Chương 1327: Tuần tra Kim Mã

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thì ra là thế, tôi nói rồi, tên nhãi đó, chỉ là một con chim non mà làm được gi chúng ta mới lạ. Chắc chắn là có cao nhân chỉ điểm, nếu như là hắn thì quá giỏi rồi.

Chu Phương Ninh nhấp một ngụm trà.

Vị trí Chủ tịch thành phố Triều Châu ông ta cùng Quản Nhất Minh đã hợp tác khá lâu, lần này thuận thế nắm lấy. Quản Nhất Minh chuẩn bị phải liếm khuôn mặt già nua hợp tác với Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền rồi, ít nhất là phải nắm được hai vị trí Chủ tịch thành phố, dĩ nhiên là chỉ vị trí Chủ tịch thành phố Ngư Đồng và Triều Châu rồi, còn với vị trí Bí thư thành phố Ngư Đồng, Quản Nhất Minh không dám hy vọng xa vời, mà Uông Chính Tiền cũng đã nghĩ rồi, thế của Triệu Xương Sơn quá mạnh, không thể nào đem vị trí nhân vật số một Ngư Đồng giao vào tay mình được.

Cho nên, Uông Chính Tiền xoay người nhờ vả, bất kể thế nào, cũng phải biến thành phố Ngư Đồng xếp hạng thứ 4 trong toàn tỉnh thành cơ sở ngầm của mình. Ít nhất cũng phải có được 1 người biết nghe lời, sau này cũng có thể chống đỡ với người lão Triệu ủng hộ.

Nhưng, khẩu vị của Triệu Xương Sơn chắc hẳn không chỉ dừng lại ở chức Bí thư thành phố Ngư Đồng, ông ta còn muốn chức Bí thư của thành phố khác nữa. Dĩ nhiên, Triệu Xương Sơn cũng không dám cam đoan là bao được cả Ngư Đồng, ông ta còn có tính toán khác. Triệu Xương Sơn đang từng bước tiến hành rửa bài tẩy ở những điểm mấu chốt trong toàn tỉnh, biến những Bí thư Thành ủy mạnh mẽ trong tỉnh Việt Đông đổi thành người của mình.

Lần trước để Thôi Nhạc Kỳ ngồi lên vị trí Bí thư thành ủy Hải Châu chính là bút tích của Triệu Xương Sơn. Lần này, dĩ nhiên là nhắm vào Bí thư thành ủy Ngư Đồng rồi. Nguyên Bí thư đương nhiệm Hà Trấn Nam cũng là đồng chí lão Triệu mượn tay Diệp Phàm, lợi dụng thảm án 88 đá đi.

Dường như Đại hội thuyền rồng, kỳ thực có dính đến cuộc đua tranh giành thế lực giữa các tầng cao trong tỉnh ủy. Những vị lãnh đạo có năng lực trong cuộc đua đều muốn đẩy người của mình lên. Sau này có nói gì thì cũng có người nghe, nếu có thuộc hạ bên dưới, bản thân mình như tướng ngồi trong trướng, có chuyện gì tự nhiên đều có người đi giải quyết.

Tâm tư của các lãnh đạo dĩ nhiên đều như vậy, cấp dưới càng đông càng tốt, hơn nữa, cấp dưới ngồi ở vị trí mấu chốt đều phải là thiết can của mình.

Kỳ thật, toàn tỉnh là một bàn cờ lớn, do các thế lực các bên tạo thành thiên la địa võng mạnh mữ. Các vị lãnh đạo ngồi ở trung tâm, giống như con nhện giăng tơ, ai có tơ nhiều nhất chắc nhất, người đó nắm được đại cục toàn tỉnh.

Uông Chính Tiền phải tranh đua với Triệu Xương Sơn, đương nhiên, cũng mong kết được một mạng lưới thật dày. Không có cấp dưới thì nghe lệnh anh thì cho dù anh có là chủ tịch tỉnh, nói chẳng có ai nghe thì còn chẳng bằng đánh rắm à? Chu Phương Ninh âm thầm khâm phục đôi mắt của Quản Nhất Minh, cảm thấy người này với mình cấp bậc như nhau, nhưng ánh mắt của người ta chuẩn hơn nhiều, cái nhìn đại cục cũng mạnh hơn mình nhiều.

