Chương 3091: Tìm cửa đột phá.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Bí thư Trần, tới bây giờ lý niệm của tôi chính là muốn sao không lo quan, một vị quan có tài là vị quan lo liệu được cho dân.

Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, tôi cũng đã lăn lộn trong nhà nước mười năm rồi. Bắt đầu ở Nam Phúc, sau đó đến Việt Đông, cũng đã công tác qua ở thủ đô, bây giờ đã đến tỉnh Thiên Vân cùng với tỉnh Điền Nam.

Mỗi một nơi đến đều để lại dấu chân của tôi. Chí ít, sau khi đi còn có thể làm cho nhân dân ở địa phương nhớ tới tôi.

Diệp Phàm cũng tự hào một chút.

– Ha hả, điều này chứng minh đồng chí Diệp Phàm cậu có năng lực.

Trần Thư Hoa cười nói.

– Bắt đầu công việc mới ở khu Giang Hoa, cậu phải đến sớm một chút để thu xếp.

Bằng không, đến lúc có công văn đến, vội vàng bắt đầu sẽ không được tốt. Trong tỉnh đã dành rất nhiều nỗ lực để di dời khu vực trung tâm hành chính, việc di dời sẽ đem đến một bộ dạng mới

Quan trọng nhất là kế hoạch, hơn nữa, còn phải phù hợp với khu du lịch của Hoành Không. Điều này cũng rất quan trọng.

Từ xưa huyện Lăng Hà có thể lại tỏa sáng, liền gặp mọi người.

Bí thư Trần ý vị thâm trường nói.

– Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đi, tôi nghĩ, quy hoạch phải đi trước. Phỏng chừng hiện tại luồng gió này đã truyền ra bên ngoài. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều ý kiến. Ta phải chặn lại luồng gió này trước mới được, bằng không, càng làm càng loạn.

Diệp Phàm nói.

– Ừ, những chuyện này cậu cùng thương lượng với các đồng chí một chút đi. Phải kêu gọi sự giúp đỡ trong tỉnh.

Bí thư Trần nói.

Bí thư Trần đi ra, Diệp Phàm lại đi cùng Chủ tịch tỉnh Dương đến đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm cùng đồng chí Bạch Vạn Thăng Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy đi đến khu trung tâm của thành phố Giang Hoa.

Tuy nhiên, Bạch Vạn Thăng đi một mình không có nói chuyện gì, mà ngày hôm qua khi nói chuyện ở bộ phận tổ chức của Tỉnh ủy thì lại tỏ vẻ cùng giải quyết công việc chung. Diệp Phàm nhạy cảm cảm giác được, lão già này hình như không nhìn thấy mình.

Đúng là từ xưa đến nay thành phố Giang Hoa không được tốt lắm.

Khiến người ta cảm giác là nó rất rách nát.

Cho dù là ngày hôm qua phỏng chừng công nhân cục bảo vệ môi trường đã bỏ công sức ra để dọn dẹp, nhưng hôm nay Diệp Phàm thấy cũng chẳng ra sao cả.

Mà đồng chí Chu Gia Sinh – Chủ tịch địa khu Giang Hoa cũng không tới đón tiếp, mà chỉ mang theo những người này ra cổng lớn trụ sở đứng thôi.

Trong lòng Diệp Phàm thờ ơ hừ lạnh một tiếng. Chủ tịch Chu Gia Sinh rất nhiệt tình bắt tay trưởng ban Bạch, còn khi bắt tay Diệp Phàm thì nhanh chóng buông ra.

Mà còn, gật gật đầu, rồi bước đi cùng bên trưởng ban Bạch.

Còn Trưởng ban Bạch cũng chỉ giới thiệu qua về Diệp Phàm, sau đó đi tới khu nhà ăn của địa ủy.

Sau khi Trưởng ban Bạch ăn uống cơm nước qua loa xong lại đi.

Diệp Phàm cảm giác được một chút thù địch và sự hời hợt của Chu Gia Sinh. Hiểu ngay được ở đây có vấn đề.

Phỏng chừng lại là do việc tranh chấp chức vụ, nếu người này không phối hợp, không lâu sau việc triển khai di dời khu trung tâm khu Giang Hoa cũng có chút vấn đề.

Dù sao, trong việc di dời còn cần phải có Chủ tịch địa khu Chu Gia Sinh đi hoàn thành.

Đối với tỉnh Mạc Nam, Diệp Phàm không có người quen, không có mối quan hệ. Về phần Chủ tỉnh tịch Dương và Bí thư Trần thực sự coi trọng mình, đây chẳng qua là chỉ là ở trên cấp tỉnh Vân Nam.

Xuống dưới địa phương công tác không có khả năng đi nhờ Chủ tịch tỉnh Dương chỉ đạo cụ thể xuống dưới, làm gì để triển khai công việc xuống dưới, làm cho việc di dời hoàn thành thuận lợi, cũng là vấn đề khó khăn không nhỏ trước mặt Diệp Phàm.

Nếu mọi chuyện đều đi xin chỉ thị của lãnh đạo thì chỉ thể hiện mình là một đứa trẻ đần độn thôi.

