, chắc hẳn đại ca Diệp Phàm kia của cậu cũng không đơn giản đúng không? Người ta công tác ở chính phủ, trẻ vậy đã là Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh rồi.

Còn kiêm chức Sở trưởng Sở nghiên cứu khoa học Hồng Diệp Bảo. Hắn quân đội chính phủ đều ôm đồm.

Kỳ thực, dựa vào năng lực đó, hắn hoàn toàn có thể đem chuyện này báo lên cấp trên có liên quan là Bộ phòng ngực. Bộ phòng ngự là bộ phận còn mạnh hơn cả quân đội.

Cứ để lãnh đạo có liên quan của Bộ phòng ngự ra mặt chỉnh Trịnh Thiên Đào là được rồi.

Đỗ Nguyệt Bằng nói, đột nhiên rơi vào trầm tư.

Không lâu sao, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Hùng:

– Không đúng, vừa rồi cậu nói, lãnh đạo trực tiếp cuả sở Khoa học Quân sự là đồng chí Cung Khai Hà đúng không?

– Đúng vậy.

Trương Hùng nói, trong lòng tự nhủ lão lãnh đạo này hai mắt thật sắc bén đoán chừng là nhìn ra manh mối gì rồi. Cũng tốt, không chừng sẽ có cơ hội chuyển biến.

– Haha, khó trách •••••

Đỗ Nguyệt Bằng nói một câu chẳng hiểu ra sao, tuy nhiên, Trương Hùng có cảm giác.

Là một lãnh đạo của bộ An ninh quốc gia, bí mật về Cung Khai Hà chắc là Đỗ Nguyệt Bằng cũng biêt. Chắc hẳn, từ sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo, Đỗ Nguyệt Bằng có thể liên tưởng được Sở trưởng Diệp Phàm có thân phận trong Tổ đặc nhiệm A.

Bộp…

Tiếng vỗ bàn vang lên, Trương Hùng hoảng sợ.Ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Nguyệt Bằng vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Cậu lập tức liên hệ với quân khu Bắc Kinh, việc này đích thân cậu đi làm. Đem chuyện này đối chiếu, thẩm tra đồng chí Trịnh Thiên Đào một chút. Và, lúc nào cũng báo cáo tình hình có liên qaun lên trên. Nếu thực sự có dính dáng đến ai, bất kể là dính đến người nào, chúng ta đều quản. Phản thiên à, ngay cả sở Khoa học Quân sự cũng dám đập?

– Vâng!

Trương Hùng chào theo nghi thức quân đội, cầm văn bản có chữ ký của Thứ trưởng đỗ bước ra ngoài. Thứ trưởng Đỗ chắc chắn đã nhìn thấy điểm mấu chốt rồi, sở dĩ, thái độ của Đỗ Nguyệt Bằng thay đổi, đó là vì năng lượng của đồng chí Cung Khai Hà. Dĩ nhiên, cán cân sẽ nghiêng về bên Sở trưởng Diệp rồi.

Cái này, đừng nói là Thứ trưởng Đỗ chính nghĩa, vì Tuyết Hồng mới ra mặt gì đó. Cái đó, căn bản chẳng liên quan gì. Điều khiến Thứ trưởng Đỗ hạ quyết tâm chính là vì những liên tưởng của ông.

Trương Hùng không thể nào hiểu được, anh ta vừa bước ra khỏi cửa, phía sau cửa Thứ trưởng Đỗ đã nhấc máy lên bấm số mật đỏ, cười nói:

– Lão Cung, đám thanh niên trưởng thành cả rồi, chúng ta không phải đều sắp lui rồi sao, hahaha…

– Xem ông vui chưa kìa, không phải tôi nói với ông rồi à, đứa nhỏ Trương Hùng này không tệ. Mấy năm nay, không phải ông luôn nhắc nhở nó à. Bây giờ có phải đã quyết định truyền vị trí lại cho nó không?

Cung Khai Hà cũng vui cười hớn hở nói.