– Chúng ta tạm thời không có sức chống đỡ tập đòan của Triệu Xương Sơn và Uông Chính Tiền. Nhưng, dù sao chúng ta cũng phải có tập đoàn nhỏ của riêng mình.

Không có tập đoàn giống như nói chẳng ai nghe, còn chẳng bằng đánh rắm. Mượn chuyện tên Diệp Phàm mà nói, nói mà nó có nghe đâu, kỳ thực, đó là con chó cắn người của Triệu Xương Sơn.

Con chó này còn là con chó dữ, ngay cả tôi là Phó chủ tịch tỉnh đứng trước mặt hắn, mà hắn thích để ý thì để ý.

Anh nói coi, sao hắn gan như vậy, nếu như không phải có lão Triệu đứng sai? Chúng ta cũng đều phải cố kỵ, làm người mà ohải nếm chuyện này, đúng là quá bất đắc dĩ.

Chu Phương Ninh thở dài, sắc mặt khó coi nhấp miếng trà Ô Long.

– Lão Chu, làm chó dữ cũng được, nhưng, anh cũng phải có bản lĩnh “ác”. Tuy nhiên, thằng nhãi đó thực sự có “tính ác”, đừng nói anh, lần đó tôi đi Ngư Đồng, thằng nhãi đó còn ngông nghênh, bị lột mũ quan mà ngon ngửa mặt lên trời hét “biết rồi”. Haha, anh nói đi, có mấy cấp dưới dám nói với lãnh đạo quản mũ quan của Tỉnh ủy như thế. Tôi thấy, hắn không phải là con chó dữ nhỏ, giờ, sắp thành sói rồi.

Quản Nhất Minh mỉm cười.

Chu Phương Ninh biết, Quản Nhất Minh chẳng qua là đang “cổ vũ”, để mình vì cậu em họ Chu Tiềm mà đọ sức với Diệp Phàm một phen. Dĩ nhiên, chữ cổ vũ này phải thêm dấu ngoặc kép mới đúng, thực sự phải nói là xúi giục.

Dĩ nhiên, Chu Phương Ninh tuy nói cũng tương đối tốt với Quản Nhất Minh, nhưng, ai cũng vì lợi ích của bản thân thôi.

Để cậu em họ Chu Tiềm được lên chức Chủ tịch thành phố, Chu Phương Ninh đành phải nghe lời Quản Nhất Minh lần này. Chu Phương Ninh biết, Quản Nhất Minh chắc chắn chẳng có lòng tốt gì. Chắc hẳn, đại hội thuyền rồng lần này, Quản Nhất Minh sẽ nghĩ ra trò gì đó.

Nhưng, đồng chí lão Chu cũng đây phải chén đèn cạn dầu, giả bộ oán giận, nói:

– Thằng nhãi đó đúng là chẳng phải người, sao lại biến Quản Phi thành như vậy chứ. Tôi nghi ngờ không biết nó có giao dịch gì với Lô An Cương không. Hơn nữa, tới giờ hắn cứ cắn tập đoàn Dương Điền không chịu nhả ra, Bí thư Quản, chắc là ông chưa biết nhỉ?

Chu Phương Ninh phóng đạn, gật đầu một cái.

Quả nhiên, Quản Nhất Minh bị chọc giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Phương Ninh một cái, hừ giọng nói:

– Biết cái gì, lão Chu, giữa chúng ta mà còn phải giấu diếm sao? Quan hệ của chúng ta thế nào chứ, đến lúc mấu chốt này mà còn muốn gạt tôi sao?

Chu Phương Ninh trong lòng cười lạnh một tiếng, miệng cũng là thần bí nói:

– Bí thư Quản, thảm án 88 không phải đã kết thúc rồi à?