Tuy nhiên, trong địa khu Giang Hoa có tổng cộng 11 ủy viên địa ủy mà Diệp Phàm đều không biết, nói là luống cuống cũng không quá đáng.

Bí thư địa ủy Trường Khương Nguyệt đã 40 tuổi, tóc ngắn, tướng mạo cũng bình thường. Tuy nhiên, đôi mắt to, Diệp Phàm nhìn qua một cái rất tự nhiên, cũng không có nhìn lông mày và các bộ phận khác.

– Bí thư Diệp, tôi đưa anh đến văn phòng tham quan một chút. Nếu chỗ nào không hài lòng. Tôi lập tức cho sửa lại.

Khương Nguyệt nói.

– Được, Trưởng ban Bạch đi rồi, tôi cũng nên đi xem văn phòng cái đã.

Diệp Phàm gật gật đầu đi theo Khương Nguyệt đến văn phòng.

Bố cục văn phòng cũng không khác các địa phương khác mấy, gian ngoài là một phòng tiếp khách, bên trong mới là văn phòng. Mà trong phòng làm việc còn có cái giường nhỏ để có thể nghỉ ngơi.

– Đồ dùng trong phòng có muốn đổi lại không?

Khương Nguyệt hỏi.

– Không cần, tôi rất nhiều việc. Phỏng chừng thời gian ở trong phòng cũng sẽ không nhiều. Hơn nữa, trung tâm hành chính cũng sẽ dời đi, sửa sang lại văn phòng cũng sẽ lãng phí.

Diệp Phàm khoát tay áo.

– Kia là thư ký của anh?

Khương Nguyệt liếc mắt nhìn Đỗ Vệ Quốc một cái.

– Không cần tìm thư ký, có lẽ tôi dùng thư ký lúc đầu.

Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Khương Nguyệt một cái, nói,

– Chúng ta vào trong phòng ngồi một chút.

Khương Nguyệt đi theo Diệp Phàm vào trong phòng, còn Đỗ Vệ Quốc đi pha trà sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thông thường mà nói, thư ký là một người quản gia, họ sẽ theo Bí thư địa ủy từ ban đầu.

Nếu thư ký không tốt, các vị lãnh đạo thường hay nghĩ đến biện pháp thay đổi người. Dù sao, một người thư ký cũng rất quan trọng.

Cho nên, Diệp Phàm quyết định tâm sự trước cùng Khương Nguyệt. Để xem có thể nói chuyện gì đó liên quan tới đồng chí Chủ tịch Chu Gia Sinh không.

– Đồng chí Khương Nguyệt, khu vực hành chính Giang Hoa đã trở thành một khu vực đóng băng. Cấp trên đã phê duyệt văn bản nội ba ngày nữa sẽ xuống dưới.

Cho nên, muốn xây dựng khu vực hành chính được tốt trước tiên phải có quy hoạch. Mà còn phải đi trước một bước.

Đối với việc di dời khu vực hành chính, anh có ý kiến gì không?

Diệp Phàm uống một ngụm trà, có vẻ rất tự nhiên, hỏi.

– Đó là quyết định ở trên tỉnh, tôi rất ủng hộ. Nếu là xây dựng khu vực hành chính mới, đương nhiên phải có cái nhìn xa một chút, khu vực hành chính mới phải có hình thức mới.

Chí ít cũng phải vượt mức quy định 10 năm. Tuy nhiên, việc này có liên quan đến việc lập quy hoạch mới.

Hơn nữa, tôi nghe nói khu hành chính của chúng ta còn muốn cùng tập đoàn Hoành Không phối hợp xây dựng quy hoạch hạng mục du lịch nữa.

Cho nên, yêu cầu càng cao, khó khăn càng lớn. Ví dụ như đường phố nhất định phải rộng hơn, các tòa nhà nhất định phải có kiến trúc hấp dẫn cùng với việc giữ lại kiến trúc cổ là một vấn đề quan trọng.

Có khá nhiều vấn đề. Còn về mặt tài chính mà nói việc đầu tư vốn cũng rất lớn. Ngân sách thu của địa khu Giang Hoa chúng ta một năm còn không đến 900 triệu.

Hai khu đông dân cư nhất, dân cư đạt nhiều nhất 200 vạn. So với số dân, GDP tăng trưởng rất chậm.

Quận Mạc Nam chúng ta là khu du lịch của tỉnh lớn, tuy nhiên, Giang Hoa cũng không phải là khu vực đẹp cho việc xây dựng du lịch.

Còn Úc Nam thì hoàn toàn phù hợp. Nếu so sánh với phía nam của quận, quận của chúng ta cũng không lớn, mà 20 triệu đô la Mỹ chia đều cho chín khu hành chính.

Quận cũng không hình thành một quy mô nhỏ. Cho nên, xét về mọi mặt mà nói sự ảnh hưởng cũng không ít.

Khương Nguyệt nói.

– Ừ, đây là vấn đề thường gặp khi di chuyển đô thị.

Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Khương Nguyệt Quân một cái, hỏi,

– Đây là vấn đề xây dựng đô thị, nhưng, ngoài mấy vấn đề này sẽ không có các vấn đề khác sao?

– Bí thư Diệp định nói về vấn đề gì?

Khương Nguyệt hỏi.

– Ví dụ, nhân tố con người chẳng hạn?

Diệp Phàm hỏi.

– Nhân tố con người, việc này sẽ rất khó nói. Thật ra, vấn đề lớn nhất trong xây dựng cũng là nhân tố con người. Ví dụ như những hộ không chịu di dời, ví dụ như có những ý kiến không đúng đều là do nhân tố con người tạo thành.

Khương Nguyệt nói.

– Đối với việc di dời khu hành chính Giang Hoa, trong địa ủy chúng ta có quan điểm bất đồng hay không? Đừng ngại, coi như hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm đi.

Tôi muốn biết một chút về ý tưởng của các đồng chí, để chuẩn bị trước cho việc di dời và một số việc cần phải điều chỉnh sẽ phải điều chỉnh.

Diệp Phàm thẳng thắn nói rõ vấn đề. Nếu không, phỏng chừng Khương Nguyệt không dám nói, cơ bản là không hiểu hết ý nghĩa.

– Việc này…

Khương Nguyệt có chút do dự, phỏng chừng là do Diệp Phàm vừa tới, chỉ sợ người khác nói xấu ở sau lưng.

– Đồng chí Khương Nguyệt, việc di dời trung tâm hành chính là việc lớn. Đây là việc Tỉnh úy, ủy ban nhân dân tỉnh giao xuống.

Vai trò điều hành của Thành ủy trong việc di dời này là rất lớn. Còn những việc cụ thể trong di dời là do ủy ban nhân dân thành phố chấp hành.

Mà Thành ủy điều hành chính là việc ràng buộc mối quan hệ giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Bởi vậy, nếu ở trong quá trình di dời có chỗ sơ suất, trách nhiệm này, không ai gánh vác nổi.

Diệp Phàm nghiêm mặt, ép để nói.

Đương nhiên Khương Nguyệt cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Phàm, ý là nếu anh không sử dụng đúng các đồng chí, phỏng chừng sẽ xem xét thay thế.

– Bí thư Diệp, thật ra, đối với chuyện di dời khu trung tâm. Tuy nói là tỉnh đã khai thông cho địa ủy và cơ quan hành chính.

Tuy nhiên, nói thật, đó là mệnh lệnh mà trên tỉnh đè xuống. Tôi kiên quyết ủng hộ việc di dời khu trung tâm hành chính.

Cũng có một số đồng chí trong địa ủy và cơ quan hành chính địa khu có quan điểm khác về vấn đề này.

Khương Nguyệt bất đắc dĩ, nói.

– Ừ, anh hãy nói về quan điểm của các đồng chí đó đi. Không sao đâu, đây là chúng ta nói chuyện thôi, không nhằm vào đồng chí nào cả.

Diệp Phàm nói.

Cơ quan hành chính bên kia có một vài đồng chí không có cùng quan điểm, bọn họ cho rằng việc di dời khu vực trung tâm thành phố là hao người tốn của.

Việc di dời trung tâm là việc lớn, phải hao phí sức người, sức của, và tiền vốn đầu tư vào quá lớn, cơ bản là khu Giang Hoa không có khả năng để làm tốt được.

Vừa rồi tôi cũng nói qua, tổng thu ngân sách của khu trong một năm không đến 900 triệu, việc di dời không có năm sáu tỉ là không thể làm được.

Phần lớn các nguồn tài trợ còn cần tài chính của địa khu Giang Hoa chúng ta. Nó được dựa trên từng giai đoạn, hơn ba năm một lần.

Trên tỉnh bỏ ra một ít, cấp trên ủng hộ một ít, khu chúng ta ít nhất cũng phải bỏ ra một nửa, một nửa chính là ba đến bốn tỉ.

Nó là tổng ngân sách thu cả bốn năm của địa khu Giang Hoa chúng ta. Năm trước quyết toán tài chính, toàn bộ ngân sách khu chúng ta thu được 900 triệu chi tiêu chỉ còn 300 triệu

Cũng không còn lại nhiều, nếu tiến hành trong ba năm, hàng năm chúng ta phải đầu tư 1 tỉ. Đây chẳng phải là nói mỗi năm chúng ta phải nợ trên 1, 2 tỉ sao.

Trên thực tế di dời trung tâm là một gánh nặng đối với chúng ta. Đặt ra vấn đề trả tiền, toàn bộ khu chúng ta phải phấn đấu trên 15 năm phỏng chừng cũng không được gì.

Nếu nói là tăng thu giảm chi, tỉnh có thể cho bao nhiêu tiền. Cơ bản nhất là tiền lương, tiền trợ cấp và những khoản tài chính tất yếu dù sao cũng phải phát.

Còn một số công trình dân sinh, công việc quản lý thành phố… Chúng ta căn bản là không đứng dậy nổi, không có tiền. Khương Nguyệt nói rõ tình hình thực tế.