– Đương nhiên kết thúc, ở tỉnh đã đưa ra kết luận rồi.

Quản Nhất Minh gật đầu, liếc nhìn Chu Phương Ninh, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi:

– Có phải có người muốn lật lại món nợ cũ năm xưa?

– Cái này tôi không rõ, nhưng, gần đây có một đồng chí nói với tôi chuyện này. Hình như đội trưởng Vương Triều của đội cảnh sát hình sự sở tỉnh đang lén lút điều tra sơn trang Đông Pha.

Chu Phương Ninh nói ra những lời này, tin chắc Quản Nhất Minh sẽ nổi giận.

Nào ngờ, Quản Nhất Minh chẳng có chút động tĩnh, thản nhiên nói:

– Sơn trang Đông Pha có gì chứ, gã điều tra cái gì? Tôi thực sự muốn xem gã đang chơi trò gì. Chỉ nhảy nhót như thằng hề thôi, nhảy qua nhảy lại có thể kiếm được manh mối gì chứ?

– Ừ, Diệp Phàm là tay sai. Tôi lo không biết có phải chuyện này do Triệu Xương Sơn ngầm chỉ điểm không… nếu như là do ông ta chỉ điểm… chuyện này hơi phức tạp đó.

Chu Phương Ninh tuyệt không bỏ qua cơ hội chọc cho Quản Nhất Minh nổi giận.

– Chắc không phải đâu, nếu như chuyện này do Triệu Xương Sơn ngầm chỉ thị. Chẳng lẽ Triệu Xương Sơn muốn tự đưa tay tát mình. Hơn nữa tập đoàn Dương Điền làm ăn ngay thẳng, sợ cái gì.

Quản Nhất Minh quả nhiên hừ lạnh thành tiếng.

Chu phương Ninh biết, lão Quản chắc chắn nhớ trong đầu. Lòng nói tập đoàn Dương Điền kia mà làm ăn chính đáng mới lạ. Chắc hẳn, muốn bảo vệ Dương Điền, thì phải chuyển Diệp Phàm đi. Triệu Xương Sơn không chuyển được, chỉ có cách chuyển chó dữ đi thôi.

– Chỉ mong là thế.

Chu Phương Ninh mỉm cười. Ông vừa bước chân ra khỏi văn phòng của Quản Nhất Minh, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng động, biết là cuối cùng Quản Nhất Minh đã đập bể chén trà rồi.

Diệp Phàm tới bãi Kim Mã ở thành phố Kim Mã.

Chu Tiềm hôm qua bị Diệp Phàm bác bỏ đến nỗi mất cả thể diện. Nhưng, vì mũ quan, vẫn nở nụ cười chào đón Trưởng ban Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Cao Bang cùng với Chu Tiềm, đứng cạnh còn có vài cán bộ nhà nước.

Diệp Phàm biết rằng, Chu Tiềm đang cố lấy lại thể diện. Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy như anh đến thành phố chúng tôi thì cả hai vị đầu sỏ thành phố đều đến đón, lễ nghĩa cũng đầy đủ, nhưng, hiện trường vẫn không được náo nhiệt, thậm chí, có vẻ hơi lạnh lùng

Sông Kim Mã rất rộng, chắc dài rộng khoảng 200m. Hơn nữa, nghe nói nước cũng không phải rất sâu, lần này chỗ ban Tổ chức cán bộ chọn dùng nước sâu không quá 2m.

Đương nhiên, cũng là vì suy xét đến an toàn. Đang là mùa đông, dù nói thời tiết phía nam khá ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, nếu như người ta mà bị chết cóng thì trách nhiệm rất lớn.

Trên bãi song sớm đã có vài lều tre thô sơ, nghe nói nơi này chính là bộ chỉ huy tạm thời của ban Tổ chức cán bộ. Nhìn xa xa trông cứ như lều vịt của nông dân, nhưng có điều làm bằng trúc nên cũng khá đẹp.

Vào trong lều mới thấy, trong đó chẳng khác gì động trời. Trên đất được lót sàn gỗ, không gian khoảng 10m, không quá ẩm ướt. Trong đó còn có cả máy tính, điện thoại… tất cả những gì cần chuẩn bị đều được sắp xếp điều chỉnh tốt rồi.

Diệp Phàm bước vào trong thì mấy nhân viên vẫn đang bận rộn, một người thuộc Chánh văn phòng ban Tổ chức cán bộ phụ trách đón tiếp, toàn thể đều đứng dậy vỗ tay chào đón Trưởng ban Diệp quang lâm đến chỉ đạo công tác tiền tuyến.

Mấy ngày sau, đồng chí chánh văn phòng ban Tổ chức cán bộ Trương Lâm Hoa mang theo vài đồng chí đến chỉ đạo công tác ở hiện trường thành phố Kim Mã.

Diệp Phàm tìm hiểu tình hình khả năng trận đấu diễn ra trên sông, cùng với khó khăn của nhân viên công tác… đương nhiên, cũng nói một đống những câu khách sáo sáo rỗng, khích lệ nhân viên công tác cố gắng làm việc gì đó, rồi quay mông bỏ đi.

Diệp Phàm biết rằng, hoạt động cử hành tuyệt đối không thành vấn đề. Vấn đề mấu chốt là ở thứ hạng. Nếu như cấp trên có chỉ thị thì còn dễ làm, không có chỉ thị mới tương đối phức tạp.

Làm tốt sẽ nói anh lĩnh hội được ý của lãnh đạo, lĩnh hội không được ý của lãnh đạo thì cho dù hoạt động có được tổ chức tốt đẹp cũng sẽ thành thất bại.

Đương nhiên, đối với thái độ mơ hồ của Cổ Hoài và Quản Nhất Minh cùng với Triệu Xương Sơn, Diệp Phàm cũng đã đưa ra chủ ý, cứ cắn răng, quyết định tôt chức công khai công bình công chính như Cổ Hoài nói.

Cho nên, đến trước mặt Trương Lâm Hoa làm băng rôn 6 chữ đó thật to, thật thẳng thớm, đến lúc đó bày ra đài chủ tịch cho mọi người cùng thấy.

Nhưng, Trương Lâm Hoa cũng cười quỷ dị, ghé sát tai Diệp Phàm nói thầm:

– Trưởng ban Diệp, những lời này do chính miệng Trưởng ban Cổ nói đúng không? Chi bằng mời Trưởng ban Cổ viết hàng chữ đó giúp chúng ta đi, bên dưới còn ghi do Cổ Hoài đề tặng, như vậy không phải càng thuyết phục sao.

Diệp Phàm nghe xong rất cảm động, dĩ nhiên là cảm động vì sự cáo già của Trương Lâm Hoa. So với ông ta, trong việc xử lý một số tình huống, mình đúng là còn hơi non. Hơn nữa, nói từ phương diện khác, Trương Lâm Hoa có ý đầu quân về bên mình rồi. Bằng không, ông ta không thể nào dám đưa ra những ý kiến như vậy.

Diệp Phàm đương nhiên là khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Trương Lâm Hoa. Trương Lâm Hoa đích thân đưa Diệp Phàm lên xe, cúi người cho đến khi thấy khói xe của Diệp Phàm đã ở đằng xa.

Nhưng, Diệp Phàm không biết biểu hiện “nhiệt tình” của Trương Lâm Hoa khi nãy đã có người báo cho Trưởng ban Cổ Hoài. Cổ Hoài nghe xong mắt khép hờ, hừ giọng nói:

– Nếu y đã không muốn về, thì không cần về nữa!

Người báo cáo nghe xong trong lòng mừng rỡ, lập tức rút điện thoại gọi cho đồng chí khác. Đồng chí kia nghe xong đương nhiên mừng đến suýt cắn lưỡi.

Buổi tối quay về Việt Châu.

Đồng chí Vương Triều đã được điều đến sở Công an tỉnh tới thăm, Diệp Phàm nhiệt tình đón anh ta vào phòng.